(Đã dịch) Dược Thần - Chương 37
Hắn là người ra tay trước, người khác chỉ đang tự vệ chính đáng mà thôi!
Việc Tá Phu đột nhiên ra tay, trong lòng Tiếu Ba vẫn còn đầy tức giận. May mắn Kiệt Sâm đã kịp thời ngăn cản, bằng không người bị thương đã không phải Tá Phu mà là người khác.
Người khác tự vệ chính đáng ư?
Lâm ��ạt đảo mắt dò xét một vòng, cuối cùng ánh nhìn dừng lại trên vẻ mặt lạnh lùng của Kiệt Sâm.
Trong số ba thiếu niên đi theo nàng, Tạp La Đặc đã sớm chú ý đến Kiệt Sâm đang đứng đó. Lúc này, hắn lén nháy mắt trêu đùa với Kiệt Sâm từ sau lưng Lâm Đạt, dù không hiểu vì sao Kiệt Sâm lại có mặt ở đây.
Thấy vẻ nghi hoặc của Lâm Đạt, có người lập tức kể lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra. Bởi vì Tiếu Ba và Kiệt Sâm đều có mặt tại đây, nên toàn bộ quá trình không hề bị thêm thắt chi tiết nào, chỉ hơi thiên vị Tá Phu một chút. Dù sao Tá Phu cũng là thành viên của Tinh Anh Đường, bị một người ngoài như Kiệt Sâm đánh thành ra bộ dạng đó, đương nhiên những người khác cũng không khỏi khó chịu.
Sau khi nghe học viên kia kể xong, Lâm Đạt cẩn thận dò xét Kiệt Sâm thêm lần nữa, rồi lạnh lùng nói:
Ngươi chính là kẻ đã đả thương Tá Phu? Mới Cấp Bảy thôi sao? Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Tạp La Đặc nghe những lời này cũng kinh hãi: "Trời ạ, Kiệt Sâm hắn mới mấy hôm trước vừa đột phá Cấp Sáu thôi mà? M��i mấy ngày đã lại đột phá Cấp Bảy, còn đánh tên Tá Phu kia thành đầu heo sao? Không quá khoa trương như vậy chứ?"
Mặc dù giật mình, Tạp La Đặc vẫn âm thầm đứng sau lưng Lâm Đạt đưa ngón cái lên với Kiệt Sâm, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt âm trầm của hai tên đồng bạn khi nghe tin Tá Phu bị người ngoài đả thương!
Kiệt Sâm tiến lên, ngăn lại lời giải thích của Tiếu Ba, rồi nói:
Thấy hắn không thuận mắt nên ra tay, không được ư?
Đối với nữ tử tên Lâm Đạt vừa mới xuất hiện đã tỏ vẻ cao ngạo và hung hăng, Kiệt Sâm rất không ưa. Đây là điển hình của một đại tiểu thư được nuông chiều đến hư hỏng. Lẽ nào đây chính là nữ tử mà Tạp La Đặc nói rằng luôn theo đuổi nhưng không thành sao? Nhân phẩm xem ra cũng chẳng ra sao!
Kiệt Sâm thầm lắc đầu.
Hàn ý trong mắt Lâm Đạt càng đậm, ánh mắt nàng rơi lên người Tiếu Ba, trách cứ:
Tiếu Ba, đây là người ngươi mang đến. Dù thế nào, Tá Phu cũng là thành viên của Tinh Anh Đường chúng ta, vậy mà lại bị một đệ tử cấp thấp đánh thành ra nông nỗi n��y sao? Mấy ngày ta không ở đây, ngươi lại để Tinh Anh Đường thành ra bộ dạng như vậy sao?
Hì hì, Lâm Đạt tỷ, ta tin Kiệt Sâm không phải kẻ lỗ mãng. Hơn nữa, ta thấy hắn cũng chỉ là nhất thời vô ý mà thôi!
Thấy Lâm Đạt sắp nổi giận, Tạp La Đặc vội vàng trêu đùa vài câu, đồng thời lén nháy mắt với Kiệt Sâm bảo hắn đừng mạnh miệng nữa.
Sắc mặt Lâm Đạt trầm xuống:
Tạp La Đặc, chuyện này không liên quan đến ngươi, đứng sang một bên cho ta!
Tạp La Đặc tiếp tục cười nói:
Lâm Đạt tỷ, Kiệt Sâm là bạn cùng phòng với ta...
Tạp La Đặc, chẳng lẽ lời ta nói ngươi cũng không nghe? Ta bảo ngươi đứng sang một bên, ngươi có nghe không?
Lâm Đạt trực tiếp chặn họng Tạp La Đặc, bước tới trước mặt Kiệt Sâm, nói:
Tiểu tử, ta cũng không làm khó ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng đã đả thương người của Tinh Anh Đường ta. Niệm tình ngươi cũng là đệ tử trong học viện, chỉ cần ngươi tự mình phế bỏ cánh tay đã đánh Tá Phu, sau đó nói lời xin lỗi, chuyện này Tinh Anh Đường chúng ta sẽ không truy cứu nữa!
Sắc mặt Tiếu Ba và Tạp La Đặc đồng thời biến đổi, nhưng vẻ mặt Kiệt Sâm vẫn lạnh lùng như trước.
Lâm Đạt tỷ...
