Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1588 : Cô tộc đòi nợ.

"Chúc mừng, chúc mừng, sáu vị tiểu đạo hữu đều thu hoạch lớn, thành tựu trong tương lai khó lường, sau này có thể sánh vai cùng Cổ tổ các tộc cũng nên!"

Cô Dịch cười híp mắt, dáng đi lọm khọm, mái tóc bạc lấm tấm sợi vàng óng ánh, cứ thế chúc mừng mấy vị Chí Tôn Đế tộc.

Những người này đều cảm thấy khó chịu, bởi vì, điều đó hoàn toàn chẳng hề phù hợp với phong cách thường ngày của hắn.

"Sánh vai cùng Cổ tổ? Lời này quá khoa trương rồi!" Cường giả trung niên của dòng dõi Du Đà nói.

Những người khác nghe vậy thì trở nên nghiêm túc và kiêng kỵ, thậm chí trong nội tâm còn cảm thấy sợ hãi. Cấp bậc ở thế giới này vô cùng sâm nghiêm, Vương Bất Hủ được mệnh danh là vô thượng, không ai có thể sánh vai!

Trong thế giới to lớn này, chỉ cần thành kính hô to danh xưng của họ thì sẽ có pháp thân hiện ra, loại uy thế đó không một ai có thể hiểu được.

Nên biết, cổ giới mênh mông dị thường, rộng lớn vô ngần, diện tích còn bao la gấp nhiều lần tổng diện tích Cửu Thiên Thập Địa cộng lại!

Mấy người Xích Mông Hoằng, Dư Vũ, Tác Cô đứng lên, lúc này nhìn Thạch Hạo với vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt lóe lên sát ý rồi vụt tắt.

Những cường giả trẻ tuổi Đế tộc này rất muốn giết chết Thạch Hạo, tắm máu hắn, chứng minh uy danh vô địch của mình!

Một số người khác, chỉ vì từng cùng tôi luyện trong một lò mà sinh sát tâm. Bởi lẽ, khi suy xét kỹ, lần này họ trở nên mạnh mẽ hơn, có thể n��i là "thơm lây" nhờ Hoang. Điều này khiến họ khó chịu, muốn ra tay phân định cao thấp trong trận chiến này.

"Nuôi sâu độc!" Lời Cô Dịch thì thầm, như có như không, thế nhưng mấy chữ ấy lại mơ hồ vọng vào tai đám trẻ tuổi kia.

Việc này khiến ý lạnh trong mắt họ càng thêm đậm. Cái gọi là nuôi sâu độc chính là thả một đám côn trùng vào trong một chiếc bình kín để chúng tự quyết đấu liều mạng với nhau, và chỉ con độc nhất sống sót, trở thành Vương.

"Lão già này có ý gì đây?" Trong lòng mấy người này không thoải mái chút nào. Họ vừa cùng ở trong lò Âm Dương, lại bị ví von như vậy ư?

Sát ý trên mặt Xích Mông Hoằng và Dư Vũ càng thêm rõ rệt. Nếu việc này truyền ra, uy danh của họ sẽ bị tổn hại. Đồng thời, họ cũng cảm thấy lần này mình được lợi nhờ Hoang, nên càng muốn giết hắn để chứng đạo!

Rất nhanh, đám người rời khỏi hang đá, nhiều người mang theo nụ cười tươi tắn tiến lên chào đón, chúc mừng.

"Các vị đạo hữu xin mời sang bên này. Đây là một việc vui đáng để ăn mừng. Ta đã sắp xếp một buổi tiệc rượu, có rượu ủ từ thời Tiên cổ. Lát nữa, chúng ta cùng nhau nâng chén cho vui vẻ, các vị thấy sao?" Cô Dịch nói.

Đám người rời khỏi đó và được mời vào trong một khu cung điện kim loại rộng lớn, lưng dựa vào núi cao, tiên vụ lượn lờ bao quanh.

Đây là trọng địa của Cô tộc nên chỉ có khách quý và Bất Hủ mới có thể tới. Bởi vậy, những người đến hôm nay đã nhận được trọng đãi lớn lao.

"Cung điện này, năm xưa từng in dấu chân của vô số đại nhân vật, là niềm kiêu hãnh của các cường giả hậu thế. Cách đây hơn một kỷ nguyên, Vô Chung Tiên Vương, Luân Hồi Tiên Vương... cùng một số cường giả cái thế cũng từng đặt chân đến."

Tu sĩ dòng dõi An Lan cảm khái nói.

Tất cả mọi người đều chấn động tâm thần, ngoảnh nhìn bốn phía. Cung điện kim loại này được chuyển từ Cửu Thiên tới đây. Trước đó, đây chính là trọng địa Cô tộc dùng để nghênh tiếp Tiên Vương.

"Tiểu hữu, ngươi thật không tầm thường, có thể coi là kỳ tài ngút trời. Ngươi sinh ra đã mang mệnh chiến đấu." Cô Dịch mang theo nụ cười nhìn về phía Th���ch Hạo.

"Dâng rượu!" Tiếp đó, Cô Dịch sai người dâng rượu.

