Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 257

Tại toàn bộ vùng Tây Bắc, Đế Linh Sư là một loại truyền thuyết. Dù chỉ là Đế Linh Sư sơ kỳ, họ cũng đủ sức quét ngang mọi cao thủ trong vùng. Sức mạnh chiến đấu như vậy tuyệt đối vô cùng kinh khủng.

- Ồ, kia là gì thế?

Khi tất cả dân chúng còn đang vui mừng phấn khởi, một vài người đột nhiên phát hiện trên không trung Vương thành dường như có mấy chấm đen.

Trong lúc kinh ngạc, những người xung quanh cũng tò mò ngẩng đầu nhìn lên, muốn xem đó là thứ gì.

- Hả, hình như là bốn người?

Có người mắt tinh, không khỏi nghi hoặc lên tiếng.

- Quả nhiên là bốn người!

- Bốn Hoàng Linh Sư ư? Từ đâu tới vậy?

Khi tất cả dân chúng vẫn còn đang nghi hoặc thì đột nhiên:

- Lôi Nặc, cút ra đây chịu chết!

Một giọng nói hùng hậu vang vọng khắp Vương thành Khoa Nhĩ Đốn.

Tiếng quát như sấm rền, xen lẫn linh lực cuồn cuộn lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong Vương thành. Giờ khắc này, tất cả mọi người trong thành đều ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra luồng linh lực cường đại, tựa như một cây cột trời bằng linh lực sừng sững trên cao, chỗ bốn bóng người kia.

Trong một sân vắng vẻ nơi sâu nhất của gia tộc Thác Đức, hai mắt La Tư Đặc vốn đang nhắm bỗng nhiên mở ra, mang theo vẻ khiếp sợ nhìn lên bầu trời. Nơi đó, bốn bóng người lớn đang lẳng lặng lơ lửng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Vương thành.

Khi La Tư Đặc nhìn thấy người cầm đầu là Áo Cổ Tư Đô, sắc mặt y không khỏi trở nên trắng bệch. Thân ảnh nhoáng lên một cái đã xuất hiện trong sân của Lôi Nặc.

Trong sân, Lôi Nặc cũng đang lạnh lùng nhìn lên trời. Trong hai mắt hắn toát ra một loại cảm xúc khó hiểu, vừa có hận, vừa có khuất nhục... nhưng thứ duy nhất không có chính là sợ hãi!

Hắn nhớ rất rõ, mười tám năm trước, chính người này đã khiến hắn mất đi người nữ nhân mà hắn yêu nhất, đồng thời còn biến hắn – đệ nhất thiên tài của vương quốc Áo Lan Đa – trở thành một phế nhân không thể sử dụng chút linh lực nào.

Mà bây giờ, kẻ đó lại một lần nữa xuất hiện, cũng một lần nữa dùng ngữ khí cao cao tại thượng, muốn hắn ra chịu chết.

- Lôi Nặc, mau chạy đi, là Áo Cổ Tư Đô đó!

La Tư Đặc lo lắng khuyên nhủ.

Sự tình mười tám năm trước y cũng đã chứng kiến, vĩnh viễn không thể quên được. Thân là tộc trưởng, y lại bị đối phương dễ dàng đánh bại. Ánh mắt khinh thường lúc đó của đối phương đã khắc sâu vào tâm khảm La Tư Đặc, mà đại ca y sau lần đó cũng bị trọng thương rồi buồn bực mà chết. Mười tám năm qua, không ngày nào y có thể quên được sự việc năm ấy!

- "Vụt! Vụt! Vụt!..."

Bên ngoài đại viện của Lôi Nặc, rất nhiều bóng người bay tới: Tộc trưởng Lôi Áo, ngũ trưởng lão Tạp La Nhĩ, thống lĩnh hộ vệ Tạp Nhĩ Tư, Lao Lý. Thậm chí cả nhị trưởng lão Khắc Lao Đức, người luôn căm thù Lôi Nặc, cùng với tam trưởng lão Tạp Lan và Á Bá cũng đều đã đến.

