Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 1790:
Chuyển Luân Vương đã đến nơi.
“Sếp, quả nhiên sếp vẫn ở đây.”
Minh Vương chê tốc độ làm việc của Tống Đế Vương và hai người còn lại chậm chạp nên lập tức khịa lại.
“Bổn tọa không ở đây, chẳng lẽ lại ở trong đại điện của ông à?”
Chuyển Luân Vương: “…”
Không phải!
Sếp ơi.
Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được không?
Minh Vương thấy càng bất mãn hơn khi nhìn thấy sắc mặt của Chuyển Luân Vương.
“Sao, ông cảm thấy bổn tọa nói sai à?”
Chuyển Luân Vương đâu nào dám?
Chuyển Luân Vương vội cười híp mắt gật đầu.
“Sếp nói đúng! Sếp nói gì cũng đúng cả.”
Hàng lông màu xinh đẹp của Minh Vương nhíu lại.
“Chuyển Luân Vương, ông cảm thấy bổn tọa là một bạo chúa ư?”
Chuyển Luân Vương: “... Không không không, sếp hiểu lầm rồi. Sếp thông minh cơ trí, anh dũng vô song, sếp là niềm may mắn của địa phủ!”
Minh Vương nhìn con gái cưng bị Hoắc Tư Cẩn bế lấy.
“Tể Tể, có nước không?”
Tể Tể vội gật đầu, Tương Tư Hoành nhanh nhẹn chạy vào nhà bếp, rót một ly nước lớn trở về, cậu ấy chỉ dùng nửa giây để đi lại.
Các anh em nhà họ Hoắc: “…”
Hoắc Tư Thần và Tể Tể đồng thanh hỏi.
“Bác Minh (cha), khát rồi ư?”
Minh Vương: “Không khát, nhưng thấy tởm đến muốn ói nên uống nước để kìm nén lại!”
Hoắc Tư Tước không nhịn được lập tức phì cười.
Kế Nguyên Tu và đám anh em Hoắc Tư Lâm và Hoắc Tư Cẩn đồng loạt cúi đầu xuống nhìn mũi chân của mình.
Chuyển Luân Vương: “…”
Mẹ kiếp, tại sao ông ta lại đồng ý Tống Đế Vương đến tìm người sếp chẳng nói chút lý lẽ của mình chứ?
Tại sao ông ta lại quên mất sếp rốt cuộc có tính tình như thế nào?
Chuyển Luân Vương muốn biến mất ngay lập tức.
Nhưng ông ta đã đến rồi…
Sau khi Minh Vương uống ừng ực hết ly nước lớn thì Chuyển Luân Vương quyết định đánh nhanh rút gọn, nói sớm xong sớm và trở về địa phủ để xoa dịu cơn tức.
“Sếp, lính canh giữ nhà tù địa phủ báo tin rằng có hàng vạn âm hồn trong nhà tù…”
Minh Vương lập tức ngắt lời của ông ta.
“Bổn tọa cho Tể Tể ăn.”
Chuyển Luân Vương theo bản năng gật đầu.
“À.”
Sau khi à xong thì ông ta đã kịp phản ứng lại, trợn tròn mắt hết cỡ.
“Cái gì? Cho Tể Tể ăn ư?”
Tể Tể gật đầu.
“Đúng vậy! Chú Chuyển Luân Vương, do cha thấy Tể Tể quá đói rồi.”
Chuyển Luân Vương nuốt nước bọt.
“Nhưng… đó là tử tù… không thể… dùng quyền lực của mình cho việc riêng được.”
Hôm nay Tể Tể đã nghe được rất nhiều lần “dùng quyền lực của mình cho việc riêng”, cô bé không khỏi nhìn sang cha Minh Vương.
Minh Vương chuẩn bị đặt ly nước xuống, Bách Minh Tư ở gần nên vội vàng nhận lấy và đặt lên bàn trà bên cạnh.
Minh Vương hài lòng liếc nhìn rồi mới nói.