"Chẳng lẽ là Tiên cổ tửu ư? Trải qua bao nhiêu năm tháng mà không ngờ vẫn còn bảo tồn được, lại còn có thể uống sao?" Mấy người nghi hoặc nói.

Rất nhanh, có người mang tới một vò rượu màu sắc óng ánh. Nó được chế tạo từ ngọc thạch, rực rỡ lưu quang, đồng thời còn ẩn chứa tiên vận, phản phác quy chân.

Trong cung điện màu vàng vang lên những tiếng hít hà, liền sau đó là những lời khen ngợi không ngớt.

"Hương rượu thơm thật!"

Bịch! Bịch!

Đồng thời, ngay lúc đó, chợt có người say ngất ngư, không chịu nổi hương thơm nồng nàn này.

Nếu chỉ là rượu thông thường thì chắc chắn sẽ không thể như vậy. Ai nấy đều rõ, bên trong thứ trân nhưỡng này chắc chắn ẩn chứa đạo vận bí ẩn cùng một luồng bí lực lan tỏa.

Đây chắc chắn là bảo tửu hiếm có trên đời. Rất nhiều người thán phục và thi nhau nâng chén. Rượu sánh đặc như đông lại, chưa kịp uống đã say mềm.

Tiếp đó, liên tiếp có người ngã vật ra, bởi vì, rượu vừa chạm môi, đã say mèm nằm r��p trên đất.

"Rượu này nặng thật, rượu này ủ là để riêng cho Bất Hủ giả sao?" Chí Tôn dòng dõi Xích Vương sau khi uống xong một chén thì thân thể khẽ lắc lư.

Sau đó, hắn nhắm mắt ngồi xếp bằng trong cung điện và cũng không còn bận tâm đến những người khác. Loại rượu này ẩn chứa đạo tắc nên rất đáng để thể ngộ.

Rất nhanh, bên trong cung điện dần yên tĩnh lại, chẳng còn ai trò chuyện.

"Tiểu hữu, mời sang bên này." Cô Dịch gọi Thạch Hạo và dẫn hắn rời khỏi cổ điện.

Trong cung điện, Xích Mông Hoằng mở mắt ra. Hắn vẫn chưa uống rượu, lúc này trong mắt lộ ra ánh mắt lạnh lẽo, lạnh giọng nói: "Cô tộc, các ngươi đang ở trong cảnh giới của ta, chẳng lẽ lòng vẫn hướng về Đế Quan, muốn bị diệt tộc sao?!"

Không chỉ Thạch Hạo rời đi cùng Cô Dịch, mà cả Cô Hoành, người từng cùng sáu tiểu Đế tiến vào lò Âm Dương, cũng đã đạt được lợi ích cực lớn ở nơi ấy.

"Hoành nhi, ngươi không nên đi theo." Ông lão Cô tộc lên tiếng, chỉ dẫn riêng Thạch Hạo quay lại hang đá.

"Ông còn muốn nói gì với ta nữa sao?" Đến lúc này, Thạch Hạo lộ vẻ nghi hoặc. Đầu tiên phế hắn, sau đó lại gián tiếp giúp đỡ, cuối cùng dùng lò Âm Dương để rèn luyện thân thể. Nếu không, làm sao hắn có thể dễ dàng tái tạo chân thân chứ?

"Ha ha, năm xưa mạch chúng ta cũng xuất thân từ Cửu Thiên, những năm tháng ấy vô cùng huy hoàng. Tiên Vương hoành không, Vương Bất Hủ gầm thét, đại chiến kịch liệt, ngay cả sinh linh thuộc kỷ nguyên cổ cũng xuất hiện và tham gia, cường giả tuyệt thế xuất hiện tầng tầng lớp lớp, sự huy hoàng ấy quả thật không thể tưởng tượng nổi." Ông lão cảm thán.

Có thể tưởng tượng ra, niên đại ấy sẽ sôi sục đến nhường nào. Vương Bất Hủ liều mình chiến đấu, Tiên Vương quát tháo phong vân, máu nhuộm hai giới, kinh tâm động phách, vang dội cổ kim.

"Trên thực tế, theo suy đoán của các tiên hiền, kỷ nguyên đó cũng chỉ là một trận chiến nhỏ. Trận chiến thê thảm thật sự sẽ bùng nổ trong kỷ nguyên này. Bóng tối bao trùm đại địa, máu đổ khắp nơi, vô số thế giới trầm luân, đây mới là một cuộc thanh toán thực sự. Haizz, sống trong kỷ nguyên n��y, ta vừa sợ hãi vừa kích động. Ngày ấy khi nào sẽ tới, và chuyện gì sẽ xảy ra?" Cô Dịch thở dài, trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn, ngập tràn kích động lẫn sợ hãi.

"Ông muốn cho ta biết điều gì?" Thạch Hạo hỏi.

