Kẻ mạnh nhất thế giới sau vợ - Chapter 2:
• Chap 2
Nhà tôi với Như Yên nằm cùng một hướng nên khi về tôi hay đi ké xe của cô ấy. Chỉ riêng việc một học sinh cao trung có xe và tài xế riêng là đã thấy được nhà cô ấy khủng đến mức nào.
Nhà họ Lưu, ở Đế Đô tuy chỉ là một gia tộc cỡ trung nhưng ở Hà Thành này, họ là gia tộc quyền lực nhất. Hà Thành tuy là một tỉnh khá nhỏ nhưng nói nhà họ Lưu một tay che trời ở đây cũng không sai. Bất cứ nơi nào bạn đến, cái gì bạn ăn đều có dính dáng đến họ. Và bằng cách vươn lên sạch sẽ, tiếng nói của họ tùy trường hợp có thể ngang bằng với những gia tộc lớn ở Đế Đô.
Khoảng 20 phút sau, xe đã dừng trước cửa nhà tôi.
- Vậy, em về nhé. Nhớ chú ý an toàn đấy.
- Ừm
Đợi một lúc vẫn chưa thấy cô ấy đi, tôi thắc mắc
- Sao vậy?
- Anh có quên gì không?
Nghe vậy, tôi kiểm tra người rồi định trả lời, nhưng đúng lúc ấy, tôi nhớ ra, đúng là mình có quên một việc thật. Nghĩ vậy, tôi tiến lại gần, hôn lên đôi môi mềm mại của cô ấy, rồi nói
- Vậy em về nhé. ( Tôi hơi đỏ mặt nói )
Lưu Như Yên nhìn thấy vẻ mặt này của tôi thì rất hài lòng, rồi cô ấy quay lại bảo tài xế lái đi. Ông tài xế từ lúc lái xe từ trường về đã phải ăn biết bao nhiêu nát cơm chó. Dù đã kéo màng chắn lên, nhưng nhiều khi ông tự hỏi liệu mình có khi nào là một nhân vật trong vở kịch tình yêu của hai người này. Ngay khi nghe được chỉ thị của Lưu Như Yên, ông lập tức phóng đi luôn, chứ không ông sẽ chết vì ngọt ngào mất, dù sao ông cũng chỉ là một chàng trai 60 tuổi nhưng vẫn còn độc thân thôi mà.
Nhìn theo xe của cô ấy rời đi chợ đến khi khuất dạng, tôi mới quay vào nhà. Nhưng vừa quay đầu lại, tôi đã thấy 2 cái đầu với nụ cười vô cùng thích thú tgof ra ngoài. Đó là bố với mẹ tôi, ông Lâm Quốc Dũng và bà Hoàng Thị Lan. Phải nói hai người này rất hợp nhau, dù cả hai đã ngoài 30 rồi nhưng nhờ giữ gìn tốt, trông họ như chưa đến 30 vậy.
Mặt tôi thoáng khựng lại " Bố mẹ làm gì ở đây vậy? "
Bố mẹ tôi nhận ra mình đã bị phát hiện, bèn đi ra chào hỏi tôi
- Không có gì đâu. Bố mẹ chỉ vô tình ra cửa đón con trai mình, rồi vô tình thấy con dâu, và cũng vô tình thấy ...
- Thôi, chúng ta vào nhà trước đã
Tôi cắt ngang lời mẹ rồi đẩy cả hai vào nhà. Không phải tôi không thích thể hiện tình cảm gới Như Yên ở ngoài nhưng trước mặt bố mẹ thì có hơi, ừm, ngại một chút.
