Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Dị Thoại - Chapter 7: Cá - Vy(6)

Bây giờ là 11 giờ 30 phút tối, đồ cúng cho Volthra đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ có điều…

Thằng này đang ở trong một tình huống rất nguy hiểm.

Nói cho kịch tính kiểu thế chứ cảnh lại chẳng chuyển tới nơi đầm rồng hang hổ nào đâu, vẫn chỉ là ở nhà của Thảo Vy thôi… Mà giờ ngẫm lại thì có khi đụng rồng đấm hổ nghe còn đỡ oải hơn ấy chứ. Bởi chúng ít ra còn có thể bị hàng phục bởi mấy vị anh hùng chán đời nào đó trong các mẫu chuyện xưa kể về, chứ nào bất lực toàn tập như tôi hiện giờ.

Rồi thế quái nào mọi chuyện lại thành ra thế này vậy ta?

Tôi muốn đứng dậy mà gào lên câu vừa rồi với cái con người trước mặt mình ghê… Mà chắc là khó được rồi. Bởi cổ họng tôi lúc này còn đang bận “song song” với mặt đất, cũng đồng nghĩa với việc toàn thân tôi theo đó cũng đang nằm sấp xuống mặt sàn, khiến cho tầm nhìn vì thế chỉ có thể hướng về đôi chân thon cùng cặp đùi trắng muốt đầy mê hoặc trước mắt.

Chả phải là do Thảo Vy đang mặc quần đùi hay váy ngắn gì để có thể lộ ra gần như toàn bộ đôi chân trần kiểu đó, mà sự thật nghe còn thần kinh hơn nhiều cơ… Cô nàng này chẳng thèm mặc gì cả, chỉ quấn độc mỗi cái khăn tắm trên người, thứ vừa đủ để che lấy những chỗ cần che…

Còn mấy nơi còn lại thì phô bày một cách trắng trợn!

“Ờ… Nhà cậu nên muốn làm gì thì làm, cơ mà trước tiên thì vô lại phòng tắm giúp tôi cái được không?”

“Khùng hay sao mà bảo tôi đi sấy tóc trong nhà tắm?”

Chuyện tôi có khùng thật hay không thì tạm bỏ qua, vì chắc chắn rằng cô nàng này đã đủ để bị gọi là điên khi dám khoe thân tồng ngồng ra kiểu đó.

“Tắm thôi là đã quá quắt lắm rồi, giờ lại còn… bộ cậu tính thay đồ trước mặt tôi luôn chắc?”

“Trông cậu cũng có phiền gì đâu.”

Dám nói ra cái chữ phiền nào quá!

“Cậu cứ dửng dưng như thế đi, mai mốt có bị gì thì cũng đừng có mà than thân trách phận.”

“Nói chả biết nghĩ. Tôi là con người đa sầu đa cảm lắm à nha.”

“Đa sầu đa cảm? Cậu?” Tôi nhíu mày, tỏ vẻ kỳ thị một cách sâu sắc trước người thiếu nữ này. “Có để quên tờ chứng nhận tâm thần nào ở bệnh viện không đấy?”

“Xem cái người đang làm ra loại hành động chẳng giống ai nói chuyện kìa.”

Cổ thật sự còn dám nói ra lời lẽ như thế!

Nếu Thảo Vy không cúp hết toàn bộ tiết giáo dục giới tính từ nhỏ tới giờ thì phải biết rằng tôi đang giấu diếm điều gì khi lại nằm sấp ở dưới mặt sàn kiểu này. Đây rõ ràng là cố tình trêu ngươi, và hẳn là cô nàng cũng đang hả hê trong lòng lắm.

Tổ cha cái thằng biên kịch nào nghĩ ra cái cảnh này!

Nhân tiện thì cũng cảm ơn.

“Mà bày đặt làm bộ khó chịu cho ai coi? Có khi cả đời của cậu về sau còn chẳng gặp nổi cô nào chịu khoe cho mà nhìn, không lo mà tận hưởng khi còn có thể đi.”

“Cậu cứ làm như thể… tôi thèm thuồng mấy chuyện này lắm vậy.”

“Còn chẳng rõ ràng?” Thảo Vy ngồi xuống chiếc ghế đòn bên cạnh rồi bắt chéo một chân qua, sau đó lại còn quay người sang mà đánh mắt về phía tôi. “Thấy sao hả?”

Cái hành động vừa rồi của cô nàng rõ là rất không đứng đắn.

Thứ làm tôi phải căng cả hai con mắt ra để dòm thử coi nó không đứng đắn ở “chỗ nào”.

“Thì… cậu… đẹp lắm?”

“Mấy lời mất não của bất kỳ tên phởn đời nào ở thập niên 90 nghe còn lọt tai hơn thế này.”

Rốt cuộc thì cái con người này muốn tôi phải hành xử ra sao đây ta?

“Tôi ngày càng tò mò hơn về cái chỉ số khó ở của cậu rồi đó.”

“Có cao đến mấy thì vẫn chào thua với cái chỉ số thất bại của cậu mà thôi.”

“Đâm chọt người khác kiểu thế chắc thành lẽ sống của cậu luôn rồi ha!”

“Nom trông vẫn còn khá khẩm hơn ai kia. Làm bộ làm tịch được đến mức này cũng là một loại tài năng rồi đó.”

Làm bộ làm tịch?

“Chắc cậu lại đang hiểu nhầm điều gì? Chứ hình như cái tình cảnh này còn không phải do cậu mà ra?”

“May thế! Chuyện tế nhị vậy mà lại có người mở lời trước.” Thảo Vy nghiêng đầu, ngó tôi như thể chỉ chờ lấy những lời này. “Nếu không phải có ai thất bại tới mức chẳng dám nói ra bản thân muốn lấy cái gì sau vụ này, thì cớ sao tôi phải tự thân vận động kiểu này ha?”