Thấy La Tư Đặc đã ở đó, mọi người lập tức thi lễ rồi đưa mắt nhìn về phía Lôi Nặc.

- Lôi Nặc, ngươi mau chạy đi, là tên biến thái Áo Cổ Tư Đô đó!

Tất cả mọi người đều lo lắng nói.

Sự kiện mười tám năm trước chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong lịch sử gia tộc Thác Đức, đã khắc sâu vào tâm khảm của mỗi thành viên trong gia tộc.

Năm đó, Áo Cổ Tư Đô là một Bát giai sơ kỳ Đế Linh Sư, có thực lực đủ sức hủy thiên diệt địa, khiến tất cả những người chứng kiến lúc ấy khó lòng quên được. Mười tám năm đã trôi qua, không ai biết được tên Áo Cổ Tư Đô biến thái kia đã mạnh đến mức nào.

Mười tám năm qua, địa vị của gia tộc Thác Đức luôn đầy rủi ro. Hôm nay, nhờ có Kiệt Sâm xuất hiện, thanh danh của gia tộc trong vương quốc một lần nữa dâng cao. Bởi vậy, đứng trước nguy cơ của cả gia tộc, ngay cả đám người Khắc Lao Đức cũng đứng cùng chiến tuyến với Lôi Nặc để đối địch.

- Lôi Nặc, mau cút ra đây cho ta, ta biết ngươi đang ở đó! Hừ, chẳng lẽ ngươi muốn làm rùa rụt cổ sao?

Trên không trung, giọng nói hùng hậu kia lại tiếp tục vang lên như tiếng sấm rền, lọt vào tai mọi người bên dưới.

- Tên này...

Vì Kiệt Sâm, rất nhiều người trong Vương thành đều biết Lôi Nặc chính là phụ thân của Kiệt Sâm, do đó lúc này có rất nhiều người vô cùng phẫn nộ. Nhưng đối mặt với bốn người có thể lăng không mà đứng – ít nhất cũng là cường giả Hoàng Linh Sư – mọi người dù có phẫn nộ đến mấy cũng không dám lên tiếng!

- Ha ha, cường giả của gia tộc Đạo Tư rốt cục đã đến! Ha ha ha, gia tộc Thác Đức, hôm nay chính là ngày tận diệt của các ngươi!

Bên trong gia tộc Lạp Đế Căn, đại trưởng lão Áo Bố Lí hai mắt đỏ bừng, trong lòng vô cùng hưng phấn điên cuồng gào thét.

"Giết, giết đi, giết sạch đám người gia tộc Thác Đức kia! Ha ha ha... gia tộc Lạp Đế Căn ta mới chính là võ huân gia tộc duy nhất trong vương quốc này!"

Áo Bố Lí dẫn đầu đoàn trưởng lão gia tộc Lạp Đế Căn, nhìn lên bốn vị cường giả trên không trung mà vô cùng kích động.

- Ai dám lớn tiếng hô gọi trong vương quốc Áo Lan Đa của ta?

Đúng lúc này, từ trong vương cung truyền ra một âm thanh phẫn nộ. Ngay sau đó, một bóng đen nhanh chóng bay vút ra từ vương cung, đến trước mặt bốn người.

Người này chính là vị Ám Ảnh bí ẩn luôn đi theo bên người Lai Sâm Đặc.

- Hả? Đế Lâm đại nhân không phải không có mặt trong Vương thành sao? Vương quốc từ khi nào đã có thêm một vị cường giả Hoàng Linh Sư vậy?

Mọi người không khỏi vô cùng nghi hoặc, nhưng trong lòng lại kích động không thôi.

- Ngươi là ai? Kêu Lôi Nặc ra đây cho ta, nếu không ta cũng không ngại huyết tẩy cả Vương thành của vương quốc Áo Lan Đa này!

