Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 4: Thời Cơ Đến Rồi

" Mình cần thêm kiến!" Long Việt thầm nghĩ, bây giờ hắn giao nhiệm vụ cho Hắc Nghĩ đem Linh Thực ra rải trong hầm mỏ, chờ cho mấy con kiến khác đem về ăn.

Trong lúc chờ cho quân lực bầy kiến lớn mạnh thì Long Việt cũng tập trung rèn luyện bản thân. Kiên trì tập luyện vào mỗi tối, cộng thêm ăn đều đặn Linh Thực khiến hắn ngày càng mạnh mẽ hơn. Giờ đây hắn đã có thể nâng tảng đá 200kg trên lưng mà không chút khó khăn.

Còn về việc rủ thêm đồng đội, Long Việt cũng đã nhắm được thêm một người nữa. Người này cũng là nữ nhưng có thân hình nhỏ nhắn chỉ cao khoảng 1m50, mái tóc vàng đặc trưng của người châu âu. Gương mặt xinh đẹp như tạc tượng, làn da trắng như trứng gà bóc. Ngoại trừ đôi bàn tay thô ráp do phải ngày ngày đào quặng ra thì nàng đẹp toàn diện.

Mỗi tối nàng ta thường ngồi khoanh chân theo thư thế ngồi thiền của các nhà sư. Xung quanh nàng ta những đồ dùng bay lơ lửng.

" Cô ấy có khả năng điều khiển vật thể sao?" Long Việt đang chiếm quyền quan sát của Bạch Chu bám ở lỗ thông gió nhìn vào và thầm nói.

Khả năng này cũng rất có ích trong việc tẩu thoát. Hơn nữa nếu thoát được ra ngoài và sinh tồn thì khả năng của nàng ta cũng có thể bảo đảm an toàn cho hắn.

Long Việt liền viết giấy rồi gửi cho nàng, Bạch Chu tiếp tục làm công việc đưa thư. Khác với biểu cảm của cô nàng gầm cao máy thoáng dáng thể thao kia thì cô nàng tóc vàng này dường như khá yêu côn trùng.

Vừa nhìn thấy Bạch Chu là nàng ta đã đưa tay ra muốn nó bò lên tay mình. Long Việt không ngần ngại mà điều khiển Bạch Chu bò lên tay nàng.

Thấy trong miệng con nhện ngậm một mẩu giấy cuộn tròn. Cô gái tóc vàng tò mò muốn cầm lấy. Bạch Chu liền nhả nó vào tay của cô nàng.

" Đưa thư sao? Chắc ngươi là pet của một người thức tỉnh hả?" Cô gái tóc vàng khóe miệng hơi cong lên nói, giọng nói có chút tiếu ý.

Khi mở mảnh giấy ra, cô gái che miệng cười vì nội dung bên trong.

" Chào người đẹp, có muốn thoát khỏi nơi này không? Tiện thể đây là Bạch Chu pet của ta đừng làm hại nó nha."

Cô gái lấy ngón tay nựng lên phần đầu của Bạch Chu rồi khẽ nói : " Chủ của ngươi rất quan tâm ngươi đó."

Sau đó cô gái viết một mẩu giấy rồi đem đưa cho Bạch Chu, Bạch Chu đem thư về cho chủ nhân của mình.

" Xin chào, ta rất hứng thú với đề nghị của ngươi. Chúng ta có thể hợp tác nhưng hãy nói xem kế hoạch của ngươi là gì?"

Vậy là Long Việt và cô nàng tóc vàng trao đổi qua lại với nhau, khác với cô nàng gầm cao máy thoáng dáng thể thao thì cô nàng tóc vàng này rất hứng thú với chuyện bỏ trốn.

Cô ấy tên Lyly vừa 20 tuổi. Nàng sinh ra ngay lúc Trái Đất đang bị xâm lược. 3 tuổi bị đưa vào những nơi nuôi dạy trẻ em để trở thành nô lệ cho Thiên Nhân, cũng giống như bao người từ 20 tuổi trở xuống. Lyli không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, từ bé được nhồi sọ rằng Thiên Nhân là đấng cứu thế, sứ mệnh của con người là phải phục vụ Thiên Nhân.

