Giới thiệu
Để cứu song thân đang lâm bệnh hiểm nghèo, ta cùng muội Giao đành phải chấp thuận sự an bài của Bà Thanh, gả cho hai nam nhân xa lạ. Ta được Bà Thanh tác hợp cùng Trưởng công tử Hộ gia, còn muội Giao lại được gả cho Trưởng công tử Hạnh gia. Đến ngày mười tám, vốn là ngày đẹp nhất trong tháng, không rõ có phải vì lẽ ấy chăng, mà cả Hộ gia lẫn Hạnh gia đều chọn ngày này để rước dâu. Trưa hôm ấy, đoàn kèn kiệu Hạnh gia đã rầm rộ sang đón muội Giao. Khi lễ rước dâu bên Hạnh gia đang diễn ra, đoàn của Hộ gia cũng tiến đến. Thế nhưng, không rõ vì cớ gì, đoàn rước dâu Hộ gia chỉ lèo tèo vài người, tân lang chẳng thấy đâu, chỉ có Hộ lão gia cùng vài gia nhân, sính lễ cũng chẳng đáng là bao. Khi song thân ta thắc mắc, Bà Thanh vờ vịt đáp rằng ngày tuy đẹp, song tân lang của ta vẫn chưa kịp hồi phủ, vậy nên cứ tiến hành rước dâu trước. Ta xuất giá trước muội Giao, không kèn, không kiệu, bộ hành thẳng về phủ chồng. Vừa bước qua cổng, mẫu thân đã dặn dò chớ ngoảnh lại, song nỗi tủi hờn trào dâng, ta vẫn quay đầu nhìn về. Điều đáng nói là mọi người trong nhà chẳng ai đoái hoài đến ta, mà đang bận rộn chuẩn bị cho muội Giao xuất giá. Mắt ta bỗng đỏ hoe, bất chợt chạm phải một ánh mắt tinh anh đang dõi theo. Ánh mắt ấy thật quen thuộc, nhưng ta chẳng thể nhớ rõ mình đã gặp ở đâu. Ta khẽ tự cười nhạo trong lòng, người ấy rõ ràng là nam nhân bên phủ chồng của muội Giao, sao có thể quen biết được? Nghĩ đoạn, ta lập tức quay mặt, thẳng bước theo đoàn rước dâu về Hộ phủ... Thế nhưng, ta nào hay biết, hai cuộc hôn nhân của chị em ta đã định đoạt cả vận mệnh sau này. Tưởng chừng đơn giản là vậy, nhưng ẩn chứa bên trong lại là vô vàn dối trá, âm mưu tàn độc, khiến hậu thế mỗi khi hồi tưởng, vẫn không khỏi rùng mình ớn lạnh.