Áo Cổ Tư Đô lạnh lùng liếc mắt nhìn hắc y nhân trước mặt, trong ánh mắt xẹt qua một tia khinh thường, nói.

- Lôi Nặc, mau đi đi!

Mọi người trong sân vẫn ra sức khuyên bảo Lôi Nặc.

Bọn họ cũng không biết rằng, chỉ cần Lôi Nặc bị phát hiện ra thì dù tốc độ có nhanh đến mấy, với thực lực Thất giai sơ kỳ Hoàng Linh Sư như hắn cũng không thể nào tránh thoát được sự truy sát của tên Áo Cổ Tư Đô có thực lực Bát giai Đế Linh Sư kia.

- Tên khốn Áo Cổ Tư Đô này!

Lôi Nặc phẫn nộ gầm lên, hai mắt như phun lửa.

- Áo Cổ Tư Đô, ta ở đây!

Lôi Nặc hung hăng cắn răng, hai nắm đấm siết chặt, quát lớn một tiếng rồi đằng thân bay lên không trung.

- Ai!

La Tư Đặc hung hăng dậm mạnh chân xuống đất, không khỏi thở dài một hơi. Sau đó hai mắt y trở nên kiên định, cả người cũng nhanh chóng phóng lên, bay theo sau Lôi Nặc.

Quyết định mười tám năm trước của gia tộc là sai lầm, lần này tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ đó nữa.

- Lôi Nặc, ha ha, ngươi quả nhiên chưa chết!

Trên không trung, Áo Cổ Tư Đô lạnh lùng nhìn Lôi Nặc:

- Ngươi thật đúng là can đảm khi dám lên đây, rất tốt, rất tốt!

Khóe miệng Áo Cổ Tư Đô lộ ra vẻ tàn nhẫn, mỉm cười nói:

- Không ngờ mười tám năm trước ta đã phá hủy toàn thân kinh mạch cùng với linh lực của ngươi, vậy mà ngươi vẫn có thể khôi phục lại được! Nhưng yên tâm đi, lần này ta sẽ trực tiếp lấy luôn mạng của ngươi!

Tên Áo Cổ Tư Đô này, trước khi giết người còn mỉm cười nói cho đối phương biết là ta muốn giết ngươi! Quả là biến thái!

Ánh mắt cùng ngữ khí cao cao tại thượng này khiến cho lửa giận trong lòng Lôi Nặc hừng hực thiêu đốt.

- Đương nhiên, ngoại trừ ngươi thì cái tên nghiệt chủng gọi là Kiệt Sâm gì đó cũng là một trong những người ta muốn giết. Còn hai người các ngươi, có thể rời đi chỗ khác rồi!

Áo Cổ Tư Đô nhìn về phía hai người Ám Ảnh và La Tư Đặc nói.

Tên Áo Cổ Tư Đô này thật là âm hiểm, chỉ một câu đã khiến trận doanh của ba người Kiệt Sâm lộ ra khe hở. Áo Cổ Tư Đô tủm tỉm cười nhìn hai người Ám Ảnh và La Tư Đặc, chờ đợi câu trả lời của họ.

Nhìn Áo Cổ Tư Đô, sự phẫn nộ trong lòng Lôi Nặc giờ phút này giống như bị dội một gáo nước lạnh.

- Mười tám năm trước, tên biến thái này đã là một Bát giai sơ kỳ Đế Linh Sư. Hiện tại đã qua mười tám năm, thực lực của hắn chắc chắn vẫn hơn xa ta và La Tư Đặc. Còn vị hắc y nhân kia, từ sự chấn động linh lực xung quanh mà xem thì đoán chừng thực lực cũng không sai biệt lắm so với La Tư Đặc. Hơn nữa, bên đối phương ngoại trừ tên biến thái Áo Cổ Tư Đô này thì còn ba người nữa, đặc biệt là trung niên nhân đứng sau cùng kia, khí tức trên người tỏa ra cực kỳ khủng bố. Ta cho dù muốn chạy trốn cũng không thoát được!

