Huyết quý tộc - Chapter 3:
Tôi từng nghĩ… được sinh ra trong một gia tộc quyền lực sẽ đồng nghĩa với việc sống an nhàn. Nhưng chỉ sau vài tháng, tôi đã nhận ra mình sai lầm đến mức nào.
Gia tộc Bloodcrest – nơi tôi đang mang họ – không giống với bất kỳ gia đình nào ở kiếp trước. Họ là một trong mười hai trụ cột quyền lực cai quản lục địa, nổi danh vì sức mạnh huyết mạch đặc thù. Mỗi đời, chỉ một số ít người con được sinh ra với “Nhân Huyết Mạch” – một hạt giống kỳ lạ nằm trong linh hồn, cho phép họ khai mở năng lực vượt ngoài tầm thường.
Và chính những đứa trẻ sở hữu Nhân ấy… mới bị buộc bước vào Luật Kế Thừa.
Luật ấy tồn tại suốt hàng nghìn năm, không ai được phép chống lại:
> “Người kế nhiệm Bloodcrest phải sống sót 6 năm trong Rừng SSS. Nếu còn sống, ngươi xứng đáng. Nếu chết, gia tộc không cần kẻ yếu.”
Nghe thôi cũng đủ khiến kẻ trưởng thành rùng mình. Thế nhưng, số phận ấy lại treo lơ lửng trên đầu tôi – một đứa bé vừa tròn một tuổi.
---
Tôi nhớ rất rõ cái ngày mọi chuyện được công bố.
Căn đại sảnh của gia tộc rực sáng ánh đèn ma thạch. Trên ghế cao nhất, cha tôi – Lord Ardyn Bloodcrest – ngồi uy nghi như một vị vương giả. Ánh mắt ông lạnh lùng, nhìn từng đứa con mình. Mẹ tôi đứng bên cạnh, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng sâu trong mắt là một tầng sóng ngầm lo lắng.
Bên dưới, bốn anh chị tôi đã ngồi ngay ngắn.
Alistair (10 tuổi): vẫn giữ gương mặt nghiêm nghị, tay nắm chặt như đang kìm nén.
Elira (8 tuổi): đôi mắt xanh dịu dàng, nhưng hôm nay ánh nhìn lại chứa đầy bất an.
Cedric (6 tuổi): lần đầu tiên tôi thấy cậu nhóc nghịch ngợm ấy ngồi yên lặng.
Selene (5 tuổi): gương mặt lạnh như băng, chẳng biểu lộ cảm xúc nào.
Và tôi – đứa bé mới một tuổi, được Elira ôm trên tay, hoàn toàn không thể nói năng, chỉ có thể nghe và ghi nhớ.
---
Giọng cha tôi vang vọng khắp đại sảnh:
“Trong thế hệ này… có hai đứa con mang trong mình Nhân.”
Tôi thấy cả bốn anh chị đều khẽ run lên. Họ không rõ ai sẽ bị gọi tên.
“Selene.” – giọng ông trầm xuống.
Cô bé tóc trắng khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ lóe sáng, như thể đã biết trước câu trả lời.
“Và… đứa con út – Kael.”
Cả gian phòng rơi vào im lặng chết chóc. Tôi cảm nhận rõ bàn tay Elira ôm mình siết chặt hơn, đến mức cơ thể nhỏ bé này suýt nghẹt thở.
“Không… nó còn quá nhỏ.” – Elira thì thầm, nhưng đủ để tôi nghe.
Cha tôi không để ý. Ông tiếp tục tuyên bố:
“Theo luật gia tộc, Selene và Kael sẽ bước vào Rừng SSS khi tròn một tuổi. Sáu năm – không kém một ngày. Ai sống sót trở về… sẽ trở thành người thừa kế hợp pháp.”
---
Một tiếng cười mỉa mai vang lên. Cedric.
“Ha! Vậy là thằng bé con này cũng phải đi sao? Một tuổi mà sống sót được ư? Ngay cả thú cấp thấp trong rừng đó cũng đủ xé xác nó thành từng mảnh.”
“Im đi!” – Alistair quát, nắm lấy vai Cedric. “Đừng nói linh tinh trước mặt cha.”
Cha tôi chỉ nhìn thoáng qua, nhưng ánh mắt đủ khiến Cedric cứng họng.
