(Đã dịch) Đạo Mộng Tông Sư - Chương 201 : Chương 201
Thứ hai trăm mười chín chương: Ha ha, ngươi có kêu gào khản cổ cũng chẳng ai đến cứu đâu...
Ta… đã chết sao?
Khi ý thức phục hồi từ một mảng hỗn độn, nữ tử vẫn còn chút mơ hồ. Đây là chỗ nào?
Trước mắt tối đen như mực, khiến nàng dần nhận ra có lẽ mình vẫn còn sống... Nếu không, theo giáo lý, nàng lẽ ra phải được tiến vào Thần quốc Quang Minh rực rỡ ánh hào quang, chứ không phải một nơi tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì thế này.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với mình?
Trong trí nhớ, chỉ còn lại khoảnh khắc kinh ngạc cuối cùng khi giao chiến với Vương Ngũ. Nữ tử chỉ nhớ là sau khi mình tung ra sát chiêu, dường như đã có chuyện gì đó xảy ra, rồi sau đó...
Rồi sau đó cô ta mới ra nông nỗi này.
Vương Ngũ đúng là một đối thủ không thể khinh suất trêu chọc. Với thực lực của mình mà tùy tiện giao chiến với hắn, quả nhiên chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Điều này trước đây đã có người nhắc nhở cô ta, đáng tiếc cô ta lại chẳng có cơ hội lựa chọn nào khác.
Bất quá, điều đáng mừng là Vương Ngũ dù mạnh nhưng so với ca ca của cô ta thì vẫn còn kém xa lắm. Nếu cho hắn thêm vài năm nữa, có lẽ ngay cả ca ca cô ta cũng khó lòng chế ngự được hắn, nhưng ít nhất bây giờ thì...
“Này, nếu tỉnh rồi thì đừng có mơ mộng viển vông nữa, chúng ta chuẩn bị ‘gia hình’ đây.”
Tiếng Vương Ngũ vang lên bên tai, khiến nữ tử giật mình, muốn mở miệng nói nhưng lại thấy miệng mình bị cái gì đó bịt kín, chỉ có thể phát ra những tiếng “ô ô”.
Cùng lúc đó, gáy cô ta đau nhức như muốn xé toang, cả người có chút hỗn loạn, toàn thân rã rời không chút sức lực.
Sau đó, cô ta chợt nghe thấy giọng Vương Ngũ.
“Nói thực ra, từ có người khuyên tôi nên học cách làm việc tốt giúp đời, thì tôi cũng ít khi ra tay tàn nhẫn với người ngoài lắm, nhưng cô lần này là một ngoại lệ. Chạy đến cổng Học viện Dương Thành gây sự thì cũng thôi đi, nhưng cô lại đi đả thương ai không đả thương? Cứ gì phải đả thương Hoa Vân lão sư cơ chứ? Nếu là người khác, ví dụ như Phó Viện trưởng Lý Thành Vãn, dù cô có đánh lão già đó đến tàn phế cả đời, thì tôi cũng chẳng thèm quản đâu.”
Trong lòng nữ tử cười lạnh: Đánh trúng cái con súc sinh nhà họ Hoa thì sao chứ! Người nhà họ Hoa đáng phải chết, ta đả thương cô ta, ngươi có thể làm gì được ta!?
Nhưng khi nói ra thì chỉ còn là: “Ô ô! Ô ô ô!”
Bất quá, Vương Ngũ cũng nghe ra trong lòng nữ tử tràn đầy bất phục, hắn không khỏi cười nói: “Cứng miệng thế này à, nhưng lát nữa lên hình thì đừng có van xin đấy nhé.”
Hừ, chỉ bằng ngươi mà đòi ta van xin à? Có chiêu trò gì thì cứ vi���c dùng đi! Sợ đau sợ chết không phải là người của Thần Thánh Đế Quốc!
“Ô ô!”
Vương Ngũ nói: “Ừm, có quyết tâm, có niềm tin đấy, không hổ là người dân của Thần Thánh Đế Quốc ha~ Vậy chúc cô vui vẻ với "trò chơi" sắp tới nhé~”
Trong lúc nói chuyện, nữ tử bỗng nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến từ gần đó, dường như có rất nhiều người đang tiến tới.
Số người phải tầm ba đến bốn gã, dựa vào tiếng bước chân mà phán đoán, đều là những kẻ không thạo võ nghệ nhưng thân hình cường tráng, là đàn ông... Khoan đã?! Đàn ông sao!?
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, nữ tử cố sức vùng vẫy, nhưng tay chân, cổ và cả eo đều bị dây thừng trói chặt cứng, không thể nhúc nhích được chút nào, càng giãy giụa thì càng bị siết đau điếng.
“Ha ha!” Trong bóng đêm, tiếng cười cợt của một gã đàn ông thô lỗ vang lên, “Đúng là hàng thượng đẳng sắc đẹp.”
Vương Ngũ cười nói: “Đương nhiên rồi, nếu không như thế thì tôi cũng chẳng đáng mời các vị đến đây làm gì.”
Gã đàn ông thô lỗ kia nói: “Quả thật, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng coi trọng thân thể mình, nếu là một người phụ nữ xấu xí, dù có bị chó vồ, e rằng cũng chỉ đau lòng có hạn, càng không xứng để anh em Doãn thị chúng tôi ra tay.”
Vương Ngũ nói: “À đúng rồi, nói đến đây, những thứ tôi dặn các anh mang đến đã đầy đủ cả chưa?”
“Đương nhiên rồi, ngài đã dặn dò cẩn thận thế thì sao chúng tôi dám quên? Chúng nó đang ở sau kia, tổng cộng bảy con, đều là chó săn cỡ lớn được huấn luyện đã lâu, đảm bảo biểu hiện sẽ khiến người ta hài lòng tuyệt đối.”
Vương Ngũ nói: “Hài lòng hay không thì còn tùy, đừng vội khoe khoang.”
“Ha ha, ngài cứ yên tâm đi! Nếu bảy con súc sinh kia mà không ăn thua, thì anh em chúng tôi sẽ tự thân vận động luôn.”
“Ồ, vậy thì hay quá.”
...
Cuộc đối thoại giữa Vương Ngũ và những tên đàn ông xa lạ khiến nữ tử kinh hoàng. Mỗi lời bọn chúng nói ra như những con dao nhỏ lạnh buốt, từng nhát, từng nhát cứa vào tim nữ tử.
