(Đã dịch) Nhân Thần - Chương 287 : Màn che
Bảy đề mục, đã sớm nằm lòng, thoáng qua trong đầu, đã có sẵn ý tưởng, liền thoăn thoắt hạ bút, không hề gặp chút trở ngại nào.
Với tài năng thư sinh kiếp trước, nền tảng vững chắc, sau khi xuyên việt trở thành Thuật Sĩ, song y vẫn không buông bỏ việc học hành văn chương. Suốt chặng đường này, y vẫn luôn đọc thi thư, trau chuốt từng lời.
Bao công sức bỏ ra, thử thách thành bại, đều dồn vào giờ phút này.
Tập trung tinh thần, trong óc y thanh thản một mảng, không sinh tạp niệm, mọi cảm xúc nặng nề đều ngưng tụ dưới ngòi bút.
Từng hàng chữ tiêu chuẩn xuất hiện, tựa như được kẻ bằng thước, kết nối thành câu, thành đoạn, thành bài văn.
Khi bài văn hoàn thành, Diệp Quân Sinh chỉ cảm thấy vui vẻ, thoải mái, ẩn ẩn có khí tức trong người lưu chuyển, lại như dòng nước nhỏ, không một nơi nào không thông suốt.
Các sĩ tử thí sinh khác, vắt hết óc viết văn, cả người đều héo rút, tinh khí thần suy yếu. Nhưng Diệp Quân Sinh thì khác, trái lại như được bồi bổ, Hồn Thần khỏe mạnh.
Y quả nhiên khác biệt so với những người khác.
Dừng lại một lát, thổi khô mực, đặt sang một bên, rồi bắt đầu viết bài văn kế tiếp.
Thời gian lẳng lặng trôi qua theo ngòi bút, khi màn đêm buông xuống, sắc trời dần tối.
Lúc này, trong phòng thi đã thấp thoáng ánh đèn được thắp lên.
Bữa tối được đưa đến, cũng không khác biệt mấy so với buổi trưa, chỉ là có thêm một chiếc bánh, và nước trong đã đổi thành một tô mì súp.
Dùng bữa tối xong, Diệp Quân Sinh không làm bài ngay mà ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần. Về phần các thí sinh khác, phần lớn đều tranh thủ thời gian hoàn thành bài văn.
...
Trong đêm kinh sư, nhà nhà đốt đèn, muôn vẻ như gấm hoa. Nhìn từ xa, rất có vài phần cảnh tượng quy mô của đại đô thị hiện đại.
Tử Cấm Thành càng thêm sáng chói vô cùng, trở thành viên Minh Châu chói mắt nhất trong kinh thành.
Hoàng cung. Dưỡng Tâm Điện.
Đương kim Thánh Thượng mặc một bộ long bào rộng thùng thình, ngồi trên ghế rồng, tay nâng một quyển sách, đang đọc đến nhập thần.
Hoa Minh Đế.
Năm nay đã gần lục tuần, da mặt vàng nhạt, hai mắt lõm sâu, lộ rõ vài phần vẻ già nua. Không nghi ngờ gì, trải qua trận bạo bệnh trước đây, dù đã dùng đan dược, Thánh Thể đã hồi phục, nhưng trên tinh thần, vẫn lưu lại vết thương khó lòng xóa bỏ.
Đã là thuốc thì ba phần độc, dù cho có xuất xứ từ Tam Thập Tam Thiên, cũng không có tác dụng khởi tử hồi sinh, thần đan thần dược trường sinh bất tử. Nếu như có thật, những thuật sĩ đã sớm nuốt hết rồi, làm gì còn khổ cực đi làm Thần Tiên, dựa vào dân tâm dân ý, niệm lực hương khói để tăng thêm tu vi?
Mà đế vương của một nước, thân phận gắn liền với vận mệnh thiên hạ, càng cần phải cẩn trọng hơn.
Đọc vài hàng sách, tâm thần bất an, Hoa Minh Đế đặt quyển sách xuống, trầm giọng nói: "Người đâu!"
