Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 207

"Anh, anh đem điện thoại cho Tể Tể, em muốn nói chuyện với Tể Tể một chút."

"Được!"

Hoắc Trầm Huy chạy nhanh mấy bước, đuổi theo Hoắc Tư Cẩn dẫn đầu đoàn người đi ở phía trước.

"Tể Tể, cha của cháu gọi điện thoại."

Mắt bé sáng lên, còn chưa nhận điện thoại đã hô lên một tiếng đáng yêu rồi.

"Cha!"

Thần kinh của Hoắc Trầm Lệnh đang căng thẳng nghe con gái bảo bối gọi một tiếng "Cha" rất vui vẻ cũng thoáng buông lỏng, nhưng lại nghĩ đến bé ăn nhiều như vậy thì tinh thần lại căng lên.

"Tể Tể, con có nhớ cha không?"

Bé liên tục gật đầu: "Nhớ nhớ, Tể Tể rất nhớ rất nhớ cha, cha có nhớ Tể Tể không?"

"Có, rất nhớ rất nhớ." Hoắc Trầm Lệnh dừng lại một chút: "Còn đang suy nghĩ Tể Tể ăn nhiều như thế, bụng có đau nhức không?"

Bé vỗ vỗ bụng nhỏ, đáng tiếc là gọi điện thoại không phải gọi video, cha căn bản không nhìn thấy.

"Không đau không đau, cha yên tâm, Tể Tể ăn rất ít mà!"

Hoắc Trầm Lệnh: "......"

Ăn ít, một lúc xử lý bốn mươi đĩa bánh ngọt đấy!

Hoắc Trầm Lệnh muốn cười nhưng lại lo lắng, người nắm quyền nhà họ Hoắc luôn luôn sát phạt quyết đối đã cau mày lại, nhưng giọng nói lại rất ôn nhu cưng chiều.

"Bụng nhỏ thật sự không đau? Có muốn chú hai của con dẫn đi bệnh viện kiểm tra lại không?"

Bé nhận ra cha lo lắng, lại nghĩ tới chú hai cùng anh Tư Lâm trước đó cũng biểu lộ ra lo lắng, bé thoải mái đáp ứng.

"Vâng cha!"

Vừa vặn bệnh viện có nhiều đồ ăn vặt, cũng rất đúng ý bé.

Hoắc Trầm Lệnh thở phào một hơi: "Tốt, vậy mau đi đi, kiểm tra xong lại gọi video cho cha nhìn xem, cha chờ Tể Tể nhé."

"Vâng, cha, Tể Tể yêu cha!"

Nói xong thì hôn một cái với điện thoại của chú hai.

Hoắc Trầm Huy không muốn ghen tị cũng không được.

Nghĩ đến con gái khi còn bé, mặc dù không linh động đáng yêu bằng Tể Tể như thế này, nhưng cũng rất nhu thuận nghe lời, đặc biệt đáng yêu.

Nhưng bây giờ......

Hoắc Trầm Huy vội bế bé lên: "Đi, chú hai mang Tể Tể đi kiểm tra."

Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần ba anh em liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu bất đắc dĩ.

Đã không yên lòng, vậy cứ làm kiểm tra đi.

Dù sao cũng không kiểm tra ra cái gì.

Không có khả năng trên Sổ Sinh Tử của cha ruột Tể Tể viết một câu là "Minh Tể Tể ba tuổi rưỡi ngày mười lăm tháng bảy, chết bởi vì ăn quá nhiều" đi?

Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Tể Tể, hơn nữa còn có thể cắn nuốt âm khí, vào giờ này mà đi bệnh viện......

Chậc chậc!

Chính là đồ ăn vặt tự động đưa tới cửa mà!

Khoảng cách từ khách sạn đến bệnh viện rất gần, đi mười phút liền đến nơi.

Ngoài dự liệu, xung quanh bệnh viện rất sạch sẽ, ba anh em nhìn xung quanh đến một con quỷ cũng không thấy.

Hoắc Trầm Huy cùng Hoắc Tư Lâm lo lắng cho thân thể Tể Tể, trực tiếp chạy vào phòng cấp cứu.

Bé cũng để cho chú hai và anh Tư Lâm giày vò, cái đầu nhỏ lại chuyển hướng sang cửa sổ bên phải, một đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm vào khu nội trú bên phải.

Nhìn chằm chằm một lúc bé quay đầu nhỏ lại nhìn chú hai cùng anh họ đang khẩn trương chờ kết quả của bác sĩ.

"Chú hai, anh Tư Lâm, chị An An đang ở bên kia."

****6:

Hoắc Trầm Huy và Hoắc Tư Lâm nghe được lời này của Tể Tể thì hơi sững sờ.

Hoắc Trầm Huy nhìn về phía Hoắc Tư Lâm: “Tư Lâm, con đi xem một chút."

Bé lắc đầu: "Không được không được, anh Tư Lâm không thể đi một mình, sẽ có họa sát thân."

Hoắc Tư Lâm: "......"

Kiểm tra cho bé xong, bác sĩ cầm báo cáo kết quả tới, nghe thấy bé nói thế thì nhịn không được mà cười ra tiếng.

"Cô bé này cũng rất mê tín nha."

Bé nghe tiếng nhìn sang rồi nhẹ giọng giải thích.

"Tể Tể chỉ nói sự thật, Tể Tể không có nói láo."

Bác sĩ cười cười, sờ lên đầu Tể Tể.

"Ừ ừ, cô bé chỉ nói thật, cô bé không có nói láo."

Tể Tể chu miệng nhỏ, giọng trong trẻo mềm mại.

"Bác sĩ đang gạt Tể Tể, bác sĩ căn bản không tin Tể Tể, bác sĩ chỉ hùa theo ý của Tể Tể."

Bác sĩ: "......"

Bác sĩ cười ngượng ngùng, không thể không thích cô bé mập mạp dễ thương này, thậm chí còn bế bé lên.

"Được được được, chú sai rồi, chú xin lỗi cô bé nhé, thật xin lỗi."

Bé chớp chớp đôi mắt to, cũng đưa tay ôm lấy chú bác sĩ.

"Không sao, sau khi bác sĩ tan làm thì nhớ đi thẳng về phía trước không nên quay đầu lại, nếu không sẽ không may mắn."

Bác sĩ: "...... Được."

Không muốn cô bé mất vui, bác sĩ đành trái lương tâm mà gật đầu đáp ứng.

Bác sĩ ôm bé vào trong ngực, sau đó đưa cho hai cha con Hoắc Trầm Huy nhìn kết quả kiểm tra.

"Cô bé này rất khỏe mạnh."

Nói xong bác sĩ nhìn về phía hai người họ: "Hai người nói cô bé đã ăn quá nhiều, cũng không biết rốt cuộc là đã ăn bao nhiêu, nhìn cái bụng nhỏ này mặc dù phồng lên, nhưng cũng không đến mức đưa đến bệnh viện kiểm tra."

Hai cha con Hoắc Trầm Huy và Hoắc Tư Lâm: "......"

Nói ra có lẽ bác sĩ cũng không tin, bé đã xử lý bốn mươi đĩa bánh ngọt và một bàn đầy đồ ăn.

Nhưng ý nghĩ của hai cha con đều giống nhau, Tể Tể trời sinh có mắt Âm Dương thì đã không giống với những đứa nhỏ bình thường khác rồi, về phương diện ăn uống này...... Vẫn nên để người trong nhà biết thì tốt hơn.

Hoắc Trầm Huy cười giải thích với bác sĩ, Hoắc Tư Lâm lại bế bé vào trong ngực của mình, nhanh chóng đi ra ngoài.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free