Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 269

Nhưng tất cả thành viên đoàn mạo hiểm, dưới tiếng kinh hô của Kim Lợi, trên mặt đều hiện lên vẻ kinh ngạc và chút hoảng hốt. Hai tay họ run rẩy, cho thấy sự căng thẳng tột độ trong lòng.

- Hai người phía trước mau dừng lại cho ta! Nếu còn tiếp tục lao tới, đừng trách ta không khách khí!

Kim Lợi nói đoạn, lớn tiếng quát. Con Cuồng Bạo Ma Hùng này thuộc về linh thú hệ Thổ cấp năm, thân mình như đồng, cánh tay như sắt, sức mạnh vô song. Tông Linh Sư cấp năm sơ cấp trở xuống căn bản không thể gây ra bao nhiêu thương tổn cho nó. Chỉ là về mặt tốc độ nó có chút khiếm khuyết, nên hai người kia mới có thể chạy trốn được tới đây. Trong đoàn mạo hiểm, chỉ có Đoàn trưởng Kim Lợi, thân là Tông Linh Sư cấp năm sơ cấp, mới có thể giao chiến được với một con Cuồng Bạo Ma Hùng. Nếu ba con Cuồng Bạo Ma Hùng cùng lúc kéo tới, hai người này sẽ kéo toàn bộ mọi người vào hiểm cảnh.

Song, trong lòng Kim Lợi lại vô cùng nghi hoặc. Cuồng Bạo Ma Hùng vốn là linh thú sống đơn độc, ưa thích hành động một mình, rất ít người có thể cùng lúc gặp phải vài con Cuồng Bạo Ma Hùng. Hơn nữa, tuy danh xưng Cuồng Bạo Ma Hùng nghe có vẻ hung ác, nhưng trên thực tế tính tình lại tương đối ôn hòa, rất ít khi ra tay với người khác. Song tình huống trước mắt lại hoàn toàn khác với những gì Kim Lợi nhận thức về Cuồng Bạo Ma Hùng. Tuy nhiên, lúc này Kim Lợi không thể quản nhiều như vậy nữa, nếu cứ để hai người bọn họ xông tới, e rằng toàn bộ đoàn mạo hiểm sẽ bị diệt vong.

Kim Lợi mạnh mẽ tiến lên một bước, giơ cao cự kiếm trong tay. Linh lực hội tụ nơi đỉnh kiếm, một đạo kiếm quang màu vàng kim chớp tắt trên đó.

- Uống!

Kim Lợi lớn tiếng quát một tiếng, trọng kiếm trong tay ầm ầm chém xuống. Một đạo kiếm quang màu vàng kim bắn nhanh về phía thiếu niên đằng xa, mạnh mẽ bổ xuống mặt đất ngay trước mặt thiếu niên. Trong khoảnh khắc, một vết nứt sâu hoắm khổng lồ xuất hiện trên mặt đất.

- Cảnh cáo lần cuối, các ngươi hãy rời đi cho ta! Đừng chạy về hướng này nữa! Nếu còn xông tới, đừng trách ta không nể tình.

Kim Lợi gầm lên.

- Cứu mạng! Cứu mạng!

Thiếu niên thấy công kích của Kim Lợi thì càng thêm hoảng sợ, nhưng đám người trước mặt chính là hy vọng sống sót của hắn. Hắn lập tức kích động hô lớn, cái chết cận kề khiến thiếu niên này gần như sụp đổ, hắn như bắt được cọng rơm cứu mạng, nói năng lộn xộn:

- Cầu xin các ngươi cứu ta! Ta là nhị thiếu gia Nạp Đức Tư của Khang Tư gia tộc. Chỉ cần các ngươi có thể cứu chúng ta, chúng ta nhất định sẽ báo đáp!

- Khang Tư gia tộc?!

Kim Lợi sững sờ, trên mặt hiện lên vẻ do dự. Nhưng hắn cũng biết, đối mặt với ba con Cuồng Bạo Ma Hùng, đoàn mạo hiểm của mình cơ hồ không hề có phần thắng. Bất kể là suy nghĩ vì chủ nhân hay vì đoàn mạo hiểm, hắn cũng không thể tiếp nhận lời cầu cứu của thiếu niên kia được.