Sau khi vào nhà, mẹ tôi vào bếp bưng thức ăn ra, bố tôi thì dọn bàn ăn cơm, tôi thì lên phòng thay quần áo. Khoảng 10 phút sau, cả nhà đã tụ tập quanh bàn ăn. Cái này nó giống như thói quen của nhà tôi rồi, dù thế nào thì buổi tối phải ngồi ăn cùng nhau. Vừa ngồi xuống, bố tôi liền hỏi " Buổi thức tỉnh hôm nay thế nào rồi con? " . Tôi bình tĩnh trả lời " Năng lực hệ cận chiến ạ ". Thấy tôi như vậy, bố liền nhìn mẹ tôi, hai người hiểu ý, không nhắc về chuyện này nữa.
- Không sao đâu con. Cùng lắm thì lớn rồi thừa kế công ty mình. Nói cho con biết, trong công ty mình, mấy người chức cao toàn là hệ cận chiến thôi.
Trái tim tôi như có một dòng nước ấm chảy qua, rồi từ từ lan khắp cơ thể. Có lẽ vì có những người bố mẹ như thế này mà tôi chưa từng tự ti hay bất mãn những thứ thuộc về mình cả.
- Con có buồn đâu.
Bố mẹ tôi thoáng ngạc nhiên, nhìn kĩ tôi một lúc, thấy cỏ vẻ tôi không nói dối, mới thở phào nhẹ nhõm. Họ còn sợ tôi giấu họ rồi tự chịu đựng một mình. Nhưng họ có vẻ đã lo xa rồi. Sau đó, bố mẹ tôi bắt đầu hỏi tôi đủ thứ chuyện hôm nay, nhiều nhất vẫn là về Lưu Như Yên. Dù sao thì, có bậc phụ huynh nào lại không thích hóng chuyện tình yêu của con trai mình cơ chứ.
Sau khi ăn xong, bố mẹ tôi ngồi xem phim với nhau, thỉnh thoảng còn trêu đùa nhau nữa. Tôi vẫn không hiểu sao dù bố mẹ tôi đã kết hôn hơn 10 năm rồi mà giữa họ vẫn cứ như lần đầu vậy. Tôi liền lên phòng vì không muốn ăn cơm chó, mặc dù tôi cũng đang là người đi rải cẩu lương cho người khác ăn. Nghĩ đến đây, tôi lại nghĩ đến Như Yên. Chà, tôi bắt đầu nhớ cô ấy rồi, dù mới chia tay chưa lâu. Không biết bây giờ cô ấy đang làm gì nhỉ.
Lúc này, trong nhà họ Lưu
Khi Lưu Như Yên về đến nhà, đã có một lão quản gia đứng trước cừa chờ đợi. Nếu tôi mà ở đây, kiểu gì cũng bất ngờ, vì lão quản gia này trông giống hệt trong mấy quyển truyện tranh tôi đọc ké trong giấc mơ đó. Ngay khi thấy cô ấy, lão cúi đầu chào
- Mừng tiểu thư đã về.
- Ừm. Phúc Bá, bố mẹ tôi đâu.
- Thưa tiểu thư, ông chủ và bà chủ đang ở trong nhà chờ người về.
- Ừm, ông tiếp tục làm việc của mình đi.
- Vâng, thưa tiểu thư.
Đợi Như Yên bước vào nhà, Phúc Bá liền đi theo. Ông là quản gia trường, vậy nên công việc chính của ông là chăm sóc ba người họ. Vừa vào nhà, Như Yên đã thấy một người phụ nữ cùng một người đàn ông đang ngồi trên bàn ăn. Đó là bố mẹ của cô ấy, Lưu Thiên Bá và Hà Thiên Nguyệt. Họ cũng chạc tuổi bố mẹ tôi, nhưng cũng giống họ, bố mẹ cô ấy trông rất trẻ, thậm chí có phần hơn bố mẹ tôi.
- Yên Yên về rồi à, vào ăn cơm đi con, buổi thức tỉnh thế nào rồi.
- Cũng bình thường thôi mẹ.
Cô ấy vừa đi đến bàn ăn vừa nói
- Năng lực hệ vô, năng lực không gian.
