Giới thiệu
Dương Vi, suốt mười ba năm dài, chỉ vì Tống Triết mà vấn vương tình thâm. Thuở sơ ngộ, Dương Vi chỉ là một cô bé mồ côi, được mẫu thân Tống Triết cưu mang. Khi ấy, nàng đứng trong phủ đệ rộng lớn, thân vận y phục học trò cũ kỹ, chân mang đôi hài vải lấm lem bùn đất. Tống Triết đương thời là một thiếu niên tuấn tú mười mấy tuổi, đứng trên lầu cao, khẽ mỉm cười mà quan sát nàng. Chàng thiếu niên ấy dung mạo bất phàm, tựa hồ bước ra từ trong họa quyển, khiến người đời chẳng thể kìm lòng dõi theo, đặc biệt khi ánh kiêu ngạo rực rỡ lóe lên trong đôi mắt ấy. Khi đó, Dương Vi nào hay, khoảnh khắc sơ ngộ ấy lại là khởi điểm cho mối tình đơn phương suốt mười ba năm ròng của nàng. Thế nhân thường ngôn: trong tình ái, kẻ yêu trước ắt chịu phần thua. Dương Vi, nàng đã định sẵn sẽ bại dưới tay Tống Triết. Mười ba năm nàng yêu chàng, là mười ba năm kiên trì nỗ lực, là mười ba năm âm thầm đợi chờ. Vì muốn dung nhập Tống gia, vì xứng đôi với Tống Triết, nàng tận lực khoác lên mình một vỏ bọc quý tộc. Nàng học đàn cello, học tiếng Pháp cùng tiếng Latinh, thành tích vĩnh viễn là đệ nhất. Nàng luôn tự khắc chế bản thân, tựa như dây đàn luôn căng cứng, chưa từng dám phóng túng. Song, Tống Triết lại chẳng hề đoái hoài. Chàng luôn lạnh nhạt, giễu cợt, dường như nàng làm gì cũng khiến chàng bất mãn, khó chịu. Kỳ thực, chỉ cần chàng đối xử với nàng đôi phần ân cần, nàng liền vui vẻ thỏa mãn. Chàng Tống Triết ưa thích điều gì, nàng đều có thể tận lực. Tình yêu thuở ấy của nàng, vốn dĩ hèn mọn đến vậy. Rồi mộng ước của Dương Vi cũng thành chân, Tống Triết kết duyên cùng nàng, nàng trở thành Tống phu nhân mà vạn người ngưỡng mộ. Dương Vi từng vô cùng hạnh phúc, nàng là bạn đời của chàng, là người có thể đường đường chính chính cùng chàng sánh bước đến tận cuối con đường. Nàng từng nghĩ sẽ bên chàng trọn đời, dẫu gian nan hay thuận lợi, dẫu hân hoan hay bi ai… Thế nhưng, nàng lại chịu thua. Nàng chẳng thể chịu đựng ánh mắt lạnh nhạt mỗi khi chàng ngước nhìn. Nàng chẳng thể chịu đựng những lần chàng châm biếm, hoài nghi tình cảm của nàng. Nàng chẳng thể chịu đựng những tháng ngày cô quạnh trong căn phòng trống trải lạnh lẽo, vô vọng ngóng chờ chàng hồi quy. Dương Vi không thể chịu đựng thêm, đành buông tay… “Tống Triết, chúng ta ly hôn đi.” Ngày nghe Dương Vi thốt ra lời ấy, Tống Triết kinh ngạc khôn nguôi. Chàng thản nhiên đến lạnh lùng… “Về chuyện của Võ Luân ư? Ta cứ ngỡ nàng sẽ chẳng tức giận đến vậy.” Chàng mỉm cười ôn hòa: “Thôi được, ta sẽ sai người đặt vé, chúng ta cùng du ngoạn ngoại quốc, nàng còn giận nữa chăng?” Chàng cho rằng nàng chỉ đang hờn dỗi, chỉ cần thêm chút kiên nhẫn dỗ dành, mọi chuyện rồi sẽ yên ổn. Khi ấy, Tống Triết nào hay, Dương Vi đã hoàn toàn nghiêm túc. Đó là ngày nàng bắt đầu học cách buông bỏ chàng, học cách quên đi đoạn tình cảm nàng đã trao. Nếu thời gian có thể quay ngược, nếu Tống Triết nhận ra sự ngu ngốc của mình khi ấy, có lẽ chàng đã chẳng vì chút tâm lý phản nghịch, vì cái gọi là sĩ diện nam nhân mà đặt bút ký vào tờ đơn ly hôn kia. Nhưng đời người vốn dĩ nào có hai chữ “nếu như”… Ngày chàng và nàng ly hôn, chàng từng ngây thơ cho rằng sớm muộn gì nàng cũng sẽ quay về bên chàng, sớm muộn gì cũng sẽ trở lại làm Tống phu nhân. Tống Triết khi ấy là một nam nhân kiêu căng, tự phụ. Chàng tin rằng nàng đã kề bên chàng mười ba năm, ắt sẽ không bao giờ rời bỏ. Chàng đã quen được nàng đối đãi tử tế, đã quen nhận lấy sự hy sinh thầm lặng từ nàng… Nàng ắt sẽ quay về mà thôi. Song, Tống