Lập tức có thái giám tiến vào, quỳ rạp trên đất nghe lệnh.
"Đến Nga Mi Điện, thỉnh tiểu công chúa đến đây."
"Vâng."
Thái giám tuân lệnh, nhanh chóng lui ra.
Nga Mi Điện đã sớm thắp đèn dầu.
Triệu Nga Mi một thân áo trắng đứng trong nội viện, ngẩng đầu nhìn ra xa, trầm ngâm không nói.
Nàng vừa tắm rửa xong, mái tóc dài tùy ý dùng một dải lụa vàng buộc lên. Áo bào trên người không phải y phục cung đình, vẫn là trang phục Đạo Môn, thắt lưng buộc chặt, lộ ra vòng eo thon thả được siết chặt, thân hình yểu điệu.
Đôi mắt nàng hơi híp lại, có hào quang huyền ảo lưu chuyển.
Trong mắt nàng, có thể nhìn thấy muôn dân trăm họ khắp thành, đáng kinh ngạc thay là huyết khí ngập trời, lại còn có mạch văn Cẩm Tú.
Ánh mắt nàng chuyển dời, rơi vào bên trong Tử Cấm Thành, liền nhìn thấy một đạo long khí nấn ná bất định. Nhưng đạo Long khí này hiện tại lại uể oải không phấn chấn, rất có ý vị của mặt trời lặn về tây.
"Phụ hoàng, thời gian không còn nhiều nữa."
Triệu Nga Mi khẽ thở dài.
Nàng từ nhỏ đã lên núi Nga Mi học đạo, siêu nhiên thoát tục, nhưng tình cốt nhục làm sao có thể mất đi, chẳng quan tâm chứ?
"Cửu công chúa, Thánh Thượng có lời mời."
Thái giám kia sau khi tiến vào, vội vàng hành lễ bái kiến, thái độ cung kính.
Dưới Hoàng đế, người có quyền thế nhất phải kể đến Thái tử. Nhưng Triệu Nga Mi thân phận đặc thù, lại không thể khinh thường. Trong Tử Cấm Thành, từ văn võ bá quan, cho đến hoàng hậu phi tần, cũng không dám tỏ thái độ với nàng.
Triệu Nga Mi theo thái giám, đi vào Dưỡng Tâm Điện, gặp Thánh Thượng.
"Bái kiến phụ hoàng."
Hoa Minh Đế cười ha hả nói: "Mị nhi không cần đa lễ."
Triệu Nga Mi, nhũ danh là "Mị nhi". Nhưng nàng cảm thấy cái tên này quá yếu ớt, về sau mới đổi thành "Nga Mi".
"Không biết phụ hoàng triệu hài nhi đến, có gì căn dặn?"
Hoa Minh Đế ánh mắt sáng quắc: "Mị nhi, con đã thay đổi. Trẫm nhớ trước kia con nói chuyện không xưng hài nhi. Tốt lắm, thật tốt."
Triệu Nga Mi giật mình, cúi đầu không nói.
Hoa Minh Đế lại nói: "Con lựa chọn ở lại, trẫm rất vui mừng. Con là hài tử trẫm sủng ái nhất, thật sự không muốn đôi bên cách xa, không được gặp nhau."
Triệu Nga Mi sâu kín thở dài: "Sớm muộn gì con vẫn sẽ đi thôi."
Hoa Minh Đế cười nói: "Thì có sao? Đến lúc đó, e rằng ta đã hóa thành nắm đất vàng rồi."
Triệu Nga Mi biến sắc.
Hoa Minh Đế lạnh nhạt nói: "Chết sống có số, ta sớm đã nhìn thấu. Điều không buông bỏ được, chỉ là giang sơn này mà thôi, muốn giao cho người thích hợp nhất quản lý."
Triệu Nga Mi nói: "Khí vận quốc gia vẫn còn đó."
Hoa Minh Đế xua tay: "Cái gọi là số mệnh, đều do con người tạo ra. Trẫm tung hoành cả đời, nam chinh bắc chiến, có nhiều thứ, há có thể xoay chuyển thiên hạ này?"
