Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 1487:
Cửu Phượng ngạt thở.
Bà cụ Hoắc không tin nổi: “Tể Tể, cháu vặt hết lông của Cửu Phượng rồi à?”
Tể Tể gật đầu: “Bởi vì chú Cửu Phượng không ngoan, Tể Tể… Tể Tể đã dạy dỗ lại chú ấy.”
Cửu Phượng: “…”
Mặt mũi của anh ta đâu?
Không đợi Cửu Phượng nói gì thêm, Tể Tể đã giơ bức tranh lên cho anh ta nhìn, còn bi bô nói: “Chú Cửu Phượng, chú nhìn này, lúc chín cái đầu của chú bị đánh trông như thế này này! Cái này… Cái đầu này còn nổ tung nữa cơ!”
Cửu Phượng: “…”
Trong lòng anh ta rơi bịch bịch, cảm giác tim muốn nổ tung luôn!
Tể Tể còn không ngừng hỏi: “Chú Cửu Phượng, Tể Tể vẽ rất giống, rất đẹp đúng không?”
Bà cụ Hoắc cười ha hả: “Đúng đúng! Rất giống, rất đẹp!”
Cửu Phượng nín nhịn cơn đau, nói: “Đúng! Vẽ rất đẹp, sau này đừng vẽ nữa!”
Khiến anh ta nằm mơ gặp ác mộng luôn rồi!
Trong mắt Tể Tể dáng vẻ anh ta ma chê quỷ hờn thế đó!
Tể Tể đắc ý!
“Đúng không? Sau khi Tể Tể vẽ xong giáo viên Tôn nhìn qua là biết Tể Tể đang vẽ chim!”
Cửu Phượng sống không còn gì luyến tiếc, cảm giác trong đầu như có pháo hoa nổ tung!
Bùm!
Chíu!
Bùm!
Chíu!
****
Tể Tể không hề biết mình đang tàn phá Cửu Phượng.
Cô bé hào hứng nói với anh ta rằng cái đầu thứ nhất của anh ta ở đâu, đầu thứ hai ở đâu, đầu nào đã nổ tung và đầu nào chỉ còn lại một nửa…
Bà cụ Hoắc ở bên cạnh nghe thấy, không khỏi thương hại cho Cửu Phượng.
Thảm!
Thật là thê thảm!
Anh ta đã bị Tể Tể đánh đến ra nông nỗi này rồi mà còn bị Tể Tể vẽ ra và kể lại từng chút một với anh ta.
Bà cụ Hoắc nhịn cười thật vất vả.
Tể Tể giải thích rất nghiêm túc.
Cuối cùng, bà cụ Hoắc không nhịn được bật cười ha hả.
Tể Tể cũng cười theo, cho rằng bà nội đã hiểu.
Cửu Phượng: “…”
Chết thật!
Không biết qua bao lâu bà cụ Hoắc đã cười đủ rồi mới tiếp tục rót trà cho Cửu Phượng, bà ấy cười ha hả nhìn anh ta đang cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa.
“Cửu Phượng à, cậu còn trẻ, đến bạn gái cũng không có nên đương nhiên không biết chăm trẻ rồi. Đợi đến khi cậu có bạn gái rồi kết hôn sinh con, cậu sẽ phát hiện những điều này của Tể Tể đều là chuyện hàng ngày thôi.”
Tể Tể không hiểu.
Nhưng thấy bà nội đang nói chuyện với Cửu Phượng, cô bé không lên tiếng quấy rầy mà nhét bức tranh vào tay Cửu Phượng, vừa ừng ực uống sữa vừa chớp đôi mắt to chăm chú lắng nghe.
Cửu Phượng nghĩ đến bản thân mỗi ngày đều xấu xí đến tuyệt vọng, anh ta cả người tê rần rồi giật mình.
Anh ta tuyệt đối sẽ không kết hôn và càng không muốn có con!
Một Minh Tể Tể đã đáng sợ như vậy rồi, nếu thêm đứa nữa…
Cảnh tượng đó thật không thể tưởng tượng nổi!