Rồi ai mượn cô nàng này lại đi tự tung tự tác như thế vậy cà?

“Động não một cách bình thường coi nào! Nếu tôi muốn điều gì từ cậu thì phải chọn lấy thứ gì đó thiết thực hơn mới đúng chứ!”

Làm như tôi là cái loài chỉ biết nghĩ bằng đầu dưới ấy.

“Thấy chưa, mới nói có tí mà cậu đã để lộ cái bản chất không xứng làm người của bản thân ra rồi kia kìa.”

“Hở?”

“Khỉ thì sao? Trông cũng chẳng khác nhau là mấy, nhất là về cái khoản thường xuyên mất não.”

“Lần gần nhất mà tôi còn theo dõi chương trình thế giới động vật thì vẫn nghe được rằng khỉ vốn là một loài rất thông minh.”

Bởi có chút tự ái, nên tôi quyết định sẽ khoe khoang kiến thức của mình một chút.

“Thì cũng chẳng sai, khôn nhất trong đám đần độn mà.”

“Rồi cậu nghĩ bản thân là ai mà lại vênh váo với cả chúng sinh như vậy hả?”

“Người đạt hạng 4 trong học kỳ vừa rồi chăng?”

Tôi có chút nghẹn họng khi nghĩ về thứ hạng í ẹ của bản thân trong lớp… rõ ràng là nó chẳng giúp được gì cho tôi trong việc hồi đáp lại câu vừa rồi.

Có vẻ như nói chuyện về học thức với cô nàng này không phải là một lựa chọn thông minh cho lắm.

“Mà hình như việc tôi thông minh hay không còn chẳng phải là trọng điểm trong chuyện này.”

“Nó là!” Thảo Vy nói chắc như đinh đóng cột. “Giờ là thế kỷ 21 rồi, người ta thà làm cái đèn giao thông hay TV còn hơn là cái loại chẳng có tí chất xám gì như cậu.”

“Giải thích giùm tôi cái mớ hổ lốn cậu vừa nói ra được không?”

“Thì ít ra đèn giao thông người ta còn ‘muốn thấy’ và TV thì ‘coi được’.”

Đó quả là một cách chơi chữ rất hay.

Nếu tôi không phải nạn nhân trong cái trò chơi chữ trên thì hẳn là sẽ còn cảm thấy nó hay hơn nữa.

“Cậu giỏi ‘ăn nói’ quá ha?”

Nhất là trong cái khoản chọc khoáy người khác.

“Khỏi cần phải khen, bởi lúc chiều tôi lỡ dẫm phải con gián nào thích lo chuyện bao đồng quá nên giờ phải tự thân ‘tiến hóa’ như này đây.”

Lại vẫn còn dám gọi tôi là gián!

“Làm ơn tôn trọng di sản của vĩ nhân một chút coi nào, nhà tự nhiên học người Anh nào đó mà tự dưng bật mồ sống dậy thì chắc là phải tới để đàm đạo với cậu đầu tiên.”

“Vậy thì tới lúc đó tôi sẽ tiến hóa tới hình thái Mega luôn để nghênh đón.”

Chúng tôi có thật là đang nói về cùng một khái niệm “tiến hóa” không vậy?

“Cứ nói một chặp là lại lạng lách đánh võng một cái. Chắc chúa cũng phải hối hận lắm sau khi thấy được thành phẩm như cậu ấy.”

“Còn cậu thì từ nãy đến giờ diễn đạt vừa khó hiều vừa làm màu quá đó, bộ bị cô đơn hả?” Cô nàng đớp lại lời của tôi ngay tức khắc.

Tôi đảo mắt một cái.

“Dĩ nhiên… là không.”

“Cậu chắc chắn là đang cô đơn đó. Nghĩ tình là bạn cùng lớp nên tôi sẽ để cậu làm vệ sĩ cho tôi vào tối nay.”

Bây giờ thì ai mới là người cô đơn chứ hả?

“Mà cậu thành tiểu thư từ hồi nào vậy?”

“Ngay sau cái đoạn mà tôi đạp cậu xuống hồ chăng?”

Bộ não của cô nàng này được cấu tạo kiểu gì vậy trời!

Vì có chút không theo kịp tư duy của cái con người dám tự xưng là thông minh này, tôi quyết định nghệch mặt ra mà phòng vệ. Nhưng có vẻ như Thảo Vy chẳng để chuyện đó được kéo dài quá lâu, bằng chứng là cô nàng lúc này đang nhíu mày mà tỏ ra khó chịu.

“Bộ cậu định… không tính chịu trách nhiệm đó hả.”

Đây là loại câu thoại rất dễ gây hiểu lầm.

Và việc gán thêm bất kỳ loại trách nhiệm nào khác cho một thằng học sinh cấp ba Việt Nam - thứ sinh vật phải ăn, ngủ, đi học cho lòi bản họng từ sáng tới chiều phải được xem là một loại tội ác đáng bị lên án.

Đó là tôi còn chưa tính tới mấy lớp học thêm ngoài giờ vào buổi tối nữa đấy.

“Lại nữa! Đầu óc cứ thích lượn đi đâu thế?”

Tôi dám cá với 50 nghìn trong túi rằng cô ấy là thiên địch của những tên thích độc thoại.

“Thì… tôi chỉ vẫn đang thắc mắc về vấn đề cậu vừa đưa ra thôi.”