Triệu Nga Mi nói: "Nếu phụ hoàng sớm đã có dự liệu, vì sao không dứt khoát hạ quyết tâm?"
"Sao có thể dễ dàng như vậy được... Ta chỉ hy vọng, thiên hạ thái bình, hưng thịnh phồn vinh, có thêm nhiều nhân tài hữu dụng cho xã tắc. Ví dụ như, kỳ thi hương lần này."
Triệu Nga Mi nói: "Thánh hiền có viết: Quân vương yêu người, thiên hạ vô địch."
Hoa Minh Đế hiện lên một nụ cười khổ: "Rất nhiều chuyện nói thì dễ, làm thì khó. Thiên hạ rộng lớn, đuôi to khó vẫy, nếu không có sĩ tử đắc lực, sao có thể khiến Tứ Hải quy tâm?"
Triệu Nga Mi thần sắc bất động: "Kẻ vui điều dân vui, dân cũng vui cùng cái vui của hắn; kẻ lo điều dân lo, dân cũng lo cùng cái lo của hắn."
Đây cũng là lời trích dẫn từ thánh hiền.
Hoa Minh Đế không nhịn được cười, trêu ghẹo nói: "Mị nhi, xem ra con có thể trở thành đế sư rồi."
Triệu Nga Mi cũng cười: "Phụ hoàng, kỳ thi hương lần này có rất nhiều thanh niên tài tuấn, mới có thể đáp ứng những gì người mong muốn."
Hoa Minh Đế nói: "Ta xem trọng một người."
"Ai?"
"Chính là Diệp Quân Sinh."
Nghe được cái tên này, sắc mặt Triệu Nga Mi hơi có chút không tự nhiên, nhưng nàng che giấu rất tốt, không bị phụ hoàng nhìn thấy.
"Tài văn chương của người này kinh diễm, quả thực khó gặp. Hắn ở kỳ thi Dương Châu đã hoàn thành bức tranh thư pháp độc đáo, trẫm xem mà trong lồng ngực dấy lên cảm xúc khó tả. Khi thi đấu âm luật, lại vẫn có thể tấu lên khúc 《Tướng Quân Lệnh》, cũng là điều khiến người ta vô cùng bất ngờ. Tổng hợp lại những điều đó, đều cho thấy tài hoa của hắn. Hiện tại, chỉ xem hắn giải thích văn chương thế nào nữa thôi."
Nói đến đây, ngừng một lát, liếc nhìn Triệu Nga Mi: "Mị nhi, ngày xưa Diệp Quân Sinh không trực tiếp đến diện kiến Thánh Nhan để nhận bảng hiệu, bị người đời coi là cuồng sinh, ta vốn muốn hạ chỉ khiển trách, bố cáo thiên hạ. Con có biết vì sao cuối cùng ta không làm gì không?"
Triệu Nga Mi lắc đầu: "Hài nhi không biết."
Hoa Minh Đế cười nói: "Đều là vì ta biết Mị nhi con rất thích thơ từ Diệp Quân Sinh viết, rất hiếm có, cho nên trẫm không muốn để Mị nhi con thất vọng."
Triệu Nga Mi mặt đỏ ửng, trong lòng thầm oán: Diệp Quân Sinh buông tha cơ hội tốt, rút lui khỏi chốn quan trường, không hề có vẻ gì là đang mưu tính. Với hắn mà nói, lựa chọn này trái lại có ý nghĩa "dùng lui để cầu tiến"... Thật là giảo hoạt.
Kỳ thi hương, mới thật sự là sân khấu của hắn.
Nếu không, những trở ngại hắn gặp phải khẳng định phải nhiều hơn rất nhiều.
Ngay cả như vậy, kỳ thi hương đang diễn ra cũng nhất định sẽ không thuận buồm xuôi gió. Vào đến trường thi, thử thách chân chính mới xem như vừa vén lên bức màn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: Mọi con chữ trong chương này đều là thành quả lao động miệt mài của đội ngũ Tàng Thư Viện.