Giới thiệu
Năm Thừa Càn thứ ba, tân đế Tiêu Ứng Hoài thành lập Thiên Sát Ti, giao phó thủ lĩnh ám vệ Tống Kiệm cai quản cung cấm, thăm dò tin tức, quyền hành to lớn kinh người. Năm Thừa Càn thứ sáu, biến cố trong cung xảy ra, các lão thần tiền triều cấu kết Hằng Vương mưu phản, lập tức bị ám vệ Thiên Sát Ti chém giết ngay trước triều đình. Đúng lúc này, từ nóc Kim Loan Điện "rầm" một tiếng, một người rơi xuống, thủ lĩnh ám vệ đáp thẳng vào lòng Tiêu Ứng Hoài. Cả triều điện kinh hãi: "Hộ giá! Hộ giá!!" Tống Kiệm vừa xuyên không đến, đối diện với vị hoàng đế trước mặt, ánh mắt tràn ngập kinh hoàng: "???" Hả? Hộ giá cái gì đây? Tống Kiệm xuyên thành thủ lĩnh ám vệ, vừa đến đã ngã thẳng vào lòng thánh thượng. Nghi vấn có ám sát hay không thì chưa rõ, nhưng quan trọng là hắn làm việc không hiệu quả, theo quy tắc của Thiên Sát Ti, hắn phải chịu ba mươi roi. Tống Kiệm quỳ trong ngự thư phòng, mặt không còn giọt máu. Tiêu Ứng Hoài hỏi hắn: "Ngươi có nhận phạt không?" Tống Kiệm run bần bật như cầy sấy, một lúc sau mới nặn ra được một câu: "Không, không nhận có được không ạ?" Tiêu Ứng Hoài: "?" ... Tiêu Ứng Hoài biết bên cạnh mình có kẻ phản bội, hắn âm thầm bày một ván cờ lớn, chỉ chờ đến ngày xảy ra biến cố trong cung sẽ lấy Tống Kiệm làm gương giết gà dọa khỉ. Kết quả, Tống Kiệm lại đi một nước cờ hiểm, không để hắn nắm được chút sơ hở nào. Sau đó, Tiêu Ứng Hoài cài cắm rất nhiều người giám sát ám vệ này, nhưng tin tức nhận được đều là: "Hoàng thượng, Tống đại nhân ngủ quên trên xà nhà trong tẩm cung của ngài, còn bảo người mang cho hắn một cái chăn." "Hoàng thượng, Tống đại nhân lại chạy tới ngự thiện phòng trộm điểm tâm rồi." "Hoàng thượng, Tống đại nhân nói… nói rằng công việc này chẳng muốn làm một ngày nào nữa." Tiêu Ứng Hoài: "..." Rồi đến sau này. "Hoàng thượng! Tống đại nhân bị giữ lại vì trêu ghẹo Thị lang Lễ bộ!" Hai mắt Tiêu Ứng Hoài tối sầm. Nghiến răng nghiến lợi: "Lôi người về đây cho trẫm." Làm ám vệ chẳng có gì tốt đẹp, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, trực chiến 24/7, còn phải ngủ trên xà nhà mỗi ngày. Tống Kiệm vác đôi mắt thâm quầng, ngày ngày thầm mắng Tiêu Ứng Hoài là chó hoàng đế. Sau này, Tiêu Ứng Hoài lương tâm trỗi dậy, nói sẽ ban cho hắn một điều ước. Tống Kiệm chắp tay sau lưng, ngoan ngoãn nói: "Có thể không ngủ trên xà nhà không? Ta… ta ngủ không yên, dễ bị ngã xuống." Tiêu Ứng Hoài cười khẽ: "Chuẩn tấu." Tối hôm đó, Tống Kiệm bị trói chặt trên long sàng. Tiêu Ứng Hoài chậm rãi kéo nhẹ đai áo hắn, giọng nói trầm thấp: "Ám vệ đại nhân có cái eo đẹp lắm." Tống Kiệm: "???" Tống Kiệm: Có thể không làm ám vệ không? Tiêu Ứng Hoài: Làm hoàng hậu cũng được.