“Cậu đang không hiểu thật hay chỉ vờ như không hiểu?” Nói đoạn, Thảo Vy liếc xéo một cái về phía tôi. “Nếu là vế trước, tôi cũng chẳng ngại ‘bổ túc’ cho cái bờ não phẳng lì của cậu tới chừng nào nó chịu nhăn ra một nếp. Còn nếu là vế sau thì-”

Tiếng máy sấy tóc bỗng tắt phụt. Trong phòng bắt đầu vang lên tiếng bước chân nhẹ tênh của một thân hình tầm 45 ký… còn chưa tính tới quần áo…

Thảo Vy ngày càng tiến lại gần, rồi sau đó cúi người xuống trước tôi mà quỳ lấy một bên gối. Cô gái thấp hơn tôi gần một cái đầu giờ lại có vị thế cao hơn hẳn, nghiêng mặt về phía tai phải tôi trong một tư thế nửa như vô tình, nửa như cố ý.

Mùi dầu gội rất dễ chịu.

Người thiếu nữ vốn đã xinh.

Còn khung cảnh tôi vừa liếc vào thì dễ đi tù.

Một gang tay.

Khoảng cách đó đủ cho tôi biết rằng mình sẽ chẳng còn bất kỳ quyền được giả điếc nào trước những lời tiếp theo của cô nàng này nữa.

“Ai là người đã nói rằng sẽ giúp được tôi?”

Dạ vâng, đó chính là lời mà thằng này đã dại dột thốt ra, thứ mà nó đã đặt cược bằng cả tính mạng này.

“Chẳng phải… tôi vẫn còn đang giúp còn gì?”

“Nhưng tôi chẳng thấy được tí chân thành nào phát ra từ cậu cả.”

“Chân thành nào phải cái hào quang gì hữu hình để cậu thấy qua mắt thường như thế.”

“Thế thì ít nhất phải tự nhận thức được vai trò của cậu vào lúc này đi chứ!”

“Vai trò nào nữa ta?”

“Thì đứng phía trước tôi, hứng lấy mọi loại mưa bom bão đạn sắp tới.”

Ai đó hỏi thăm giúp tôi đời sống khốn khổ của mấy người vệ sĩ với!

“Sao tự nhiên cậu lại quẳng cho tôi cái vai trông khó sống cho tới được cuối quyển thế hả? Mà rồi nếu tôi không bằng lòng thì sao?”

Thảo Vy nhìn lấy tôi mà quẳng lại một nụ cười khẩy.

Và rõ là nó khinh miệt thấy ghê!

“Thế thì ngay từ ngày mai cả trường sẽ biết được cậu là cái loại cặn bã như nào.”

“Cặn bã như nào là như nào?”

“Thì nó sẽ còn tệ hơn cả cái ‘mỹ’ danh cưỡng dâm con heo, đẩy bà già xuống biển chứ sao.”

“Kế hoạch hay quá ha! Thế rồi cái con người chẳng gần nổi ai như cậu tính nói xấu tôi kiểu gì vậy?”

Đây hẳn là một trong những bí mật còn chưa được giải đáp của nhân loại luôn ấy chứ.

“Cần gì phải nhọc công đến thế.” Cô nàng dùng tay vẩy tóc sang một bên, hất cằm lên mà ra vẻ. “Tôi sẽ lên thẳng phòng phát thanh mà kể ra cái tấu sớ tội trạng của cậu một lúc luôn cho gọn.”

“Và cái đống ‘tấu sớ’ đó hẳn là cậu tự biên ra luôn đúng không?”

Lời lẽ nào phát ra từ cô ấy cũng thật khó nghe.

Dù chẳng phải là cổ phiếu, nhưng mức độ tưng tửng của cô nàng cứ như thể vừa chạm đến đỉnh trong ngày vậy. Và nếu ngó qua vẻ ngoài lẫn hành động của Thảo Vy từ nãy đến giờ, phẳn là cô ấy cũng chẳng tới tháng để mà tính tình lại biến thiên đủ kiểu như thế.

Chỉ là…

Mọi điều bất thường trên đời này đều có lý do của riêng nó.

Bữa cúng tại gia cho thần linh, nghe thì trông có vẻ bình thường… cơ mà trong hoàn cảnh của chúng tôi hiện nay thì thứ khái niệm như thế lại xa xỉ biết bao.

Một cô nàng thẳng thừng nom mà phát hãi.

Một thằng thộn dẫn chuyện cợt nhã thấy ghê.

Một vị thần rất là không chịu trách nhiệm mà còn ngáy khò khò đằng kia.

Đủ loại yếu tố khùng điên tụ lại nơi đây, như thể là cách mà vũ trụ thể hiện ra khiếu hài hước của mình vậy.

“Cậu cứ yên tâm đi. Tôi không phải là loại người sẽ rút lại lời nói của mình.”

Đối thoại cợt nhả, đối thoại nghiêm túc, đối thoại cho tốn nước miếng. Tựu chung mọi loại đối thoại đều phải có mục đích của riêng nó.

Tôi đã nói ra những gì cần nói.

Có người đã nghe được những gì cần nghe.

Thế nên là…

Cắt cảnh nào.

Nằm sấp kiểu này tức ngực kinh…

30 phút sau.

Ba người… à không hai người một thần cứ thế quây quần bên nhau ở giữa căn hộ chật hẹp.

Phía bên trái tôi lúc này là Thảo Vy, người vẫn chưa khùng tới độ còn quấn chiếc khăn tắm trên người, mà đã thay ra một chiếc quần short thể thao cùng chiếc áo thun ngắn tay, loại thường phục cần có cho tiết trời nắng nôi mấy bữa nay. Đầu cô đang buộc kiểu hai bên - thứ kiểu dáng trẻ con chẳng rõ vì sao lại hợp với thái độ dửng dưng của cô nàng lúc này đến lạ

Một diện mạo khác.

Giản dị.

Nữ tính.

Dễ thương… hơn?

Thứ làm tôi có phần đồng cảm với mấy nhân vật nom trông có thể mất cả não mình vì mấy cô nàng chẳng cần phải tỏ vẻ đỏm dáng gì.