Cái “gia hình” mà Vương Ngũ nói, chẳng lẽ là...
Các ngươi không thể làm như vậy! Các ngươi căn bản không biết ta là ai cả!
“Ô ô! Ô ô!”
Gã đàn ông xa lạ cười hắc hắc: “Cái con ranh nhỏ này tiếng kêu nghe thật mê người, chỉ mới nghe thôi mà lão tử đã có chút chịu không nổi rồi.”
Lại có một người nói: “Xem ra vẫn còn là con gái nhà lành... Ta nói này, Vương huynh, ngươi thật sự định giao cô ta cho chúng tôi sao? Đàn bà mà đã lọt vào tay anh em Doãn thị chúng tôi rồi thì... chẳng còn gì để nói nữa đâu.”
Một người khác bổ sung: “Đúng vậy, Vương tiên sinh, chi bằng anh ra tay mở hàng trước đi, đợi anh chán rồi thì anh em chúng tôi tiếp nhận cũng được.”
Vương Ngũ lại nói: “Không cần thiết, tôi không có hứng thú với cái loại thần côn đàn bà này. Các anh cứ tự nhiên mà làm tới đi, càng tàn tệ càng tốt.”
“Hắc hắc, vậy thì vô cùng cảm kích... Anh em Doãn thị chúng tôi lăn lộn trong nghề này lâu như vậy, cũng đã ‘kinh qua’ vô số phụ nữ, nhưng loại ‘hàng’ cao cấp thế này thì đúng là đếm trên đầu ngón tay thôi à~”
Nói xong, tiếng bước chân của một người đến gần. Nữ tử chỉ cảm thấy trên mặt mình bỗng chốc nóng bừng, đã bị một bàn tay to thô ráp sờ soạng!
Dừng lại! Mau dừng tay lại đi!
“Ô ô ô!”
Tên đàn ông cười ha ha: “Đúng là con đàn bà nhạy cảm, mới sờ nhẹ một chút lên mặt mà đã phản ứng lớn thế rồi, lát nữa không biết sẽ sướng đến mức nào nữa!”
Nữ tử trong lòng xấu hổ và giận dữ tột cùng, nhưng vì bị dây thừng trói chặt, cô ta thật sự không thể nhúc nhích... Đúng rồi, mình còn có Trúc Mộng Thuật!
Trong lúc bấn loạn, cô ta lại quên mất chiêu này. Nữ tử vội vàng triệu hồi cảnh trong mơ, ý đồ dùng Trúc Mộng Thuật làm trọng thương tinh thần đối phương, nhưng vừa mới đưa ý thức chìm vào cảnh trong mơ, cô ta đã nhìn thấy khuôn mặt Vương Ngũ.
“Chờ lâu lắm rồi nhỉ~”
Ngay sau đó, trước mắt cô ta liền hiện lên một đạo ánh đao màu đen. Nữ tử dùng hết toàn lực né tránh về phía sau, nhưng vẫn bị lưỡi dao sượt qua làm bị thương hai má.
Trong cơn nguy cấp tột độ, nữ tử cao giọng hô: “Dừng tay! Ta là hậu duệ đời thứ ba mươi bảy của hoàng thất Thần Thánh Đế Quốc, Bát hoàng nữ Khiết Tây Tạp!”
Vương Ngũ nghe vậy cũng ngây người ra: “Ai cơ?”
Khiết Tây Tạp lặp lại lần nữa, rồi nói: “Ta yêu cầu ngươi lập tức dừng ngay hành động xúc phạm này, và phải đối đãi với ta theo đúng lễ nghi của hoàng tộc!”
Vương Ngũ cười nói: “Lễ nghi hoàng tộc ư? Cô nghĩ anh em Doãn thị dễ mời lắm sao? Cô nghĩ bảy con chó săn cỡ lớn được huấn luyện chuyên nghiệp dễ tìm đến thế sao? Thế này đã là đãi ngộ ‘siêu hoàng tộc’ rồi đấy nha~”
Khiết Tây Tạp căng thẳng: “Mau bảo bọn chúng dừng tay! Bằng không...”
“Bằng không thì sao? Cô đã kêu đủ rồi à?”
Khiết Tây Tạp cứng họng, biết rằng trong tình cảnh hiện tại, mình thật sự không có tư cách để cứng rắn với đối phương, đành phải chịu thua mà nói: “Ta là sứ giả, đại diện cho Học viện Hoàng gia Đế Quốc đến Học viện Dương Thành của Liên Minh Tự Do để truyền tin. Đáng lý ra ta phải được tôn trọng và bảo vệ.”
“Sứ giả cái khỉ mốc! Chạy đến tận cửa nhà người ta, đả thương đạo sư vĩ đại của chúng tôi, mà cô còn mặt mũi nói mình là sứ giả à?”
“Chuyện đó không giống nhau! Cô ta là người nhà họ Hoa!”
Vương Ngũ tò mò: “Người nhà họ Hoa thì sao?”
Khiết Tây Tạp nghiêm túc nói: “Gia tộc Hoa và Hoàng thất Thần Thánh Đế Quốc là kẻ thù truyền kiếp không đội trời chung. Bọn họ là tội phạm đầu sỏ gây ra sự chia cắt vĩ đại của Đế Quốc. Chúng tôi có thể công nhận người Bồng Lai và một phần người Tây Đại Lục thành lập Liên Minh Tự Do, nhưng tuyệt đối không thể tha thứ sự phản bội của người nhà họ Hoa năm xưa. Điều này ngay cả hội nghị quý quốc cũng ngầm đồng ý.”
Về sự chia cắt vĩ đại của Thần Thánh Đế Quốc và sự thành lập của Liên Minh Tự Do, Vương Ngũ khi ở dưới mê cung cũng từng đọc qua các tài liệu liên quan, và cũng đã biết không ít bí ẩn từ miệng Lão Độc Nhãn.
Gia tộc Hoa là những người di cư sớm nhất từ Đại Lục Bồng Lai đến Tây Đại Lục, cũng là gia tộc lớn đầu tiên được Thần Thánh Đế Quốc công nhận, ban cho thân phận quý tộc. Thế nhưng sau này, một Trúc Mộng Sư trẻ tuổi tên Washington của gia tộc Hoa, người tôn thờ tự do và dân chủ, đã không hài lòng với hiện trạng người nhà họ Hoa phụ thuộc vào Thần Thánh Đế Quốc, áp bức đồng bào Bồng Lai. Ông ta dứt khoát thoát ly gia tộc, khởi nghĩa vũ trang, và sau hơn mười năm chinh chiến, ��ã lập nên công huân bất hủ.
