Phòng Thuật (Dịch) - Chương 131: Hiểu lầm
Trương Vĩ sau khi cúp điện thoại, tâm tình một lúc lâu sau mới bình phục lại. Cha mẹ vô cùng yêu thương đối với con cái trong nhà, Trương Vĩ với tư cách là con trưởng trong nhà chỉ hưởng thụ sự quan tâm của cha mẹ, nhưng lại không tận nghĩa vụ làm con.
Điều càng làm cho Trương Vĩ cảm thấy vô cùng xấu hổ chính là, cha mẹ vì muốn hắn có thế sớm ngày lập gia đình, không tiếc dùng tiền dưỡng lão của hai người mua nhà cho hắn, lại còn vay mượn hơn mười vạn ở bên ngoài, còn hắn là phận làm con lại không hề hay biết.
Trương Vĩ càng nghĩ càng bất an trong lòng, hận không thế gắn hai cánh lập tức bay về nhà. Trương Vĩ dùng di động lên mạng tìm vé tàu chuyến sớm nhất, chuẩn bị ngồi xe lửa buổi tối đi suốt đêm về nhà, nhưng kết quả tìm tòi làm cho hắn có chút buồn bực, từ Bắc Kinh về đến Bảo Định nhanh nhất cũng phải hơn bảy giờ sáng ngày mai mới có vé.
Trương Vĩ thuận tay lấy ném điện thoại lên ghế sa ***, trong lòng vô cùng buồn bực, lòng nóng như lửa đốt chỉ muốn nhanh chóng về nhà, nhưng hiện tại không có vé xe lửa nên buộc phải trì hoãn, trong lòng lo lắng càng khiến tâm tình hắn vô cùng khó chịu.
“Đợi đến lúc thích hợp, mình nhất định phải mua một chiếc xe.”
Trương Vĩ hạ quyết định trong lòng như thế.
Từ Bắc Kinh cho đến Bảo Định nếu chạy xe chỉ mất hai giờ là đến, Trương Vĩ mỗi ngày chạy tới chạy lui cũng không thành vấn đề. Sau khi mua xe hắn có thế thường về nhà thăm cha mẹ, bình thường có việc ra ngoài cũng thuận tiện hơn nhiều.
Trương Vĩ mua vé xe lửa vào lúc bảy giờ sáng ngày mai, nên sáu giờ phải rời khỏi giường đi ra bến xe chờ, không thế đích thân đến công ty xin nghỉ, chỉ có thế gọi điện thoại cho Từ Minh một tiếng, mặc dù có chút hấp tấp, nhưng Trương Vĩ cũng không tính toán được gì nhiều hơn.
- A lô, Từ ca.
Trương Vĩ gọi điện thoại cho Từ Minh.
- Tôi đây.
Từ Minh lên tiếng hỏi:
- Trương Vĩ, trễ như vậy còn gọi cho tôi, có chuyện gì?
- Đúng là có chút việc, vừa rồi em trai của em gọi điện thoại nói trong nhà có việc gấp, muốn em ngày mai đi về một chuyến. Tôi muốn xin nghỉ ngày mai, anh thấy có được không?
Trương Vĩ hỏi.
- Không thành vấn đề, cậu thời gian này cũng khổ cực quá rồi, nên thả lỏng nghỉ ngơi một chút.
Từ Minh đáp ứng vô cùng thống khoái.
Nếu như những nhân viên khác trong điếm xin nghỉ, Từ Minh có thế sẽ đắn đo chần chờ một chút, nhưng Trương Vĩ là người có công trạng hơn 100 vạn, chỉ riêng điểm này cũng có thế dành cho hắn chút đặc ân rồi.
-cảm ơn Từ ca.
Thấy Từ Minh khéo léo ứng xử hiểu lòng người như thế, Trương Vĩ cảm thấy có chút ngượng ngùng, giải thích:
- Từ ca, vốn là nên trực tiếp gặp anh để xin nghỉ phép, nhưng chuyện trong nhà quả thật rất cấp bách, em chuẩn bị về chuyến tàu lúc bảy giờ sáng, nên không thế gặp anh xin nghỉ được.
- Không sao, gọi điện thoại cũng được rồi, ai cũng có lúc có việc gấp mà!
Từ Minh không xem chuyện này là quan trọng nói:
- Cậu cứ an tâm về đi, ngày mai tôi nói chuyện cậu xin nghỉ phép cho trợ lý, để cô ấy báo cáo cho tổng công ty một tiếng là được rồi.
- Dạ được, vậy em không quấy rầy anh nữa, anh nghỉ ngơi sớm đi.
Trương Vĩ nói.
- Được, khi nào về đến nhà, thay tôi chào hỏi cha mẹ cậu một tiếng.
Từ Minh khách khí nói.
- Được, em nhất định sẽ chuyển lời cho họ.
Trương Vĩ sau khi nói xong, hai người lập tức ngắt máy điện thoại.
