Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 1682:

Lâm Tư Dao nghẹn một ngụm máu già ở cổ họng và suýt bị tức chết.

“Cháu…”

Kế Nguyên Tu nhận thấy tình trạng của cô ta không tốt lắm, sợ cô ta sẽ giận đến ngất đi, thế là cậu bé dịu dàng nhắc nhở cô ta.

“Cô ơi, đừng giận, điều đó không tốt cho sức khỏe.”

Lâm Tư Dao càng tức giận hơn.

Chuyện gì vậy?

Ba gánh nặng này được lắm!

Hai đứa hát xấu, một đứa hát tốt.

Nghĩ rằng cô ta đều là bọn nhóc ranh không có bằng mẫu giáo giống như chúng sao?

Lâm Tư Dao cố gắng nén cục tức ở cổ họng xuống, chuyên nhéo vào “quả hồng mềm” hát tốt.

“Nếu cháu biết hai đứa em cháu nói chuyện khó nghe sẽ khiến người khác tức giận thì tại sao cháu không ngăn lại trước khi họ lên tiếng?”

“Họ nói xong rồi cháu mới xin lỗi.”

“Nếu xin lỗi có ích thì cần cảnh sát làm gì?”

Kế Nguyên Tu khẽ cau mày lại.

“Cô ơi, trong lời nói của cô có ba lỗi sai, để cháu sửa lại.”

Lâm Tư Dao: “…”

Kế Nguyên Tu thật sự chỉnh lại ngay.

“Thứ nhất, Tể Tể và Tiểu Tương không phải là em của cháu, hai đứa là cháu của cháu, còn cháu là chú nhỏ của hai đứa.”

Tể Tể và Tương Tư Hoành cùng lúc gật đầu.

“Đúng!”

Lâm Tư Dao: “…”

Kế Nguyên Tu lại nói.

“Thứ hai, cháu không thể tiên đoán được những gì Tể Tể và Tiểu Tương sẽ nói. Vì không thể đoán trước được nên cháu đương nhiên không thể ngăn cản được họ nói chuyện. Người còn sống thì người ta có quyền tự do ngôn luận!”

Tể Tể và Tương Tư Hoành vô cùng ăn ý nhau.

“Đúng!”

Lâm Tư Dao: “…”

Kế Nguyên Tu rất hài lòng và nói ra điều cuối cùng.

“Thứ ba, cháu không phải xin lỗi, do Tể Tể và Tiểu Tương không hề nói sai.”

Lâm Tư Dao còn chưa kịp lên tiếng thì Kế Nguyên Tu lại nhanh chóng bổ sung thêm.

“Không đúng, đáng lý phải là bốn điều, điều thứ tư là… lời xin lỗi chắc chắn có ích, mọi thứ tồn tại đều có ý nghĩa riêng của nó. Nhiều khi một lời xin lỗi có thể hóa giải một cuộc hiểu lầm hoặc một trận bạo lực sắp xảy ra.”

Tể Tể và Tương Tư Hoành vỗ tay.

“Đúng! Chú nhỏ nói thật tuyệt vời!”

Lâm Tư Dao tức đến muốn bể phổi.

Cô ta trợn mắt rồi ngất đi.

Kế Nguyên Tu: “…”

Tể Tể và Tương Tư Hoành: “…”

Hoắc Tư Cẩn: “…”

Không ai ngờ rằng Lâm Tư Dao lại tức giận đến ngất đi.

Kế Nguyên Tu lúng túng.

Tể Tể và Tương Tư Hoành ngoan ngoãn ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, hai đứa nhỏ chỉ tay vào nhau.

Hoắc Tư Cẩn dìu Lâm Tư Dao ngất xỉu đến dựa vào chiếc ghế bên cạnh rồi lấy điện thoại ra gọi cho 120.

Lo rằng Lâm Tư Dao không chịu buông tha nên sau khi 120 đến, Hoắc Tư Cẩn từ bên phía Tể Tể xác định rằng Lâm Tư Dao không có gì nghiêm trọng thì cậu ấy còn đặc biệt nói với tài xế xe cứu thương.