Tôi ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt ấy – gương mặt của một kẻ không chấp nhận yếu đuối, không dung thứ thất bại. Trong đôi mắt ấy, tôi không thấy một người cha… mà thấy một vị quân vương sẵn sàng hi sinh bất cứ ai để gia tộc mạnh hơn.
---
Đêm đó, khi mọi người đã rời khỏi đại sảnh, Elira ôm tôi trong phòng riêng. Cô bé run rẩy thì thầm:
“Kael… em còn nhỏ quá. Sao họ có thể làm vậy với em?”
Giọng nói ấy nghẹn ngào. Tôi ước mình có thể trả lời, rằng tôi không hề yếu ớt như cô nghĩ, rằng tôi vốn mang trong mình ký ức một đời trước. Nhưng tất cả những gì tôi có thể làm… chỉ là cựa quậy đôi bàn tay nhỏ bé, chạm lên gò má ướt nước mắt của chị.
“Chị sẽ cầu xin mẹ.” – Elira siết chặt tôi hơn. – “Dù gì đi nữa… chị không để em chết ở nơi đó.”
Nhưng trong thâm tâm, tôi biết… không ai có thể thay đổi luật gia tộc.
---
Ngày lễ nghi diễn ra, bầu trời u ám như biết trước máu sẽ đổ.
Tôi được quấn trong tấm áo choàng nhỏ, bế trên tay một hiệp sĩ gia tộc. Selene đi trước, vẫn lạnh lùng như băng giá, đôi mắt đỏ không hề dao động. Cô bé mới năm tuổi… nhưng ánh nhìn lại sắc lạnh hơn cả người trưởng thành.
Cánh cổng đá khổng lồ mở ra. Trước mắt chúng tôi, Rừng Hắc Ám cấp SSS hiện lên như một vực thẳm vô tận. Những thân cây to như cột trụ, cao vút che khuất cả bầu trời. Tiếng gào rú của quái thú vọng ra từ sâu trong màn sương đen.
Tôi nghe một hiệp sĩ thì thầm với người khác:
“Ngay cả kỵ sĩ bậc A còn e ngại nơi này… vậy mà chúng để một đứa bé và một tiểu thư 5 tuổi vào sao?”
“Suỵt, nhỏ giọng thôi. Đó là luật của Bloodcrest. Cãi lời chính là chết.”
---
Trước khi bị đặt xuống, tôi thoáng quay đầu lại. Từ xa, Elira đứng giữa đám đông, cố nén tiếng khóc. Cedric nhìn tôi với vẻ châm chọc, Alistair thì nghiêm mặt, còn mẹ… mẹ chỉ khẽ quay đi, như không muốn để ai thấy ánh mắt yếu mềm của bà.
“Bắt đầu từ hôm nay.” – cha tôi cất giọng lạnh như sắt – “Hai đứa sẽ tự quyết định số phận mình. Sống sót sáu năm, hoặc chết và bị lãng quên.”
Đó là lời tiễn biệt duy nhất.
---
Cánh tay lực lưỡng của hiệp sĩ đặt tôi xuống nền đất lạnh lẽo. Bên cạnh, Selene đứng thẳng, tay cầm một con dao găm bạc, ánh mắt không hề run rẩy. Cô bé chỉ liếc tôi một lần rồi quay đi, bước vào bóng tối của khu rừng.
Cánh cổng đá sau lưng từ từ khép lại. Tiếng ầm vang vọng như sấm nổ, chấm dứt mọi lối quay về.
Và như thế… một đứa bé một tuổi như tôi, cùng với cô chị gái năm tuổi, bị ném vào nơi mà ngay cả quái thú cũng run sợ.
---
Tôi ngẩng đầu, đôi mắt trẻ thơ sáng rực trong bóng tối.
“Nếu đây là thử thách… thì ta sẽ sống. Không chỉ sống sót – mà sẽ biến nơi này thành bàn đạp cho sức mạnh của ta. Sáu năm? Đủ để ta nuốt chửng cả khu rừng này.”
Bàn tay nhỏ bé của tôi nắm chặt lại. Trong tim, Nhân Huyết Mạch khẽ run rẩy, như đồng tình với quyết tâm ấy.
Cuộc sinh tồn của tôi – Kael Bloodcrest – chính thức bắt đầu.