Tạp La Đặc định nói gì đó, nhưng Lâm Đạt đã vung tay ngăn lại, nói tiếp:
Tạp La Đặc, bây giờ ngươi hãy ra ngoài cho ta! Trở về ký túc xá nghỉ ngơi cho tốt, ra ngoài nhiều ngày như vậy ngươi cũng mệt mỏi rồi. Nếu còn biện hộ cho hắn, đừng trách ta trở mặt!
Tạp La Đặc không khỏi giật mình, sau nửa ngày mới hồi phục tinh thần. Hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Đạt, sau đó im lặng đứng chắn trước mặt Kiệt Sâm.
Ngươi...
Lâm Đạt nhướng mày, giọng nói nàng đầy vẻ phẫn nộ. Nàng căn bản không ngờ Tạp La Đặc trước giờ vẫn luôn nghe lời nàng, vậy mà hôm nay lại vì tên lạ mặt kia mà đối nghịch với nàng!
Tạp La Đặc vẫn luôn thích mình, Lâm Đạt biết rõ điều này. Nhưng bản thân nàng sinh trưởng trong gia đình cao quý, thực lực cũng cao hơn Tạp La Đặc, ở trong học viện nàng cũng chưa từng nghe nói Tạp La Đặc có bối cảnh gì đặc biệt. Vì vậy, đối với một kẻ tuấn t�� như Tạp La Đặc, nàng muốn hắn làm gì thì hắn phải làm nấy. Cho dù trong lòng nàng cũng hơi có chút hảo cảm, nhưng Lâm Đạt biết rõ nàng không thể nào thích một người không có điểm gì nổi trội hơn mình như vậy.
Tạp La Đặc trước giờ vẫn luôn nghe lời nàng, vậy mà hôm nay chỉ vì một tên bạn cùng phòng lại dám không nghe lời nàng, còn đứng về phía đối lập với nàng. Điều này khiến Lâm Đạt nhất thời có cảm giác tức giận như có món đồ nào đó vốn thuộc về mình đã bị người khác cướp đi.
Tạp La Đặc, tiểu tử ngươi lại đây cho ta! Nếu không... nếu không, ngay cả ngươi ta cũng sẽ xử lý!
Lâm Đạt không nhịn được thét lên.
Tạp La Đặc lắc đầu nhìn Lâm Đạt đang phẫn nộ, mỉm cười cay đắng, nói:
Kiệt Sâm chính là huynh đệ của ta. Đối phó hắn chính là đối phó ta!
Tạp La Đặc vẫn nghĩ rằng hắn đối xử tốt với Lâm Đạt như vậy thì dù nàng có không thích hắn cũng sẽ cân nhắc nể mặt mà xuống nước. Nhưng khi thấy Lâm Đạt không cho mình mở miệng, lại còn đuổi hắn đi, hắn mới chợt nhận ra rằng hóa ra trong lòng Lâm Đạt, cho dù hắn có cố gắng thế nào cũng không có được chút địa vị nào!
Tại thời khắc này, Tạp La Đặc đã hiểu rõ rằng nữ tử mà mình từng yêu thích sâu đậm sẽ dần xa cách bởi hành động hôm nay của hắn, nhưng trong lòng hắn lại không hề có chút hối hận nào.
Nhìn nụ cười cay đắng của Tạp La Đặc cùng với bóng lưng kiên định của hắn khi đứng chắn trước mặt mình, trong lòng Kiệt Sâm không khỏi cảm động.
Kiếp trước, Kiệt Sâm là một thiếu niên từ hai bàn tay trắng gây dựng cơ đồ, cuối cùng đạt tới đỉnh cao nhất của đại lục. Trên đường đời, hắn từng có rất nhiều địch nhân, rất nhiều người hầu và minh hữu, nhưng lại không có một bằng hữu chân chính nào.
Nhưng ngay tại thời khắc này, nhìn Tiếu Ba và Tạp La Đặc che chắn trước mặt mình, Kiệt Sâm đột nhiên nhận ra rằng, sau khi trọng sinh, bản thân hắn không chỉ nên truy cầu thực lực, mà còn nên truy cầu cả những thứ đáng để mình quan tâm và bảo vệ. Chẳng hạn như thứ đang hiện hữu trước mắt mà kiếp trước hắn không hề có – tình bằng hữu!
Tạp La Đặc, ngươi...
Ánh mắt Lâm Đạt âm lãnh nhìn Tạp La Đặc, không thể che giấu được lửa giận trong lòng.
Lâm Đạt tỷ, Tạp La Đặc hôm nay ăn phải gan hùm mật gấu rồi, dám không nghe lời của tỷ!
Một thiếu niên vẫn đứng sau lưng Lâm Đạt nãy giờ bước tới một bước, dùng ánh mắt âm hiểm nhìn Tạp La Đặc, nói.
Lạc Phu, người xếp thứ tư trong Tinh Anh Đường, là kẻ hiện tại có hy vọng lớn nhất đột phá Linh Đồ Nhất Giai trong thời gian tới. Hắn cũng giống Tạp La Đặc, yêu thích Lâm Đạt. Hôm nay có cơ hội trời cho như thế này, đương nhiên hắn phải loại bỏ đối thủ cạnh tranh của mình rồi.
Toàn bộ chương truyện này được chuyển ngữ với sự tỉ mỉ, chỉ có thể tìm thấy tại truyen.free.