Nhưng đối với Liên Minh Tự Do mà nói, đó là công huân, còn trong mắt Thần Thánh Đế Quốc, đó lại là một sự sỉ nhục trắng trợn. Hơn nữa, Washington – thanh niên quý tộc vốn xuất thân từ Thần Thánh Đế Quốc – lại khiến người ta hận không thể ăn tươi nuốt sống!
Sau đó, tình thế bức bách, Thần Thánh Đế Quốc không thể không thừa nhận độc lập của Liên Minh Tự Do. Liên Minh Tự Do cũng không còn đủ sức duy trì các cuộc chinh chiến hàng năm, nên đã ký kết minh ước với đối phương, hai bên đạt được đồng thuận trong phần lớn các lĩnh vực và thiết lập nền tảng hòa bình.
Nhưng Thần Thánh Đế Quốc chưa từng tha thứ Washington, cùng với hậu duệ của ông ta. Dù thời gian hàng trăm năm đã trôi qua, lòng thù hận của Đế Quốc đối với người nhà họ Hoa đã phai nhạt rất nhiều, nhưng trong nước vẫn luôn có một số ít phái cấp tiến, không thể quên lịch sử đã qua.
Hiển nhiên, Khiết Tây Tạp chính là một trong số đó, không chỉ hận mà còn hận một cách chính đáng: “Quả thật, ta là sứ giả đến thăm Học viện Dương Thành, lẽ ra phải tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc hòa bình. Thế nhưng nếu đã gặp người nhà họ Hoa, thì chẳng lạ gì khi ta chủ động ra tay~ Ai bảo cái người đàn bà đó không biết sống chết mà xuất hiện trước mặt ta chứ? Ai bảo cô ta yếu đến mức bị ta trọng thương chỉ bằng một chiêu?”
Trước sự logic của Khiết Tây Tạp, Vương Ngũ gật đầu tỏ vẻ rất tán thành: “Nói cho cùng, xem ra cô vẫn là thiếu đòn thì phải~”
Sau đó liền trở lại với thực tại, Vương Ngũ chào hỏi anh em Doãn thị: “Thế này nhé, mọi người cứ đem tuyệt chiêu ‘áp đáy hòm’ ra mà dùng đi. Nghe nói các anh có bản lĩnh khiến phụ nữ mang thai rồi đẻ ra chó con, không biết là thật hay giả vậy ta~”
Một trong những tên tráng hán cười ha ha: “Chuyện này thật sự không phải nói đùa đâu, chúng tôi quả thật có cách này!”
“Đúng vậy, mấy anh em chúng tôi từng giao hảo với một Trúc Mộng Sư, từ tay hắn mà có được một con chó đen cỡ lớn có thể khiến phụ nữ mang thai và đẻ ra chó con. Nếu huynh đệ đã mở lời, lát nữa tôi sẽ bảo thằng đệ về dắt nó ra.”
Khiết Tây Tạp nghe xong, sợ hãi đến mức cả người run lên bần bật, vội vàng van xin trong cảnh trong mơ: “Van cầu ngươi, đừng mà!”
Vương Ngũ cười nói: “Ơ, cô không phải nói tuyệt đối không van xin sao?”
Lúc này, một gã tráng hán của nhà họ Doãn đã đưa bàn tay từ mặt cô ta dần dần di chuyển xuống phía dưới...
Khiết Tây Tạp nước mắt giàn giụa: “Cầu xin ngươi!”
Vương Ngũ vẫn không hề lay chuyển: “Cầu xin tôi vô dụng thôi. Nếu có bản lĩnh, thì cô hãy tìm Hoa lão sư đến đây. Nếu cô ấy mở miệng, tôi sẽ tạm tha cho cô.”
Ngay lúc này, bỗng nhiên một giọng nữ vang lên trong không gian cảnh trong mơ: “Vương Ngũ, tha cho cô ta đi.”
“... Hoa lão sư? Cô thật đúng là xuất quỷ nhập thần đấy.”
*
Thứ hai trăm hai mươi chương: Hoa lão sư, về cái 'thể chất tự ngược' cô vừa thể hiện ra đây, tôi cho rằng cần được cấp cứu khẩn cấp...
Sự xuất hiện của Hoa Vân có vẻ vô cùng đột ngột. Vào thời điểm khác, có lẽ Khiết Tây Tạp đã sợ hãi mà thét lên, nhưng giờ đây, bóng dáng nữ tử xuất hiện trong không gian cảnh trong mơ lại như ngọn lửa bùng cháy, thắp lên toàn bộ hy vọng trong cô ta.
“Hoa Vân!?”
Đúng là Hoa Vân thật.
Từ khi bị Khiết Tây Tạp đánh trọng thương tại cổng chính Học viện Dương Thành, đã qua nửa ngày. Bản thân Hoa Vân nhanh chóng nhận được sự cứu trợ từ các thủ hộ thần, bước đầu vết thương đã được chữa khỏi. Đương nhiên, để hoàn toàn phục hồi, vẫn cần một thời gian tĩnh dưỡng.
Nhưng Hoa Vân nào có tâm tư tĩnh dưỡng chứ? Về thân phận của con ngựa thồ từ Thần Thánh Đế Quốc kia, nàng đã đại khái đoán ra. Nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra khi Vương Ngũ làm xằng làm bậy trên người kẻ đó... nàng không thể không lo lắng!
Bất quá, muốn tìm được Vương Ngũ nói thì dễ hơn làm sao? Hành tung của một kẻ ‘bàn tay vàng’, dù Hoa Vân có dốc toàn lực phóng thích Trúc Mộng Thuật cũng không thể tìm kiếm được. Vì thế, trong lúc bất đắc dĩ, Hoa Vân đành phải dùng đến một chiêu hiểm.
Nàng trực tiếp chạy đến Thư viện lớn của Liên Minh Tự Do, tìm người chủ nhà trọ của Vương Ngũ trong kỳ nghỉ đông – Elizebeth.