"Ta muốn nói, sống trong một đại thế được cho là thê thảm nhất từ trước đến nay, thật sự không hề dễ dàng. Bộ tộc ta muốn giành lại vinh quang xưa, nếu không sẽ chẳng thể tồn tại. Không thành Tiên Vương, cuối cùng cũng chỉ là giun dế, ngay cả bộ tộc mình cũng không thể bảo vệ. Đối mặt với kỷ nguyên máu tươi và huy hoàng sắp tới, các tộc đều muốn tranh giành một con đường sinh cơ." Cô Dịch than thở.

"Sẽ hỗn loạn đến mức nào, ai sẽ xuất hiện để thanh toán?" Thạch Hạo hỏi. Đây chính là sự thật mà hắn khao khát muốn biết.

"Nhìn đại thế hủy diệt, lắng nghe khúc ca tiễn biệt của cường giả cái thế, đến lúc đó ngươi sẽ rõ thôi. Nhân vật vô thượng xuất hiện liên tiếp, các bộ tộc hùng mạnh sẽ quay lại, sát phạt ngập trời, máu chảy xuyên suốt các kỷ nguyên." Cô Dịch thì thào. Hắn đang run rẩy, kích động, đồng thời cũng đang kinh sợ một điều gì đó chưa biết.

Bởi vì, ngay cả bản thân hắn cũng không thật sự hiểu rõ. Những điều này đều là di ngôn của các lão bối tiền bối để lại, là những lời suy diễn từ tiên hiền.

Nhưng có lẽ, giờ đây hắn sẽ biết rõ, bởi vì hắn sắp sửa tiến vào chỗ đó, lần thứ hai diện kiến vị tồn tại vô thượng kia.

"Ông nói với ta những lời này là có ý gì?" Thạch Hạo hỏi.

"Đòi nợ từ bộ tộc các ngươi. Họ nợ Cô tộc ta một vị Vương Bất Hủ!" Cô Dịch lạnh lùng nói.

Hắn với vóc người thấp bé, lọm khọm, lúc này chợt đứng thẳng tắp, cao giọng nói: "Năm đó, bộ tộc ta vốn có thể xuất hiện một cường giả cái thế, một vị Tiên Vương, thế nhưng lại bị tổ tiên Thạch tộc các ngươi ngăn cản!"

Thạch Hạo khẽ run rẩy. Hai tộc còn có ân oán thế này sao? Hắn chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Nói vậy, lão già này không hề có chút thiện ý nào, mà có thể coi là món nợ, hoàn toàn trái ngược với những suy đoán trước kia của Thạch Hạo.

"Tiền bối Thạch tộc ta đều đỉnh thiên l��p địa, vì bảo vệ Biên Hoang mà lớp lớp anh hùng ngã xuống, máu nhuộm Biên Hoang, lần lượt chết trận. Còn việc ngăn chặn Cô tộc các ông, chắc chắn phải có lý do chính đáng!" Thạch Hạo nói.

"Hừ!" Cô Dịch cười lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào, nhưng ánh mắt ấy lại vô cùng đáng sợ.

Rắc!

Hang đá rạn nứt, một thềm đá dẫn xuống lòng đất hiện ra. Đó chính là nơi Lò Âm Dương trấn giữ. Bảo lò vẫn còn đó, lơ lửng giữa không trung, từ từ bồng bềnh, mang theo tiên vụ, mờ ảo mông lung, tựa như có thể đè sập chư thiên vạn cổ. Loại áp lực ấy khiến người khác nghẹt thở, huyết nhục như muốn vỡ tung.

Cô Dịch dẫn Thạch Hạo tiến vào lòng đất.

"Lấy thân làm hạt giống, ngay từ thời Tiên cổ đã được nhắc đến. Lão Tổ Cô tộc ta chính là một trong những người đã suy diễn điều đó." Cô Dịch nói.

Lòng đất tối tăm và khô ráo vô cùng. Thông đạo rất dài, đây là một dãy cung điện ngầm. Con đường thẳng tắp dẫn đến một vị trí đặc biệt.

Trong lòng Thạch Hạo khẽ kinh ngạc. Bởi vì, cách đây không lâu, hắn từng nghe được những lời bàn tán của đám người kia, rằng Lò Âm Dương sau bao năm tháng dài đằng đẵng vẫn không xuất thế, là bởi vì nó đang giúp Cổ tổ Cô tộc trấn áp pháp thể, giúp ngài tồn tại.

Lò Âm Dương ở trong hang đá, vậy nơi dưới lòng đất này... lẽ nào chính là tổ tiên của tộc này?

Cuối con đường là m���t gian nhà đá đơn sơ. Cửa đá sần sùi chẳng hề có hoa văn gì, càng chẳng khắc họa trật tự đại đạo nào.

"Cổ tổ, ở thời khắc mấu chốt, pháp thể ngài bị phá hủy, căn cơ Tiên Vương vỡ nát. Hôm nay ta mang tới một hạt giống cho ngài đây. Hắn... đã thành công lấy thân làm hạt giống, đồng thời đã trải qua muôn vàn thử thách!"

Cô Dịch quỳ rạp xuống mặt đất, đầy thành kính và nghiêm trang, quỳ lạy, trán chạm đất.

Bản biên tập này được truyen.free giữ bản quyền, mọi hành vi sao chép và phát tán đều là vi phạm.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free