10 tuổi nàng được đưa tới hầm mỏ từ đó tới nay 10 năm trôi qua, ban ngày cặm cụi đào quặng dưới cả ngàn mét đất, tối đến bị giam lỏng trong những căn phòng nhưng thực ra chẳng khác nào nhà tù.

Ở bên ngoài hành lang là hệ thống an ninh, cửa phòng cũng chỉ mở đúng hai lần là khi đi làm và đi làm về. Lyly rất muốn có một người bạn, tuy nhiên ở nơi này điều đó là rất xa vời.

Nàng thức tỉnh sức mạnh cách đây hơn 1 năm, nhưng không khoe ra mà giấu nó đi. Thỉnh thoảng loa phát thanh vẫn thông báo rằng nếu ai phát hiện bản thân có khả năng đặc biệt thì hãy báo cáo. Nếu như đủ điều kiện sẽ được rời khỏi hầm mỏ tới nơi tốt đẹp hơn.

Nhưng đối với Lyly thì những điều đó nàng đều không muốn, nàng muốn là được làm những gì mình thích. Nàng muốn sáng được ngủ nướng, còn tối thì ngồi nói chuyện cùng ai đó, bản thân là người thích giao tiếp nên sự đơn độc như con virus gặm nhấm nàng.

Ngày hôm nay đây, nàng cuối cùng đã thỏa mãn khi được trò chuyện cùng người khác. Dù thông qua giấy bút thôi nhưng cũng đủ khiến nàng thấy thoải mái.

" Chúng ta còn chưa biết tên nhau, ta tên Lyly còn ngươi?"

" Ta tên Long Việt."

Vậy là thời gian tiếp theo, Long Việt chăm chỉ rèn luyện. Hắc Nghĩ cùng bầy kiến đã gia tăng số lượng lên đáng kể. Nay đã lên tới hơn một ngàn. Long Việt cho chúng ăn Linh Thực rồi cho chúng đi đào hầm, tiến độ đều được Hắc Nghĩ báo cáo lại sau mỗi tối.

Số đất đào ra được Hắc Nghĩ chỉ huy bầy kiến đem ra tận đầu kia của đường hầm mà vứt. Tiện thể xây nó thành một gò đất để che đi sự hiện diện của đường hầm. Nếu chỉ nhìn lướt qua cũng chỉ thấy một gò đất mà thôi.

Nửa năm sau...

Cứ một năm một lần các Thiên Nhân sẽ ghé thăm hầm mỏ để xem tiến độ làm việc. Lính gác, hệ thống an ninh tất cả đều là robot và máy móc nên các Thiên Nhân không phải bận tâm tới lũ người hạ đẳng này làm gì.

Nhưng lượng quặng R cần được kiểm tra thường xuyên. Các hầm mỏ cũng có ganh đua với nhau, bên nào kiếm được nhiều quặng R hơn sẽ được cấp trên ban thưởng.

Bạch Thu Nguyệt cùng Bạch Uyên và vài Thiên Nhân khác hôm nay sẽ tới hầm mỏ kiểm tra. Họ dễ dàng vượt qua hệ thống an ninh, robot bảo vệ để tiến vào kho lưu trữ quặng.

Tại đây có một robot chuyên phụ trách việc kiểm kê lượng quặng tiếp đón bọn họ.

" Lượng quặng thu được tổng của năm nay là 100 tấn, nhiều hơn năm ngoái 12 tấn."

" Tốt, các mỏ khác thế nào?"

" Dạ các mỏ khác nhiều nhất cũng chỉ là 103 tấn, còn ít nhất là 85 tấn."

" Vậy là chỗ chúng ta gần đứng đầu rồi, lần này sẽ có phần thưởng từ cấp trên. Các ngươi làm rất tốt."

Sau khi kiểm tra lượng quặng trong kho, Bạch Thu Nguyệt cùng Bạch Uyên được robot phụ trách dẫn đi xem xét cơ sở hạ tầng, nơi nào cần nâng cấp, nơi nào cần tu tạo.

Đương nhiên không thể bỏ qua việc kiểm tra loài người. Lúc này robot phụ trách ấn một nút ở trên mu bàn tay, lập tức tất cả cửa phòng của loài người được mở ra. Hôm nay mọi người không phải đi làm vì hôm nay là ngày Thiên Nhân tới, bọn họ phải diện kiến Thiên Nhân.