“Vương Ngũ ư? Trưa nay có về một chuyến, nói là muốn đi Thành Đông, bữa tối không cần đợi hắn...”
Thành Đông!?
Hoa Vân lập tức biến sắc. Vận mệnh tổng thể của Thành Phố Tự Do, càng gần phía Tây Bắc thì càng là nơi tập trung của các quan to quyền quý. Phía Nam kém hơn một chút, còn phía Đông là nơi tồi tệ nhất, hầu như chỉ là khu ổ chuột... Và một điều quan trọng nhất.
Thành Đông, chính là nơi trú ngụ của Hội Nghị Bóng Tối trong Liên Minh Tự Do!
Hoa Vân không hề nghĩ rằng Vương Ngũ chạy đến Thành Đông là để trải nghiệm đời sống dân tình!
Khi đến nơi trú ngụ của Hội Nghị Bóng Tối, những tên đạo tặc ở đó rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của một Trúc Mộng Sư quý tộc máu lam, cảnh giác mười phần nhưng thái độ lại rất nho nhã lễ độ.
Khi Hoa Vân giải thích mục đích đến, hỏi về hành tung của Vương Ngũ, những tên đạo tặc ấp úng đưa ra một câu trả lời.
“Quả thật không lâu trước đây có một đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi chạy đến ‘rao giá’ thuê anh em Doãn thị đi.”
Hoa Vân tò mò: “Anh em Doãn thị?”
Những tên đạo tặc phụ trách tiếp đón nhìn nhau, vẻ hoang dã táo tợn thường ngày đã bay biến sạch dưới ánh mắt của nữ tử xinh đẹp trước mặt.
Cuối cùng, có một người lấy hết can đảm nói: “Là vài tên dâm côn khét tiếng, đặc biệt có ‘biện pháp’ với phụ nữ.”
Những lời tiếp theo, tên đạo tặc không dám nói hết, nhưng Hoa Vân cũng không ngốc, lập tức hiểu ra ý đồ của Vương Ngũ.
Lúc đó sắc mặt Hoa Vân thế nào thì không cần nói nhiều, chỉ biết là trong sảnh tiếp khách của Hội Nghị Bóng Tối, vài tên đạo tặc đều bị vẻ mặt lạnh lùng của Hoa Vân làm cho sợ hãi không nhẹ.
“Sau đó tên thiếu niên kia đi đâu?”
“Ngay gần đây thôi, chúng tôi sẽ dẫn ngài đi tìm ngay!”
Vì Vương Ngũ không cố tình che giấu hành tung, những tên đạo tặc của Hội Nghị Bóng Tối nhanh chóng tìm thấy Vương Ngũ trong một căn hầm đơn sơ gần đó.
Và khi Hoa Vân nhìn thấy Khiết Tây Tạp bị trói chặt hình chữ đại trên một tấm ván gỗ ở giữa căn hầm, lòng nàng chợt lạnh toát.
Cái tên Vương Ngũ này, quả nhiên là bậc tông sư trong việc làm xằng làm bậy! Đối phương thân phận hiển hách như vậy mà hắn cũng dám ra tay! Lần này, e rằng không dễ dàng kết thúc rồi!
“Ồ, Hoa Vân lão sư~”
Nhìn thấy Hoa Vân, Vương Ngũ cũng không mấy ngạc nhiên, hắn quay đầu đánh giá đối phương rồi cười nói: “Hoa lão sư, vết thương của cô phục hồi không tệ nhỉ.”
Nghe xong lời này, những lời trách móc của Hoa Vân cũng đã không thể nói ra. Nàng gật đầu: “Còn phải đa tạ thuốc của cậu, dược hiệu vô cùng kinh người.”
“Không khách khí, đó là điều nên làm mà~ Lão sư đến để quan sát 'gia hình' sao? Nhưng quá trình này không thích hợp cho các cô gái xem đâu.”
Một sợi gân xanh nổi trên trán Hoa Vân: “Không, tôi không phải đến để quan sát...”
“Vậy ngài là đi ngang qua sao?”
“... Dù sao đi nữa, cậu mau thả người ra đi đã.”
Vương Ngũ nhíu mày: “Về lý thuyết, nếu Hoa Vân lão sư đã lên tiếng, thì tôi cũng không có gì để phản đối, bất quá, xin cho tôi hỏi tại sao?”
Hoa Vân thở dài nói: “Cậu không biết thân phận của cô ta sao...”
“Làm sao mà không biết? Hậu duệ đời thứ ba mươi bảy của hoàng thất Thần Thánh Đế Quốc, Bát hoàng nữ Khiết Tây Tạp, cô ta vừa rồi đã khai sạch rồi mà~”
Hoa Vân mở to mắt: “Cậu biết ư!? Vậy mà cậu vẫn...?”
“Thật thú vị, thân phận của cô ta thế nào thì có liên quan gì đến hành vi của cô ta đâu? Tôi không cần biết cô ta là hoàng nữ Thần Thánh Đế Quốc, hay là bắc man rợ, nhưng đã dám đả thương đạo sư học viện của chúng tôi ngay cổng Học viện Dương Thành, suýt nữa còn lấy mạng! Đã làm ra chuyện như vậy, thì cô ta cũng phải trả giá một chút.”
Nghe Vương Ngũ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Hoa Vân cũng không biết nói gì để phản bác, nàng biết rằng một khi đệ tử này đã ‘lên cơn’ thì không thể cưỡng ép được, phải tìm cách thuyết phục hắn bằng lý lẽ.
“Cho dù phải khiến cô ta trả giá... Cô ta đã đả thương tôi, cậu cũng đả thương cô ta là được rồi, tại sao cứ phải làm ra loại chuyện không thể vãn hồi này?”
Vương Ngũ cười: “Hoa lão sư, cô ta đến từ Thần Thánh Đế Quốc đấy, cái quốc gia tràn ngập thần côn và những tín đồ cuồng nhiệt không sợ chết ấy. Tra tấn thể xác thông thường đối với cô ta mà nói thuần túy là hưởng thụ thôi. Cô có đánh gãy mấy cái xương sườn của cô ta, nói không chừng cô ta ngược lại còn cảm thấy thích thú đến phát điên~ Dù có đánh chết tươi, người ta cũng tự tin có thể đi vào thần quốc, chết có ý nghĩa. Bất quá, rõ ràng đã làm chuyện sai trái, chúng ta không có lý do gì để cho cô ta thích thú như vậy đúng không? Cho nên đành phải tìm chút chuyện khiến cô ta khó chịu mà làm thôi~”
“Cái này...” Hoa Vân nhất thời nghẹn lời, thầm nghĩ người này quả nhiên không dễ thuyết phục!
