Chapter 3: Tìm Cách Bỏ Trốn
Trái đất sau 20 năm bị Thiên Nhân chiếm đóng. Quặng R càng bị khai thác thì nơi đây ngày càng trở nên hoang tàn. Những cánh rừng xanh gần như biến mất, nước biển thì chuyển sang màu đen. Khi loài người bị nô dịch ở dưới những hầm mỏ khổng lồ sâu dưới lòng đất thì phía trên mặt đất lại là nơi tung hoành của các loài vật biến dị.
Lúc này một chiếc xe chiến đấu đang chạy như tên bắn trên đồng bằng rộng lớn, chiếc xe có thiết kế gần giống xe đua nhưng to lớn và hầm hố hơn nhiều với lớp vỏ bằng kim loại bóng loáng.
Tiếng động cơ nổ ầm ầm vang lên, trong xe có hai Thiên Nhân đang ngồi, một người lái xe còn một người điều khiển khẩu súng ở trên nóc xe.
Phía trước xe là một đàn trâu rừng biến dị, chúng to lớn gấp đôi trâu bình thường, lớp da dày đen bóng tạo cho cảm giác cực kì lì đòn. Cặp sừng cong nhọn trên đầu cực kì đáng đề phòng.
Đàn trâu đang điên cuồng bỏ chạy khỏi sự truy đuổi của hai Thiên Nhân kia.
" Đã nhắm được mục tiêu!" Người điều khiển súng lên tiếng.
" Ok!" Người lái xe đạp ga tăng tốc.
Đoàng.
Khẩu súng trên nóc xe khai hỏa, một tiếng động lớn vang lên, kèm theo đó là một con trâu khổng lồ lăn đùng ra chết. Chiếc xe chạy một vòng rồi quay lại, hai Thiên Nhân bước xuống xe, vóc dáng cao lớn của họ không thể nhầm lẫn đi đâu được.
Tuy nhiên cả hai có sự chênh lệch về chiều cao bởi một người là nam còn một người là nữ. Người nữ cởi bỏ lớp mũ giáp ra lộ nhan sắc xinh đẹp trong nước da trắng hồng rạng rỡ, Thiên Nhân và con người chỉ khác nhau về chiều cao còn về ngoại hình thì giống nhau tới 90%. Đương nhiên có một điểm khác đó là Thiên Nhân bẩm sinh đều có vóc dáng rất đẹp, nam thì lực lưỡng còn nữ thì thon thả. Nam anh tuấn phi phàm còn nữ thì xinh đẹp động lòng người.
Nữ Thiên Nhân sau khi cởi mũ, hít lấy bầu không khí ô nhiễm của Trái Đất rồi nói : " Thật dễ chịu."
Nam Thiên Nhân liền nhắc nhở : " Đội Trưởng, ta khuyên ngươi bao nhiêu lần rồi tuyệt đối đừng bỏ mũ bảo hiểm ra."
Nữ Thiên Nhân cười đáp : " Không khí ở đây rất trong lành, khác xa so với ở nhà."
Cả hai tiến đến xác của con trâu khổng lồ, phần đầu của nó bị thủng một lỗ do đạn bắn. Nam Thiên Nhân lên tiếng khen ngợi : " Kỹ năng bắn của đội trưởng quả là tuyệt."
" Khỏi khen, đem nó về cho ta, ta muốn món trâu rừng nướng." Nữ Thiên Nhân khịt khịt mũi rồi ra lệnh cho người bên cạnh.
" Vâng thưa đội trưởng."
Sau đó cả hai đem xác con trâu trở về căn cứ.
Là một pháo đài khổng lồ trên đỉnh núi, đây là nơi Thiên Nhân sinh sống, có tổng cộng 1000 Thiên Nhân hiện đang sinh sống của Trái Đất.
Khi cả hai về tới cổng pháo đài, vừa hạ chân xuống thì đã có người đứng ở cổng đợi. Chỉ chờ hai người xuất hiện liền mắng té tác.