“Dùng quyền lực của mình cho việc riêng? Bổn tọa thêm sức mạnh vào Cửu U Minh Hỏa dưới nhà tù suốt những năm qua thì được xem là gì? Hoặc là… Các người không dùng quyền lực của mình cho việc riêng thì các người làm đi, tại sao Thập Điện Diêm Quân các người không trực tiếp cho chúng tiêu tán hết? Giữ lại chiếm chỗ trong nhà tù làm gì?”
Chuyển Luân Vương nghẹn ngào, lắp bắp giải thích.
“Sếp, đây là do có quá nhiều âm hồn, hơn nữa, chúng từng phạm thượng, ai nấy đều có sức mạnh vượt trội nên chúng ta không thể nào khiến chúng tiêu tán ngay lập tức được!”
Minh Vương: “Vậy bây giờ Tể Tể có thể khiến chúng một phát bay hơi, Tể Tể đã giúp các người giải quyết đi nỗi lo lắng nghiêm trọng này thì điều này được xem là gì?”
Chuyển Luân Vương theo bản năng nói.
“Điều này được xem là có công.”
Minh Vương gật đầu với sự hài lòng hiếm có.
“Đúng vậy! Cho nên bổn tọa chỉ là một công đôi chuyện thì sao có thể coi là dùng quyền lực của mình cho việc riêng? Nếu nói bổn tọa dùng quyền lực của mình cho việc riêng thì bổn tọa cũng là vì…”
Chuyển Luân Vương nhanh nhẹn tiếp lời.
“Là vì công việc của Thập Điện Diêm Quân! Sếp thật anh minh!”
Minh Vương còn chưa kịp lên tiếng thì Chuyển Luân Vương nhanh chóng bổ sung.
“Sếp, trong điện của bổn Quân còn có việc, bổn Quân về địa phủ trước.”
Minh Vương cũng bước ra ngoài.
“Chúng ta đi cùng, vừa hay bổn tọa cũng trở về địa phủ.”
Chuyển Luân Vương: “…”
Ông ta rất không muốn đi cùng.
Nhưng Chuyển Luân Vương có thể từ chối sao?
Chuyển Luân Vương không thể từ chối được.
Chuyển Luân Vương cố gắng mỉm cười đợi Minh Vương đi trước.
Cho đến khi bóng dáng của Minh Vương và Chuyển Luân Vương lặng lẽ biến mất khỏi phòng khách thì các anh em nhà họ Hoắc mới định thần lại.
Lục Hoài: “Chú Minh có tài ăn nói tốt thật đấy.”
Bách Minh Tư: “Cho nên mới là chúa tể địa phủ.”
Hoắc Tư Tước bỗng nhiên bật cười.
“Mọi người nói xem, nếu cha của chúng ta đấu với chú Minh về khía cạnh tài ăn nói thì ai sẽ là người chiếm thế thượng phong?”
Hoắc Tư Lâm hóng chuyện mà không chê chuyện lớn.
“Vào đêm giao thừa, nhờ Tể Tể mời chú Minh lên cùng nhau quây quần, đến lúc đó xem thử?”
Khóe miệng của Hoắc Tư Cẩn co giật.
Ánh mắt trở nên sâu sắc hơn rất nhiều.
“Chỉ nói thôi thì chán biết bao?”
Hoắc Tư Thần lập tức hiểu ra.
Mặc dù cậu không tưởng tượng nổi vào những gì anh cả đã nói nhưng cậu vẫn cười khúc khích tiếp lời.
“Tiền tiêu vặt! Tiền tiêu vặt! Em cược chú Minh thắng.”
Bách Minh Tư ho khan một tiếng.
“Đến lúc đó em sẽ qua đây đốt pháo hoa ở sân trước cùng với mọi người.”
Lục Hoài cười khúc khích nhắc nhở cậu ấy.
“Nhớ mang theo tiền tiêu vặt đấy!”