Giới thiệu
Thuở nọ, bên vệ đường, Trần Điệp lần đầu gặp gỡ Văn Lương khi nàng vừa tròn mười sáu. Thiếu niên đang mân mê chiếc mũ trên tay, đôi đồng tử đen nhánh, đứng đó tựa tiên nhân giáng thế, từ trên cao dõi mắt nhìn nàng. Một lát sau, hắn khẽ cúi mình, ánh mắt thăm thẳm dõi thẳng vào mắt nàng. “Nàng có nguyện theo ta chăng?” Thiếu niên cất lời. Trần Điệp quả nhiên đã theo hắn, một khi đã theo, liền sáu năm ròng rã. Thiếu niên thuở nào nay đã thành đấng nam nhi, nuôi dưỡng, dạy dỗ nàng. Thế nhưng, Trần Điệp lại cam tâm tình nguyện bước vào tẩm điện của hắn. Thiên hạ đều tường Văn Lương tính tình ngang ngược khó thuần, bất tuân thế sự. Song, nghe đồn trong phủ hắn nuôi dưỡng một tuyệt thế giai nhân, là hoa khôi lừng danh tại Học viện Điện ảnh, dung nhan tuyệt mỹ, khí chất phi phàm, tính nết được hắn chiều chuộng đến mức kiêu căng tùy tiện. Dù trong lòng có toan tính riêng, ngoài mặt đôi bên vẫn ân ái mặn nồng khăng khít suốt bao năm, lẽ ấy tự ai nấy rõ. Về sau, Trần Điệp tốt nghiệp Đại học, ung dung vẫy tay từ ly. Sự cương quyết ấy còn hơn cả thuở nàng gật đầu ưng thuận theo hắn. Văn Lương châm một điếu yên thảo, giữa làn khói lãng đãng, hắn ngước mắt, khóe môi khẽ nhếch, lạnh lùng tán thưởng nàng: “Hay lắm thay.” Sau khi Trần Điệp ly biệt, Văn Lương vẫn hô phong hoán vũ, cuộc sống chẳng chút đổi thay. Kẻ phàm trần đều than Văn thiếu gia quá đỗi bạc tình, dẫu sống kề bên bao năm nhưng tâm tư chẳng chút đặt vào. Song, một ngày nọ, tin tức về cảnh tượng đôi uyên ương năm xưa đứng ven lộ lại lan truyền khắp chốn… Trên phố thị về đêm, nữ diễn viên nổi danh Trần Điệp bất ngờ vung tay tát một cái vào mặt vị đại tài chủ của bộ phim mới, hành động ấy lại bị kẻ hiếu sự ghi lại. Trần Điệp tát xong, nhàn nhã vuốt lọn tóc mai, dùng giọng nói ngọt ngào như mật, dịu dàng nói: “Văn Tổng giám đốc, ta nhớ chúng ta đã đoạn tuyệt từ lâu rồi mà.” Kẻ kia chẳng những không giận, trái lại còn tựa vào xa giá, khẽ liếm môi, tán thán nàng: “Báo con của ta ngay cả một cái tát cũng giáng điêu luyện đến vậy.” Trần Điệp lạnh lùng liếc nhìn hắn, không hề đáp lời. Văn Lương vốn nổi danh bất cần thế sự trong mắt nhân gian, cũng trầm mặc chốc lát, sau đó khóe mắt dần ửng hồng. Đôi tay hắn run rẩy, khẽ khàng, dè dặt kéo nàng vào lòng, gọi nàng bằng cái tên thân mật chỉ mình hắn hay gọi: “Linh Linh, nàng hãy theo ta.” “Ta tự biết không thể cưỡng cầu vầng trăng treo trên trời, chỉ nguyện ánh trăng tự tìm đến bên ta mà thôi.” – Audrey Hepburn.