(Đã dịch) Dược Thần - Chương 85
Đối với một Linh Dược sư, điều tối quan trọng chính là có linh thức tinh tế, tỉ mỉ. Kiệt Sâm lúc này đang biến linh thức thành vô số sợi tơ mảnh, khuếch tán ra xung quanh, nhằm tái tạo toàn bộ cảnh vật trong tâm trí mình. Phương pháp rèn luyện linh thức này giúp nâng cao đáng kể cường độ, độ chính xác cũng như khả năng khống chế linh thức của Kiệt Sâm.
Một bóng người bỗng ti���n vào vùng cảm ứng của Kiệt Sâm.
Hô!
Kiệt Sâm chậm rãi thở ra một hơi, thoát khỏi trạng thái tu luyện.
Lão Lôi Nặc bước đến bên Kiệt Sâm, thấy cậu tỉnh lại, gương mặt hiện rõ vẻ vui mừng xen lẫn ân cần, cất tiếng nói:
– Kiệt Sâm, ngày mai con phải trở về thành Tháp Lâm rồi, hôm nay còn cố gắng như vậy sao?
Kiệt Sâm bĩu môi nói:
– Phụ thân, chẳng phải chính người đã nói sao? Muốn trở thành một cường giả, mỗi ngày đều phải không ngừng kiên trì cố gắng rèn luyện, chỉ khi trả giá nhiều hơn người thường rất nhiều mới có được thực lực kinh người chứ.
Lão Lôi Nặc cười nói:
– Ha ha, cha đúng là đã nói vậy, nhưng con đã liên tục tu luyện hai canh giờ rồi. Nghỉ ngơi chút đã, rồi ăn gì đó đi con.
Kiệt Sâm đứng lên nói:
– Hắc hắc, tốt lắm. Phụ thân, người ngày mai thật sự không đi cùng con đến thành Tháp Lâm sao? Con đã giết Thác Tư của Mạo hiểm đoàn Cuồng Lang ở trấn Khoa Đa, con sợ bọn họ sẽ tìm người gây phiền phức.
Lão Lôi Nặc lắc đầu:
– Cha ở đây còn có vài việc cần làm, vài ngày nữa sẽ đến thành Tháp Lâm tìm con. Vả lại, tuy linh lực của cha đã bị phế toàn bộ, nhưng dù sao trước kia cha cũng từng là một Tôn Linh Sư lục giai, ở Vương quốc Áo Lan Đa cũng được coi là một nhân vật lớn. Con cứ yên tâm mà đi đi.
Khi còn ở Gia tộc Thác Đức, Lão Lôi Nặc từng là một thiên tài, ba mươi ba tuổi đã đạt tới cảnh giới Tôn Linh Sư lục giai, là một ngôi sao đang lên của Vương quốc. Đáng tiếc, ông lại đắc tội cường địch, toàn bộ công lực bị phế bỏ.
Phải biết rằng, cường giả mạnh nhất của Vương quốc Áo Lan Đa, Linh Sư Đế Lâm đứng đầu cung đình, cũng mới chỉ là một Hoàng Linh Sư thất giai.
– Cha yên tâm, con nhất định sẽ khôi phục toàn bộ linh lực cho người.
Nhìn gương mặt già nua của Lão Lôi Nặc, Kiệt Sâm kiên định nói.
– Ha ha, làm người bình thường cũng rất tốt. Đi thôi!
Lão Lôi Nặc vỗ vai Kiệt Sâm rồi quay người vào phòng.
Lão Lôi Nặc hiểu rõ nhất tình trạng của mình. Toàn bộ kinh mạch trong cơ thể ông đã bị đánh nát từ mười bảy năm trước. Giờ đây, kinh mạch trong thân thể đã sớm rối tung thành một mớ bòng bong, tất cả đều bế tắc và hư nát, ông cả đời này cũng không thể có lại được linh lực.
Kiệt Sâm đi theo sau Lão Lôi Nặc, không nói thêm điều gì. Là một Linh Dược Thánh Sư cửu giai ở kiếp trước, những lời cậu vừa nói không phải là tùy tiện. Tuy nhiên, với đẳng cấp hiện tại, cậu vẫn chưa có thực lực đó, hơn nữa còn cần đại lượng dược liệu và Linh Dược Tề.
Kiệt Sâm thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không để phụ thân thất vọng. Cậu biết phụ thân một mực không muốn kể cho cậu nghe về kẻ thù năm đó cũng là vì thực lực của cậu bây giờ còn quá thấp, muốn bảo vệ cậu, không muốn cậu làm chuyện điên rồ.
Nhìn phụ thân bước đi tập tễnh vào nhà, Kiệt Sâm lặng lẽ nắm chặt n���m đấm.
...
Sáng hôm sau, trong tiểu viện nhà Kiệt Sâm, Lão Lôi Nặc dùng hai tay chỉnh sửa lại quần áo cho Kiệt Sâm, phủi nhẹ cổ áo cho cậu.
– Kiệt Sâm, trước khi con đi, phụ thân có mấy câu muốn nói với con...