Các phòng được xếp sát nhau, từ trái sang phải từ trên xuống dưới, tổng cộng có mười ngàn phòng, tương đương mười ngàn thợ mỏ ở đây.

Bạch Thu Nguyệt cởi bỏ mũ giáp, đứng trước toàn thể loài người ở đây, một màn hình chiếu full hd xuất hiện ngay sau lưng nàng để cho những người ở xa nhất cũng phải nhìn thấy, nghe thấy nàng.

" Trời má, xinh dữ vậy!"

" Năm ngoái là thằng đực rựa nào ấy, sao năm nay lại mọc ra em xinh thế này nhỉ haha!"

" Cẩn thận không bị cắt lưỡi đấy!"

Mọi người xôn xao hẳn lên khi chứng kiến được nhan sắc của Bạch Thu Nguyệt, một Thiên Nhân hàng thật giá thật.

Bạch Thu Nguyệt bắt đầu bằng một bài diễn thuyết đầy hào hùng về sự vĩ đại và thiêng liêng của Thiên Nhân, khích lệ động viên các thợ mỏ tiếp tục cống hiến. Đặc biệt nhấn mạnh việc đào tạo người thức tỉnh, hứa sẽ cho họ những đãi ngộ cực tốt.

Trong mười ngàn người, có không ít người nhảy nhót dơ cao tay muốn được chú ý. Các robot giống như máy bay không người lái mini bay tới nơi những người đó, sau đó dùng tay robot mà lôi họ khỏi vị trí đem lên tập hợp lại một chỗ gần ngay cạnh Bạch Thu Nguyệt đứng phát biểu.

Một gã đàn ông với cái bụng béo đứng gần Bạch Thu Nguyệt nhất, hắn ngước mắt lên nhìn cái dáng vẻ cao lớn ấy, những đường cong hoàn hảo trong bộ giáp tinh xảo ấy. Hắn thực sự muốn lao tới áp mặt vào đôi đào chín mọng kia.

Hắn nuốt nước bọt ừng ực, thần trí điên đảo vì cái ham muốn xác thịt mãnh liệt. Hai mắt hắn đỏ lên, nước dãi chảy dòng dòng.

Nhận thấy sự bất thường, lập tức hai robot bảo vệ đã lao ra khống chế người đàn ông kia lại. Hắn ta bị khống chế thì rối rít van xin nhưng ngay sau đó bị khóa mõm.

" Chờ đã, cho hắn thể hiện chút đi." Bạch Thu Nguyệt đưa tay ra dấu ngăn cản hai robot bảo vệ lại.

Người đàn ông thấy vậy vui sướng, hắn nghĩ với sự đẹp trai phong độ của mình đã làm cho trái tim của nữ Thiên Nhân này rung động. Việc bây giờ hắn cần làm chỉ là thể hiện khả năng, sau đó thì nàng sẽ đổ gục vì sự oai phong của hắn.

Người đàn ông cười như điên dại, sau đó bước ra phía trước. Hắn tiện tay giật lấy món vũ khí giống như súng của robot bảo vệ mà cho vào miệng.

Cứ tưởng hắn sẽ tự sát nhưng nào ngờ hắn nuốt luôn cây súng trong ánh mắt bất ngờ của mọi người.

" Năng lực gì đây?" Bạch Uyên đứng một bên tò mò.

" Haha ngạc nhiên lắm phải không, ta có khả năng ăn mọi thứ. Bất kể thứ gì dù là cứng hay mềm, tất cả đều sẽ bị ta tiêu hóa." Người đàn ông vỗ ngực bành bạch ra vẻ oai phong lắm, nghĩ rằng mọi người sẽ rất ngưỡng mộ khả năng của mình.

Bạch Uyên tròn mắt tò mò : " Ăn xong ngươi có tiêu hóa nó không?"

" Ta.....ủa!" Người đàn ông đang định trả lời thì cứng họng. Bên trong bụng bắt đầu có cảm giác đau dữ dội, sau đó bụng hắn phình lên như một quả bóng.

Mọi người thấy vậy kinh hãi, người đàn ông đau đớn mà gào lên bụng hắn ngày càng phình lớn sau đó trong tiếng hét thảm thiết của gã đàn ông xấu số thì bụng hắn phát nổ.