Kiệt Sâm ở bên cạnh hai mắt đột nhiên sáng lên. Trong lúc trò chuyện trước đó, hắn đã nghe các mạo hiểm giả nhắc tới Khang Tư gia tộc, đây chính là một trong ba đại gia tộc khống chế Thánh Phỉ thành. Mà nếu Kiệt Sâm muốn có được tin tức về vân vụ linh quả, việc trực tiếp tiếp xúc với những người nắm thực quyền ở Hỗn Loạn chi Lĩnh không nghi ngờ gì chính là cách nhanh nhất. Sau khi đi theo đoàn mạo hiểm đến Thánh Phỉ thành thì sớm muộn gì cũng phải tách ra. Mà thiếu niên đang lao tới kia rõ ràng lại là nhị thiếu gia của Khang Tư gia tộc, vốn là một trong ba đại gia tộc của Thánh Phỉ thành. Điều này đã mang đến cho Kiệt Sâm một cơ hội cực t��t.

Do dự nửa ngày, Kim Lợi cắn răng một cái. Nhưng không đợi hắn cất lời từ chối, khóe mắt hắn lại thấy trong đội xe có hai bóng người lao ra.

- Ai hành động lung tung vậy?

Trong lòng Kim Lợi vô cùng phẫn nộ. Hắn giận dữ nhìn lại, lại phát hiện hai bóng người kia chính là hai người vừa mới gia nhập đoàn!

- Hai tên này muốn làm gì vậy?

- Muốn chết sao? Đây chính là Cuồng Bạo Ma Hùng cấp năm đó!

- Thật sự ngu xuẩn. Nghe thấy Khang Tư gia tộc đã liều mạng rồi. Cứu được người ta có lẽ sẽ nhận được thù lao rất cao, nhưng cũng phải có mạng để hưởng mới được chứ.

- Xảy ra chuyện gì lại làm liên lụy đến chúng ta chứ!

Lập tức, trong đám người nhao nhao truyền đến những tiếng bàn tán. Trong lòng những mạo hiểm giả này, một phần là kinh ngạc, còn đại đa số đều khinh thường. Hành động của Kiệt Sâm và Lôi Nặc lúc này nói không chừng sẽ kéo cả đoàn mạo hiểm vào họa.

- Chết tiệt!

Trong mắt Kim Lợi cũng hiện lên một tia giận dữ. Song giờ phút này hắn đã không quản được nhiều như vậy nữa. Hắn tức giận mắng một tiếng, rồi thân ảnh chợt lao vút đi.

- Đoàn trưởng!

Trong đám người lập tức có kẻ kinh hô:

- Tất cả mọi người lùi ra phía sau, không được tự tiện công kích!

Kim Lợi phẫn nộ quát lớn. Lúc trước hai người kia hành động một mình khiến Kim Lợi cũng không có cách nào. Vì để bảo toàn đội ngũ của mình, hắn đành phải lao ra bất chấp nguy hiểm, muốn dẫn ba con Cuồng Bạo Ma Hùng kia tới nơi khác. Người trung niên trong hai kẻ lao tới kia là một Tông Linh Sư, người trung niên cụt tay kia tựa hồ cũng không đơn giản. Hơn nữa, bản thân hắn cũng là một Tông Linh Sư cấp năm sơ cấp, tuy rằng không thể chống cự nổi công kích của ba con Cuồng Bạo Ma Hùng kia, nhưng dẫn chúng đi vẫn có hy vọng rất lớn.

- Cứu mạng! Cứu mạng!

Trông thấy hai người Lôi Nặc và Kiệt Sâm lao tới, Nạp Đức Tư liền kích động hô lớn. Công kích và tiếng hét lớn của Kim Lợi lúc trước khiến hắn thiếu chút nữa đã tuyệt vọng. Còn tên hộ vệ vẫn một mực bảo hộ phía sau lưng Nạp Đức Tư thì lại có biểu lộ như trút được gánh nặng. Kinh nghiệm của hắn so với Nạp Đức Tư thì phong phú hơn nhiều lắm. Đối phương lúc này lao ra chính là có ý cứu bọn hắn. Hơn nữa, đối phương đã thấy được Cuồng Bạo Ma Hùng mà còn dám xông ra đây thì nhất định đã có nắm chắc.

