Giới thiệu
Đêm gió rít gào, vai hắn trúng đạn, nghiến răng vùng thoát thân. Trên không trung khu rừng, tiếng trực thăng dần tiến gần, những luồng sáng quét ngang dọc không gian, trong gió phảng phất vọng đến tiếng khuyển sủa. Huyết dịch từ vết thương tuôn chảy không ngừng, thân thể hắn dần trở nên lạnh lẽo, bước chân càng lúc càng nặng nề. Nhưng hắn rõ, giờ phút này không thể dừng lại, dừng lại tức là chấm dứt. Hắn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Suốt mấy năm qua, hắn cẩn trọng lựa chọn thời khắc rời khỏi tổ chức, đem tính mạng ra đánh cược, nào ngờ hôm nay lại đúng vào thời điểm căn cứ phòng ngự nghiêm mật nhất. Khẩu súng trong tay chỉ còn vỏn vẹn hai viên đạn, một viên cho địch, một viên cho chính mình. Nhưng trước khi chết, hắn vẫn muốn biết, vì sao tổ chức lại vì một sát thủ nhỏ bé đào tẩu, mà xuất động thế trận lớn đến vậy, thậm chí ngay cả Dị năng giả cũng được phái đi. Những kẻ biến dị này tự xưng là Tiến hóa giả, ẩn mình thần bí trong tổ chức. Ngay cả hắn, ở trong đó cho đến tận hôm nay cũng mới được hay. Dù thế nào chăng nữa, bọn họ cũng không thể chỉ vì một sát thủ phổ thông mà ra tay, vậy thì rốt cuộc là vì lẽ gì? Vừa phải vội vã chạy trốn, lại bởi mất máu quá nhiều nên đường đi đã trở nên mờ mịt. Cho đến khi chạy tới sát biên giới khu rừng, hắn mới phát hiện đây là một vách núi. Trên không, trực thăng vẫn bay lượn, nếu giờ leo lên thì đúng là tự tìm cái chết. Hắn chạy dọc theo vách núi, đột nhiên tại khúc quanh phía trước, một luồng hồng quang chợt lóe lên. Trực thăng bay tới rất nhanh, tiếng khuyển sủa, tiếng người cũng càng lúc càng nhiều. Cho rằng đây là thời khắc cuối cùng, hắn chậm bước, sau đó lén nhìn về phía góc núi. Nơi đó hỏa quang rừng rực, trong lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác kỳ dị, khiến hắn phải run rẩy. Hai tay nắm chặt súng, hắn nhìn thấy một người đang đứng cạnh đống lửa. Là Tiến Hóa giả trong tổ chức. Những Tiến Hóa giả này sở hữu năng lực vượt xa người thường. Hắn cũng biết có mấy tên Dị năng giả tụ tập tại đây, cho nên không dám nhìn lâu. Dù sao cũng chỉ còn vỏn vẹn hai viên đạn, hắn liền lén lút giơ tay lên, nhắm thật chuẩn. Hắn biết, tính mạng của mình cũng sẽ kết thúc sau phát súng cuối cùng này. Tầm ngắm đã hoàn tất, vậy mà Dị năng giả kia vẫn cứ nhìn vào ánh lửa, xoay lưng ra ngoài, hai tay mở rộng, tư thế có chút quái dị. Nếu đã là sát thủ, thì tuyệt đối không thể nào có động tác không đề phòng như vậy, thế nhưng... mặc kệ. Nghiến răng, một tiếng súng vang lên, viên đạn bắn trúng thái dương của người nọ, khiến kẻ đó bay ra ngoài. Dị năng giả thì sao, dính đạn ắt phải chết! Trong lòng nghĩ vậy, hắn mạnh dạn dí súng vào thái dương của chính mình. Nhưng đúng khoảnh khắc này, một thanh âm kỳ dị khiến người ta khiếp sợ vang lên, một cảm giác ấm áp như nước lũ tràn tới trước mặt hắn. Ngọn lửa kia di chuyển tới đâu, cây cỏ trong phạm vi đều biến thành tro tàn, đất đai lõm xuống thành ao, nhưng hắn lại không hề cảm thấy gì. Khi hắn ngẩng đầu, liền thấy một con chim lửa khổng lồ đang bay lượn trên không trung, đó chính là Hỏa Phượng Hoàng trong truyền thuyết Trung Quốc thường hay nhắc tới. Ngọn lửa bốc cháy khắp bầu trời đêm, những chiếc trực thăng khi bị ngọn lửa này chạm vào, liền tức thì nổ tung rơi xuống. Tia lửa bắn như mưa, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng xung quanh. Khi hắn quay đầu lại, truy binh cũng đã xuất hiện trong tầm mắt. Hiển nhiên bọn họ cũng bị biến cố này làm cho thất kinh, quên cả nổ súng. Sau đó trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ sợ hãi, quay người muốn chạy trốn. Vừa quay đầu lại, ngọn lửa do Phượng Hoàng tạo ra đã từ trên cao lao xuống, hơi lửa bốc lên cuồn cuộn, đất đá bay tung tóe. Hắn đột nhiên nhìn thấy đôi mắt của Hỏa Phượng Hoàng. Ầm! Ngọn lửa tiếp tục lan xuống! Không chết, không có đau đớn. Sau khi kinh hãi qua đi, hắn cảm thấy mình đang đứng trong một khu rừng hoang tàn. Thân thể dường như bị một dịch thể nào đó vây quanh, có cảm giác bập bềnh, bốn phía không một thanh âm, yên tĩnh tựa như thuở trời đất mới sinh. Hắn quay đầu nhìn lại, bên ngoài ánh lửa, thế giới kia diễn ra rất chậm rãi. Khi ngọn lửa lan xuống, bên ngoài chỉ còn lại đất hoang tàn, cây cối hóa thành tro bụi. Những truy binh, những con chó săn chưa kịp chạy được vài bước đã hóa thành tro bụi. Trong nháy mắt, hắn đã thấu hiểu tất cả. Theo truyền thuyết, cứ cách một khoảng thời gian, Phượng Hoàng sẽ rụng lông mà chết đi, sau đó từ trong đống tro tàn ấy bốc lên ngọn lửa, mượn lửa mà sống lại. Hắn chọn hôm nay để bỏ trốn, nào ngờ lại chính là ngày Phượng Hoàng Niết Bàn. Tổ chức phái ra nhiều người đến vậy, hoàn toàn là để đối phó với Hỏa Phượng Hoàng này mà thôi. Khoảnh khắc vừa rồi chính là lúc Phượng Hoàng Niết Bàn, bởi vậy pháp lực của nó thấp nhất, mới bị các Dị năng giả của tổ chức vây công. Hắn bắn một phát súng, đã mở ra một khe hở, giúp Hỏa Phượng Hoàng thoát thân. Trong chốn u minh, một thanh âm vang lên hỏi hắn: "Cảm tạ ngươi, ngươi muốn điều gì?" "Ta..." Hắn mở to hai mắt. "...Ta muốn tự do."