Bẹpppp....

Tất cả các bộ phận cùng những gì chứa trong bụng hắn đều văng ra bốn phương tám hướng. Bạch Thu Nguyệt cùng Bạch Uyên đã tránh đi từ trước, còn mấy con người đứng gần đó lãnh đủ combo dịch dạ dày, đồ chưa tiêu hóa hết, phân non, phân già của gã đàn ông bắn khắp mặt.

Một cơn buồn nôn dâng lên tận cổ họng, lúc này robot bảo vệ đi tới chỗ xác của người đàn ông rồi moi trong đống bầy nhầy ra cây súng của mình.

" Ngu ngốc!" Bạch Uyên tay bịt mũi, miệng nhỏ mắng một câu.

Nhanh chóng tất cả những thứ kia được dọn dẹp bởi robot, còn những người được chọn cũng nhanh chóng bị đưa khuất tầm mắt của các thợ mỏ.

Long Việt đứng trong hàng, hắn ngó đầu ra nhìn số lượng con người ở đây. Quả là một số lượng khủng khiếp, nhưng số lượng chẳng thể nào thắng được chất lượng.

Lũ robot bảo vệ tuy không nhiều nhưng chúng được trang bị vũ khí tối tân, hoàn toàn có thể đàn áp được sự nổi loạn nếu có. Nhưng hắn nhận ra một điều, ở nơi này Thiên Nhân hoàn toàn không lưu lại, họ chỉ đến một lát rồi đi ngay.

Tối đó, Long Việt ngồi trên giường mà khoanh chân, lúc này tầm nhìn của hắn đang được chuyển qua Bạch Chu.

Bạch Chu đang bò trên tường hướng thẳng tới nơi có chiếc camera an ninh, sau đó Bạch Chu bắt đầu nhả tơ.

Còn Hắc Nghĩ thì đang chỉ huy đàn em là hàng ngàn con kiến khác điên cuồng cắn vào khóa cửa phòng của Long Việt,

Tuy cửa bằng kim loại nhưng hàm răng của bầy kiến sau khi tiến hóa cũng rất chắc khỏe, có thể gặm nhấm cả kim loại cứng.

Một lát sau, chiếc khóa bị cắn đứt. Long Việt liền mở cửa đi ra ngoài. Lần đầu được ra khỏi phòng vào buổi tối, hắn tranh thủ ngắm mọi thứ xung quanh trong vài giây.

Ngay sau đó hắn chạy tới cửa phòng của Lyly rồi gõ cửa. Lyly nghe tín hiệu lập tức sử dụng khả năng điều khiển đồ vật của mình để làm bung chốt khóa từ bên ngoài. Sau đó cánh cửa của nàng cũng mở ra.

Đây là lần đầu tiên Lyly gặp Long Việt, cả hai nhìn nhau một chút rồi hắn nói : " Không còn thời gian nữa, đi thôi."

Tiếp đó là tới của phòng của cô gái kia, Lyly dễ dàng làm cho chốt khóa bung ra. Cửa mở, cô gái gầm cao máy thoáng kia xuất hiện.

Long Việt phải ngạc nhiên vì cô nàng này cao hơn hắn một chút, cô nàng cũng nhìn Long Việt rồi nhìn sang Lyly, cả ba có nhiều điều muốn nói nhưng lúc này điều quan trọng là phải chạy.

Long Việt dẫn cả hai tới nơi gầm một miệng cống thoát nước ở cuối hành lang. Nơi này có một vòng tròn được bầy kiến đánh dấu bằng dấu răng từ trước.

Long Việt lập tức nói với cô gái kia : " Ê, mau làm sập nó xuống."

Cô gái kia tiến đến nhướng mày, nắm tay thật chặt cô gái ấy nghiến răng : " Ta tên Tiểu Thiết, không phải là ê."

Ầm...

Nắm đấm mạnh mẽ của cô gái phá thủng lớp bê tông tạo thành một cái hố, tiếng động lớn phát ra. Lúc này hệ thống khóa của những cánh cửa cũng bắt đầu vang lên tiếng còi cảnh báo. Nhanh chóng hệ thống cảnh báo vang ra khắp nơi.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free