Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 1690:
“Tôi sẽ cho ông…”
Quản gia La lập tức lắc đầu.
“Không không không! Sếp, tôi không mệt chút nào. Thật đấy, sếp đợi chút, tôi đi tìm nhân chứng cho sếp.”
Hoắc Trầm Lệnh nhíu mày, rõ ràng là đã mất kiên nhẫn rồi.
Nhưng không thể phủ nhận được quản gia La có thể biết được chuyện này, thế là ông ấy lập tức chạy đi tìm hai thanh niên ở trong phòng giám sát của bộ phận an ninh tối qua đến.
Hoắc Trầm Lệnh thấy vậy thì đáy mắt lóe lên ý cười.
Hai thanh niên đến rất nhanh.
Quản gia La thúc giục họ.
“Mau nói đi, nói ra những gì các cậu đã nhìn thấy trên camera giám sát tối qua.”
Hai thanh niên bảo vệ: “Thì… mọi thứ… đều bình thường.”
Quản gia La: “Gì?”
Hai thanh niên bảo vệ: “Quản gia La, có chuyện gì đã xảy ra sao?”
Quản gia La: “…”
Hoắc Trầm Lệnh khá bất lực lại vỗ nhẹ vào vai quản gia La.
“Quản gia La, tôi cho ông…”
Quản gia La lại lắc đầu.
“Không cần, sếp ơi, tôi không cần nghỉ phép, tôi thật sự không mệt.”
Nhưng lẽ nào ông ấy thực sự già cả hoa mắt nhìn lầm rồi ư?
“Sếp ơi, hay là sếp theo tôi đến vườn hồng ở vườn sau xem thử đi?”
Hoắc Trầm Lệnh mím môi, im lặng một hồi rồi cuối cùng chậm rãi nói.
“Quản gia La, nếu xem xong vườn hồng mà vẫn không có bất kỳ chứng cứ nào tồn tại như ông nói thì ông không được nhắc lại chuyện này nữa.”
Quản gia La vội vàng gật đầu.
“Được.”
Với một cái hố lớn như vậy, cho dù công nhân trong trang viên phát hiện ra và đi lấp đất ngay trong đêm thì cũng không thể nào lấp xong chỉ trong nửa đêm sau.
Hơn nữa hoa hồng cũng bị đè hư hết rồi.
Và lúc đó cũng có rất nhiều đội viên trong đội an ninh có mặt vào thời điểm đó.
Quản gia La tràn đầy tự tin.
Ở bên ngoài vườn hồng sau vườn, Tể Tể và Tương Tư Hoành phụ trách giám sát công việc, còn Kế Nguyên Tu thì phụ trách trông chừng.
Thỏ Đen, Chu Đại Phúc, Hoàng Tử Duẫn và thủ phạm Cự Sâm Nhiêm đã tỉnh lại lúc nửa đêm sau vẫn đang hì hục lấp cái hố lại.
Không chỉ lấp hố mà còn khôi phục lại những hoa hồng bị Cự Sâm Nhiêm đè nát để tránh khiến quản gia La nghi ngờ.
Cự Sâm Nhiêm đúng là thối cả ruột.
Nếu nó biết trước đánh nhau với Minh Tể Tể phải tốn công tốn sức lấp hố, dùng sức mạnh khôi phục lại những hoa hồng bị đè nát thì nó đánh nhau cái gì chứ?
Đám yêu quái Thử Đại Tiên và Chu Đại Phúc càng buồn bực hơn.
Ở trong trang viên thì có gì là không tốt chứ?
Muốn ăn uống gì cũng có.
Trang viên rộng lớn có diện tích hàng ngàn mẫu, mùa hè nóng nực có âm trạch mát lạnh tự nhiên ở sau núi, mùa đông quá lạnh thì có máy sưởi mở suốt hai mươi bốn tiếng trong biệt thự.
Chỉ cần cố gắng chút thì các người hầu trong trang viên đều không phát hiện được sự tồn tại của chúng.
Đặc biệt là vào nửa đêm khi trời gần sáng, lúc đó gần như là thế giới của đám yêu quái bọn chúng.
Giở trò gì chứ?
Hả?
Một mình giở trò cũng thôi đi!
Kết quả là suýt bị đại nhân nhỏ đánh thành tàn phế, đến việc lấp hố và trồng lại hoa cỏ cũng không được.
Đặc biệt là Thỏ Đen.
Nó vốn dĩ được Hoắc Tư Tước mang theo đến trường, vốn có thể tránh đi việc lấp đất lấp hố và trồng lại những đóa hoa hồng.
Nào ngờ…
Bởi vì nó và Quỷ Trụi Lông là yêu quái đến trang viên đầu tiên, hơn nữa nó còn nói với đại nhân nhỏ rằng nó có tài nghệ làm vườn cao siêu.
Vào nửa đêm, nó và em Hổ đang ở trường, kết quả nó đột nhiên bị đại nhân nhỏ triệu hồi về đây để lấp hố ngay trong đêm.
Trồng hoa hồng!
Ngay cả ông Thỏ cũng thể chịu nổi chuyện này, đúng chứ?
Thỏ Đen ước gì có thể lột da của Cự Sâm Nhiêm đi!
Cái thứ tự tìm đến chỗ chết!
Đừng liên lụy đến chúng chứ!
Ông Thỏ trong lòng vô cùng tức giận, từng cái xẻng đất cũng muốn rắc lên người Cự Sâm Nhiêm, để chôn cái thứ khốn nạn đó ngay tại chỗ.
Sau khi làm việc chăm chỉ cả nửa đêm, mọi người đã thấy được kết quả ban đầu rồi.
Kế Nguyên Tu đang ngồi đọc sách trên xích đu ở đằng xa chợt nói.
“Tể Tể, Tiểu Tương, quản gia La đã mang anh hai đến đây.”
Tể Tể và Tương Tư Hoành nhìn vườn hồng vẫn còn đầy dấu vết ở khắp nơi rồi nhanh chóng lên tiếng.
“Thỏ Đen, dùng sức mạnh của mày đi! Nếu không thì sẽ không kịp!”
Ông Thỏ ước gì có thể biến mất ngay tại chỗ để được yên tĩnh: “…”
Tại sao đại nhân nhỏ cứ nắm lấy một con bông xù như nó mà xoa mãi thế!
Nếu cứ xoa mãi như vậy thì nó sẽ thành con thỏ hói mất!
Thấy Thỏ Đen đứng yên tại chỗ bất động, Tể Tể giơ bàn tay nhỏ lên.
Thỏ Đen đang giả chết lập tức giật mình, vội vàng dùng sức mạnh để khôi phục lại vườn hồng bị con rắn chết tiệt Cự Sâm Nhiêm đè nát trở về hình dạng ban đầu.
Quản gia La dẫn theo Hoắc Trầm Lệnh, theo sau là bốn năm thành viên trong đội an ninh đã cùng nhau đi tìm cô Tể Tể tối qua.
Các thành viên của đội an ninh dường như chưa được nghỉ ngơi tốt, ai nấy đều rũ mắt xuống, không biết tại sao quản gia La nhất định phải gọi họ theo.
Khi đến trước vườn hồng, các thành viên của đội an ninh đều sững sờ trước cái hố khổng lồ của quản gia La nói.
“Cái hố? Quản gia La, đây là vườn hồng, ở đâu mà có hố? Gần đây trong trang viên không có kế hoạch đào hố lớn mà.”