" Hai người ấy hả, đi chơi suốt cả ngày không lo nhiệm vụ. Để một thân một mình ta làm hết, ta không chịu đâu." Giọng nói trong trẻo có phần đáng yêu, là một nữ Thiên Nhân cũng rất xinh đẹp với mái tóc dài bồng bềnh.
" Bọn ta đâu có đi chơi, bọn ta đi làm nhiệm vụ đấy chứ?" Nam Thiên Nhân kia chống chế.
" Nhiệm vụ con khỉ, ta dựa vào định vị xác nhận hai ngươi lang thang ở khu vực đồng bằng phía tây, nơi đó căn bản không có nhiệm vụ gì cả." Nữ Thiên Nhân kia tỏ ra bực dọc tay chống nạnh và chất vấn.
" Thôi được rồi Bạch Uyên, ta có đem thịt trâu rừng về cho cô này."
" Thật hả Bạch Thu Nguyệt?" Nữ Thiên Nhân tên Bạch Uyên nghe có thịt trâu rừng thì sáng mắt.
Bạch Thu Nguyệt gật đầu, sau đó cả ba người cùng đi vào trong pháo đài. Trên bàn ăn, thịt con trâu đã nướng chín và bốc mùi thơm nghi ngút, Bạch Uyên nhanh chóng xẻ một miếng lớn rồi ăn ngon lành.
" Oa ngon quá, lâu lắm rồi mới được ăn ngon như vậy!"
" Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn."
Ăn xong, Bạch Thu Nguyệt hỏi về công việc : " Thế nào rồi, mấy ngày nay có thêm Hạ Nhân nào thức tỉnh không?"
Hạ Nhân là cách gọi của Thiên Nhân giành cho loài người, vì họ xem loài người là lũ sâu bọ chỉ xứng đáng làm nô lệ.
Bạch Uyên liền đáp : " Không có thêm, lần này chỉ có vỏn vẹn có ba người nhưng hai người thức tỉnh năng lực vô dụng."
" Còn người kia?" Bạch Thu Nguyệt hỏi.
" Người còn lại thức tỉnh khả năng điều khiển lửa, một dạng khá phổ thông. Ta đã thu xếp cho hắn ở riêng rồi, vài ngày nữa sẽ đánh giá hắn, nếu không được thì tiêu hủy." Bạch Uyên đáp một cách vô cùng thản nhiên.
Bạch Thu Nguyệt gật đầu : " Các Trưởng Lão nói Hạ Nhân rất có tiềm năng phát triển, nhưng đã 20 năm rồi vẫn chưa tìm được một ai có tiềm năng thực sự, hầu hết chỉ là những kẻ mang năng lực quái dị."
Trong hầm mỏ, Long Việt tay đào quặng nhưng ý thức cùng tầm nhìn đã chuyển sang Hắc Nghĩ.
Hắn muốn khám phá đường hầm này một chút, hắn dừng lại sau đó thử đào đất bằng sức của Hắc Nghĩ, Hắc Nghĩ rất khỏe nên điều này chẳng có gì khó khăn cả.
Cứ khoảng 10 giây thì Hắc Nghĩ đào và cuộn được một viên đất to bằng chính bản thân nó rồi đưa lên. Lúc này Long Việt nảy sinh ra một kế hoạch bỏ trốn, hắn sẽ đào một đường hầm để chạy thoát ra bên ngoài.
Phần con người sinh sống thường chỉ cách mặt đất vài chục mét. Chỉ có nơi khai thác quặng R là sâu tận bên dưới. Nếu hắn có thể đào được một đường hầm thông lên mặt đất thì cơ hội trốn thoát có khả thi hơn.
Đương nhiên Long Việt từ bé chỉ được nhồi nhét vào đầu những thứ giúp ích cho việc đào mỏ, phân loại quặng. Chứ không được dạy về thế giới động vật, không được dạy về tập tính sinh hoạt của các loài.