Triết lại bàng hoàng phát hiện, từ khi Dương Vi rời xa chàng, nàng đã thay đổi khôn cùng. Nàng hay cười hơn trước, lại kết giao được nhiều bằng hữu. Hóa ra, nàng là một người hóm hỉnh, có thể khiến người khác bật cười chỉ bằng vài lời lẽ. Chàng chưa từng thấy một Dương Vi hoạt bát đến vậy, không còn là Dương Vi ưu nhã đến cứng nhắc thuở nào, mà tràn đầy tự nhiên và hân hoan. Còn Tống Triết, từ khi nàng rời đi, chàng còn lại gì… Là nỗi cô đơn, trống trải, là thiếu vắng một người luôn quan tâm chăm sóc, là đánh mất một người thê tử mà trước giờ chàng chưa từng nghĩ nàng lại trọng yếu với chàng đến vậy. Lần đầu tiên, Tống Triết buông bỏ sĩ diện, lần đầu tiên, Tống Triết khuất phục mà đi tìm Dương Vi… “Dương Vi, hãy quay về đi, chuyện ly hôn cứ coi như chưa từng xảy ra.” “Ta không quen ngôi nhà thiếu vắng nàng.” “Ta không quen nhìn nàng rời xa ta.” “Ta không quen nhìn nàng ân cần với người khác mà quên lãng ta.” “Ta không quen nhìn nàng cười nói với người khác.” “Tống Triết, thiếp đã từng yêu chàng.” “Rồi sẽ thành thói quen thôi… Mỗi người chúng ta, rồi sẽ có tân sinh. Vậy nên, chàng hãy quay về đi…” Dương Vi đã không còn yêu Tống Triết nữa, nàng sẽ chẳng quay về bên chàng. Đây là lần đầu tiên Tống Triết nhận ra sự thật phũ phàng đến vậy. Suốt mười ba năm qua, Tống Triết đã phạm nhiều lầm lỗi. Rõ ràng là yêu, lại vì chút kiêu ngạo, tự tôn mà trốn tránh thừa nhận. Rõ ràng là chẳng thể sống thiếu nàng, lại vì khúc mắc thuở xưa mà hết lần này đến lần khác tổn thương nàng đến mức chẳng thể vãn hồi. Mãi đến giờ, Tống Triết mới thấu hiểu Dương Vi là gia đình của chàng, là nửa linh hồn còn lại. Một khi chàng đánh mất nàng, nhân sinh liền chẳng bao giờ vẹn toàn… Tống Triết chợt nhận ra, từ trước đến nay, chàng chưa từng chú tâm đến nàng, cũng chẳng thấu rõ nàng. Hai người sở dĩ đi đến bước đường này, lỗi lầm đều do chàng. Chàng của thuở quá khứ là kẻ ích kỷ, ỷ vào tình cảm của nàng mà làm xằng làm bậy. Chàng chưa từng thấu hiểu, nên hết lần này đến lần khác lại thương tổn nàng. Khi ấy, chàng vì khúc mắc quá khứ mà phủ nhận tình cảm chân thật của bản thân. Luôn lo sợ nàng biết, rằng kỳ thực chàng yêu nàng… Lo sợ nội tâm này bị người đời nhìn thấu. Lo sợ tình cảm này bị nàng hay, nhưng lại chẳng thể nhận được hồi đáp. Nàng từng từ bỏ chàng, chàng cũng đã nói không cần nàng, song đến cuối cùng, chung quy chàng vẫn yêu nàng. Điều này, đối với Tống Triết khi ấy chỉ mới đôi mươi, chưa thấu lẽ đời, là một sự nhục nhã khôn cùng… Nên chàng đã trốn tránh, để rồi đánh mất nàng. Dương Vi là mười ba năm quá vãng của Tống Triết, là vĩnh viễn tương lai của chàng. Nếu tổn thương đã khắc sâu, xin hãy cho chàng một cơ hội để bù đắp… Chàng sẽ nhanh chóng học nấu những món nàng ưa thích. Chàng sẽ nhanh chóng tìm hiểu sở thích của nàng, từ âm nhạc, điện ảnh cho đến sách báo. Chàng sẽ nhanh chóng học cách thấu rõ hàm ý trong từng lời nàng nói. Chàng sẽ nhanh chóng học cách kiềm chế cảm xúc bản thân, áp chế những lời nói vẫn thường tổn thương người khác. Chàng đã học xong lời sám hối, học xong việc đặt mình vào vị trí của nàng để thấu hiểu, đã học xong kiềm chế, học xong ẩn nhẫn. Rồi sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, chàng sẽ học xong mọi điều nàng ưa thích, trở thành mẫu người nàng mong, để nàng có thể thêm một lần nữa khởi đầu yêu chàng. Dương Vi, thuở trước là ta ỷ vào tình cảm của nàng mà tùy ý làm càn. Giờ đây, đến lượt nàng, ta cho phép nàng ỷ vào tình cảm của ta mà tùy hứng kiêu ngạo, được chăng?