Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 1114:
[Tể Tể: Hừ! Bổn Tể Tể cũng sẽ mách lẻo! Bổn Tể Tể có tới hai người cha đấy! Khụ khụ!]
****
Tể Tể chạy thẳng một hơi tới phòng khách lớn trong biệt thự, đến trước mặt cha nuôi, sắc mặt hồng nhuận, mắt to ngập nước, nhưng lại không hề thở dốc.
“Cha, cha ơi, dì xấu xa kia mắng chú nhỏ là nhãi ranh, thằng nhãi còn hôi sữa! Còn so sánh chú nhỏ với chó hoang, mèo hoang, nói muốn đánh chết chú nhỏ!”
Trên mặt Vương Bá Minh lộ rõ vẻ nghi hoặc, nhìn về phía Hoắc Trầm Vân ngồi trên ghế sô pha.
“Cô Tể Tể, không phải chú nhỏ của cô vẫn đang ngồi yên vị ở đây sao?”
Tể Tể không hề thở dốc, trong giọng nói non nớt còn ẩn chứa sự tức giận.
“Tể Tể có chú nhỏ mới, chú nhỏ này đã trở thành chú ba của Tể Tể!”
Hoắc Trầm Lệnh hạ giọng để nhắc nhở con gái.
“Tể Tể, hô hấp.”
Tể Tể: “A.”
Sau khi a một tiếng, Tể Tể vội vàng thở lấy thở để, khiến mình trông giống như một đứa trẻ bình thường.
Vương Bá Minh ngây ra.
Trước khi nhà họ tới cửa đã cố tình điều tra qua, ông nội Hoắc và bà nội Hoắc vẫn luôn chỉ có ba người con trai, con trai nhỏ Hoắc Trầm Vân mới được tìm về cách đây không lâu.
“Cô Tể Tể, người chú nhỏ mới kia là…”
Tể Tể phồng má lên, trừng mắt với gã ta.
“Chính là Tổ Bảo Bảo vừa rồi đã chạy ra ngoài cùng với Tể Tể và anh Tiểu Tương, đó cũng chính là chú nhỏ của Tể Tể và anh Tiểu Tương!”
Vương Bá Minh: “…”
Nghĩ đến người vợ có tính tình “nói như rồng leo, làm như mèo mửa” của mình, ông ta phải chắc tới tám, chín phần là bà ta không coi đứa nhỏ kia là người của nhà họ Hoắc, thậm chí nói năng còn không biết lựa lời.
(Nói như rồng leo, làm như mèo mửa: Nguyên văn tác giả dùng từ 眼高手低的 (từ này có nghĩa là “Mắt cao hơn đầu”, nhưng mình sẽ giữ nguyên theo bản cv để thể hiện rõ tính cách của Lam Duyệt Khả nhất.)
Vương Bá Minh vội vàng xin lỗi.
“Cô Tể Tể à, thực xin lỗi, có thể là vì dì Lam Duyệt Khả hiểu lầm gì đó thôi, bác Vương thay mặt bà ấy xin lỗi cô, thực lòng xin lỗi.”
Tể Tể dùng ót để đối diện với ông ta.
“Là dì xấu xa đó mắng chú nhỏ, chứ có phải bác Vương mắng đâu, bác có xin lỗi cũng vô dụng thôi, dì xấu xa kia vẫn phải xin lỗi chú nhỏ!”
Không đợi bác Vương nọ trả lời, Tể Tể lại nghĩ đến một việc khác.
“Đúng rồi, Tể Tể vừa rồi còn đá anh trai nhỏ kia xuống bể bơi, bởi vì anh ta dám mắng chú Anh Đông và chú Anh Kỳ là tên điên, còn nói mẹ anh ta bảo chú Anh Đông và chú Anh Kỳ chết đi càng tốt, đỡ phải nhìn mà chướng mắt! Thân là ông trùm ô tô, cha anh ta lại có hai đứa con trai bị tâm thần như thế, nói ra thật là mất mặt!”