Tình huống đã rơi vào tình trạng vô cùng nghiêm trọng.

Lôi Nặc không sợ chết, mười tám năm chịu đựng dày vò và thống khổ đã sớm khiến hắn nhìn thấu sinh tử. Nhưng câu nói kia của Áo Cổ Tư Đô lại khiến cho lòng hắn phát lạnh. Hắn không sợ chết, nhưng đối phương không chỉ muốn giết hắn mà còn muốn giết cả Kiệt Sâm, chính điều này mới khiến nội tâm Lôi Nặc run rẩy.

"Làm sao đây?" Lôi Nặc hoang mang.

- Sao? Hai người các ngươi đã nghĩ kỹ chưa?

Áo Cổ Tư Đô mỉm cười lên tiếng hỏi, nhưng trong nụ cười của hắn lại lộ ra hàn ý lạnh như băng.

- Oanh!

Ngay khi Áo Cổ Tư Đô mở miệng nói, không gian trong phạm vi ngàn mét xung quanh đều bị trói buộc. Nói đúng hơn, Áo Cổ Tư Đô đã có thể hoàn toàn điều khiển thổ hệ linh nguyên tố trong phạm vi ngàn mét xung quanh, dùng nó trói buộc mấy người Lôi Nặc. Thực lực càng cao thì năng lực thao túng lại càng mạnh!

Nguyên tố kết giới! Chỉ có Bát giai Đế Linh Sư mới có thể thi triển Nguyên tố kết giới!

Ba người cố gắng hấp thu thuộc tính nguyên tố phù hợp với mình trong không khí để khiến bản thân có thể càng thêm dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh, nhưng luôn có cảm giác như lâm vào vũng bùn vậy.

- Tên Áo Cổ Tư Đô này, thực lực so với mười tám năm trước còn đáng sợ hơn nhiều!

Lôi Nặc và La Tư Đặc hoảng sợ liếc mắt nhìn nhau, mà vị Ám Ảnh kia trong mắt cũng không khỏi toát ra vẻ sợ hãi.

Áo Cổ Tư Đô là một Bát giai Đế Linh Sư, trong khi La Tư Đặc cùng với Ám Ảnh đều là Thất giai trung kỳ Hoàng Linh Sư. Về phần Lôi Nặc, hắn chỉ là một Thất giai sơ kỳ Hoàng Linh Sư mà thôi. Trận chiến này còn chưa bắt đầu nhưng kết quả đã sớm định rồi.

- Áo Cổ Tư Đô!

Lôi Nặc hét lớn.

- Sao vậy hả Lôi Nặc?

Áo Cổ Tư Đô nhìn về phía Lôi Nặc, trong mắt sát ý nồng đậm không hề che giấu.

Nếu không phải tên tiểu tử này năm đó đã dụ dỗ muội muội Vưu Lợi Á của hắn, khiến bệ hạ có khoảng cách với gia tộc hắn, thì hiện tại thân phận của hắn không biết đã lên tới trình độ nào rồi. Mà năm đó tên tiểu tử này cũng chỉ là một Lục giai Tôn Linh Sư mà thôi.

- À, hiện tại đã là một Hoàng Linh Sư à!

Sát ý trong lòng Áo Cổ Tư Đô dâng trào, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng. Hoàng Linh Sư trong mắt hắn cũng chỉ như một con kiến khá mạnh mà thôi!

Lôi Nặc cắn răng, nghiêm mặt nói:

- Nếu như ta nguyện ý thúc thủ chịu trói, tùy ngươi xử trí, ngươi có thể buông tha cho Kiệt Sâm con ta không? Hắn vẫn chỉ là một hài tử mà thôi!

Áo Cổ Tư Đô không khỏi sững sờ, lập tức cười ha hả:

- Ồ, rất không tồi, thật là tấm lòng vĩ đại của người cha thương con!

- Lôi Nặc...