“Bất quá, nếu Hoa lão sư đã mạnh mẽ yêu cầu như vậy, thì biến báo một chút cũng được. Cũng là để cô ta khó chịu, cũng có rất nhiều hình phạt khác...” Nói xong, Vương Ngũ rút con dao găm từ thắt lưng ra, “Chúng ta hủy dung cô ta đi!”
“Dừng tay!” Hoa Vân vội vàng kêu lên, “Đừng cực đoan như vậy!”
Vương Ngũ sững sờ một chút, cảm thấy phản ứng của Hoa Vân vô cùng buồn cười: “Hoa lão sư à, rốt cuộc cô bị làm sao vậy? Rõ ràng cô là người bị hại nặng nhất, suýt chết tại chỗ, tại sao lại liên tiếp nói đỡ cho cô ta?”
Hoa Vân thở dài: “Dù cô ta làm việc có bao nhiêu không ổn, nhưng chung quy vẫn là hoàng nữ của Thần Thánh Đế Quốc. Chuyện này mà làm lớn ra, sẽ bất lợi cho quan hệ hai quốc gia.”
“Thật thú vị, lúc cô ta ở cổng học viện đánh trọng thương cô, cô ta có lo lắng đến quan hệ hai quốc gia không? Giữa đường hành hung đến mức suýt chết người, một thân phận hoàng nữ có thể che lấp được sao? Theo cách nói này, ngày nào đó hoàng đế Thần Thánh Đế Quốc chạy đến Liên Minh Tự Do hiếp dâm, cướp của, chúng ta cũng phải mặc kệ, thậm chí vỗ tay khen ngợi, nếu không thì sẽ bất lợi cho quan hệ hai quốc gia sao? Hoa lão sư, cái lý do đầy mùi ‘nhục nước mất chủ quyền’ của cô thật sự khó mà thuyết phục người khác.”
“Mối quan hệ giữa gia tộc Hoa và Thần Thánh Đế Quốc có vẻ đặc thù, không thể đánh đồng như vậy được, hơn nữa... Bây giờ nghĩ lại, lúc đó tuy cô ta ra tay không nhẹ, nhưng cũng không có sát ý, điều này tôi nghĩ cậu phải rõ ràng hơn chứ.”
Vương Ngũ im lặng.
Hoa Vân nói quả thật không sai. Khiết Tây Tạp khi trọng thương Hoa Vân, quả thật không có sát ý. Kết hợp với tuổi tác của cô ta – mười tám, mười chín tuổi – cũng không khó để giải thích đó là một sự cố ngoài ý muốn.
Dù Vương Ngũ bản thân rất không thích cách giải thích này. Đối với một kẻ ‘bàn tay vàng’ mà nói, việc tin vào âm mưu luôn nhiều hơn tin vào sự cố ngoài ý muốn.
Bất quá, như hắn đã nói, ngay cả đương sự cũng đã mở miệng, Vương Ngũ cũng không có lý do gì để tiếp tục kiên trì.
“Vậy, bây giờ có thể thả người được chưa?”
Vương Ngũ bất đắc dĩ cười cười: “Tuân lệnh~”
----
Sau khi đuổi anh em Doãn thị đi, trong căn hầm chỉ còn lại ba người: Vương Ngũ, Khiết Tây Tạp và Hoa Vân. Bất quá, Khiết Tây Tạp vẫn bị trói chặt hình chữ đại trên tấm ván gỗ, miễn cưỡng xem như một sự khiển trách nhẹ.
Mặc dù chiếc bịt mắt trên mặt hoàng nữ và búi vải trong miệng đã được tháo ra. Và khi thị giác cùng khả năng nói chuyện phục hồi, Khiết Tây Tạp phẫn nộ hô: “Ác đồ, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!”
Vương Ngũ cười nói: “Xem ra tôi vẫn nên mời anh em Doãn thị quay lại thì hơn~”
Khiết Tây Tạp nhất thời ngậm miệng lại, nhưng vẫn dùng ánh mắt oán hận trừng trừng nhìn Vương Ngũ, không hề yếu thế.
Vì thế Vương Ngũ thật sự xoay người đi tìm anh em Doãn thị, Khiết Tây Tạp nhất thời sắc mặt đại biến, theo bản năng, đưa ánh mắt cầu cứu về phía Hoa Vân.
Hoa Vân thấy cảnh này, khuyên nhủ: “Vương Ngũ, hà cớ gì phải so đo với một cô gái nhỏ chứ? Vẫn là mau thả cô ta xuống đi.”
Khiết Tây Tạp lập tức gửi đi ánh mắt cảm kích, nhưng nghĩ đến thân phận người nhà họ Hoa của đối phương, ánh mắt cô ta lập tức trở nên phức tạp.
Đợi Khiết Tây Tạp được thả xuống khỏi tấm ván gỗ, cô ta bắt đầu chỉnh trang lại dáng vẻ của mình, cẩn thận tỉ mỉ, đâu vào đấy.
Một lát sau, Vương Ngũ có chút không kiên nhẫn, liền đá vào chân Khiết Tây Tạp một cái: “Này, cô bé, rốt cuộc cô đến Liên Minh Tự Do để làm gì?”
Khiết Tây Tạp cố nén lửa giận: “...Ta là đến hạ chiến thư.”
“Ồ? Cô muốn thách đấu ai?”
Khiết Tây Tạp nói: “Ta đại di��n cho Học viện Hoàng gia Thần Thánh Đế Quốc, gửi chiến thư thách đấu Học viện Dương Thành!”
Hoa Vân nghe vậy ngẩn ra: “Cái này...”
Còn Vương Ngũ thì bật cười ha hả: “Tôi rất vui lòng chấp nhận thách đấu của cô! Chịu chết đi con tiện nhân!” Hắn rút dao găm ra, định đâm vào tim Khiết Tây Tạp.
Hoa Vân vội vàng giữ chặt Vương Ngũ, quay đầu hỏi: “Học viện Hoàng gia gửi chiến thư thách đấu chúng ta? Vì sao?”
