Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 525
Nói xong ông cong môi, nở nụ cười vừa lạnh lùng vừa thiếu đòn.
“Tránh cho tới lúc đó con trai được người khác nuôi lớn rồi gọi người khác là cha mất rồi!”
Ông nhìn Tương Uyên bằng ánh mắt ghét bỏ: “Dù sao cha ruột có khuynh hướng bạo lực, có đứa bé nào tình nguyện đi theo người cha như vậy chứ?”
Hoắc Trầm Lệnh nói tới đây thì cúi người xuống bế Tể Tể lên.
“Tể Tể, con nói xem có đúng không?”
Tể Tể nhìn gân xanh hiện lên trên trán Tương Uyên rồi dùng giọng nói non nớt nói.
“Chú Tương, cha của Tể Tể nói đúng, làm cha thì phải có tính tình tốt giống như cha của Tể Tể, vô cùng dịu dàng, nếu không con trai chú sẽ không muốn chú đâu!”
Tương Uyên: “...”
Kiếm của anh ta đâu rồi?
Hoắc Tư Thần dắt nhóc cương thi tóc đỏ cũng hỏi bé.
“Tiểu Tương, Tể Tể và chú ba của em nói có đúng không?”
Nhóc cương thi tóc đỏ nhìn Tương Uyên, mấp máy miệng, sau đó gật đầu, lắp bắp lên tiếng.
“Chú... Tương, chú... quá... nóng tính, sẽ... dọa... Tể Tể đấy.”
Tương Uyên: “...”
Nhóc con cà năm này cũng dám dạy dỗ anh ta à?
Còn bảo vệ Minh Tể Tể nữa?
Nhóc con này biết Minh Tể Tể là dạng tồn tại thế nào không?
Nó mẹ nó không phải là người!
Là quỷ quái của địa phủ đấy!
Còn dọa Tể Tể ư?
Lo cho chính mình trước đi!
Lửa giận vốn đã tan đi của anh ta lại bắt đầu bốc lên, lúc Tương Uyên đang muốn nói chuyện, Trần Kiến Đào – người đã mất dấu anh ta nhận được tin tức đã đuổi tới.
“Trầm Lệnh.”
Ngay khi Tương Uyên nhìn thấy Trần Kiến Đào, đôi con mắt đen như mực hơi híp lại.
Trần Kiến đào cũng mỉm cười chào hỏi với anh ta.
“Anh Tương.”
Tương Uyên cười khẩy một tiếng, hung hăng trừng nhóc cương thi tóc đỏ một cái rồi vung tay cất bước rời đi.
Ha!
Tương lai còn dài!
Trong khoảng thời gian đó Bách Minh Tư vẫn luôn ở bên cạnh quan sát Tương Uyên, nhưng bởi vì có một sức mạnh vô hình che chắn, cậu hoàn toàn không nhìn ra rốt cuộc Tương Uyên là thứ gì.
Lúc Trần Kiến Đào nhìn qua, Bách Minh Tư hơi lắc đầu.
Trần Kiến Đào gật đầu, ông bóp bóp gương mặt bánh bao của Tể tể rồi xoa đầu nhóc cương thi tóc đỏ và Hoắc Tư Thần, sau đó vội vàng đuổi theo Tương Uyên.
“Anh Tương, đợi tôi một chút, tôi muốn nói chuyện với anh Tương một lát.”
Tương Uyên vô cùng tức giận, sau khi ra khỏi cục cảnh sát thì anh ta lên luôn xe bảo mẫu, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trên đường lớn đông nghịt.
Trần Kiến Đào không bỏ cuộc, lái xe tiếp tục đuổi theo.
Lúc Hoắc Trầm Lệnh ôm Tể Tể, dẫn theo Bách Minh Tư, Hoắc Tư Thần và nhóc cương thi tóc đỏ ra ngoài thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của bọn họ nữa.