Trước giờ ly biệt, Lão Lôi Nặc nhìn đứa con trước mặt, người mang lại hi vọng cho ông, trong lòng chất chứa bao tâm sự, ông nói:
– Cha tin tưởng con ở Học viện Tây Tư nhất định đã học được rất nhiều điều, thậm chí đã có được thực lực mạnh hơn rất nhiều so với linh đồ bình thường. Nhưng con phải nhớ kỹ, con đường tu luyện của Linh Sư như đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi. Tuy rằng ở tuổi con, thực lực như vậy ở thành Tháp Lâm, thậm chí là toàn bộ Vương quốc Áo Lan Đa, đều có thể nói là rất khá, nhưng nếu so với toàn bộ đại lục Tư Đặc Ân, vẫn có vô số thiên tài mạnh hơn con rất nhiều.
Sắc mặt Lão Lôi Nặc vô cùng nghiêm túc:
– Một kẻ thiên tài lười biếng cũng chỉ như đồ sứ tinh mỹ, dù đẹp đến mấy cuối cùng cũng vô dụng. Cha hy vọng con có thể không kiêu không ngạo, khắc khổ tu luyện, cuối cùng mới trở thành một cường giả chân chính.
– Phụ thân, người yên tâm, con sẽ không quên lời người dạy bảo.
Kiệt Sâm nhìn Lão Lôi Nặc, ánh mắt trịnh trọng, cam đoan.
Mắt Lão Lôi Nặc sáng rực lên, giơ bàn tay mạnh mẽ vỗ vai Kiệt Sâm.
– Ta tin tưởng con, con trai!
...
Trên con đường nhỏ phía đông trấn Khoa Đa, Kiệt Sâm quay đầu nhìn bóng lưng phụ thân đứng ở đầu trấn, dùng sức phất tay. Đôi mắt cậu có chút đỏ hoe, trong lòng dâng lên nỗi buồn bã khôn nguôi.
Đây là lần đầu tiên Kiệt Sâm, ở kiếp này lẫn kiếp trước, phải ly biệt người thân một cách thật sự. Cho dù Lão Lôi Nặc đã nói không bao lâu nữa sẽ đến thành Tháp Lâm tìm cậu, sau đó cùng nhau tiến về Gia tộc Thác Đức ở vương thành.
Kiệt Sâm lần cuối cùng ngắm nhìn bóng dáng phụ thân nơi đầu trấn, cuối cùng dứt khoát quay người, đi về phía thành Tháp Lâm.
Giờ phút này đúng là buổi sáng, một vài người bán hàng rong vừa mới mở hàng buôn bán. Ở đầu trấn phía đông trấn Khoa Đa, một người đàn ông trung niên đang bày bán sạp hàng tạp hóa nhỏ, nhìn theo b��ng Kiệt Sâm khuất dần cuối con đường nhỏ. Sau khi Lão Lôi Nặc quay đi, hắn cũng nhanh chóng thu dọn lại sạp hàng vừa mới bày ra, rồi đi về phía trong trấn.
Người trung niên đi rất nhanh, trong tay tuy cầm đồ đạc nặng trĩu, nhưng bước chân lại vô cùng vững vàng, rõ ràng là một người luyện võ.
Rất nhanh, người trung niên đến nơi đóng quân của Mạo hiểm đoàn Cuồng Lang trong trấn, đi thẳng vào mà không bị hộ vệ canh cửa ngăn cản.
– Đoàn trưởng, Kiệt Sâm đã rời khỏi trấn Khoa Đa, đi về phía thành Tháp Lâm.
Trong đại sảnh nơi đóng quân của Mạo hiểm đoàn Cuồng Lang, Cơ Vạn ngồi ở ghế trên, Bác Tát và Tạp Lợi Đặc ngồi hai bên Cơ Vạn. Ngoài ra còn một chiếc ghế trống, vốn thuộc về Thác Tư đã chết.
Người trung niên thì đứng đó, báo cáo với Cơ Vạn.
Cơ Vạn nhẹ gật đầu, phất tay ý bảo người trung niên lùi xuống. Ánh mắt âm lãnh của hắn chuyển sang Bác Tát và Tạp Lợi Đặc.
– Đại ca, đợi hơn một tháng, Kiệt Sâm cuối cùng cũng rời trấn rồi. Lát nữa đệ sẽ dẫn người đi bắt hắn về để báo thù cho Tam đệ.
Nhị đoàn trưởng Bác Tát của Mạo hiểm đoàn Cuồng Lang nói với giọng âm nhu.
Cơ Vạn nhẹ gật đầu:
– Bác Tát, đệ cùng Tứ đệ dẫn theo vài huynh đệ tay chân nhanh nhẹn đuổi theo ngay. Nhớ kỹ, đừng vội động thủ, hãy đợi đến khi cách trấn Khoa Đa đủ xa rồi mới ra tay. Phải chắc chắn rằng xung quanh không có bất kỳ ai khác, như vậy Tiểu đội mạo hiểm Lưỡi Dao Sắc sẽ không có chứng cứ để đổ tội cho chúng ta.
Bản quyền tác phẩm này thuộc về truyen.free, mọi hình thức sao chép và chia sẻ mà không có sự cho phép đều là vi phạm.