“Rất đơn giản, hai học viện Trúc Mộng Sư cấp S lớn nhất đại lục vốn luôn song hành, nhưng Học viện Dương Thành lại nhiều lần tự xưng là học viện số một thiên hạ. Vậy thì lý do chúng tôi gửi chiến thư thách đấu, còn cần phải nói nhiều sao?”
Hoa Vân trong lòng cười lạnh: Cái lý do đường hoàng này, e rằng cũng không phải là sự thật. Học viện Hoàng gia đã khó chịu với danh hiệu “số một thiên hạ” của Dương Thành từ lâu, nhưng qua mấy trăm năm đến nay, hiếm khi có hành vi khiêu khích trắng trợn như vậy... Lý do thì cũng rất đơn giản.
Bởi vì thực lực hai bên quả thật tồn tại chênh lệch. Ít nhất ở cấp cao, dù là đạo sư hay đệ tử, Dương Thành đều chiếm ưu thế hơn. Lấy đạo sư mà nói, Kim Chính Dương là thiên hạ đệ nhất danh xứng với thực. Mười hai năm trước, sau khi đánh bại Đại Tế Ti thủ tịch của Thần Thánh Đế Quốc tại sân vận động Thiên Không, không còn ai có thể lay chuyển được vị trí của ông ấy. Về phần đệ tử, số lượng đệ tử của Học viện Hoàng gia nhiều gấp mười lần Dương Thành, nhưng nếu nói đến những người mạnh nhất trong số tốt nghiệp mỗi năm, Dương Thành rõ ràng nổi trội hơn.
Mà hiện nay, Học viện Dương Thành càng có được Vương Ngũ và Ngân Sương – hai thiên tài tuyệt thế. Khoảng cách về chiến lực cấp cao giữa hai bên chỉ có thể lớn hơn. Việc Học viện Hoàng gia khởi xướng thách đấu vào lúc này, hàm ý đằng sau thật sự rất sâu xa.
“... Các ngươi tính đấu như thế nào?”
Khiết Tây Tạp mỉm cười: “Nếu là thách đấu giữa các học viện, đương nhiên phải là cuộc so tài tổng hợp giữa hai học viện. Bất quá, trọng tâm của trận đấu vẫn phải đặt vào đệ tử, cho nên, hình thức thi đấu thì định là ‘Trò Chơi Dũng Cảm Giả’!”
*
Thứ hai trăm hai mươi mốt chương: Lúc muốn khóc thì cứ khóc thật thoải mái đi thôi~
Trò Chơi Dũng Cảm Giả?
“Hiện tại, các phương thức thi đấu phổ biến trong các học viện lớn thường lấy chiến tranh không gian đoạt tháp hoặc chiến tranh phòng ngự di tích – những không gian cảnh trong mơ – làm chủ. Thế nhưng, bất kể là chiến tranh không gian đoạt tháp của chúng tôi hay chiến tranh phòng ngự di tích của các vị, xét cho cùng vẫn có rất nhiều điểm khác biệt so với thế giới thực. Hơn nữa, trong không gian cảnh trong mơ, hiệu quả của Trúc Mộng Thuật được tăng cường quá mức, điều này không công bằng đối với những Trúc Mộng Sư không giỏi phân tâm nhị dụng.”
“Khoan đã.” Hoa Vân nhíu mày, cắt ngang lời giải thích thao thao bất tuyệt của Khiết Tây Tạp, “Những điều cô nói này không có gì đáng ngạc nhiên... nhưng ‘Trò Chơi Dũng Cảm Giả’ thì có vẻ hơi quá đáng một chút rồi đấy. Cô thật sự biết ý nghĩa của ‘Trò Chơi Dũng Cảm Giả’ là gì không?”
Khiết Tây Tạp có chút khinh thường ngẩng đầu lên: “Đương nhiên biết, đó là truyền thống vinh quang của Hoàng thất Thần Thánh Đế Quốc!”
Hoa Vân bất đắc dĩ cười, còn Vương Ngũ thì lạnh lùng châm chọc nói: “Một lũ ngu ngốc đi tìm cái trò chơi tự giết chết mình sao?”
Khiết Tây Tạp giận dữ nói: “Ngươi dám vũ nhục tôn nghiêm hoàng thất?”
Vương Ngũ cười nhạo: “Tôi còn dám tìm anh em Doãn thị vũ nhục trinh tiết của cô nữa cơ đấy~ Cô có thể làm gì được tôi?”
Khiết Tây Tạp tức giận đến mức cả người run lên bần bật, nhưng cô ta cũng thừa biết tình cảnh hiện tại của mình không cho phép cô ta khoe khoang sự kiêu ngạo của một hoàng nữ. Người phụ nữ nhà họ Hoa kia thì còn dễ nói chuyện, hơi khác với hình tượng nhà họ Hoa âm mưu phản trắc, ti tiện vô sỉ trong truyền thuyết. Còn tên khốn Vương Ngũ này thì...
“Tóm lại, chúng tôi cho rằng lấy phương thức ‘Trò Chơi Dũng Cảm Giả’ để tiến hành một cuộc đối kháng giữa hai học viện cấp S sẽ có thể phán đoán rõ ràng nhất cao thấp, ưu khuyết của hai viện. Hiện tại vấn đề duy nhất là, các vị có dám ứng chiến không?” Khiết Tây Tạp nói đến đây, trên mặt không tự chủ được lại hiện lên một tia ngạo nghễ khinh thường.
Trò Chơi Dũng Cảm Giả, đúng như tên gọi của nó, nhất định là tràn ngập đủ loại nguy hiểm. Như lời Vương Ngũ nói, cũng có thể hiểu là một trò chơi mà người tham gia đánh cược để tự tìm cái chết cho mình.
Trò chơi này đã tồn tại từ rất lâu, ban đầu là gần ngàn năm trước, do hai vị hoàng tử của Thần Thánh Đế Quốc khởi xướng để tranh giành ngôi vị. Hai người, trong mắt thế nhân lúc bấy giờ đều vĩ đại ngang nhau, khó phân thắng bại, đã tự mình dẫn dắt hơn mười vị thị vệ vĩ đại nhất, xâm nhập vào vùng đầm lầy hoang vu cằn cỗi ở phía Nam, tiến hành một cuộc chém giết đẫm máu trong một phạm vi nhất định. Cuối cùng, người duy nhất bước ra khỏi đầm lầy đã kế thừa ngôi vị, và trong thời kỳ trị vì của ông ta, bản đồ Thần Thánh Đế Quốc đã được mở rộng thêm một phần ba, là vị quân chủ có chiến công hiển hách nhất trong lịch sử.