Cửu Phượng ho khan một tiếng rồi nhanh chóng nói.
“Bà Hoắc à, tôi cảm thấy một mình rất tốt.”
Bà cụ Hoắc cười tủm tỉm nhìn anh ta.
“Đúng thế, người FA đều cảm thấy một mình rất tốt, thích làm gì thì làm, nhưng FA thì vẫn là FA thôi! Nhưng nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì ngay cả người ở bên để tâm sự cũng chẳng có.”
Cửu Phượng FA: “…”
Đệt!
Bây giờ anh ta đã có người có thể tâm sự rồi.
Tống Đế Vương giống như anh ta đã biết được thân phận thật của Tể Tể, còn có chuyện gì mà anh ta không thể nói với Tống Đế Vương chứ?
Họ có thể nói về mọi thứ!
“Bà Hoắc, bà không cần phải lo lắng về chuyện này, tôi…”
Bà cụ Hoắc nhìn anh ta rồi thở dài.
“Ôi! Cửu Phượng, cậu nhìn cậu đẹp trai đến vậy, không kết hôn sinh con thật lãng phí biết bao!”
Tể Tể nghe vậy thì chăm chú nhìn Cửu Phượng.
Cô bé không chỉ có thể thấy được hình dạng con người hiện giờ của Cửu Phượng mà còn có thể nhìn thấy hình dạng thật của Cửu Phượng qua mi tâm.
Một con chim trụi lủi, nhìn kỹ mới có thể nhìn thấy vài nhúm lông tơ mọc ra…
Chín cái đầu đều đang làm việc riêng, trông như sườn núi trơ tụi mọc ra vài ba cọng cỏ dại…
Đẹp trai ư?
Tể Tể phát hiện mình không hiểu nổi khiếu thẩm mỹ của bà nội.
Dù sao thì cô bé chỉ cảm thấy thật xấu xí!
Đây vẫn không đẹp bằng chú Cửu Phượng mà cô bé vẽ ra!
Ít nhất những cái đầu của chú Cửu Phượng mà cô bé vẽ cách nhau xa xa và vị trí nằm cũng rất đẹp.
Ánh mắt chê bai của Tể Tể đừng quá lộ liễu chứ, Cửu Phượng cảm thấy lại bị đâm vào tim khi nhìn thấy vậy.
“Tể Tể, cháu…”
Thấy chú Cửu Phượng nói chuyện với mình, Tể Tể vội vàng cười khúc khích an ủi anh ta.
“Chú Cửu Phượng, chỉ cần chú ngoan thì Tể Tể sẽ không chê chú đâu.”
Cửu Phượng: “…”
Bộ lông lộng lẫy đẹp hơn mọi màu sắc trên đời của anh ta chẳng phải đã bị Minh Tể Tể nhổ sạch sao?
Nhổ sạch anh ta rồi mà còn chê anh ta xấu!
Cửu Phượng uất ức đến sắp khóc rồi.
Cảm nhận được cảm xúc buồn bã của chú Cửu Phượng, Tể Tể chớp đôi mắt to, vắt óc suy nghĩ một hồi rồi nhớ đến một câu nói mà anh ba đã nhìn thấy khi lướt xem video, thế là cô bé lại ngây ngô bổ sung một câu.
“Vậy… chỉ cần chú Cửu Phượng ngoan ngoãn thì Tể Tể mua cho chú một con phố?”
Cửu Phượng không chỉ tim nổ tung mà đến phổi cũng sắp nổ tung!
Đệt!
Một con chim ngàn tuổi như anh ta lại bị một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi trêu ghẹo!
“Tể Tể, cháu…”
Anh ta muốn phun máu vào mặt đối phương nhưng đoán rằng trước khi mình kịp phun máu vào mặt Tể Tể thì anh ta đã phải nổ tung một lần trước, thế nên Cửu Phượng lại cố gắng nhẫn nhịn.