Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 1007:
Bà nội Hoắc nào có ngốc nghếch gì, sao lại không biết con trai cả muốn mình rời đi cơ chứ?
“Mẹ không đi đâu hết!”
Hoắc Trầm Huy: “…”
Hoắc Tư Lâm với Hoắc Tư Cẩn vội đi tới: “Bà nội, bọn cháu có chuyện cần nói với bà ạ.”
Bà nội Hoắc: “Các cháu nói luôn tại đây đi!”
Hoắc Tư Lâm cùng Hoắc Tư Cẩn: “…”
Lúc cả nhà thấy tình hình có vẻ khó giải quyết thì Tương Tư Hoành đang chơi ở sân sau bỗng gào toáng lên chạy vào trong nhà, khuôn mặt nhỏ trắng nõn lem nhem như con mèo nhỏ, hình như có bên lông mày bị thiêu rụi: “Ông ơi, bà ơi, sân sau cháy rồi!”
****
Phản ứng đầu tiên của bà nội Hoắc là: “Có phải do thằng nhóc Tư Thần kia làm không? Cháy chỗ nào?”
Tương Tư Hoành thấy ông cụ Mặc cũng có mặt thì ngạc nhiên lắm, trố mắt nhìn một lúc, sau đó mới cất giọng non nớt giải thích: “Bà nội ơi, không phải do anh Tư Thần làm đâu, là anh Tư Tước đấy ạ.
Anh Tư Tước hứa sẽ làm gà ăn mày cho bọn cháu, có điều trong lúc bắt gà ở nông trại, anh ấy bất cẩn bị ngỗng mổ mông, khiến bật lửa vô tình rơi trúng đống củi, chớp mắt một cái lửa đã bốc lên rồi.”
Bà nội Hoắc: “...”
Vì nhớ thương đám cháu nghịch ngợm không bớt lo được chút nào này, bà nội Hoắc chẳng còn tâm trí đâu tìm hiểu tại sao ông cụ Mặc lại gọi Tể Tể là bà cô nhỏ, thay vào đó là hốt hoảng chạy vội ra sân sau, gọi người tìm cách dập lửa.
Hoắc Tư Lâm và Hoắc Tư Cẩn lập tức đuổi theo, Tương Tư Hoành hết nhìn ông nội, lại ngó cha nuôi, sau một hồi cân nhắc thì quyết định ra sau vườn giúp một tay.
Các dì giúp việc cũng hấp tấp chạy xuống sân sau chữa cháy.
Chớp mắt một cái, cả gian phòng rộng lớn chỉ còn lại mình ông nội Hoắc, Tể Tể và Mặc Nam Kỳ đang quỳ dưới đất.
Hai mắt Mặc Nam Kỳ đẫm lệ, tha thiết van nài: “Công chúa nhỏ, mong ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho Thiếu Lâm nhà tôi một mạng.”
Tể Tể sợ tìm sai người, còn cố ý hỏi thêm một câu: “Mặc Thiếu Lâm? Là kẻ đã bày trận Âm Sát bên cạnh tòa nhà xây dựng chỗ công trường bỏ hoang nằm ở vùng ngoại ô thành phố đó hả?”
Mặc Nam Kỳ ngượng chín người, lại không thể không thừa nhận: “Đúng.”
Tể Tể gật đầu, sau đó thò tay vào túi, móc hai chị em Văn Duyệt, Văn Hiên và bà nội của họ ra.
Dù ông nội Hoắc đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi thấy Tể Tể bình tĩnh lôi từ trong túi ra ba người mà chẳng thèm chớp mắt, sau đó vung tay về phía sàn nhà trong phòng khách, ba người vốn nhỏ bằng ngón tay cái lập tức lớn phổng lên, bằng với kích thước một người bình thường thì ngạc nhiên tới độ con ngươi co nhỏ lại.
Tể Tể nhà ông ấy đúng là…
Ông nội Hoắc không kiềm được hỏi Tể Tể: “Tể Tể này, nãy giờ cháu cứ để họ ở trong túi hoài vậy luôn hả?”
Tể Tể gật đầu, ngây ngô đáp: “Đúng vậy đó ông, dạo này hệ thống dưới địa phủ đang cập nhật, xuất hiện chút vấn đề nhỏ nên Tể Tể không thể đưa họ xuống đó báo danh ngay được, mà để họ lại chỗ khác thì chẳng an toàn chút nào, thế nên Tể Tể mới nhét họ vào túi, vậy thì họ cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi thật tốt.”
Vừa nhìn thấy Tể Tể, ba bà cháu nhà họ Văn lập tức dập đầu cảm ơn rối rít: “Cảm ơn ngài đã cứu mạng bọn tôi, cảm ơn ngài.”
Tể Tể lắc đầu: “Không phải bản Tể Tể cứu mấy người, là mấy người đã tự cứu lấy chính mình. Nếu sau khi biến thành quỷ, các người học theo mấy con quỷ khác, làm ra những chuyện xấu xa, vậy chắc chắn Tể Tể sẽ không chút do dự mà ăn luôn các người.”
Dù vậy, ba bà cháu nhà họ Văn vẫn cảm ơn bé liên hồi, mãi tới khi nhìn thấy Mặc Nam Kỳ, Văn Hiên bỗng hét lên thảng thốt: “Tôi từng gặp ông! Ông là… người của Huyền Môn.”
Mặc Nam Kỳ không ngờ trận Âm Sát bị hủy, con trai thứ chịu phản phệ nặng nề, giờ đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, ấy thế mà đám quỷ bị nhốt trong trận Âm Sát vẫn còn tồn tại, không bị hồn phi phách tán.
Cũng vì vậy mà dù lời nói cầu xin sự tha thứ thay cho đứa con thứ đã vọt tới bên miệng, nhưng Mặc Nam Kỳ lại không thể thốt ra nổi.
Tể Tể hỏi Văn Hiên: “Anh trai ơi, anh còn nhớ ông ấy là ai hả?”
Trên gương mặt chỗ xanh chỗ trắng, tràn ngập âm khí của Văn Hiên bỗng hiện ra biểu cảm hung tợn, giọng trở nên trầm đục, chỉ ước bản thân có thể lập tức xé nát Mặc Nam Kỳ thành trăm mảnh.
Dường như Văn Duyệt và bà cụ Văn đã sớm đoán được cậu ấy sẽ hành động như vậy, thế là vội vàng chia ra mỗi người một bên, giữ chặt lấy cậu ấy.
“Văn Hiên, đừng làm chuyện điên rồ! Ông ta là con người đó, đại nhân nhỏ đã nói lý do chúng ta còn đường sống, có thể đầu thai chuyển thế là do trên tay chúng ta không nhuốm máu người, nếu bây giờ em giết ông ta thì sẽ tiêu đời đấy!”
“Tiểu Hiên à, đừng so đo với một người bình thường đã gần đất xa trời làm gì.”
Hai mắt Văn Hiên đỏ bừng, điên cuồng gào rống: “Nhưng nếu lúc trước ông ta không tới giúp con trai của mình tu sửa trận Âm Sát, bà nội vẫn còn khả năng sống sót! Tất cả là do ông ta, cả con trai của ông ta nữa, bọn họ chính là hung thủ giết người!”
Tể Tể cau mày, ngón tay nhỏ bé chạm nhẹ vào trán Văn Hiên từ đằng xa, Văn Hiên đang nổi điên vì bị cơn tức giận lấn át mất cả lý trí lập tức bình tĩnh trở lại, chỉ là trong đôi mắt đỏ ngầu vẫn còn hơi ươn ướt, xen lẫn là nỗi hận khắc cốt ghi tâm.