Việc đặt tên cho một cuộc giết chóc đơn giản, trực tiếp như vậy là Trò Chơi Dũng Cảm Giả cũng có lý do. Vùng đầm lầy phía Nam, được ngay cả Giáo hội Quang Minh thừa nhận là nơi bị thần linh bỏ rơi, ẩn chứa vô vàn những điều kinh khủng. Tiến hành Trò Chơi Dũng Cảm Giả trong đầm lầy phía Nam, nếu thực lực không đủ, thậm chí ngay cả tư cách để chết dưới tay đối thủ cũng không có. Vô số sinh vật bóng tối ẩn nấp trong đầm lầy sẽ khiến người ta phải trải qua vạn loại tra tấn còn đau đớn hơn cả cái chết.
Ở cái nơi như đầm lầy phía Nam mà tiến hành thi đấu sinh tồn cùng đối thủ, quả thật là một chuyện cần dũng khí.
Bởi vậy, khi Khiết Tây Tạp đưa ra Trò Chơi Dũng Cảm Giả, thái độ của Hoa Vân vô cùng kiên quyết: “Không thể nào, loại trận đấu này quá nguy hiểm, chúng tôi không thể nào đồng ý.”
Khiết Tây Tạp hừ nói: “Sợ sao?”
“Không liên quan đến sợ hãi. Học viện là nơi bồi dưỡng đệ tử thành tài, không phải nơi tiêu phí sinh mạng đệ tử để đổi lấy chút hư danh vô vị!
“Hư danh? Ha ha, ai nói chỉ tranh hư danh chứ? Trận đấu lần này, nếu Học viện Dương Thành của các vị may mắn thắng, Học viện Hoàng gia chúng tôi có thể cho các vị mượn ‘Thánh Giả Chi Nhãn’ để sử dụng ba ngày!”
Thánh Giả Chi Nhãn!?
Hoa Vân khẽ kêu lên kinh ngạc, trên mặt tràn đầy sửng sốt. Kia là thần khí tối cao trong truyền thuyết, do Quang Minh Thần để lại trong đời, là một trong ba thánh vật lớn của Giáo hội Quang Minh, sở hữu vô vàn ảo diệu. Là chí bảo mà bất kỳ Trúc Mộng Sư nào cũng tha thiết ước mơ!
Tuy phần thưởng chiến thắng chỉ là cho mượn chí bảo này ba ngày, nhưng sau ba ngày đó, Thánh Giả Chi Nhãn e rằng phải tích cóp hơn mười năm mới có thể phục hồi nguyên khí, cái giá phải trả quả thật không hề nhỏ!
Đưa ra phần thưởng như vậy, tấm lòng muốn chiến của Học viện Hoàng gia có thể nói là rất thành khẩn, nhưng mà...
“Vẫn không được. Bảo vật quý giá đến mấy cũng không đáng giá để đánh đổi bằng sinh mạng của đệ tử!”
Khiết Tây Tạp còn định tranh cãi, nhưng thái độ của Hoa Vân lại dứt khoát: “Coi sinh mạng đệ tử như chuyện nhỏ nhặt, đó là truyền thống của Thần Thánh Đế Quốc các vị. Ở chỗ chúng tôi, mỗi sinh mệnh đều là vô giá, dù Thánh Giả Chi Nhãn cũng không thể so sánh được!”
Lời tuyên bố hùng hồn này khiến Khiết Tây Tạp nhất thời không nói nên lời. Sự chia cắt vĩ đại của Thần Thánh Đế Quốc trước kia, chính là bởi vì tầng lớp hoàng thất và giáo hội cao cấp đã quá xem thường mạng người... Vị Bát hoàng nữ kiêu ngạo này im lặng rất lâu, rồi mới nói: “Địa điểm thi đấu, cũng không nhất thiết phải chọn ở sâu trong đầm lầy phía Nam...”
Hoa Vân lắc đầu phủ quyết: “Chọn nơi nào cũng vậy thôi, chỉ cần đệ tử có khả năng gặp nguy hiểm đến tính mạng, chúng tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý. Tập hợp ở Học viện Dương Thành đều là tinh hoa của Liên Minh Tự Do, không có lý do gì để họ phải chịu đựng rủi ro như vậy.”
Phía sau, ngược lại là Vương Ngũ mở miệng phản bác: “Hoa Vân lão sư, lời này sẽ không đúng rồi. Chính vì là tinh hoa của cả quốc gia, mới càng nên cho họ tôi luyện thích đáng, nếu không không có một thân tu vi cao minh mà lại thiếu nửa điểm kinh nghiệm thực chiến, thì đó mới là lãng phí thực sự.”
Những lời này khiến mặt Hoa Vân đỏ bừng, nhưng lại không nói nên lời –
Là một đạo sư chính thức của học viện, lại bị một cô gái nhỏ mười tám, mười chín tuổi của Thần Thánh Đế Quốc đánh bị thương, mặt mũi nàng cũng chẳng còn gì để nói!
Khiết Tây Tạp nói: “Hoa Vân, theo ý của cô, có lẽ an toàn tính mạng của đệ tử là cao nhất, nhưng các đệ tử có lẽ lại có ý kiến khác, ví dụ như vị Vương Ngũ đồng học bên cạnh cô đây, xem ra rất hứng thú với Trò Chơi Dũng Cảm Giả thì phải~ Hơn nữa cô cũng chỉ là một đạo sư của Học viện Dương Thành, chắc không có quyền thay mặt học viện đưa ra quyết định đâu nhỉ?”
“... Tôi sẽ chuyển yêu cầu của cô đến lãnh đạo học viện, bất quá theo lập trường cá nhân của tôi mà nói, tôi vẫn kiên quyết phản đối loại cạnh tranh nguy hiểm này!”