Khi hai người nghe thấy điều này, ngay cả một người luôn bình tĩnh như Lưu Thiên Bá cũng phải mở to mắt.
Năng lực không gian là gì chứ, nó là thứ mà không phải ai cũng có được, nói cách khác là hàng hiếm. Cần biết rằng, nếu một người sở hữu năng lực liên quan đến không gian hay thời gian thì cho dù có phế vật thì vẫn được trọng dụng bình thường. Sau vài thoáng sững sờ, họ cũng bình tĩnh lại rồi cùng nở nụ cười.
- Haha, con cần gì để tu luyện thì cứ nói với bố nhé. Hình như con định thi trường số 1 ở Đế Đô đúng không, đến đấy nhớ bảo thằng anh con chăm sóc nhé, nó không nghe thì cứ gọi bố, bố bảo mẹ xử lý.
- Đúng đó Yên Yên à, con cứ nhờ vả nó nhiều vào nhé.
- Vâng.
Như Yên có vẻ đã quen với điều này rồi. Cũng giống như nhà tôi, cả mẹ tôi và mẹ cô ấy đều nắm quyền trong nhà.
Sau khi bầu không khí trở nên vui vẻ hơn, cả nhà cô ấy bắt đầu nói đủ thứ chuyện, và cũng giống nhà tôi, câu chuyện bắt đầu hướng về bạn trai của cô ấy, chính là tôi.
- Yên Yên à, con với Tiểu Thần sao rồi, vẫn thân nhau chứ.
- Vẫn ổn ạ, con với anh ấy quyết định thi cùng một trường rồi.
- Thế thì tốt quá, nhớ giữ cậu ấy kĩ vào nhé, không phải lúc nào cũng gặp được một chàng trai tốt thế đâu.
- Đương nhiên rồi mẹ, mà a kể cả anh ấy có muốn chạy thì cũng chạy không thoát đâu. ( Nói đến đây, ánh mắt của cô ấy khẽ trở nên nguy hiểm )
Thật ra tôi đã gặp gia đình cô ấy vài lần rồi. Ban đầu họ còn hơi lo lắng nhưng khi biết cô ấy thích tôi trước và tôi cũng thực lòng yêu cô ấy thì họ hoàn toàn yên tâm. Đặc biệt là bố Như Yên, lúc đầu ông ấy hay dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn tôi, nhưng sau khi biết chuyện thì ánh mắt ông ấy dần chuyển thành sự cảm thông. Dù tôi không hiểu nhưng ông ấy thì khác, bởi vì chính ông năm xưa cũng bị mẹ Như Yên nhắm đến mà. Có lẽ đây là ánh mắt mà ông dành cho người " chắc chắn " sẽ là con rể của mình.
Quay trở lại nhà tôi
Lúc này tôi đã về phòng và đang suy nghĩ về những việc hôm nay. Sau khi ngồi mân mê bảng trạng thái một lúc thì tôi cũng hiểu về năng lực của mình. Thứ nhất là tôi có thể tập bất cứ môn võ nào và không có giới hạn cho chỉ số của tôi, nhưng bù lại, khả năng nâng cấp bậc của tôi sẽ giảm đi một nửa. Nó giống như kiểu bạn giết 100 con quái thì lượng kinh nghiệm bạn có chỉ bằng với người khác giết 50 con quái cùng loại. Thứ hai là về phòng tập tinh thần, bạn đầu tôi không hiểu lắm, nhưng khi tôi nghĩ " Vào phòng tập " thì trước mắt tôi là một phòng tập khổng lồ. Tôi còn phát hiện ra, phòng tập này nằm trong tôi nên bản thể ngoài kia không hề biến mất. Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng tôi đang ngồi thiền. Mọi sự mệt mỏi và thành quả tôi tập thì quay lại bản thể. Có thể nói, giống như phân thân vậy.
