Giới thiệu
Năm thứ mười sáu sau khi đính ước cùng Tạ Trọng Lâu, hắn bỗng nhiên tới cửa từ hôn. Sau đó, ta tiến cung diện kiến Thái hậu, khẩn cầu người hạ chỉ cưỡng ép hắn cưới ta. Thành thân rồi, hắn hết mực lạnh nhạt, nhục mạ, thậm chí còn rước một nữ nhân về tuyên bố sẽ bỏ vợ tái giá. Khi ấy, Lục gia đã trên đà sụp đổ, ngay cả Thái hậu cũng không chịu ra mặt tương trợ ta nữa. Thế nhưng, từ nhỏ đến lớn ta được dạy dỗ nuông chiều, hình thành tính cách kiêu ngạo, cứng cỏi, há lại cam chịu uất ức tủi nhục đến vậy. Đêm tân hôn của bọn họ, ta cầm ngọn lửa, thiêu rụi toàn bộ phủ tướng quân. Một lần nữa mở mắt, ta đã quay trở về một tháng trước ngày bị từ hôn. Giờ phút này, chẳng cần đợi hắn mở lời, ta đã chủ động tiến cung xin Thái hậu một đạo ý chỉ: "Thần nữ cùng Tạ tướng quân có duyên không phận, chi bằng giải trừ hôn ước, mỗi người tự tìm ý trung nhân." Hôn ước đã giải trừ, Tạ Trọng Lâu vốn nên vui vẻ thoải mái cảm tạ ta, thế mà sau khi tiếp chỉ xong, ngày nào cũng tới Lục gia cầu kiến ta một lần. Ta không chịu nổi sự phiền nhiễu này, bèn bảo Tiểu Chức gửi cho hắn một lời: "Ngươi đã không muốn cưới ta, hành động lần này của ta chẳng lẽ không hợp ý ngươi? Tới nơi này dây dưa làm gì?" Đêm khuya hôm đó, ta vừa mở cửa sổ, liền nhìn thấy dưới ánh trăng bạc mờ ảo, thiếu niên Tạ Trọng Lâu vận y phục đen kịt, bay vút qua đầu tường. "Lục Chiêu Ý, ai nói ta không muốn cưới nàng?"