“Đừng đưa đến bệnh viện Số Một, đưa đến bệnh viện số một thành phố đi, bệnh viện số Một đắt lắm.”

Hoắc Tư Cẩn tưởng rằng làm như vậy là sẽ ổn.

Không ngờ rằng khi cậu ấy đón Tư Thần và Lục Hoài, cùng Tể Tể, Tiểu Tương và Kế Nguyên Tu vừa về đến nhà thì nhận được cuộc gọi từ phòng cấp cứu của bệnh viện số một thành phố.

“Cho hỏi có phải là anh Hoắc Tư Cẩn không?”

Hoắc Tư Cẩn đứng dậy nghe điện thoại, ra hiệu đám người Tể Tể tiếp tục ăn cơm.

Tể Tể, Tương Tư Hoành và Kế Nguyên Tu đã nghe thấy, thế là ba đứa nhỏ nhìn nhau.

Hoắc Tư Thần thấy họ lén la lén lút, bới hết cơm vào miệng chỉ bằng vài ba miếng, dùng bàn tay nhỏ bé lau miệng rồi tò mò hỏi đám người Tể Tể.

“Tể Tể, Tiểu Tương, chú nhỏ, mọi người nháy mắt làm gì vậy? Có phải đang giấu giếm chuyện gì không?”

Tể Tể cũng bắt chước Hoắc Tư Thần ngoàm ngoàm ăn hết đồ ăn trước mặt.

Cô bé giơ bàn tay nhỏ mập lên lau cái miệng đầy dầu mỡ.

“Không có giấu giếm gì cả, anh ba à, chỉ là đúng lúc anh không ở đó.”

Tương Tư Hoành cũng ăn xong và dùng tay lau miệng dầu mỡ.

“Đúng! Lúc đó các anh còn đang ở trong lớp, tụi em ngồi ở quán trà sữa đợi anh và anh Lục Hoài đấy.”

Hoắc Tư Thần càng tò mò hơn.

“Chuyện xảy ra ở quán trà sữa à? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Lục Hoài cũng ăn xong, cậu ấy dùng khăn giấy lau miệng và kiên nhẫn chờ đợi.

Tể Tể hớn hở kể lại.

Sau khi nghe xong, khóe miệng của Hoắc Tư Thần co giật, nổ tung.

“Sao lại vậy chứ, không nói đến tuổi tác. Nhưng cô ta vừa đi xem mắt, vừa thả thính anh cả có ngoại hình đẹp trai tuyệt đỉnh của anh ư? Nghĩ sao vậy? Bộ cảm thấy mặt mình lớn đến mức có thể che lấp cả bầu trời?”

****

Tể Tể và Tương Tư Hoành vô cùng ủng hộ những gì cậu nói.

Vỗ tay bôp bốp.

Tể Tể: “Đúng đúng đúng!”

Tương Tư Hoành giơ ngón tay cái lên.

“Anh Tư Thần, anh thật tuyệt vời!”

Kế Nguyên Tu im lặng nhưng ánh mắt lại rất sáng ngời.

Hoắc Tư Thần tình cờ bổ sung thêm.

“Nếu không phải anh hai hiện đang sống nội trú ở trường, một tuần mới về nhà một lần, nếu để anh ấy nghe được thì chắc chắn những gì anh ấy nói còn tuyệt vời hơn anh nhiều!”

Lục Hoài nghĩ đến Hoắc Tư Tước ngang bướng kỳ quái, cảm thấy những gì Hoắc Tư Thần nói là đúng.

Tể Tể và Tương Tư Hoành rất kinh ngạc.

Tể Tể: “Anh hai ở nội trú sao? Chẳng phải hôm qua anh hai đã về rồi sao?”

Hoắc Tư Thần chậm rãi giải thích.

“Anh cũng không biết lý do tại sao, hôm nay anh ấy chợt nói với cha và cha đã đồng ý rồi. Cho nên bắt đầu từ hôm nay, anh hai mỗi tuần chỉ về một lần.”

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free