Đợi sau khi mấy đứa nhỏ đã lên xe hết, Hoắc Trầm Lệnh mới đi về vị trí lái xe.
Trên đường trở về trang viên nhà họ Hoắc, Hoắc Trầm Lệnh đột nhiên hỏi Tể Tể.
“Tể Tể, Tương Uyên là yêu quái giống như Thỏ Đen à?”
Hoắc Tư Thần bị dọa giật mình: “Cái gì? Chú ấy không phải là người?”
Nhóc cương thi tóc đỏ phán đoán dựa vào cảm giác của mình: “Chú ấy... mạnh, Thỏ Đen đi... đưa mạng!”
Lắp bắp nói xong, nhóc cương thi tóc đỏ lại hỏi Tể Tể.
“Tể Tể, chú ấy là... cái gì?”
Tể Tể gãi gãi gáy rồi lắc đầu.
“Cha, anh ba, anh Tiểu Tương, Tể Tể cũng không biết, Tể Tể nhìn không ra, chỉ có thể nhìn thấy một đống màu đen thôi.”
“Anh Minh Tư, anh có thể nhìn thấy cái gì không ạ?”
Bách Minh Tư buồn cười nhìn Tể Tể: “Tể Tể em cũng không nhìn ra thì anh Minh Tư càng không nhìn ra rồi.”
Hoắc Trầm Lệnh nghe xong thì đưa ra một kết luận.
Tương Uyên không phải là người, nhưng Tương Uyên rất mạnh, bởi vì Tể Tể cũng không nhìn ra.
Sức mạnh của Tể Tể cách xa Trần Kiến Đào, Tể Tể không nhìn ra, lần này Trần Kiến Đào chạy một chuyến uổng công rồi.
Tể Tể nghĩ một lát, sau đó bé vỗ bịch một cái lên đầu mình.
“Ây da, cha, Tể Tể có thể hỏi thử cha Minh Vương mà, nhất định cha Minh Vương sẽ biết!”
Mặc dù bây giờ có thể cha Minh Vương còn không đánh lại được bé, nhưng cha Minh Vương là vua của địa phủ, trên người Tương Uyên có âm khí, cha Minh Vương thấy nhiều kiến thức rộng, nhất định sẽ biết.
Thế là Tể Tể nói với cha nuôi xong thì trực tiếp dùng minh ngữ tối nghĩa liên hệ với Minh Vương.
Minh Vương thì đang làm cái gì?
Minh Vương đang xem kịch.
Một chậu máu chó to đùng, Minh Vương bận tới không phân biệt ngày đêm, không có thời gian đi lên nhân gian xem con gái vốn đang vô cùng cáu kỉnh, kết quả vừa xem tới sân khấu kịch này, trên gương mặt tuấn tú vô song cũng hiện lên nụ cười.
Cốc Hưng Bác giả ngu bởi vì bị nhồi máu cơ tim, không cấp cứu được nên đã chết.
Sau khi chết lập tức bị nhân viên địa phủ dẫn tới địa phủ báo danh.
Sau khi những quỷ quái bị ông ta lợi dụng tà thuật cướp đoạt số mệnh tuổi thọ biết được thì như ong vỡ tổ chạy thẳng tới cổng địa phủ chờ đợi.
Cốc Hưng Bác chuyện xấu nào cũng làm vừa tới cổng địa phủ, một chân còn chưa bước vào cổng địa phủ thì đã bị nhóm cư dân chính thức của địa phủ bị ông ta hại chết kéo lấy.
Trong đó lấy cha con quỷ béo, quỷ bao bố và quỷ đoản mệnh cầm đầu, vừa mắng mỏ vừa đánh đập.
“Thứ chó má này, cuối cùng mày cũng chết rồi!”
“Mọi người đừng gấp, từng người một lên, dù sao muốn đầu thai còn phải đợi hơn trăm năm, loại quỷ khốn nạn tội ác tày trời như ông ta này, chúng ta có thể chơi trên trăm năm nữa!”