Giới thiệu
Thỉnh thoảng, khi dạo bước trên đường, ta lại bắt gặp một gia đình sum vầy bên nhau. Mỗi lúc ấy, ta lại dừng chân, dõi theo bóng dáng họ cho đến khi khuất hẳn giữa dòng người náo nhiệt chốn phàm trần. Đã từ thuở xa xưa, ta từng có một mái ấm hạnh phúc, với hiền thê và hai hài tử kháu khỉnh đáng yêu. Chúng ta cần mẫn lao khổ, chỉ mong lo liệu vẹn toàn cho tương lai của hai đứa trẻ về sau. Chúng ta yêu thương nhau sâu sắc. Từng nguyện ước sẽ nắm tay nhau, cùng nhau dần dần bạc đầu. Và đến ngày cuối cùng của cõi trần hư ảo này, chúng ta sẽ nằm trên chiếc giường thân thuộc, sẽ được tiễn đưa bởi những người thân yêu nhất. Nhưng không. Những nguyện ước bình phàm ấy vĩnh viễn chẳng thể thành sự thật. Ta mất đi thê tử, mất đi hài tử, mất đi tất thảy những gì ta đã tận lực vun đắp. Sau những mất mát ấy, ta còn lại gì? Chỉ còn một nỗi thống khổ vĩnh viễn chẳng thể phai nhạt... một mối hận thù đang nung nấu sâu trong tâm khảm. Mối thù hận ấy, chính là nguồn dưỡng chất duy nhất để ta tiếp tục tồn tại. Cùng với một thân thể, chẳng còn là phàm nhân nữa. Tương truyền rằng, ta là một thứ vũ khí, được chúng tạo ra từ vô vàn thống khổ cả về thể xác lẫn tinh thần. Chúng mong muốn khống chế ta. Không! Chúng vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể làm được điều đó. Chúng biến ta thành một thứ vũ khí. Được thôi. Chúng sẽ vong mạng dưới chính thứ chúng đã tạo nên. Là ta!