Giới thiệu
Vũ Nương Thập Phu là một truyện ngôn tình mới ra mắt độc giả. Đây là một câu chuyện đầy rẫy trắc trở về tình yêu, có lẽ tình yêu đối với nữ chính là một điều xa xỉ. Cuộc đời nàng tràn ngập sắc màu và mùi vị của đồng tiền, nàng chạy theo cuộc sống, thân là vũ nữ, bán mình trong muôn vàn ánh mắt soi mói. Khi xuyên qua, nàng lại đến chốn lầu xanh, cuộc đời xô đẩy nàng trở về nơi mọi chuyện bắt đầu. Liệu câu chuyện xuyên không này sẽ có một cái kết ra sao? Trong đêm mị hoặc của thành phố Tiêu Kim, nơi rực rỡ nhất khi màn đêm buông xuống, vạn vật muôn màu, hoàng hôn mờ ảo dưới ánh đèn rực rỡ. Nơi đây tụ họp những nam nhân, nữ nhân kiêu ngạo tiêu xài, chìm đắm trong tiền tài, dục vọng, với đủ mọi vẻ đẹp xấu, cá tính muôn hình vạn trạng. Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng chợt lóe, âm nhạc lập tức im bặt, một thanh âm kịch liệt vang lên. Lâm Tiểu Tuyết chậm rãi bước lên, đứng độc lập trên sân khấu quán bar. Nàng sở hữu dung mạo tuyệt mĩ, tựa như một tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người. Vải lụa đào khẽ ôm lấy khuôn ngực nàng, tinh tế lại gợi cảm, dáng người nàng thon thả, chiếc váy ngắn mềm mại bay lượn. Đôi chân thon dài thẳng tắp. Mái tóc dài mềm mại chảy xuôi theo vòng eo nhỏ yêu kiều, mỗi động tác của nàng đều toát lên vẻ quyến rũ, khiến đám nam nhân bên dưới như phát cuồng, nhiệt huyết sôi trào. Lâm Tiểu Tuyết, năm nay hai mươi mốt tuổi, là sinh viên xuất sắc của học viện nghệ thuật. Từ nhỏ nàng đã say mê ca múa, thân thể dẻo dai khó ai bì kịp. Vốn dĩ nàng muốn ra nước ngoài du học để bồi dưỡng tài năng, nhưng tiếc thay trời không chiều lòng người. Cha mẹ nàng không may gặp tai nạn, từ đó, gánh nặng kinh tế đổ dồn lên vai, buộc nàng phải tự mình mưu sinh. Hiện tại, nàng là một vũ nữ chuyên nghiệp. Thuở ban đầu tuy còn nhiều sợ hãi, nhưng về sau nhờ khéo léo ứng biến mà dần trở nên lão luyện. Lâm Tiểu Tuyết đã làm việc tại nơi này được nửa năm, trong khoảng thời gian đó, nàng đã mang đến vô vàn danh tiếng cùng lợi ích kinh tế cho quán bar. Ông chủ cũng vì vậy mà có vài phần kính trọng nàng, danh tiếng của nàng ngày càng lan xa, phần lớn những người ngưỡng mộ muốn xem nàng biểu diễn đều là con nhà quyền quý, giàu sang. Dù là một vũ nữ nơi quán bar, nàng vẫn giữ mình trong sạch, song lại khéo léo dùng lạt mềm buộc chặt, thao túng mọi cuộc chơi. Một khi xuyên qua, nàng lại biến thành một người cổ đại, chờ đợi bị người khác định đoạt số phận. Nực cười! Nàng là ai? Làm sao có thể mặc người chém giết? Phải là nàng định đoạt người khác mới phải! Nàng phải tự mình đòi quyền sống, tự mình viết nên câu chuyện của đời mình. Vũ nữ ư? Gái lầu xanh ư? Chẳng phải tất cả đều là người, đều có quyền được yêu thương sao?