Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1013: ẩu đả (2)
- Hàn chủ nhiệm, Lưu Khoa Trường, Trương đổng của chúng tôi ban nãy vừa nói rồi, phải đợi
đến sau khi Mục chủ nhiệm của cục bảo vệ môi 5 trường đến tôi mới tiếp kiến các vị.
Châu Cuồng Sinh nói. – Phì, còn tiếp kiến chúng tôi?
Nghe thấy lời của Châu Cuồng Sinh nói, Hàn Trung Minh cười một tiếng nói:
- Hắn không phải chỉ là một ông chủ nhỏ bé của công ty tư nhân hay sao? Còn muốn tiếp kiến chúng tôi, hắn tự xem trọng mình quá rồi đấy.
- Được rồi, tôi thấy công ty Bách Ức của các anh là không muốn làm nữa, công trình xây dựn của công ty các anh đều có vấn đề, tôi sẽ báo cáo lên các cơ quan lãnh đạo bên trên, trực tiếp kiểm tra niêm phong công ty của các anh lại.
Lưu Khoa Trường của cục giám sát chất lượng đe doạ. .
- Cho hai người họ vào đây đi, tránh cho bọn họ
bên ngoài làm ồn, cái tên chủ nhiệm nát gì của cục bảo vệ môi trường kia, lão tử cũng không có tâm tình đợi nữa.
Trương Vĩ quát mắng một câu nói.
- Hai người các anh vào đây đi, Trươn của chúng tôi có lời muốn hỏi các anh.
Sau khi nghe thấy tiếng nói từ phòng trong, Lưu Thành chỉ Lưu Khoa Trường và Hàn Trung Minh nói.
- Hắc, đúng là vẫn rất thú vị, các anh còn dám uy hiếp nhân viên làm việc cho đất nước nữa đấy.
Sau khi ngh thấy lời Lưu Thành nói, Lưu Khoa Trường cười chế giễu một tiếng, sau đó cầm cuốn Trọng sinh chi yêu nhiều quân tẩu toàn văn đọc. – Đúng thế, chúng tôi không vào, các anh có thế
- Làm gì hả, lão tử đây sẽ đánh chết mẹ ngươi.
Nhìn thấy bộ dạng không sợ hãi gì của hai người kia, Tam Bảo bước đến trước mặt Hàn Trung Minh, giơ tay phải ra một phát tát thẳng vào mặt đối phương.
- Bốp một tiếng, tất cả người ngồi trong phòng đều ngẩn ra, nhất là Hàn Trung Minh càng ngày ngốc nhìn đối phương, dường như không nghĩ là có người dám đánh hắn.
- Anh…..Anh sao lại dám đánh người chứ, anh không biết anh ta là nhân viên công vụ của quốc gia hay sao? Công ty của các anh có còn muốn làm việc nữa hay không?
Lưu Khoa Trường đứng bên cạnh chỉ tay vào Tam Bảo, mặt kinh ngạc nói.
- Ông đây còn đánh cả mày nữa đấy.
Tam Bào vừa gào lên vừa giơ chân phải hung hăng đạp vào bụng đối phương một cái.
Bịch một tiếng, Lưu Khoa Trường bị đạp ngã xuống mặt đất, đau đớn cuộn tròn như con tôm.
- Các anh sao lại dám đánh người chứ!
- Giữa ban ngày ban mặt, còn có vương pháp nữa hay không!
- Các anh không chỉ cản trở người thi hành công vụ, bây giờ còn dám ẩu đả cán bộ nhà nước, tôi thấy các anh đúng là muốn tạo phản rồi.
Mấy người nhân viên nhà nước kia nhìn thấy hai lãnh đạo của mình bị đánh đều vội vàng đứng dậy gào lên.
Mấy người này có thế vào cơ quan nhà nước làm việc đều là trong nhà có chút quan hệ, điều kiện gia đình đều vô cùng ưu việt, từ nhỏ đều là bọn họ đi ức hiếp người khác, nào có chuyện chịu
- Mẹ nó, ông đây chính là đánh cái lũ người không chịu mở mắt các ngươi đấy, anh em đầu vào hết đây cho lão tử.
Nhìn thấy đám người cơ quan nhà nước kia muốn động thủ, Tam Bào mặt lộ ra vẻ cười lạnh lùng, sau đó vô vô tay một cái.
Lập tức, mười mấy người đàn ông cao to lực lưỡng tiến vào, chắn kín cửa ra của phòng làm việc, trong tay còn cầm mấy ống thép, ống sắt, gậy gỗ, người nào người nấy đều mang bộ dạng hung thần ác nghiệt.
- Các anh muốn làm gì hả, các anh đừng có mà làm loạn, có gì thì từ từ nói.
Sau khi nhìn thấy điệu bộ của mấy người này, Hàn Trung Minh lập tức mềm mỏng nói.
- Nói cái răm, hoặc là hai người các anh đi vào trong, hoặc là ông đây đập gãy xương các ngươi.
Tam Bào nhận lấy côn sắt từ tay tiểu đệ, múa côn trong không trung, đe doạ.
- Uy hiếp nhân viên công chức nhà nước, các anh đây là dang vi phạm pháp luật có biết hay không hả?
Lưu Khoa Trường lại to gan nói.
- Mẹ mày chứ, ông đây thấy mày là đang muốn ăn đòn rồi.
Bản thân Tam Bào không phải là một người có tính cách dễ chịu, nhìn thấy đối phương còn dám tranh cãi với mình liền một con đập xuống.
- Ai ôi… Giết người rồi.
Lưu Khoa Trường kêu thảm một tiếng, bị Tam Bào đập trung vào cánh tay, những người phía sau nhìn thấy đều sợ hãi. – Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Chúng tô đi vào là được chứ gì.
Nhìn thấy Tam Bào thực sự động thủ đánh
- Như thế không phải là tốt hơn rồi sao, đâu cần ông đây phải phí lời như thế.
Tam Bào cười lạnh một tiếng, sau đó đẩy hai người đó vào trong phòng, còn Lưu Thành dẫn theo hai người đàn ông lực lưỡng, cũng đồng thời bước vào trong phòng, để đám người còn lại trông giữ bên ngoài.
Phía bên trong phong làm việc, Trương Vĩ ngồi sau bàn là việc, đứng bên cạnh hắn là Tam Bào, Lưu Thành, phía sau là hai người đàn ông cao to lực lưỡng, đối diện là Lưu Khoa Trường và Hàn Trung Minh.
- Trương đổng, anh đây là đang có ý gì? Chúng tôi đều là nhân viên công vụ của nhà nước, dựa theo pháp luật mà tới đây kiểm tra, anh tại sao lại cho hạ thủ đến đánh chúng tôi?
Sau khi nhìn thấy Trương Vĩ, Hàn Trung Minh to gan hỏi.
- Tôi không muốn phí lời với các anh, nói cho tôi biết là ai kêu các anh đến đây?
Trương Vĩ ném về phía hai người đối diện một ánh mắt, chất vấn.