Vương Bá Minh: “…”
Vương Bá Minh nhanh chóng đứng lên, rồi bước nhanh ra ngoài.
Nhưng ông ta chỉ đi được vài bước rồi dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hoắc Trầm Lệnh.
“Ngài Hoắc đây quả là đã dạy dỗ được một đứa con gái ngoan, khách tới nhà chơi còn dám đá người ta ngã xuống bể bơi!”
Ba anh em Hoắc Trầm Huy, Hoắc Trầm Lệnh cùng Hoắc Trầm Vân đồng loạt đứng lên.
Hoắc Trầm Huy lên tiếng trước: “Làm sao so sánh được với cách dạy con của giám đốc Vương chứ, đích thân tống con trai ruột vào bệnh viện tâm thần chờ chết!”
Hoắc Trầm Vân nói chuyện càng thâm độc hơn.
“Hai anh em Vương Anh Đông và Vương Anh Kỳ ở bệnh viện Thái Hoà gặp đại nạn không chết, chắc chắn là do người vợ quá cố của ngài Vương đây hiển linh! Có câu “hổ dữ còn không ăn thịt con”, ngài Vương quả thực khiến người ta phải căm giận đấy!”
Hoắc Trầm Lệnh mặt mày lạnh tanh, tay bế Tể Tể, mắt lại nhìn thẳng vào Vương Bá Minh, ánh mắt ấy mới lạnh lẽo làm sao.
“Mặc dù Vịnh Lan Kỳ không phải là một nơi tốt, nhưng bởi vì ngài Vương đây rất cần nơi ấy, cho nên tập đoàn Hoắc thị của chúng tôi cũng quyết dành lấy nơi ấy!”
Cơ mặt của Vương Bá Minh gần như vặn vẹo.
“Hoắc Trầm Lệnh, anh đây là muốn đối nghịch công khai với nhà họ Vương chúng tôi ư?”
Hoắc Trầm Huy cười khẽ, trả lời thay câu này.
“Ôi chao, ôi chao! Như thế này sao có thể xem là đối nghịch được? Chỉ là tập đoàn Hoắc thị chúng tôi bỗng nhiên cảm thấy xây dựng một khu nghỉ dưỡng ở Vịnh Lan Kỳ cũng khá tốt, vừa khéo lại mang lại lợi ích cho người dân địa phương. Làm thế tốt hơn việc để các anh xây nhà xưởng ở đó, chỉ tổ gây ra ô nhiễm môi trường.”
Ngoài mặt Vương Bá Minh không ngừng run rẩy, nhưng đôi mắt sắc bén lại khẽ nheo lại.
Nghĩ đến vợ cũng đã chạy ra ngoài, chắc hẳn ông ta không cần phải lo lắng cho sự an toàn của con trai.
Nhưng mục đích hôm nay vẫn còn chưa đạt được, ông ta không thể cứ như vậy mà rời đi được.
Nếu cứ thế rời đi, sau này muốn tới cửa sẽ rất khó.
“Ôi! Nhà họ Hoắc chẳng nhẽ lại thiếu một cái làng du lịch như Vịnh Lan Kỳ hay sao? Ở đó hoang tàn vắng vẻ, cho dù có xây khu du lịch cũng chẳng có mấy người tới, hà tất phải lãng phí tiền bạc như thế?”
Tể Tể nghe không hiểu họ đang nói về điều gì, nhưng bé biết mình phải nói chuyện giúp cha nuôi, bác cả và chú ba.
“Bởi vì chúng tôi có tiền! Chúng tôi không sợ lãng phí!”
Hoắc Trầm Huy bị lời nói của Tể Tể chọc cười, bèn phụ hoạ theo bé.
“Đúng! Ai bảo nhà họ Hoắc chúng tôi cái khác không có, chỉ có tiền là nhiều! Không sợ lãng phí!”