Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 715
“Lục Hoài, cậu có thể hung dữ với tớ, nhưng không được hung dữ với Tể Tể!”
Lục Hoài mở miệng: “Tớ chỉ là...”
Tể Tể chợt nhớ tới bà Mạnh Bà từng nói, chỉ cần bé có được năng lực tuyệt đối, muốn bắt một người tâm khẩu bất nhất nói thật cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
(Tâm khẩu bất nhất 心口不一 : Có nghĩa là lời nói và suy nghĩ không hề giống nhau.)
Nhưng làm thế nào để dễ như trở bàn tay đây?
Mắt thấy anh Lục Hoài lại muốn chọc tức anh ba, Tể Tể bỗng nhiên kêu lên.
“Anh Lục Hoài, bổn Tể Tể ra lệnh cho anh chỉ được nói sự thật!”
Lục Hoài đang định nói “Tớ hung dữ với nó đó, cậu có thể làm gì được tớ nào?”, nhưng lời ra khỏi miệng lại hoàn toàn thay đổi.
“Tớ chỉ muốn đối xử tệ với em ấy để mọi người đều chán ghét và căm hận tớ, xa cách tớ, như vậy về sau tớ sẽ không phải áy náy!”
Sau khi nói xong, Lục Hoài ngây người ra.
Hoắc Tư Thần cũng ngây ra.
Tể Tể thấy thế, lập tức truy hỏi.
“Anh Lục Hoài, anh rất thích bọn em, có phải không?”
Lục Hoài muốn nói “Đúng là người si nói mộng, kết quả lại nghe thấy Tể Tể kêu lên.
“Nhất định phải nói thật!”
Câu “Người si nói mộng” vừa đến bên miệng Lục Hoài liền thay đổi.
“Đúng vậy, anh rất thích, vô cùng thích cũng vô cùng hâm mộ, anh cũng muốn có một gia đình ấm áp.”
Lục Hoài nói xong, nhanh chóng che miệng mình lại, sau đó trừng mắt nhìn Tể Tể như thể gặp phải quỷ.
Tể Tể liên tiếp đưa ra hai mệnh lệnh, cũng dần dần tìm được cách.
Nhân lúc anh Lục Hoài đang trừng mắt nhìn mình, bé giơ ngón tay ra, đặt nhẹ vào giữa lông mày của anh trai nhỏ.
Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng mấp máy, nói ra mấy chữ.
“Chân ngôn lệnh! Ngôn xuất tất chân!”
Giọng nói trong trẻo nghe thật mềm mại và ngọt ngào, nhưng Lục Hoài lại cảm nhận được một cỗ năng lượng áp đảo ép vào tận hồn phách của mình.
Khuôn mặt của Lục Hoài gần như vặn vẹo, cậu bé muốn sử dụng những thuật pháp mình đã bí mật học được trong năm năm qua ở nhà họ Mặc để chống lại.
Nhưng cậu bé vừa mới ngưng tụ được chút sức mạnh, đã nghe thấy Tể Tể nhắc nhở.
“Anh Lục Hoài, với thực lực hiện giờ của anh, Tể Tể có thể bóp chết anh như bóp chết một con sâu cái kiến.”
Lục Hoài: “...”
Ngữ quan của Lục Hoài lại lần nữa vặn vẹo.
Tuy nhiên, Lục Hoài thực sự cảm nhận được, mình lại bị sức mạnh của Tể Tể đàn áp, hồn phách của cậu bé run lên, vừa sợ hãi vừa thuần phục.
Mấy anh em nhà họ Hoắc nhìn thấy vẻ mặt của Lục Hoài, cho dù có là Hoắc Tư Thần đang tức giận tới mức dậm chân hay nhóc cương thi Tương Tư Hoành đang muốn đánh người, cũng đều không nhịn được mà cười rộ lên.
Nhìn đi!
Tể Tể hung dữ đã xuất hiện rồi!
Chân ngôn lệnh nha!
Nghe tên đã thấy rất oách!
Hoắc Tư Thần vội tiến tới bên cạnh Tể Tể, hỏi bé: “Tể Tể, có phải từ nay về sau Lục Hoài sẽ không bao giờ nói dối được nữa không? Vừa mở miệng ra nói dối sẽ… sẽ bị sét đánh hay tương tự như thế?”
Lục Hoài sắc mặt vặn vẹo: “...”
Tể Tể thấy thế, nhanh chóng giải thích.
“Không đâu, không đâu, khác nhau đó, khác nhau đó. Đúng là Tể Tể đã hạ chân ngôn lệnh với anh Lục Hoài, cho nên anh ấy không thể nói dối Tể Tể, nhưng với người khác thì vẫn có thể.”
Hoắc Tư Thần: “...”
Lục Hoài sắc mặt vặn vẹo thở phào nhẹ nhõm.
Nhóc cương thi Tương Tư Hoành hỏi Tể Tể: “Tể Tể, anh cũng hạ cho anh ấy một cái, được không?”
Lục Hoài theo bản năng vội ôm lấy cánh tay nhỏ mũm mĩm: “Đừng mà Tể tể, anh Lục Hoài rất thích em! Anh Lục Hoài đã muốn gặp em từ lâu rồi, bởi vì Tư Thần vẫn luôn nói với anh cậu ấy có một em gái vừa xinh đẹp, lại vô cùng, vô cùng đáng yêu!”
Nhóc cương thi Tương Tư Hoành: “...”
Ba anh em còn lại của nhà Hoắc: “...”
Lục Hoài vừa không cẩn thận đã nói ra sự thật: “...”
Toàn thân cậu bé sắp nổ tung rồi.
****5:
Sắc mặt trắng bệch như tờ của Lục Hoài lập xuất hiện một rặng mây đỏ, hơn nữa sắc đỏ cũng càng lúc càng đậm, hơi thở cũng theo đó mà trở nên dồn dập hơn.
Anh em Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Cẩn và những người khác vừa thấy không ổn, vội bấm chuông gọi bác sĩ.
Chuông gọi vừa được nhấn, Lục Hoài chỉ cảm thấy một dòng máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu.
Trước mặt cậu bé là khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Tể Tể, sau đó Lục Hoài liền bất tỉnh nhân sự.
Đôi mắt to tròn của Tể Tể trừng lớn, nhảy bằng hai chân, hơn phân nửa cơ thể bé nhỏ mũm mĩm của bé đã treo trên giường bệnh, đôi chân mập mạp lơ lửng giữa không trung, bé cố gắng bò lên giường.
Hoắc Tư Lâm và Hoắc Tư Cẩn vội đẩy bé con theo bản năng, cuối cùng Tể Tể cũng bò lên trên giường bệnh.
Bàn tay nhỏ bé khẽ điểm nhẹ lên giữa hàng lông mày của Lục Hoài, nhận thấy hồn phách của cậu bé vẫn ổn định, dây thần kinh đang căng chặt của Tể Tể cũng được thả lỏng, bé thở phào nhẹ nhõm.
“Còn may, còn may, không phải bị em hù chết!”
Các anh trai nhà họ Hoắc: “...”
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, các bác sĩ và y tá chạy tới.
Vừa vào phòng đã nhìn thấy một bé gái tầm 3, 4 tuổi thản nhiên ngồi trên giường bệnh, bác sĩ lập tức đen mặt.
“Bệnh nhân bị gãy xương cẳng chân và xương mắt cá chân, sao các cậu lại để một đứa nhỏ như vậy trèo lên giường bệnh thế? Chẳng may đè lên bệnh nhân, các người có chịu trách nhiệm nổi không?”