Đã lỡ ngó bên trái thì cũng phải dòm qua cánh phải - nơi Volthra đang hớn hở lắc đôi chân qua lại dưới đất, khuôn miệng nhỏ nhắn cứ ngâm nga một giai điệu dị hợm nào đó mà chắc là chẳng ai rõ nổi lời, điều hẳn là một trong hàng hà vô số bài ca mà vị thần này đã sưu tầm được ở cuộc đời người cá dạo trước.

Thần linh đang hài lòng.

Cũng có nghĩa là mọi chuyện đang đi theo đúng tiến độ.

Bằng chứng là mâm cúng đang được dọn ra sẵn trước mặt.

Ngoại trừ cá ngừ sốt cà và thịt kho tiêu mà tôi đã nhắc tới trước đó, cơm trắng cùng vài chiếc đũa cũng là những vật dụng chẳng thể thiếu… Và rồi… mấy thứ kể trên đều được dọn trên chiếc bàn gỗ thấp lè tè với diện tích cũng thật khiêm tốn.

Chẳng có nhầm lẫn gì đâu, là chiếc bàn gỗ đã từng nằm ở trong góc kia ấy, nó là chiếc bàn duy nhất mà Thảo Vy có nên là chẳng thể đòi hỏi thêm được nữa.

Duy nhất là tốt nhất.

“Chà, xem ra tên nhóc nhà ngươi chuẩn bị mọi thứ tốt hơn ta tưởng đấy chứ.”

Lần hiếm hoi trong đời Volthra chịu khen lấy tôi một lời.

“Tôi chỉ làm những gì cần làm thôi… mà… chắc tới lúc tôi nên rời khỏi rồi?”

Mọi việc diễn ra tiếp theo sẽ chẳng phải là chuyện của tôi, cho nên đây rõ là một lời đề nghị hợp lý.

“Ngươi? Rời khỏi? Đi đâu?”

“Cái đống vừa rồi cũng được tính là câu hỏi?”

“Dĩ nhiên nó là.” Volthra cười khẩy một cái. “Tới nước này mà ngươi còn ra vẻ như người ngoài cuộc đó hả?”

“Tôi vốn là người ng-”

“Buồn nôn!” Thần linh cứ thể cắt ngang lời tôi. “Nhà ngươi tính làm ta thấy mắc ói tới chừng nào mới chịu thôi đây?”

“Sao cũng được.”

Giờ thì Thảo Vy - người luôn im hơi từ nãy đến giờ đã chịu lên tiếng.

“Cậu ta ở lại cũng chẳng sao cả… chả phải là vấn đề.”

“Nghe rõ chưa, tên nhóc? Nàng công chúa đang cần ngươi lắm đó.”

Còn tôi thì nào phải là hiệp sĩ gì để cần lại “nàng” ấy.

“Thế chủ sự đã không có ý kiến gì thì thôi, chúng ta bắt đầu vậy.” Volthra cứ thế nhắm hờ cả hai mắt lại.

Vẻ ngoài nói lên con người.

Nhưng đây nào phải người.

Mà lại là thần…

Vậy nên khi đôi mắt xanh biếc kia lần nữa mở ra, gương mặt của Volthra chẳng còn chút trẻ con hay trêu ngươi nào thường thấy nữa. Nếu thật có khái niệm gọi là “thần tính”, thì hẳn là nó đang hiện ra trước mặt tôi lúc này đây.

Cũng có nghĩa là dù cho có rất không bằng lòng hay nguyện ý, tôi vẫn phải cầm lên những nén nhang đã chuẩn bị bên cạnh mà đốt lên, sau đó chia một nửa số đó sang cho Thảo Vy.

Căn phòng vốn không lớn, vì thế dù cho hương khói chẳng mấy dày đặc vẫn có thể được coi là đang phả ra nghi ngút trước mặt chúng tôi, điều khiến cảm xúc của vị thần vốn đã khó hiểu, nay lại càng chẳng thể nắm bắt giữa làn khói mờ ảo này.

Phía bên kia, Thảo Vy dù cho có quá quắt cỡ nào thì hẳn là người vẫn biết đọc tình huống, thế nên ngay khi vừa nhận được những nén nhang tôi đưa qua, cô nàng đã thay đổi tư thế ngồi của mình một chút rồi ưỡn thẳng lưng lên.

Đó là quỳ thẳng lưng - một loại hành động tỏ vẻ thành kính.

“Nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, nghĩ về ta - thần minh của ngươi.”

Thảo Vy chỉ khẽ gật đầu đáp lại, hai tay vẫn không quên giữ lấy những nén nhang trước người.

“Tôi phải giữ thế này trong bao lâu?”

“Khi nào nghi lễ này thấy đủ.”

Và chính xác thì khi nào nó mới thấy đủ?

Đó là chuyện mà chẳng ai thấu.

“Mở mắt ra được rồi.” Volthra gật đầu một cái ra hiệu. “Thế trước đó, ngươi đã từng thờ phụng vị thần nào khác chưa?”

“Đã từng… không… mà là… tôi đã từng tin tưởng vào vị thần ấy…”

“Thế là đủ rồi.”

“Vậy thì nhà ngươi sẽ tin vào ta chứ?”

“Tôi không thể.”

Như đã biết trước câu trả lời, Volthra chẳng tỏ ra cảm xúc gì trước lời khước từ của Thảo Vy mà chỉ liếc một cái nhìn đầy ý tứ về phía tôi.

“Thế này cũng là đủ rồi.”

“Họ?”

“Nguyễn.”

“Tuổi?”

“17.”

“Giới tính?”

“Là nữ.”

“Nghệ sĩ yêu thích?”

“Không rõ.”

“Thể loại nhạc yêu thích?”

“Không rõ.”

“Môn thể thao yêu thích?”

“Không rõ.”

“Quyển sách tâm đắc?”

“Không rõ.”

“Sở trường?”

“Không rõ”

“Sở đoản?”