Khiết Tây Tạp cười nói: “Bằng lòng chuyển yêu cầu là tốt rồi. Điều kiện cụ thể, tôi đã liệt kê trên giấy rồi, cô cứ thay tôi giao cho lãnh đạo học viện là được. Tôi tin rằng lập trường cá nhân của cô không đáng kể đâu~”
Hoa Vân bất đắc dĩ lắc đầu, dường như nhớ ra điều gì, lại hỏi: “Chuyện như thế này, Học viện Hoàng gia các vị tùy tiện phái một sứ giả đến là được rồi, hà cớ gì lại phải là Bát hoàng nữ cô đích thân ra mặt?”
Khiết Tây Tạp ngẩng đầu: “Ta thích thì ta làm, ngươi không có quyền can thiệp!”
Trong lòng cô ta thì thầm: Mình sẽ nói cho ngươi biết là mình muốn dựa vào bản lĩnh siêu phàm của bản thân để đích thân đến diễu võ dương oai, kết quả không cẩn thận lại gặp phải tên quái thai Vương Ngũ này mà thất bại trong gang tấc sao!?
Sau đó chợt nghe Vương Ngũ ở một bên lạnh lùng nói: “Tôi đoán đại khái là cô ta muốn dựa vào cái công phu mèo cào của mình để diễu võ dương oai thôi, đáng tiếc kết quả không cẩn thận lại gặp phải tôi, vì thế mới bị đánh cho té lăn cù lẳng~”
Khiết Tây Tạp nổi giận không thôi: “Ngươi nói bậy!”
Sau khi rời khỏi căn hầm, trong một thời gian dài, Hoa Vân đều nhíu chặt mày, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Vương Ngũ ở bên cạnh nghe đến phát bực: “Hoa lão sư, ngài đang đến kỳ kinh nguyệt sao?”
Hoa Vân lúc ấy toàn thân mềm nhũn...
Vương Ngũ lại hỏi: “Đang suy nghĩ chuyện Trò Chơi Dũng Cảm Giả à?”
Hoa Vân cười cười: “Không, chuyện như thế, một tiểu đạo sư như tôi suy nghĩ cũng vô dụng thôi.”
“Vậy cô đang suy nghĩ gì?”
Hoa Vân do dự một chút, rồi mở miệng nói: “Tôi cảm thấy hành động lần này của cậu, có chút chưa thỏa đáng.”
“Chưa thỏa đáng?”
“Hành vi của Khiết Tây Tạp đúng là lỗ mãng và chưa thỏa đáng, nhưng cách cậu trả thù nói thật, với tư cách một người phụ nữ, tôi cũng không thể nào chấp nhận được. Dù cậu có giết cô ta đi, cũng còn tốt hơn việc vũ nhục như vậy.”
“Chính vì như thế, tôi mới không giết cô ta, vì như vậy thì quá là ‘hời’ cho cô ta.”
Giọng điệu lạnh lùng của Vương Ngũ khiến Hoa Vân cũng cảm thấy một trận lành lạnh: “Hận đến vậy sao?”
“Hoa lão sư, tôi không biết giải thích như vậy đã đủ rõ ràng chưa, nếu cái người phụ nữ kia, đánh trọng thương người thân mật nhất của cô, cô sẽ như thế nào?”
Hoa Vân ngẩn ra, muốn mở miệng nhưng lại không biết nói gì mới phải. Bị Khiết Tây Tạp đả thương, bản thân nàng có thể dựa vào tấm lòng rộng lượng mà không so đo, nhưng nếu Khiết Tây Tạp làm tổn thương người thân yêu quý của nàng thì...
Dù dịu dàng như Hoa Vân, nàng cũng không dám đảm bảo mình sẽ không phẫn nộ.
Chỉ là...
“Tôi, cũng không tính là người thân mật nhất của cậu đi.” Hoa Vân có chút chần chừ, khó mà tin được.
Vương Ngũ cười nói: “Từ khi bước ra khỏi địa cung, chính thức bước vào thế giới này, những người tôi từng tiếp xúc, và nguyện ý thật lòng tốt với tôi, đếm trên một bàn tay cũng đủ. Mà Hoa lão sư cô chính là một trong số đó. Sư phụ trước đây của tôi từng dạy, đối xử với những người thật lòng tốt với mình, dù có quý trọng đến mấy cũng không đủ. Nói thật, lúc đó nhìn thấy cô bị trọng thương phun máu, tôi thật sự rất hối hận vì mình đã không đến sớm hơn. Hôm nay tôi vốn định về ký túc xá lấy đồ, nửa đường hơi lười một chút, chạy đi mua một cái bánh mì ăn. Không lâu sau đó tôi đã nôn hết cả cái bánh mì đó ra, lấy bánh mì đó đập nát bàn tay của mình bằng đá, xem như một chút trừng phạt nhỏ vậy~”
“Cậu!?” Hoa Vân cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy bàn tay trái của Vương Ngũ một mảng đen tím, sưng vù không ra hình dạng!
“Cậu làm vậy để làm gì!?”
Vương Ngũ cười cười: “Cũng không tính là khổ sở gì, chút đau đớn này cũng chỉ là một hình phạt nhỏ bé không đáng kể thôi. Với thể chất của tôi, hai ba ngày là hồi phục. Thật ra tôi cũng biết, chuyện này không hề liên quan đến tôi nửa điểm, bất quá, nếu không thể làm chút gì, tổng cảm thấy lồng ngực có chút nghẹn uất. Cho nên, đối với bản thân mình tôi còn ra tay được, huống chi một Bát hoàng nữ vô duyên vô cớ? Bất kỳ ai dám làm tổn thương Hoa Vân lão sư, tôi nhất định phải khiến kẻ đó trả giá.”
Hoa Vân bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt có chút cay xè, vội vàng quay đầu đi, khẽ nói: “Tôi cũng đâu có tốt với cậu đến mức đó, không đáng để cậu... làm vậy.”
Nhưng Vương Ngũ lại nghiêm túc giải thích: “Tình cảm chưa bao giờ là sự trao đổi ngang giá. Đối với Hoa lão sư, tôi chỉ là một đệ tử hơi đặc biệt một chút, nhưng đối với tôi mà nói, Hoa lão sư lại là người không thể thay thế.”
Trong lòng Hoa Vân năm vị tạp trần, có chút ngọt ngào, cũng có chút chua xót. Quay đầu nhìn ánh mắt chân thành trong suốt của Vương Ngũ, Hoa Vân chỉ cảm thấy lồng ngực căng tức, nhưng lại không nói nên lời.
Từng câu chữ trong bản biên tập này là tâm huyết của truyen.free.