Về phòng tập, nó cũng giống như các phòng tập tôi từng thấy, nhưng khác là nó xịn hơn. Ví dụ phòng trọng lực ở đây có những mức vượt xa mấy phòng tập xịn mà tôi biết. Đặc biệt trong này còn có áp chế tinh thần. Có thể hiểu là nếu không cẩn thận thì sẽ hoá điên, tệ hơn là vĩnh viễn bị nhốt trong này. Như tôi vừa bước vào một lúc thôi là suýt ngất rồi, sau khi ra ngoài, tôi đã thấy điểm tinh thần mình tăng thêm 50 điểm, đúng là khủng khiếp thật. Còn một điểm nữa là thời gian trong này trôi rất chậm, theo như tôi tính toán thì 1 tháng ngoài kia bằng 1 năm trong này. Đúng là cheat mà, nếu mang phòng tập này ra ngoài thì danh xưng quốc bảo có lẽ vẫn hơi thấp với giá trị của nó. Nhưng tiếc là chỉ mình tôi biết thôi, vậy cũng tốt, đỡ rắc rối sau này.
Sau khi ra ngoài, xem đồng hồ, mới có 8h, tôi quyết định sẽ bế quan trong 5 tháng còn lại. Ở trường tôi tổng sẽ có 10 tháng học, có 2 học kì, mỗi học kỳ 5 tháng. Hết học kỳ 1 là đến buổi thức tỉnh, sau hôm đó học sinh sẽ được quyền quyết định mình làm gì tiếp theo. Hoặc đến trường để luyện tập hoặc về nhà để luyện. Nhưng sẽ phải đến để tham gia thi trải nghiệm đại học mỗi tháng một lần. Đối với những học sinh nằm trong top 5 toàn khối thì sẽ được miễn phần này, chỉ cần thì đại học là được. Đương nhiên là tôi và Như Yên chọn bế quan ở nhà rồi, đây là đặc quyền của kẻ mạnh.
Sau khi suy nghĩ xong, tôi liền nói với bố mẹ, Như Yên và Cao Tuấn. Mọi người ban đầu hơi bất ngờ nhưng rồi cũng hiểu được. Vậy là cả đêm hôm đó, tôi nói chuyện với Như Yên, tuy không muốn xa cô ấy lâu như vậy nhưng vì tương lai có thể bước chung với cô ấy, tôi sẽ cố nhịn. Sáng hôm sau, sau khi cầm lấy đống đồ ăn bố mẹ tôi làm đêm qua, an ủi và tạm biệt họ, rồi tôi cũng tạm biệt Cao Tuấn và cuối cùng là Lưu Như Yên.
- Cố lên nhé!
Dù đã nói chuyện cả đêm hôm qua, nhưng khi thấy tin nhắn này, động lực của tôi lại lần nữa tràn đầy.
- Được, em cũng vậy nhé.
Sau khi nhắn xong, tôi tắt nguồn điện thoại, rồi treo bảng bế quan, khoá cửa. Bắt đầu 5 tháng bế quan.
Bên phía Lưu Như Yên, sau khi nhận được thông báo điện thoại tôi tắt nguồn, cô ấy biết tôi đã bắt đầu bế quan rồi. Mở app nhắn tin, nhìn vào tin nhắn tôi vừa gửi, cô ấy khẽ mỉm cười. Thật ra cô ấy cũng định báo cho tôi về việc mình sẽ bế quan, nhưng không ngờ tôi lại báo trước rồi. Dù rất buồn vì 5 tháng tới không được nhìn thấy tôi, nhưng phải chịu thôi, vì cố ấy muốn học cùng trường với tôi. Nhưng chẳng may tôi không được nhận thì cũng chẳng sao, sử dụng một vài biện pháp đặc biệt là được. Nghĩ xong, cô ấy cũng bước vào phòng bế quan của nhà mình. Hôm qua cô đã thông báo cho bố mẹ mình và đương nhiên họ hoàn toàn đồng ý. Bắt đầu 5 tháng xa tôi của Lưu Như Yên.