Nhưng trùng hợp thay trong cuốn nhật ký lại có điều đó, người đó viết rất rõ ràng tập tính sinh hoạt và tổ chức bầy đàn của loài kiến.
Long Việt dựa vào điều đó, hắn tính xây dựng một đội quân kiến giúp mình đào hầm. Một con kiến như Hắc Nghĩ có thể đào chậm nhưng nếu có hàng ngàn con, hàng vạn con thì sao.
Nghĩ đến đó nên Long Việt đã đem Linh Thực của mình rải xuống nền đất nơi hắn đào quặng sau khi tan làm.
Tối đó hắn đã nhận được kết quả, một nhóm gồm gần 100 con kiến nhỏ xíu đã tụ tập lại ở phòng của hắn. Nhìn chúng có vẻ là cùng loài với Hắc Nghĩ.
Long Việt liền ra lệnh cho Hắc Nghĩ giao tiếp với bầy kiến, rất nhanh vì sự to lớn và mạnh mẽ của mình nên Hắc Nghĩ đã trở thành chỉ huy của đàn kiến kia.
Vì để nhanh chóng giúp chúng to lớn và mạnh mẽ nên Long Việt đem toàn bộ Linh Thực tích góp ra mà cho chúng ăn hết. Đám kiến trong vòng vài ngày con nào con đấy to lớn gần bằng Hắc Nghĩ, nhưng chúng không có cánh giống Hắc Nghĩ nên khả năng bay là độc quyền của Hắc Nghĩ.
Toàn bộ bên ngoài hầm mỏ được bao phủ bởi một khối kiến trúc bê tông cốt thép dày và kiên cố. Muốn đào hầm qua bê tông với sức của bầy kiến là điều bất khả thi, tuy nhiên có thể đào một đường hầm ngay phía sau lớp bê tông, sau đó chỉ cần đúng thời cơ mà phá hủy lớp bê tông thì đường thoát sẽ rộng mở.
Long Việt không thể chia sẻ tầm nhìn của mình cùng Hắc Nghĩ ở khoảng cách quá xa, nhưng Hắc Nghĩ lại có thể sai đàn em của nó đi do thám rồi về báo lại với hắn.
Quả nhiên sau vài ngày thì đám kiến cũng tìm ra một nơi có thể cho chúng chui qua và đào hầm. Là một khe nét trên bức tường bê tông gần miệng cuống thoát nước.
Vậy là đàn kiến bắt đầu đào, chúng phân chia công việc rất rõ ràng. Con đào đất con vận chuyển đất đi, còn thay phiên nhau đổi ca cho đỡ chán. Ban đầu chúng chưa đào đường hầm rộng mà đào một lối rất nhỏ chỉ để chúng di chuyển, Long Việt sai chúng làm vậy vì để xem độ dài của đường hầm cần đào là bao nhiêu để còn tính toán.
Trong khi chờ có đường hầm thì Long Việt cũng bắt đầu rèn luyện thể lực, 100 cái gập bụng, 100 cái chống đẩy, 100 cái kéo xà,...
Hắc Nghĩ đi làm nhiệm vụ vậy nên Long Việt đã chia sẻ tầm này cùng với Bạch Chu rồi điều khiển nó bò tới lỗ thông gió phòng của cô gái khỏe khoắn kia.
Thay vì rình trộm như mọi lần thì hắn đã chủ động tiến vào bên trong, Bạch Chu lúc này cũng to như một con cua đồng, toàn thân màu trắng với lớp lông mềm mại. Phần bụng có hình mặt quỷ màu đỏ nhìn khá ghê gợn.
Để tránh cho Bạch Chu bị cô gái này cầm dép ném chết thì Long Việt đã chu đáo viết một vài từ vào tờ giấy rồi cuộn lại cho Bạch Chu cầm.
