Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 546

Tiểu Hải còn chưa kịp đuổi theo, anh ta đã đánh xe đi mất.

Tiểu Hải: “… Này, này, này… Thầy Tương à, tôi… tôi còn chưa kịp lên xe mà! Tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì mà!”

Giữa đêm cuối tháng 9, trời đã trở lạnh.

Cậu ấy lạnh quá!

Nhưng đáp lại cậu ấy, lại là tiếng ống khói xe gầm rú sau khi Tương Uyên lái xe rời đi.

Tiểu Hải hoàn toàn không biết mình vừa lượn qua Quỷ Môn Quan một chuyến: “…”

Thôi được rồi!

Vì mức tiền lương cao chót vót không thể tưởng tượng được, cậu ấy bằng lòng tha thứ cho nghệ sĩ nhà mình.

Sau đó, Tiểu Hải tới ăn vạ nhân viên bảo vệ tại cổng lớn của trang viên nhà họ Hoắc một trận, sau nửa đêm cũng được người ta cho vào tá túc.

Ánh sáng ban mai lờ mờ, tiếng chim hót líu lo vang lên từ trong trang viên.

Một con thỏ với cái đầu rũ xuống, cả người đầy bùn đất bỗng nhảy ra từ trong một bụi hoa. Nếu không nhìn kỹ, bạn sẽ gần như không thể nhận ra được màu lông nguyên bản của nó, và thực ra nó đang cầm một cuốn sách bằng hai chân trước.

Tiểu Hải vừa tỉnh lại liền rời khỏi phòng bảo vệ, ngồi bên cạnh vườn hoa, để đợi con trai của nghệ sĩ nhà mình.

Tuy rằng, bản thân cậu ta cũng chẳng biết cậu quý tử của nghệ sĩ nhà mình có miệng ngang mũi dọc ra sao.

Trong khi chờ đợi, Tiểu Hải còn nhìn thấy một con vật nhỏ chẳng nhìn rõ màu lông nguyên bản chui ra từ trong bụi hoa, mụ nội nó, trên tay con vật ấy còn cầm một cuốn sách còn to hơn cả thân nó.

Tiểu Hải: “…”

Thỏ Đen có cuộc đời còn đau khổ hơn trái khổ qua: “…”

Bốn mắt nhìn nhau, Thỏ Đen suýt chút nữa còn thốt ra tiếng người.

Cũng may, cuối cùng nó cũng kìm xuống được. Thỏ Đen chợt nhớ tới phản ứng của những con thỏ bình thường khi nhìn thấy loài người, nó đá đá hai chân sau một cái, rồi nhanh chóng trốn chạy vào trong bụi hoa.

Tiểu Hải: “… Đó là… Con thỏ sao?”

Bảo vệ ở cổng luôn để ý tới Tiểu Hải, nên vừa thấy trạng thái tinh thần của cậu ta không tồi liền mở miệng đuổi người.

“Trời đã sáng rồi, cậu có thể tự mình rời đi!”

Tiểu Hải: “… Anh bảo vệ ơi, nói thế nào thì chúng ta cũng đã cùng trải qua một đêm…”

Khuôn mặt của người bảo vệ lập tức trầm hẳn xuống, giọng nói của anh ta cũng trở nên lạnh lùng hơn hẳn.

“Tự đi, hay là để tôi quẳng cậu ra ngoài?”

Tiểu Hải xám xịt mà bỏ chạy.

Thật là!

Đêm qua gọi người ta Tiểu Hải ơi, Tiểu Hải à, thế mà mới sáng ra đã trở mặt, không nhận người ta!

Tể Tể không biết những chuyện đã xảy ra ở ngoài cổng lớn. Bé đã liên tục sử dụng sức mạnh hoàng quyền nhiều lần, khiến cơ thể hơi suy yếu, cho nên ban đêm bé ngủ rất say.

