Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 1170:

"Làm việc thiện không cần báo đáp!"

Tể Tể trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy! Làm việc thiện không cần báo đáp! Vận mệnh của nhà họ Mặc sắp cạn, tương lai ra sao đều phải dựa vào hiện tại!"

Tinh thần Mặc Thiếu Huy chấn động.

Vận mệnh của nhà họ Mặc sắp cạn?

Làm sao Tể Tể biết được?

Quả nhiên con bé không phải là người bình thường?

Trong đầu Mặc Thiếu Huy hiện lên một loạt vấn đề, ông ta muốn hỏi ngay lập tức nhưng sợ lại phạm phải điều kiêng kị nên chỉ có thể đè nén lại.

"Được, lời Tể Tể lời nói bác Mặc đã nhớ kỹ rồi, bác Mặc nhất định sẽ làm những việc đúng đắn!"

Tể Tể nhào vào trong ngực Hoắc Trầm Vân, chỉ để lại cái ót đối diện với Mặc Thiếu Huy.

Mặc Thiếu Huy cũng không tức giận, chào hỏi với nhóm người Hoắc Trầm Vân rồi nhanh chóng rời đi.

Hoắc Trầm Vân cũng nhanh chóng dắt Bách Minh Tư và cháu trai, cháu gái rời đi.

Dù sao cũng là phát sóng toàn mạng, danh tiếng của nhà họ Hoắc lại lớn, còn có cả Mặc Thiếu Huy nữa nên rời đi càng nhanh càng tốt.

Quỷ nam trung niên đã sớm quay trở lại bên trong thang máy, thấy bọn họ bước vào thang máy, ông ta lập tức gào to.

"Không thể đi xuống bằng thang máy này đâu, ở tầng một đều là phóng viên! Rất rất nhiều phóng viên!"

Tể Tể thương cho đôi chân bé bỏng của mình, ấn tầng một.

Quỷ nam trung niên: "..."

Tể Tể nghiêng đầu nhìn về phía Bách Minh Tư.

"Anh Minh Tư ơi, anh có bùa ẩn thân không ạ?"

Bách Minh Tư lấy ra: "Tể Tể, anh chỉ có hai tấm."

Tể Tể và Tương Tư Hoành cười hì hì.

"Vậy thì thật là tốt, chú ba và anh Minh Tư mỗi người dùng một tấm là được."

Hoắc Trầm Vân và Bách Minh Tư đồng thanh hỏi lại Tể Tể và Tương Tư Hoành.

"Vậy hai đứa thì sao đây?"

Quỷ nam trung niên không nhịn được nữa.

Này người trẻ tuổi ơi, bận tâm vớ vẩn làm gì!

"Ngay cả con quỷ nhỏ kia, bọn nó còn đánh thắng được thì những ký giả kia làm gì có cửa ngăn bọn nhỏ lại?"

****

Tể Tể và Tương Tư Hoành cười ngây ngô, một đứa nghiêng đầu, một đứa xoay xoay cơ thể nhỏ bé của mình.

Tể Tể: “Bổn Tể Tể có thể đi xuyên tường!”

Tương Tư Hoành: “Tôi có thể ẩn thân!”

Quỷ nam trung niên nuốt một ngụm nước miếng: “… Người không thể nào đi xuyên tường và ẩn thân cả!”

Tể Tể và Tương Tư Hoành đồng thanh: “Cho nên bọn tôi không phải là người đó!”

Quỷ nam trung niên yên lặng nhìn về phía Hoắc Trầm Vân và Bách Minh Tư.

Hoắc Trầm Vân và Bách Minh Tư: “Tể Tể và Tiểu Tương là người nhà của chúng tôi!”

Quỷ nam trung niên cảm thấy khó hiểu.

“Nhưng âm dương khác biệt, người quỷ khác đường, mấy cậu không thể cứ thế nuôi… Không… Không tốt!”