Lúc này Bạch Chu bò xuống bên dưới dùng tơ nhện của mình gắn vào tờ giấy rồi bắt đầu thả nó xuống gần với chiếc bàn nhỏ của cô gái và cứ theo lơ lửng ở đó.
Sau khi cô gái tập thể dục xong thì chú ý tới điều kì lạ này, cô nàng hướng mắt lên trên thì thấy một con nhện trắng toát to tổ bố thì khiếp hãi vô cùng.
Nhưng sự chú ý của nàng nhanh chóng bị thu hút khi tờ giấy rơi xuống do tơ nhện bị Bạch Chu cắt đứt.
Cô nàng nhìn tờ giấy, rõ ràng không phải của nàng. Nàng liền mở nó ra, bên trong có vài dòng chữ.
" Chào người đẹp, có muốn trốn khỏi hầm mỏ không? Ta ở phòng 202 cách ngươi 7 phòng về tay phải. À còn nữa Bạch Chu là bạn của ta đừng có đập nó nha."
Cô gái đọc xong mảnh giấy thì ngước mắt lên nhìn con nhện trắng to đùng đang bò về lỗ thông gió mà thầm nói : " Bạch Chu là mày sao, chủ nhân của mẩu giấy này cũng là kẻ vừa thức tỉnh? Khả năng điều khiển động vật sao?"
Rồi cô gái cũng lật mặt sau của tờ giấy và dùng một mảnh đá than để viết lại mấy dòng, sau đó cuộn gọn lại rồi nhón chân đưa lên cho Bạch Chu.
Khi nàng đưa tay lên phần nách trắng tinh của nàng lộ ra, Long Việt đang chia sẻ tầm nhìn cùng Bạch Chu nên quan sát thấy hết. Bạch Chu đem mẩu giấy kia về cho chủ nhân.
Long Việt mở giấy ra xem.
" Chào người bên đó, bỏ ý nghĩ điên rồ đó đi. Nơi này được thiết kế cực kì kiên cố. Sức của ta và ngươi cộng lại cũng chẳng thể làm gì."
Long lại xé một mẩu giấy từ cuốn nhật ký và viết vài dòng, Bạch Chu chịu trách nhiệm đưa thư, cũng may đây không phải đôi tình nhân nếu không thì nó cũng sẽ bị ăn ngậm mồm bởi cơm chó.
Cả hai trao đổi ngày càng dài, Long Việt vẫn khẳng định có thể trốn thoát bằng cách khoe rằng hắn đã xây một lối ra sẵn, chỉ cần cô nàng giúp sức phá tường vào phút chót là được.
Tuy nhiên cô nàng lại có ý định bộc lộ sức mạnh để được Thiên Nhân chú ý, từ đó thoát khỏi hầm mỏ chết tiệt không khác gì nhà tù này. Mặc dù Long đã khuyên ngăn rằng không có gì quý hơn tự do nhưng cô gái lại nói rằng tự do rồi để làm gì, khi không có ai hưởng thụ cùng.
Long Việt hiện tại chưa thuyết phục được nàng, nhưng hắn tin một thời gian ngắn nữa hắn có thể.
Cập nhật tình hình đường hầm, đã 10 ngày trôi qua và đàn kiến đã đào thông được lên mặt đất với độ lớn chỉ bằng ngón tay.
Long Việt dùng số đo ghi trong nhật ký để tính độ dài của đường hầm. Hắn tính ra được 1 con kiến dài khoảng 2cm. Cứ 50 con xếp hàng với nhau thì thành 1 mét.
Sau đó hắn ra lệnh cho Hắc Nghĩ làm công việc này. Kết quả cho ra chiều dài đường hầm là 15km. Long Việt suy sụp tinh thần, đám kiến đào 10 ngày thông một đường hầm vừa ngón tay trỏ, vậy cần bao lâu để đào đường hầm cho bản thân hắn chui vừa.