Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Dị Thoại - Chapter 8: Cá - Vy(6.5)

Cá - Vy(6.5)

Mọi người trong trường đều biết Lê Tấn Hoàng Phúc, người ngồi ngay phía sau tôi trong lớp là một học sinh cá biệt - khách quen của sổ đầu bài, gương mặt thân thuộc trong mỗi buổi “tuyên dương” đầu tuần. Thành thử chuyện cậu ta đến lớp trễ, về nhà sớm hay hứng lên cúp cua giữa chừng chẳng còn là điều chi mới lạ.

“Em phải giúp một bà lão bị lạc đường… Xe em tự dưng chết máy giữa đoạn cua… Có mấy con chó rượt em trước cổng trường…”

Đại loại những câu như vậy là cách Hoàng Phúc hồi đáp mỗi khi giáo viên hỏi về lý do vắng mặt. Ngó qua thì chắc đã đủ tình tiết để viết thành một cuốn tiểu thuyết phiêu lưu cỡ nhỏ, nhưng xét cho cùng thì chẳng có cái cớ nào nghe cho ra hồn cả.

Cứ làm như chẳng ai biết cậu ta đang nói dối ấy.

Nhất là khi những “chiến tích” trên người cậu ta từ đầu năm đến giờ đã nói lên tất cả. Trận lớn, trận nhỏ… tôi chẳng biết Hoàng Phúc phải dây vào bao nhiêu vụ ẩu đả bên ngoài để lần nào cũng đến lớp trong tình trạng bầm dập đủ kiểu như thế. Lạ ở chỗ là dù cho có thừa tiềm năng để trở thành mấy thành phần bất hảo như du côn hay xã hội đen, cậu ấy lại chẳng tỏ ra “đầu gấu” chút nào lúc ở trường. Hoàng Phúc chẳng phải cái loại sẽ nổi sùng lên chỉ vì có đứa lớp dưới nào lỡ quẹt qua vai hay là sẽ lập ra hệ thống bắt nạt nào đó để thu về phí bảo kê cho bản thân. Trái lại, cậu ta vẫn có thể đối xử trông khá tử tế với mọi người… miễn là có ai đó đủ phởn đời mà tiếp cận.

Có lẽ con người kiểu thế vẫn có quy chuẩn đạo đức nào đó cho riêng mình… nhưng chỉ có chừng đó thì sao mà che nổi miệng đời.

Có lời đồn bảo cậu ta là con của một gã giang hồ.

Có lời đồn nói cậu ta ép buộc Vũ Thùy An, nhỏ chủ tịch câu lạc bộ mỹ thuật phải hẹn hò với mình.

Còn có lời đồn nghe ấm đầu tới mức bảo rằng cậu ta đã từng đấm nhau với cả ma cà rồng.

Cái đám hổ lốn ớ trên là thật hay giả thì tôi chẳng biết. Nhưng kẻ bị bủa vây bởi ngần ấy lời đồn, suy cho cùng… cũng chẳng phải loại đáng tin cậy gì cho cam.

Chẳng đáng tẹo nào.

Vậy mà trên đời này vẫn có đứa đần tới độ tin vào lời cậu ta…

“Tôi có thể giúp được cậu.”

Lời lẽ dối gian.

Mà… chắc là tôi nên thôi cái màn nhồi nhét thông tin tệ hại do tên tác tự nghĩ ra được rồi, chuyện là tôi vừa tự nấu bữa tối cho bản thân. Là thịt kho tiêu, lúc nãy khi tôi nếm thử thì đúng là vừa miệng, nhưng rõ ràng như thế là vẫn chưa đủ.

“Vừa miệng” chỉ với mỗi mình tôi thôi là chưa đủ.

Thế nên tôi mới đứng đây suốt hơn nửa tiếng đồng hồ để nhìn vào danh bạ điện thoại của mình, thứ vốn chẳng có mấy ai, vậy mà mới vài hôm trước đã có thêm một cái tên mới, cũng chính là cái tên tôi đang đắn đo có nên bấm gọi hay không.

Nhạc chuông điện thoại quen thuộc bất chợt vang lên.

Cuộc gọi đang được thực hiện… từ phía tôi. Trong khi rõ ràng là tôi vẫn đứng yên tại chỗ, ngón tay còn chưa hề chạm vào màn hình.

Một sự “kỳ quặc” mà tôi thường gặp đến mức còn chẳng thèm buồn ngạc nhiên.

Cái bóng của tôi lại tự ý làm bậy nữa rồi!

Chữa chạy kiểu này… đúng là chả trông đợi gì được ở mấy gã lang băm…

“Lô? Ai đó? Ủa cậu… gọi chi vậy?”

Dù tôi có không bằng lòng hay là nguyện ý thì giọng của tên lừa đảo đã phát ra từ đầu bên kia luôn rồi.

Thôi thì cũng tiện…

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free