Hộ vệ đoán không lầm, Kiệt Sâm vốn dĩ có ý muốn cứu bọn họ. Trên thực tế, cho dù thiếu niên kia không có thân phận gì, Kiệt Sâm cũng sẽ không đứng ngoài quan sát. Song sau khi thiếu niên kia báo ra thân phận, Kiệt Sâm lại có ý định khác. Trước mắt, hắn đang gấp rút muốn liên hệ với người nắm quyền của Hỗn Loạn chi Lĩnh, hơn nữa tìm hiểu tin tức về vân vụ linh quả. Sau khi đi theo đoàn mạo hiểm đến Thánh Phỉ thành thì sớm muộn gì cũng phải tách ra. Mà thiếu niên đang lao tới kia rõ ràng lại là nhị thiếu gia của Khang Tư gia tộc, vốn là một trong ba đại gia tộc của Thánh Phỉ thành. Điều này đã mang đến cho Kiệt Sâm một cơ hội cực tốt.

- Bên kia, chúng ta mỗi người ngăn một con Cuồng Bạo Ma Hùng, dẫn nó đi nơi khác!

Đằng xa, Kim Lợi vừa chạy tới vừa gầm lên. Cuồng Bạo Ma Hùng da dày thịt béo, thực lực phi phàm. Với thực lực của Kim Lợi, hắn chỉ có thể miễn cưỡng bảo toàn tính mạng trước một con Cuồng Bạo Ma Hùng. Giờ thoáng cái phải đối mặt với ba con, hắn cũng chỉ có thể dẫn chúng đi thật xa, sau đó lợi dụng ưu thế tốc độ mà trốn đi.

- Tốt!

Tên hộ vệ kia hét lớn một tiếng, trên người hắn quang mang màu đỏ rực bạo trướng. Trường kiếm trong tay kiếm mang chớp tắt liên hồi, nhắm thẳng vào một con Cuồng Bạo Ma Hùng hung hăng chém tới, muốn hấp dẫn sự chú ý của con Cuồng Bạo Ma Hùng kia về phía mình.

Sau đó dẫn nó sang một bên. Hắn bình thường cũng chỉ có thể đánh ngang tay với một con Cuồng Bạo Ma Hùng mà thôi. Hôm nay dưới sự truy kích của ba con Cuồng Bạo Ma Hùng, hắn sớm đã sức cùng lực kiệt. Lại thêm vì bảo hộ thiếu gia nên trên người còn có mấy vết thương. Lời của đại hán từ xa chạy tới kia thì đây đã là chủ ý tốt nhất rồi. Ngay trong tiếng hét vang của hắn, hai người Lôi Nặc và Kiệt Sâm đã chạy tới.

- Thiếu niên, ngươi tránh xa một chút. Vị hán tử này, xin hỗ trợ dẫn một con Cuồng Bạo Ma Hùng đi chỗ khác đi!

Mắt thấy tình hình, hộ vệ liền hô lớn. Còn chưa đợi lời của hắn dứt, trong không khí liền truyền đến một hồi linh lực chấn động kịch liệt. Tên hộ vệ kia ngạc nhiên nhìn lại, trọng kiếm màu đen trong tay Kiệt Sâm đã mạnh mẽ bổ xuống một con Cuồng Bạo Ma Hùng. Mà con Cuồng Bạo Ma Hùng kia lại nổi giận gầm một tiếng, cự chưởng cực lớn hung hăng vỗ về phía Kiệt Sâm.

- Tiểu tử, ngươi làm gì thế! Mau tránh ra!

Trên mặt hộ vệ mang theo một tia hoảng sợ. Cuồng Bạo Ma Hùng là linh thú cấp năm, thực lực cường hãn. Cho dù hắn là Tông Linh Sư cấp năm trung cấp cũng chỉ có thể chiến đấu ngang tài. Nhưng thiếu niên này rõ ràng còn dám tiến lên công kích, đây không phải là tìm chết sao?