“Không rõ.”

Volthra hỏi không hề dồn dập mà rất có nhịp, nhưng những câu trả lời mà chúng tôi nhận được từ cô bạn cùng lớp của tôi đa phần chỉ bao gồm hai chữ…

Là không rõ.

Thảo Vy không nói dối, thế nên đó là cách đối đáp rất không theo lẽ thường, bởi chẳng mấy ai lại có nhiều sự “không rõ” đối với bản thân đến vậy.

Volthra thở phắt ra một hơi như thể đã tận tường sự việc.

“Thế rồi nhà ngươi mong muốn điều gì?”

Theo sau câu hỏi trên là một khoảng lặng.

Nếu là theo như ý nguyện ban đầu của cô ấy thì câu trả lời sẽ là muốn hóa giải “lời nguyền” mà bản thân đang mang phải, nhưng vào lúc bây giờ, Thảo Vy đang do dự.

Và cô ấy cũng chẳng trả lời là “không rõ”.

Vậy nên khác với những câu trước, câu hỏi này hẳn là rất có vấn đề.

Bỗng một cơn gió vụt vào từ phía ngoài cửa sổ, thứ khó mà xuất hiện ngay trong cái tiết trời khô hanh của những ngày xuân ở cái tỉnh lẻ này.

Nhang chưa kịp tàn đã vội tắt.

Khói chưa tỏa hết đã vội tan.

Và ngay trong căn phòng này bắt đầu vang khẽ một tiếng động quen thuộc, thứ ngắt theo từng quãng chẳng theo quy luật gì…

Những cơn nấc nghẹn…

Cả ba chúng tôi đều chẳng thay đổi mấy cảm xúc trên khuôn mặt, nên sự dị biệt này hẳn phải tồn tại ở những sự vật, sự việc khác.

Thứ là nguyên do cho mọi sự.

Thứ làm nên buổi thờ cúng này.

Cái bóng của Thảo Vy… lại đang hiện diện khác hẳn so với cô.

Trong khi Thảo Vy vẫn còn đang quỳ với lưng duỗi thẳng, cái bóng của cô lúc này lại trông như khom lại, hai bàn tay thì đưa lên bưng kín lấy khuôn mặt.

Nó đang khóc than.

Nó đang đau khổ.

Còn nét mặt của Thảo Vy vẫn còn giữ lấy sự dửng dưng… Chỉ là không ai trong chúng tôi dám chắc rằng cái dửng dưng ấy sẽ còn kéo dài thêm được bao lâu.

Chiếc “bàn ăn” này không cho phép điều đó.

“Thần linh” của cô ấy không cho phép điều đó.

Niềm tin vốn rất quan trọng, Thảo Vy chưa đủ tin vào Volthra, nên mới tạo ra cảnh tượng “trì trệ” như hiện tại.

Phải có người khác tiếp tục đặt câu hỏi.

Người mà cô ấy đã có niềm tin vào.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi quỳ một bên gối, sau đó quay sang phía người bạn cùng lớp.

“Cuộc sống của cậu như thế nào… sau khi được nhận nuôi ha?”

“Cuộc… sống… của tôi?” Thảo Vy ngơ ngác quay sang về phía tôi.

Có lẽ cô ấy còn chưa nhận ra đã có chút lệ tuôn ra từ đôi mắt vốn luôn lạnh nhạt đó.

“Ờ, của cậu ấy.” Tôi có hơi gật đầu đáp lại.

“Tôi đã… rất hạnh phúc… lần đầu tiên… tôi có được thứ gọi là… gia đình.”

Hẳn là thế rồi, như một đứa trẻ đạt được một điều gì đó mà bản thân chưa từng có.

“Cha… mẹ… luôn nghiêm khắc… họ nói rằng là vì họ yêu thương tôi nên mới thế… thế nên tôi đã nỗ lực… hết sức…”

“Nỗ lực?”

“Trở thành một đứa con ngoan khi ở nhà… luôn luôn vâng lời… và tôi đã cố gắng hết sức để đạt được thành tính tốt ở trường… Chỉ cần như thế… họ sẽ luôn yêu thương lấy tôi.”

Một sự ngoan ngoãn đến đáng thương.

Một đứa trẻ đã chẳng thể sống lấy cuộc đời của riêng nó.

“Chỉ là… vào năm cuối cấp hai… hức… như một phép màu… mẹ tôi đã có thai… đó là một bé trai… họ vốn hiếm muộn… vậy mà vẫn có thể…”

Cô ấy vừa nói chuyện đó là một phép màu, chỉ là…

Thứ phép màu ấy là dành cho ai?

Cổ họng tôi khô khốc tới mức khó cất lên những lời tiếp theo, chỉ là nếu không nói vào bây giờ, chắc chắn là về sau tôi chẳng còn cơ hội nào như này nữa.

“Lần cuối… cậu dùng bữa với gia đình… cậu còn nhớ không?”

Đây chắc chắn là điểm mấu chốt.

Bởi dù cho có tách riêng ra mà sống độc lập một đoạn thời gian, Thảo Vy vẫn có thừa thời gian để học lấy kỹ năng thiết yếu nhất đó chính là nấu ăn. Vậy mà chiếc tủ lạnh đằng kia vẫn chỉ chất đầy đồ đóng hộp - những loại thực phẩm chỉ có lấy một hương vị chung chung khó phân bì.

Thế nên là…

Có điều gì đó mà Thảo Vy muốn lảng tránh.

Có một hương vị riêng biệt nào đó mà cô ấy rất muốn quên đi…

Lý do cho việc tôi đã ngượng mồm như nào khi nói rằng thịt kho tiêu và cá ngừ sốt cà là hai món thích hợp cho một bữa cúng tại gia.