Tể Tể: “Tể Tể cũng có thể xem là người! Cho nên có thể sống ở trần gian với chú ba và anh Minh Tư.

Tương Tư Hoành: “Mặc dù tôi là cương thi, nhưng thực lực tiến bộ rất nhanh, không sợ ánh sáng, có thể cùng sinh sống ở trần gian với chú ba và anh Minh Tư.”

Không biết Tể Tể nghĩ tới chuyện gì đó, cô bé bổ sung thêm một câu: “Còn có Tổ… Chú nhỏ, chú nhỏ là bé rồng, cũng sống chung với chúng tôi.”

Tương Tư Hoành: “Còn có Cự Sâm Nhiêm và Thử Đại Tiên, Thỏ Đen và cả Hổ Nhỏ nữa, đều sống cùng nhau.”

Tể Tể: “À à, còn có Chim Chín Đầu và một người cha khác của anh Tiểu Tương nữa.”

Quỷ nam trung niên: “…”

Ông trời ơi!

Cả gia đình này rốt cuộc là quỷ quái phương nào.

Quỷ nghe thôi cũng sắp bị hù chết rồi!

Hoắc Trầm Vân thấy Tể Tể và Tiểu Tương còn muốn nói tiếp, anh ấy vội vàng tằng hắng một tiếng, cắt ngang lời của hai đứa nhóc.

“Tể Tể, Tiểu Tương, chúng ta rời khỏi bệnh viện trước đã.”

Bách Minh Tư cũng nói thêm vào: “Đúng đó, không còn sớm nữa, ngày mai hai đứa còn phải đi học.”

Nhắc tới chuyện đi học, Tể Tể và Tương Tư Hoành nhanh chóng gật đầu.

“Đúng đúng! Chú ba, anh Tư Minh, vậy Tể Tể và anh Tiểu Tương xuống trước, đợi mọi người trên xe nhé.”

Hoắc Trầm Vân và Bách Minh Tư nghĩ tới thực lực của Tể Tể và Tương Tư Hoành thì cười đồng ý: “Được, hai đứa chú ý an toàn.”

Tể Tể và Tương Tư Hoành cùng nhau gật đầu: “Chú ba, anh Tư Minh yên tâm, bọn em rất mạnh đấy!”

Hai bé nói xong thì nhanh chóng biến mất trong thang máy.

Quỷ nam trung niên bị cả gia đình kinh khủng này gây sửng sốt một chút, tới khi phản ứng lại thì Tể Tể và Tương Tư Hoành đã rời đi rồi.

Quỷ nam trung niên quát tháo ầm ĩ.

“Này này! Hai bạn nhỏ đừng đi, dẫn ông chú tôi đi cùng với!”

Nhưng trong thang máy làm gì còn bóng dáng Tể Tể và Tương Tư Hoành chứ?

Quỷ nam trung niên nôn nóng tới dậm chân.

“Ôi chao! Thế này… Thế này thì… Tôi cũng không muốn cứ chơi mãi trong thang máy! Tôi không biết vì sao chỉ có thể quanh quẩn mãi trong bệnh viện này… Ui cha cha… Nhà mấy cậu nhiều người như thế, thêm một quỷ ông chú như tôi cũng không là gì đúng không!”

Hoắc Trầm Vân và Bách Minh Tư: “…”

Bách Minh Tư nhìn kỹ quỷ nam trung niên một lần, phát hiện mặc dù đối phương là quỷ, nhưng lại không nhiễm máu, thậm chí còn có thể nhìn thấy ánh sáng vàng nhàn nhạt.

Tức là quỷ nam trung niên này đã làm chuyện tốt.

Nếu như thế, Bách Minh Tư ngẫm nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: “Chú ơi, chú thật sự tình nguyện đi với chúng tôi sao?”

Quỷ nam trung niên đang gấp tới dậm chân nghe nói vậy cảm thấy có hy vọng, đôi mắt phát sáng nhìn chằm chằm Bách Minh Tư.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free