Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1078: Long ca (1)
Ting ting ting. . .
Một chồi chuông điện thoại vang lên trong phòng ngủ của Trương Vĩ, Trương Vĩ chậm rãi mở hại mắt ra, từ đầu giường thò tay lấy điện thoại của
mình, nhấn nút trả lời, nói: – A lô, tôi là Trương Vĩ.
Chủ tịch Trường, tôi là Đặng Hữu Tài, gọi điện sớm như vậy không biết có quấy rầy anh nghĩ ngơi không?
Đặng Hữu Tài lên tiếng.
- Có chuyện gì anh cứ nói đi. Trương Vĩ trầm giọng phân phó.
- Trương tổng, Triều Khu lại có mấy cửa hàng bị đập phá, hơn nữa lần này còn đánh nhân viên trong cửa hàng.
- Tình hình thương thế nhân viên trong công ty có nghiêm trọng không? Rốt cục là vì nguyên nhân gì?
Trương Vĩ hỏi.
- Thương thế thật ra không nghiêm trọng lắm, tổng giám đốc Vương Kiến Phát cũng bị đối phương đánh. Căn cứ vào miêu tả của tổng giám đốc Vương, đối phương tới công ty chúng ta thu phí đất, hơn nữa lúc đi còn uy hiếp, nếu trong vòng ba ngày không giao ra phí đất, tất cả các cửa hàng ở Triều Khu đều sẽ bị đập phá.
- Cái gì? Vương Kiến Phát cũng bị người ta đánh, còn muốn lão tử phải giao phí đất gì đó, cảnh sát làm ăn cái gì thế không biết, thuế lão tử nộp đều cho chó ăn sao?
Trương Vĩ măng to.
- Trương tổng, vậy ngài xem nên làm gì bây giờ?
Đặng Hữu Tài hỏi.
- Như vậy đi, lát nữa tôi tự mình qua xem một chút, an ủi các nhân viên bị thương một chút.
Trương Vĩ thở dài một cái, nói.
- Được, lát nữa gặp.
Đặng Hữu Tài nói.
- Ừ.
Trương Vĩ Vĩ nhẹ giọng trả lời một câu, sau đó cúp điện thoại di động trong tay, thần sắc trên mặt càng thêm xấu xí.
Mấy cửa hàng mới mở liên tiếp gặp chuyện không may, Vương Kiến Phát cũng bị bọn du côn đánh. Nếu Trương Vĩ vẫn không ra mặt xử lý, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến sự yên ổn của công ty.
Cuộc điện thoại vừa gọi tới khiến Trương Vĩ không còn buồn ngủ nữa, rửa mặt một phen lại chào hỏi với trợ lý Điền Văn Văn một tiếng, sau đó trực tiếp chạy tới Triều Khu.
Trong cửa hàng công ty Trung Vĩ ở đường Lệ Giang Triều Khu thành phố Bắc Kinh, đây là cửa hàng vừa mới không lâu, trong cửa hàng đều là các thiết bị mới được lắp đặt, thế nhưng trải qua trận đập phá ngày hôm qua đã trở thành một đồng phế tích.
Một chiếc ô tô màu trắng đỗ trước cửa tiệm, Trương Vĩ đi ra từ trong ô tô, thấy cửa hàng bị đập phá bừa bộn, lửa giận trong lòng lần thứ hai dâng lên.
Sắc mặt Trương Vĩ âm trầm đi về phía cửa tiệm đầy mảnh vỡ thủy tinh, có rất nhiều người đi đường vây quanh xem ở một bên, mấy nhân viên nghiệp vụ đang bận rộn thu dọn ở trong cửa hàng.
Lúc Trương Vĩ đến cửa hàng, Đặng Hữu Tài và Vương Kiến Phát cũng tiến lên đón tiếp, trên mặt Vương Kiến Phát còn có hai dấu bàn tay rõ ràng, trên trán còn có một vệt máu đọng.
- Chủ tịch Trường, anh đến rồi.
Thấy Trương Vĩ đi vào, Đặng Hữu Tài và 2 Vương Kiến Phát liền chào hỏi.
- ừ. Trương Vĩ gật đầu lên tiếng, nhìn thương thế trên mặt Vương Kiến Phát một chút, hỏi:
- Kiến Phát, anh không sao chứ.
- Thương thế là chuyện nhỏ, nhưng rất oan uống.
Sắc mặt Vương Kiến Phát đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói.
Tối hôm qua, người đàn ông tên là Long ca kia muốn Vương Kiến Phát giao ra mười vạn nguyên tiền phí đất. Vương Kiến Phát đương nhiên không thể giao cho đối phương, lập tức Long ca kia để cho đàn em đập phá hết mọi thứ trong cửa hàng, sau đó còn cho người đánh Vương Kiến Phát.
Ngay trước mặt nhân viên của mình còn bị mấy tên côn đồ đánh trong cửa hàng, đương nhiên Vương Kiến Phát cảm thấy rất mất mặt, nhất là mấy dấu tay trên mặt khiến y khó có thể quên được.
- Anh yên tâm đi, anh vì công ty mà bị đánh, chuyện này tôi nhất định sẽ cấp cho anh một câu trả lời hợp lý.
Trương Vĩ vỗ vỗ vai Vương Kiến Phát an ủi.
- Vâng, tôi biết. Vương Kiến Phát gật đầu đáp.
- Vào xem một chút tình hình các nhân viên thế nào.
Trương Vĩ vừa nói, vừa đi vào trong cửa hàng.
- Cửa hàng bị đập phá, chắc là việc tiếp đón khách hàng cũng không thể tiến hành như bình thường, nhân viên cũng ít nhiều có chút lo lắng.
Vương Kiến Phát khẽ lắc đầu nói.
- Ừm, anh nhanh chóng tìm người tu sửa lại cửa hàng, đồng thời trấn an các nhân viên một chút.
Trương Vĩ phân phó.
- Tôi đã gọi thợ sửa chữa, phông chừng không bao lâu nữa là có thể đến rồi.
Vương Kiến Phát nói.
- Tốt.
Trương Vĩ lên tiếng, lập tức đi vào trong cửa hàng. Hắn là chủ tịch của công ty, nếu đã đi tới cửa hàng Trung Vĩ đương nhiên phải trấn an nhân viên
một chút
Trương Vĩ ở trong cửa hàng diễn giảng hai câu, nói cho mọi người biết là không cần có gánh nặng gì trong lòng, đồng thời hứa hẹn chuyện đập phá sẽ không còn phát sinh nữa khiến cho đông đảo nhân viên yên tâm công tác.
Trương Vĩ trấn an mọi người một phen, lại mang theo hai người vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Ngồi trên ghế salon phòng làm việc, chỉ vào Vương Kiến Phát một bên nói: –
- Kiến Phát, anh kể lại tình huống hôm nay một chút, kẻ đến cửa hàng gây chuyện tên là gì?
- Người kia tự xưng là Long ca, muốn các cửa hàng ở Triều Khu của chúng ta, mỗi tháng một cửa hàng phải giao ra một vạn nguyên phí đất. Tôi không đồng ý với yêu cầu của đối phương, y liền đập phá cửa hàng của chúng ta.
- Chuyện này anh đã báo cảnh sát chưa? Trương Vĩ hỏi.
- Báo cảnh sát cũng không có tác dụng. Cảnh sát dạo qua cửa hàng một vòng, vừa nghe đến tên Long ca kia liền cắm đầu đi thẳng.