Bệnh viện của Cố Thích Phong lại có thêm một ca cấp cứu, trời còn chưa sáng, anh ta đã lo lắng chạy về bệnh viện rồi.

Sau bình minh, vẫn còn rất nhiều người chìm trong giấc ngủ ngon.

Tất cả các chủ nhân của nhà họ Hoắc, từ lớn tới nhỏ, đều gần như thức trắng đêm, ngay cả Hoắc Trầm Lệnh hay tham công tiếc việc hôm nay cũng dậy muộn.

Lúc cả nhà cùng ngồi trên bàn ăn sáng, đã là 8 rưỡi sáng rồi.

Đã muộn giờ đi học.

Cũng muộn giờ đi làm.

Tể Tể cùng Tương Tư Hoành chỉ vừa mới đi học mẫu giáo, vì sợ hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì đó, nên Hoắc Trầm Lệnh vừa thức dậy đã chủ động gọi điện cho giáo viên trường mẫu giáo, xin nghỉ cho hai đứa nhỏ.

Hoắc Tư Thần vừa nghe thế thì vui tới mức nhảy dựng lên.

“Cha, dù sao cũng đã muộn rồi, nếu không hôm nay bọn con cũng không đi học nữa nhé? Tể Tể và Tiểu Tương còn chưa dậy đâu, bọn con ở nhà chăm sóc các em cho.”

Hoắc Tư Tước cắt đứt suy nghĩ của em trai mà không chút thương tiếc nào: “Cha, con vẫn đi học nhé, chỉ là hơi muộn một chút thôi, con sẽ báo cáo và xin lỗi với giáo viên, không cần xin nghỉ cho con đâu.”

Hoắc Tư Cẩn: “Tối qua sau khi thức dậy, con đã xin phép giáo viên chủ nhiệm rồi, cũng báo trước hôm nay sẽ tới lớp muộn một chút.”

Hoắc Tư Lâm: “Sáng nay con không có tiết học.”

Hoắc Tư Thần: “…”

Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của cha ruột sau khi ngắt điện thoại, bạn nhỏ Hoắc Tư Thần vội càng cúi đầu ăn cơm.

Bạn nhỏ không cam lòng mà.

Cậu cũng muốn ngủ nướng, cậu cũng muốn ngủ nướng.

“Cha, anh Tư Lâm, anh cả và anh hai đều lớn hơn Tể Tể và Tiểu Tương rất nhiều tuổi, nên các anh ấy đi học là tốt, dậy muộn cũng không thể trì hoãn việc học. Nhưng con không giống các anh ấy, con mới học lớp 3 thôi, so với hai em ấy chỉ lớn hơn chút xíu, con ở nhà chăm sóc các em vẫn dễ tìm được tiếng nói chung hơn mà.”

Hoắc Tư Thần vừa nói xong, đã quay lại nhìn về phía Hoắc Tư Tước với vẻ mặt tràn đầy sự mong đợi: “Anh hai, anh nói có đúng hay không?”

Hoắc Tư Tước cúi đầu ăn cháo: “Anh không thấy đúng. Tể Tể và Tiểu Tương không phải đứa nhỏ bình thường, tiếng nói chung mà em nói, chỉ là do em tự cảm nhận mà thôi, không phải sao?”

Hoắc Tư Thần nhớ tới món thịt nướng thương hiệu của Tể Tể, những quả bóng thủy tinh có chứa nhãn cầu, cùng với những người chú bác của Tể Tể, còn cả cặp răng nanh xanh lè của nhóc cương thi, cậu nhóc vội vàng nhét một miếng cơm lớn vào miệng.

Hoắc Trầm Huy buồn cười nhìn cháu trai: “Yên tâm đi, chú hai đã bàn bạc với cha cháu rồi. Hôm nay, cha cháu sẽ tới công ty, chú hai sẽ ở nhà để chăm sóc Tể Tể và Tiểu Tương.”

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free