La Tư Đặc và Ám Ảnh đều giật mình nhìn Lôi Nặc.

Thúc thủ chịu trói?

Lôi Nặc đang run rẩy cả tâm can. Hắn tình nguyện liều mạng chứ không muốn khuất phục trước mặt Áo Cổ Tư Đô, nhưng vì muốn bảo trụ tính mạng cho Kiệt Sâm, hắn có thể bất chấp tất cả.

Lôi Nặc nhìn chằm chằm Áo Cổ Tư Đô, chờ đợi câu trả lời của hắn. Áo Cổ Tư Đô càng cười càng lớn, khiến cho tâm thần Lôi Nặc càng thêm lo lắng bất định.

Sau khi cười xong, giọng nói của Áo Cổ Tư Đô dần trở nên lạnh tanh:

- Một cách nghĩ rất không tồi, bất quá ta cũng không muốn cho cái tên nghiệt súc kia còn sống trên đời này!

Dứt lời, đột nhiên trên người Áo Cổ Tư Đô tán ra một luồng sát khí kinh thiên.

Đáy lòng Lôi Nặc rung lên bần bật, trầm giọng nói:

- Áo Cổ Tư Đô ngươi...

- Cái tên nghiệt chủng kia vốn không nên có mặt trên cõi đời này, huống chi...

Hai tròng mắt Áo Cổ Tư Đô hàn ý càng đậm:

- Ta trên đường tới đây nghe nói tên nghiệt chủng đó còn tham gia đại hội Linh Dược Sư của các chư quốc vùng Tây Bắc, còn đoạt được chức quán quân. Ài, Linh Dược Sư rất phiền toái, vạn nhất cái con kiến nhỏ bé đó sau này biến cường thì muốn ra tay cũng rất phiền toái, cho nên tốt nhất vẫn cứ bóp chết nó từ trong trứng nước!

- Ngươi có lẽ nên cảm tạ ta. Sau khi giết ngươi, ta sẽ lập tức đi giết tên tiểu tử đó để cho hai phụ tử các ngươi được sớm đoàn tụ dưới địa ngục!

Giọng nói của Áo Cổ Tư Đô vang vọng trên không trung. Hiện tại đang giữa tháng năm, thời tiết ấm áp, nhưng lúc này Lôi Nặc lại cảm thấy toàn thân lạnh như băng, lạnh như đang đứng trong gió bấc rét buốt ngày đông vậy.

- Ha ha ha...

Chứng kiến bộ dạng tuyệt vọng của Lôi Nặc, Áo Cổ Tư Đô không khỏi vô cùng khoái ý, cười ha ha:

- Đúng, đúng, ta thích nhìn biểu cảm này của ngươi, ha ha...

Mặc dù cười nhưng ánh mắt của hắn vẫn rất lạnh lùng. Áo Cổ Tư Đô là một Bát giai trung kỳ Đế Linh Sư tu luyện đã nhiều năm, há lại không biết nặng nhẹ?

Hắn đã quyết định lấy mạng Lôi Nặc thì tên nghiệt chủng kia cũng không thể bỏ sót.

Dọc đường đi tới đây, Áo Cổ Tư Đô đã nghe thấy rất nhiều người nghị luận về vị quán quân đại hội Linh Dược Sư bốn năm tổ chức một lần của các nước vùng Tây Bắc, tên là Kiệt Sâm. Tên của tiểu tử này trùng với tên của nghiệt tử của Lôi Nặc, nên Áo Cổ Tư Đô tò mò đi nghe ngóng thử.

Kết quả lại khiến cho hắn chấn động: Tên Kiệt Sâm đạt giải quán quân trong lần đại hội này chính là người của vương quốc Áo Lan Đa, đồng thời cũng là đệ tử của gia tộc Thác Đức, và là nhi tử của Lôi Nặc.

Mọi bản dịch chất lượng cao của tác phẩm này đều được truyen.free độc quyền cung cấp.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free