Chiếc bàn gỗ thấp lè tè trước mặt chúng tôi, thứ vật dụng từ đó đến giờ vốn chỉ được duy nhất một người sử dụng… ngay vào lúc này đã có tới tận ba người cùng ngồi quanh. Chính cảnh tượng này đã nói lên một sự thật khó giấu rằng… đây vốn chẳng là một bữa cúng gì cả…

Mà là sự tái hiện.

Điều khiến cho Thảo Vy lúc này phải ôm lấy bờ vai đang run rẩy không ngừng.

“Đó là một buổi tối… hức… chúng tôi đang đợi ba về đã cùng dùng bữa… ông phải tăng ca nên về trễ… mẹ đang mang bầu nên có hơi càm ràm đủ điều…”

Tôi chỉ lặng yên lắng nghe từng câu từ của cô bạn trước mắt.

“Dẫu thế… thật lạ… không khí trong gia đình thật lạ… khi mẹ mang bầu… hức… nụ cười của họ, sự trìu mến của họ dành cho em trai… thật khác biệt khi lúc họ chỉ có mình tôi.”

Không còn là duy nhất, dĩ nhiên cũng không còn là tốt nhất.

Khi một điều chân thật xuất hiện, sự giả dối phải buộc đứng ra ngoài sáng.

Và khi Thảo Vy đã nhận ra những điều đó, câu chuyện tiếp diễn đằng sau sẽ như thế nào?

“Cậu đã làm gì?”

Cô ấy phải làm điều gì đó.

“Tôi thấy… một con dao đang nằm… ở góc bếp…”

“Cậu đã cầm nó lên?”

“Phải.” Thảo Vy khó khăn gật đầu một cái. “Và… hức… cha… đã về ngay sau đó.”

Một thời điểm không hợp lý.

Một cảnh tượng không hợp tình.

Và tôi cần phải xác nhận thêm một điều quan trọng nữa.

“Đứa trẻ đó… cậu không muốn nó… chào đời phải không?”

Thảo Vy gật đầu, rồi lại lắc đầu quyết liệt, sau đó cô che mặt lại mà bật khóc, chiếc lưng mảnh khảnh cứ thế từ từ cúi xuống.

Dáng vẻ của Thảo Vy càng lúc càng chẳng còn khác biệt với cái bóng đằng kia nữa… cả hai cứ thế đồng bộ với nhau một cách hoàn hảo.

Còn tôi thì chỉ biết ngồi đây và tự hỏi rằng đâu mới là câu trả lời mà mình thật sự muốn nghe.

***

Câu chuyện xưa đó nên được kể ra như nào?

Có một cô bé mồ côi, người đã từng chẳng có lấy thứ gì cả.

Không người thân, không bạn bè, không tương lai.

Để hóa những chữ không đó thành chữ “có”, cô bé ấy đã mang trên mình những chiếc mặt nạ.

Một đứa con ngoan.

Một học sinh gương mẫu.

Một cuộc đời không phải của mình.

Chỉ là… đây vốn là một loại hình thức “cho và nhận”.

Cặp cha mẹ đạt được một đứa con theo chuẩn mực kỳ vọng của họ.

Cô bé thì nhận được thứ tình cảm mà cô luôn nhận định rằng đó là tình yêu gia đình.

Hai bên đã tuân thủ sự “cho và nhận” này quá mức hoàn hảo, nhưng trên trần đời này vốn chẳng có gì được gọi là hoàn hảo cả.

Thế nên cô bé đã trưởng thành một cách đầy khiếm khuyết.

Có quá nhiều thứ cô “không rõ” về bản thân.

Bởi trong suốt năm tháng cả ba quây quần bên nhau đó, cô chưa từng sống với đúng cảm xúc thật của mình.

Một cuộc đời đầy rẫy sự dối lừa…

Và rồi khi “phép màu” xảy đến, cô đã nhận ra điều mình khao khát thật sự mang lấy hình thù như nào.

Cô muốn chạm lấy nó.

Cô muốn đạt được nó.

Cô muốn biến nó thành của mình.

Thế là bi kịch xảy ra.

Và đó cũng là hồi kết cho câu chuyện…

“Cô biết trước được mọi sự sẽ như này rồi phải không?”

“Nhà ngươi nghĩ nhiều quá rồi đó. Mà kể cũng lạ, ai đời ‘chủ mưu’ lại tỏ ra tử tế dữ vậy cà?”

Tôi không phủ định gì trước lời nói này của Volthra… bởi đó là sự thật.

Có nguyên do cho việc tôi nói với Thảo Vy rằng bản thân sẽ không rút lại lời nói của mình.

Điều đó là không cần thiết.

Nhất là khi đó chẳng phải lời gì chân thật.

“Tôi có thể giúp được cậu.”

Dối trá.

Giả dối.

Lừa lọc.

Tất cả chỉ được thiết lập dành cho khung cảnh lúc này, khi tôi đã vạch trần hết được nỗi lòng của người thiếu nữ.

Volthra chỉ là đồng phạm.

Bữa cúng này, sự “tái hiện” này là cách mà phép màu được tạo ra.

Cũng là cách mà “phép màu” tồn tại trên thế gian.

Lời nói gió bay.

“Như ta đã nói, vấn đề không thực sự là vấn đề.” Volthra khoát tay mà đứng lên. sau đó chắp tay sau lưng mà đi qua lại giữa căn phòng. “Chỉ là cái nhìn của nhân loại các ngươi không chịu thay đổi theo khi sự việc đã đổi thay mà thôi.”

Lại là những triết lý khó lọt tai như thường lệ, vậy mà lúc này khi nghe được những lời đó, trong lòng tôi lại đang gợn lên những ngợn sóng lăn tăn khó tả.

“Tôi vẫn… chưa thực sự hiểu…”

“Gợi ý một, con nhóc đằng kia đã gặp lấy tên ngụy thần lừa đảo ngay sau cái sự kiện vừa được kể ra.”