Trương Vĩ dọn dẹp sạch sẽ thức ăn còn thừa, gói lại rồi bỏ ngoài cửa, để sáng mai có người dọn dẹp, bằng không lúc hắn về đến nhà, những thứ này cũng sẽ hư hỏng. Sau khi dọn dẹp xong, Trương Vĩ đặt đồng hồ báo thức, rồi mới nằm ra giường ngủ.
Trương Vĩ tuy rằng nằm trên giường, nhưng lại không có cách nào đi vào giấc ngủ, trong đầu luôn nghĩ đến chuyện trong nhà, nghĩ cha mẹ vì mua nhà cho mình, chạy vạy khắp nơi vay mượn tiền, trong lòng lại cảm thấy phiền não bất an, cũng không biết trằn trọc bao lâu mới thiếp đi.
- Reng reng reng…
Tiếng chuông đồng hồ báo thức làm Trương Vĩ tỉnh dậy, sau khi tắt đồng hồ báo thức, liền rời giường, rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề, rồi lên đường về nhà.
Trương Vĩ đi xe buýt đến trạm xe lửa, đến trạm quân sự xuống xe, từ trạm xe lửa đi khoảng mấy trăm mét là đến quảng trường phía Bắc, mua một vé xe lửa về Bảo Định, rồi ngồi ở đại sảnh đợi.
Bởi vì cái Trương Vĩ mua chính là phiếu vé xe lửa, nên rất ít khi trễ giờ. Xe lửa tốc hành chạy nhanh hơn so với phần lớn xe lửa khác, cũng không nhường đường cho những đoàn tàu khác, nên chạy chưa đến 50 phút, liền đến trạm xe lửa Bảo Định.
Sau khi ra khỏi trạm, vì ngại xe buýt chạy quá chậm, Trương Vĩ liền trực tiếp đón taxi về nhà, gần 20 phút là đến cửa tiểu khu. Nhìn đường phố cùng kiến trúc vô cùng quen thuộc trước mắt, hắn không khỏi lầm bầm lầu bầu một câu:
- Đến nhà rồi!
Câu nói tuy là rất bình thường, nhưng có thế thấy Trương Vĩ vô cùng nhớ nhà, vừa bước xuống taxi hắn liền sãi bước đi vào tiểu khu, dọc đường gặp không ít người quen, đều là hàng xóm nhiều năm với nhau, có thế nói là nhìn Trương Vĩ lớn lên từng ngày, bọn họ cùng Trương Vĩ cũng chào hỏi nhau rất khách khí.
- Đông đông đông…
Trương Vĩ trong lòng thấp thỏm leo lên cầu thang, đi đến trước cửa nhà, thấy nhà cửa đóng chặt, liền lấy tay gõ ba tiếng.
Sau khi gõ cửa một lúc, nghe trong nhà truyền ra tiếng bước chân yếu ớt, Trương Vĩ còn tưởng rằng có người đến mở cửa cho mình, bởi vì rất lâu không được gặp cha mẹ, trong lòng cũng có chút hưng phấn.
Nhưng mà, hắn đợi hồi lâu cũng không ai ra mở cửa, hơn nữa hiện tại bên trong cũng không còn động tĩnh gì nữa.
- Không đúng, rõ ràng lúc nãy mình còn nghe tiếng bước chân mà.
Trương Vĩ nhíu mày, lầm bầm nghi ngờ, lập tức lại gõ mạnh vài cái lên cửa.
Trương Vĩ sau khi gõ cửa lần nữa, lại chờ giây lát, nhưng vẫn không có người mở cửa, trong lòng không khỏi buồn bực, lấy điện thoại từ trong túi bấm số điện thoại nhà:
Trương Vĩ bấm máy gọi điện thoại, không lâu sau trong điện thoại truyền đến tiếng chương reo yếu ớt, lúc đầu không ai trả lời, đến lúc điện thoại chuẩn bị tự động cúp, thì nghe được một giọng nói thều thào.
- Ca, sao anh lại gọi vào lúc này?
- Cậu ở nhà, sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?
- Anh hai, bây giờ nói chuyện không tiện, em hiện tại cúp máy trước đây, tối nay sẽ gọi lại cho anh.
Trương Tùng nhẹ giọng nói.
- Mày nói lớn một tí không được à? Cũng đâu phải là ăn trộm, có gì mà không tiện chứ?
Trương Vĩ bảo.
- Vừa rồi có nhiều người gõ cửa, em đoán bây giờ có khi vẫn còn ở ngoài? Nếu em lớn tiếng nhất định sẽ lộ.
Trương Tùng thần thần bí bí nói.
- Lộn xộn cái gì vậy? Ở đâu ra nhiều người gõ cửa, là anh đang đứng ở bên ngoài gõ cửa đây, mau mở cửa đi.
Trương Vĩ dở khóc dở cười, nếu không phải là người quen biết Trương Tùng, còn tưởng rằng hắn đang có ý muốn làm hại người khác.