Giới thiệu
Khi Trình Vân Du tỉnh giấc, cảnh vật trước mắt nàng đã hoàn toàn đổi khác. Nàng tựa như đang nằm trong một hồ băng rộng lớn, tứ chi bị khóa chặt, không cách nào nhúc nhích. Xuyên thấu tầng băng dày đặc, Tiểu Du nhìn thấy bầu trời xám xịt u ám, khung cảnh vắng lặng, lạnh lẽo thê lương đến lạ. Tiểu Du khẽ nhắm mắt, cố gắng hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra. Đêm qua, trên đường trở về nhà, nàng gặp phải một tên cướp, hắn vì muốn thoát thân khỏi đám người truy đuổi mà đã xô ngã nàng. Chẳng may, nàng lại rơi ra ngoài làn xe cộ, điều cuối cùng nàng nghe được chính là tiếng còi xe hòa cùng tiếng người huyên náo. "Xuyên không?" Tiểu Du mơ hồ tự vấn. Không thể nào. Trình Vân Du nàng chỉ muốn làm một nhân viên nhiệt huyết với công việc, hoàn toàn không hứng thú trở thành nữ chính trong câu chuyện ngôn tình "Biển Hóa Nương Dâu", cớ sao lại có thể xuyên không trở thành nữ cường như vậy? Huống hồ, trong những truyện hay này, nữ chính xuyên không đều được làm đại tiểu thư khuê các, hoặc giả là nữ nhân vương thất, nào có kẻ nào xui xẻo như nàng, lại bị giam cầm tại nơi âm u hẻo lánh thế này. Càng nghĩ, Tiểu Du càng thêm cảm khái cho số phận của mình. Hẳn là kiếp trước chưa tu tâm dưỡng tính, nên kiếp này mới gặp phải tai ương như vậy. Nằm một chỗ như vậy khiến Trình Vân Du cảm thấy vô vị. Nàng cất tiếng ca giải khuây, khúc "Tạm biệt mùa hạ" mà nàng đã nghe trên mạng vài ngày trước. "Thuyền mờ dần giữa đại dương lấp lánh, chỉ còn làn khói trắng từ biệt. Nếu bước xuống triền dốc thoai thoải này, phải chăng thiếp sẽ gặp được cơn gió hạ kia. Chuyện tình thiếp như một khúc ca, cất lên khi trầm khi bổng. Tình thiếp như một chú hải âu, chao lượn khi cao khi thấp." Tiếng ca của Tiểu Du trong trẻo, vang vọng khắp bầu trời, mê hoặc cả một đàn quạ. Chúng ngày ngày đậu trên mặt hồ băng, say sưa lắng nghe nàng ca hát. Ngày này qua năm nọ, vết nứt trên mặt băng do đàn quạ đậu cứ thế lớn dần, lớn dần, hóa thành một rãnh sâu, khiến hồ băng vỡ nứt ra từng mảng lớn. Trình Vân Du lợi dụng lớp băng trên bề mặt đã vỡ, lập tức bơi lên phía trên, thoát khỏi hố băng sâu thẳm. Nàng chạy thật nhanh, mặc cho mảnh đất khô cằn già cỗi có thể khiến đôi chân nhỏ bé mang đầy thương tích. Bởi vì những năm tháng bị giam cầm dưới hồ băng đã cho Tiểu Du hiểu rằng, nàng khát vọng tự do đến nhường nào. Trên cao là trời xanh, bên dưới là đồng vắng. Tiểu Du tự nhủ, nếu đã được xuyên không, chắc chắn nàng phải là nữ chính oanh liệt lẫm liệt, không thể bị héo tàn tại nơi đây.