Đó là thời điểm mà Thảo Vy nhận ra được mối quan hệ giả dối giữa cha mẹ nuôi và bản thân… hẳn là cô ấy phải chán ghét điều đó.

“Gợi ý hai, nó đã ước nguyện với hắn một điều gì đó.”

Cho và nhận - một mối quan hệ không chỉ xuất hiện giữa người với người mà còn là người với thần.

“Gợi ý cuối cùng, cái bóng đã chẳng thật sự hoạt động độc lập với con nhóc đó.”

Dù cho cô ấy có nói đó là gợi ý, nhưng từng từ từng chữ cứ như là lời khẳng định đang đánh xuống tâm khảm tôi vậy. Đủ để tôi nhớ lại khung cảnh vào buổi chiều hôm qua… Người thiếu nữ đứng lặng yên giữa đống bàn ghế tan hoang, vào lúc đó tôi đã nghĩ rằng cái bóng của cô thật kỳ quặc, giờ khi mọi chuyện đã vỡ lẽ, chính biểu hiện của Thảo Vy lúc đó mới thật sự là khó hiểu.

Buổi họp phụ huynh sắp tới, đó là điều mà chúng tôi đã được thông báo vào hôm qua.

Dù cho đối với những người như tôi thì đó chẳng khác gì là một quả bom hẹn giờ, nhưng nói gì thì nói thì nó vẫn thể hiện ra một điều.

Mối liên kết giữa phụ huynh và con em của mình.

Còn với một cô gái đã rạn nứt quan hệ với cha mẹ mình đến mức này… cô sẽ cảm thấy thế nào về điều đó?

Ghen tị!

Và chính từ cảm xúc ấy mà vụ phá hoại lớp học - nơi sẽ diễn ra buổi họp phụ huynh đã xảy ra.

Thế nên nói theo một cách khác, những lúc dị biệt xuất hiện không phải là do cái bóng của Thảo Vy đã hoạt động độc lập của cô…

Mà chính cô vào những thời điểm đó đã hành xử không đúng với cảm xúc thật trong lòng của mình!

Cũng có nghĩa là…

“Vào khi ấy, lời mong ước của cô ấy đối với vị ngụy thần…”

“Ngươi cũng đã đoán ra được rồi mà còn làm bộ chi nữa.” Volthra dừng lấy bước chân để dựa về phía một bên tường, sau đó liếc một cái nhìn đầy vẻ thương hại xuống người Thảo Vy. “Con nhóc ấy đã không muốn sống một cuộc đời giả dối nữa.”

Mọi thứ giờ đã rõ ràng.

Không như trong những câu chuyện cổ tích, nơi các ông bụt và bà tiên sẽ hiện lên và đáp ứng lấy nguyện vọng của bạn một cách vô điều kiện, thần trong đời thực lại khác hẳn.

Nguyện ước sẽ không được trao khi bạn đã sẵn sàng.

Cho và nhận là quy tắc cốt lõi. Lừa lọc để kiếm lợi lẫn nhau là không thể thiếu.

Bởi con người không phải là đối tượng duy nhất mong muốn một điều gì đó, thần linh cũng chẳng phải là ngoại lệ.

Cá chép bóng - thứ sinh vật cũng đã từng tồn tại dưới những lời đường mật giả dối trong câu chuyện cá chép hóa rồng.

Vật họp theo loài.

Chính nó cũng có mong muốn rời khỏi thực tại giả dối, và chẳng thể nào tốt đẹp hơn cho nó khi được tồn tại bằng cách phản chiếu những cảm xúc thật trong lòng của Thảo Vy xuống nền đất.

Vậy nên cái tính thẳng thừng đến khó ưa, nghĩ gì nói đó của Thảo Vy suy cho cùng cũng chỉ là phương án tạm bợ để đồng bộ với cái bóng dị biệt của chính cô. Thế nhưng, con người vốn không phải là loài vật có thể trong ngoài đồng nhất một cách cực đoan đến thế. Đó cũng như Volthra đã từng nói rằng chúng ta chẳng thể tồn tại tách biệt được với sự dối lừa.

Thế nên “dị biệt” mới xảy ra.

Thế nên “dị biệt” mới bị tôi vô tình bắt gặp.

“Không… ai… hức… không một ai tin cả…”

Tôi quay ngoắt sang về phía Thảo Vy khi nghe được giọng nói thều thào của cô.

“Quả táo… hức…”

“Táo?”

“Có… hức… tôi có đọc được rằng… hức… trên mạng… hức… bà bầu hay thèm táo… nên là… hức… nên là… tôi định dùng dao để gọt cho bà ấy… nhưng mà… không… hức… không một ai tin cả.”

Niềm tin vốn là thứ xa xỉ biết bao.

Một mối quan hệ giả dối giữa cha mẹ và con cái đã tồn tại xuyên suốt hiển nhiên là chẳng tạo dựng được bao nhiêu tín nhiệm cho lẫn nhau. Thế nên khi sự việc đáng tiếc đó xảy ra… cả cha lẫn mẹ… chẳng một ai tin lấy cô cả.

Thảo Vy vô cùng ân hận

Chẳng phải vì cô đã mất đi cuộc đời mà mình đã từng có.

Chẳng phải vì bản thân cô đã để bản thân bị vị ngụy thần lừa.

Mà là vì sau bao chuyện xảy ra, cô nhận ra rằng chẳng có thứ gì mà chính mình đã từng phấn đấu đạt được là thật cả.

Một người cha mẫu mực.

Một người mẹ hiền từ.

Một gia đình kiểu mẫu.

Một nơi nào đó tin vào cô.

Một chốn nào đó để bản thân cô tin vào.

“Cô… thật sự không còn cách nào?” Tôi có hơi chạnh lòng nhìn về phía Volthra mà nói.