Từ linh lực chấn động trên người thiếu niên kia mà xem, đối phương rõ ràng ngay cả Thiên Linh Sư cấp bốn cũng không đạt tới. Một kiếm này căn bản không thể phá nổi phòng ngự của Cuồng Bạo Ma Hùng. Ngược lại, thiếu niên kia chỉ sợ dưới một tát của Cuồng Bạo Ma Hùng sẽ lập tức trở thành một đống thịt vụn. Hộ vệ vốn cho là đối phương đã dám xông lên hỗ trợ thì hẳn là có nắm chắc tương đối. Nhưng giờ trong lòng hộ vệ liền tuyệt vọng, đây rõ ràng là một kẻ liều lĩnh chẳng biết gì. Một kiếm này của Kiệt Sâm, Kim Lợi ở cách đó không xa cũng thấy được, lập tức không khỏi quá mức sợ hãi.

Oanh!

Trọng kiếm màu đen trong tay Kiệt Sâm mạnh mẽ va chạm với cự chưởng của Cuồng Bạo Ma Hùng. Ngay khi bọn hắn cho rằng Kiệt Sâm hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thì một màn khiến người giật mình lại xảy ra. Thiếu niên kia chẳng những không bị một tát của Cuồng Bạo Ma Hùng đập bay, ngược lại, bước chân vốn đang hùng hổ tiến về phía trước của Cuồng Bạo Ma Hùng lại đột nhiên dừng lại. Từ trong miệng nó phát ra một tiếng gầm rú, rồi lùi về sau hai bước.

- Cái này... đây là sao?

Hai mắt hộ vệ trừng lớn, thoáng cái ngây ngẩn cả người.

Cuồng Bạo Ma Hùng lúc trước còn sức mạnh vô cùng, từ bao giờ lại trở nên yếu như vậy? Rõ ràng ngay cả một Linh Sư cấp ba cũng có thể dùng một kiếm bổ lui. Ngay khi hắn ngây người, thì bên cạnh lại bỗng nhiên nổi lên kình phong. Con Cuồng Bạo Ma Hùng lúc trước bị công kích của hắn hấp dẫn, hai mắt liền đỏ lên, gầm thét rồi mạnh mẽ tát một cái.

- Không xong rồi!

Hộ vệ không khỏi quá sợ hãi. Bởi vì thấy được cứu viện, tâm trí vẫn một mực căng cứng của hắn liền có một tia thư giãn. Hơn nữa, lúc trước bị công kích của Kiệt Sâm khiến cho kinh hãi nên hắn rõ ràng đã bị ngây người một chút. Một tia ngây người này liền bị Cu���ng Bạo Ma Hùng nắm lấy cơ hội.

Cắn chặt răng, thân hình hộ vệ lập tức nhanh chóng lùi lại. Trường kiếm trong tay điên cuồng chớp tắt kiếm quang màu đỏ rực, bắn nhanh về phía hai mắt con Cuồng Bạo Ma Hùng kia, muốn bức nó phải quay lại. Nhưng con Cuồng Bạo Ma Hùng này hai mắt đỏ bừng, giống như bị nổi điên vậy, hồn nhiên không để ý đến công kích của hộ vệ. Cự chưởng xen lẫn thanh âm bạo liệt không chút do dự chụp về phía đầu hộ vệ. Một kích này nếu đập trúng thì đầu hộ vệ sẽ lập tức biến thành một quả dưa hấu nát bét.

- Chết!

Tên hộ vệ kia gầm thét, linh lực trong cơ thể như hồng thủy vỡ đê tuôn ra ngoài. Nhưng trong hai mắt hắn lại mang theo một tia tuyệt vọng và lưu luyến.

- Không còn kịp rồi!

Đầu óc hắn trống rỗng. Đúng lúc này ―― XÍU... UU!!

Trong không khí đột nhiên truyền đến một hồi linh lực chấn động kịch liệt, lập tức vang lên tiếng rít gào bén nhọn. Trước mắt hộ vệ chỉ thấy một đạo kim quang chợt lóe lên.

Phốc phốc!

Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, thân hình khổng lồ của Cuồng Bạo Ma Hùng trước mắt như nổ tung ra. Máu tươi tanh hồng, óc trắng văng tung tóe khắp nơi. Một cái sọ não bị đánh bay ra trên mặt đất cách đó không xa, lăn vài vòng rồi ngừng lại.

Oanh!

Thân thể cồng kềnh của Cuồng Bạo Ma Hùng ngã vật xuống trước mặt hộ vệ, đã trở thành một cỗ thi thể. Trên trán tên hộ vệ kia đổ mồ hôi lạnh, toàn thân ướt đẫm. Sau một lát, hắn mới hoàn hồn. Tuy rằng ở Hỗn Loạn chi Lĩnh, chiến đấu là chuyện thường xuyên diễn ra, nhưng với tư cách là cận vệ của Nhị thiếu gia Khang Tư gia tộc ở Thánh Phỉ thành, nguy hiểm hắn gặp phải cũng không nhiều lắm. Mà tiếp cận với cái chết gần như vậy thì đây là lần đầu tiên.

Hộ vệ quay đầu nhìn lại, một thân ảnh cụt tay đang đi về phía con Cuồng Bạo Ma Hùng kia, trường kiếm trong tay lưu chuyển linh lực màu vàng.

Xùy~~!

Cú đâm nhanh khiến không khí xuất hiện từng đạo gợn sóng, lan tỏa về bốn phía. Mà đầu của con Cuồng Bạo Ma Hùng thứ hai dưới một kiếm này cũng xuất hiện một lỗ thủng khổng lồ. Cách đó không xa, thiếu niên kia đang chiến đấu với con Cuồng Bạo Ma Hùng cuối cùng, trọng kiếm trong tay vung vẩy lên, truyền đến từng đạo tiếng xé gió kịch liệt. Song người trung niên kia lại vung lên một kiếm. Kim quang nhanh chóng lóe lên, sau đó con Cuồng Bạo Ma Hùng cuối cùng kia cũng ầm ầm ngã xuống. Kim Lợi vừa đuổi tới lập tức ngạc nhiên đứng sững. Vô luận là thương nhân hay là đoàn mạo hiểm, hoặc là tên hộ vệ kia, hay là bọn người Kim Lợi, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này.

- An toàn rồi!

Lôi Nặc cắm kiếm vào vỏ, lạnh nhạt lên tiếng. Trong núi rừng, ánh mặt trời xuyên qua tán cây to lớn chiếu xuống đất, khiến vẻ mặt bọn người Kim Lợi chợt sáng chợt tối. Mùi máu tanh nồng vẫn còn tràn ngập. Chung quanh vẫn còn quanh quẩn tiếng gầm gừ kịch liệt của Cuồng Bạo Ma Hùng. Trong lòng Kim Lợi bọn người vẫn còn sững sờ nhìn ba thi thể trước mặt, rồi lại nhìn Lôi Nặc đang đứng thản nhiên kia một chút.

Ba con Cuồng Bạo Ma Hùng, đây chính là linh thú cấp năm đó! Không ngờ lại bị người trung niên cụt tay này một kiếm chém chết.

- Cái này...

Khó có thể tin! Trong lòng mọi ngư���i đều nổi lên sóng to gió lớn. Ánh mắt nhìn về phía Lôi Nặc cũng trở nên khác lạ, tràn đầy kính sợ và sùng bái. Mà bọn người Khăn Ni Á và Tạp Tư La lúc trước ngồi chung xe với Lôi Nặc lại càng mắt choáng váng, trong lòng âm thầm kêu may mắn vì mình không có bất cứ cử động bất kính nào với đối phương.

Ngay khi trong lòng mọi người còn đang nổi lên sóng to gió lớn, thì đột nhiên Kiệt Sâm ở bên cạnh khẽ động mũi, lông mày có chút nhíu lại. Ánh mắt hắn đã rơi vào trên người Nạp Đức Tư đang co quắp ở một bên, chợt bước về phía Nạp Đức Tư.

- Các hạ, ngươi muốn làm gì?

Độc giả sẽ luôn tìm thấy bản dịch này tại truyen.free, nơi chất lượng được đặt lên hàng đầu.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free