“Nhân loại các ngươi vẫn cứ thế, lại quá tham lam...”

“Sao… cơ?”

“Chính nhà ngươi còn chẳng rõ được bản thân đang làm gì. Hóa giải được lời nguyền thì sao? Gia đình con nhóc cũng chẳng thể nào hòa hợp lại được như xưa. Cái bóng dị biệt có lẽ sẽ là một vấn đề, nhưng cũng chỉ đến thế, miễn là con nhóc đó còn đủ khôn khéo để che giấu thì đó cũng chỉ được xem là một tí bất tiện trong đời sống mà thôi.”

“Dẫu cho có thế…”

“Tới tận giờ mà ngươi vẫn chẳng chịu nói lấy lời nào thật lòng?” Volthra cắt lời tôi ngay tức khắc. “Chẳng có gì thay đổi cả! Cá chép thì vẫn mãi là cá chép, còn kẻ nói dối vẫn chỉ là kẻ nói dối mà thôi.”

Tôi không biết phải đối đáp như nào trước lời nhận định này…

Nhất là trước cái nhìn trải đời đã được rèn dũa qua bao năm tháng của Volthra.

Đúng như cô ấy nói, cốt lõi vấn đề mà Thảo Vy gặp phải không đến từ lời nguyền. Cũng có nghĩa là dù cho có hỏa giải được nó, cũng chẳng có gì thay đổi cả.

“Chẳng… có gì… thay đổi…”

Lời nói dối của tôi chẳng thế thay đổi được điều gì cả.

“Không phải thế!”

Có một giọng nói đã phủ định.

Một giọng nói rất thân quen.

Còn chẳng phải đến từ người đã “bật co” với tôi cả ngày hôm đây hay sao?

“Nghi lễ vẫn chưa kết thúc.”

Thảo Vy đã dõng dạc nói như thế, với đôi mắt vẫn còn đỏ hoe đẫm nước mắt.

Chẳng còn gì để che đậy trước khuôn mặt cô nữa, không… phải nói rằng là điều đó không còn cần thiết nữa…

“Người vẫn chưa nghe lấy nguyện ước của con.”

Thảo Vy cứ thế quỳ xuống rồi khom người, dập đầu xuống đất.

Như thể toàn bộ ý chí mà cô có đều dồn vào hành động này.

Tôi không phải là người duy nhất nhận thức được điều này.

Bằng chứng là quần áo của Thảo Vy như thể đang ngày càng bó sát lấy thân người cô ấy.

Như thể có thứ gì đó đang cuộn quanh người.

Thứ gì đó không phải da trơn, có vảy khiến cho người ta cảm thấy khó chịu khi bị quấn vào.

Con cá chép bóng!

“X-xin ngu… người…”

Thảo Vy nói với giọng the thé, có thể vì tức ngực khó thở, nhưng tôi biết rằng cô ấy có thể vượt qua được.

Dáng vẻ kiên định ấy đã nói lên tất cả.

“Xin hãy… giúp con đạt được những điều chân thật!”

Thảo Vy đã hét lên như thế, tràn đầy nội lực, không còn gì luyến tiếc.

Khoánh khắc đó khiến tôi hiểu được người thiếu nữ này sắc sảo đến nhường nào.

Mong muốn những điều chân thật, một nguyện vọng ngây ngô đến thế, nhưng cũng đầy sự tự thoát đến thế.

Chân thần không thể.

Ngụy thần không thể.

Tôi hay bất kì thứ sinh vật nào khác trên quả địa cầu này, tất cả đều không thể!

Chẳng ai có thể trao cho cô ấy điều đó được.

Bởi phép màu suy cho cùng chỉ là cách nói “cổ tích” của sự giả dối mà thôi.

“Cho và nhận” không thể tiếp tục thiết lập.

Đó cũng là cách mà mối quan hệ giữa Thảo Vy và con cá chép bóng bị buộc phải chấm dứt.

Như có cái gì đó bị đứt quãng, như thứ gì đó cuối cùng cũng trở về nơi nó phải thuộc về.

Thảo Vy dần dần có thể tự ngước đầu dậy và bắt gặp mâm cơm trước mắt, tay cô cứ thể cầm lên đôi đũa mà gắp lấy miếng thịt kho tiêu, thứ vốn đã nguội lạnh từ lâu.

Tôi không quá tự tin về tay nghề của mình, nhưng vẫn có chút chờ mong.

“Vị thật lạ.” Cô nói khi còn chưa nhai hết. “Tôi quả là không biết nên khen hay chê nó nữa.”

Lạ là tốt.

Mới mẻ cũng là tốt.

“Thật ra thì tôi còn mấy món tủ nữa, nếu có dịp thì…”

“Lần tới tôi sẽ nấu.”

“Hử?”

“Tôi nói rằng lần tới tôi sẽ nấu.”

“Cậu? Nấu?”

Tâm lý của phụ nữ quà là khó nắm bắt.

“Mấy thứ quỷ này học trên mạng loáng cái là xong chứ gì.” Thảo Vy nghiêng đầu, nở một nụ cười về phía tôi. “Thế nên về sau có rãnh thì nhớ ghé chơi.”

Dẫu cho nỗi đau vẫn còn đó, Thảo Vy lại đang cười, một nụ cười rạng rỡ chẳng khác gì một đóa hướng dương.

Có lẽ nguyện ước về “những điều chân thật” của cô là một điều không tưởng.

Có lẽ cá chép vẫn mãi chỉ là cá chép, chẳng thể hóa nổi rồng.

Nhưng chỉ cần nụ cười ấy của cô vẫn còn trên môi, tôi tin rằng sẽ sớm thôi, ngày mà chiếc bàn ăn này tiếp nhận thêm một thành viên nào khác chẳng còn mấy xa xôi nữa.

Sẽ sớm thôi.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free