Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Cửu Thiên Kiếm Ma - Chương 15 : Chương 15

Một luồng ánh sáng đột ngột bùng phát, khiến Niếp Phong giật mình quay đầu. Anh kinh hoàng nhận ra con Hóa Xà phía sau mình đang đứng giữa tâm điểm ánh sáng, những vảy đỏ như máu của nó dần chuyển sang màu bạc.

“Chủ quan rồi. Hóa Xà này vốn đã sắp đột phá cảnh giới tiến hóa, vết thương của ngươi lại càng đẩy nhanh quá trình đó. Cẩn thận đấy, Hóa Xà vảy bạc không cùng đẳng cấp với Hóa Xà vảy đỏ huyết.” Diêm Hoàng trầm giọng nhắc nhở bên tai Niếp Phong, nhưng không hề có ý định ra tay giúp. Niếp Phong cũng chẳng hề mong Diêm Hoàng giúp mình, bởi anh biết mỗi lần cô ra tay đều tiêu hao không ít, và anh không muốn cô phải chịu bất kỳ tổn thất nào.

Ánh sáng mãnh liệt đến nhanh mà đi cũng vội. Khi tia sáng tan hết, Hóa Xà lại vỗ đôi cánh thịt bay lên. Giờ đây, toàn thân nó phủ một lớp vảy bạc lấp lánh, đôi cánh thịt màu xanh sẫm đã biến thành đỏ như máu, thân hình cũng lớn hơn trước một chút. Quan trọng nhất, vết kiếm kinh khủng trên người Hóa Xà đã biến mất không dấu vết.

Hóa Xà vừa tiến hóa xong, toàn thân toát ra một khí thế mạnh mẽ lạ thường. Trong đôi mắt rắn âm độc, ngoài sát ý và điên cuồng, còn hiện rõ một loại cảm xúc nhân tính hóa: kiêu ngạo và khinh miệt!

Lúc này, Hóa Xà nhìn Niếp Phong với ánh mắt đầy vẻ miệt thị. Nó há to miệng, từng đợt hơi thở tanh hôi khó chịu không ngừng xộc ra. Chứng kiến sự thay đổi của Hóa Xà, ánh mắt Niếp Phong chợt lóe lên. Anh rút Diêm Hoàng Phá Quân trên lưng, vung kiếm. Tử Vân Tiêu một lần nữa được tế ra.

Kiếm quang màu tím lại quét tới, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà giáng xuống người Hóa Xà. Tiếng kim loại va chạm "cương" vang lên, con Hóa Xà chưa kịp phản ứng đã bị Tử Vân Tiêu quét trúng. Ngay sau đó, một vệt máu mảnh hiện rõ trên thân nó.

"Phụt!"

Máu tươi màu xanh sẫm mang theo tính ăn mòn lại phun ra. Nhưng Niếp Phong phát hiện, Tử Vân Tiêu giáng xuống Hóa Xà vảy bạc chỉ tạo thành một vết kiếm rất nông, so với lúc trước thì đúng là một trời một vực. Lần này, Tử Vân Tiêu chỉ đủ sức chém rách lớp vảy của Hóa Xà, thương tổn thực sự gây ra rất hạn chế, ngược lại còn khiến Hóa Xà càng thêm điên cuồng.

"Không ổn!"

Thấy Hóa Xà lại gầm rít giận dữ sau khi bị thương, Niếp Phong giật mình, vội vàng thu Tử Vân Tiêu và nhanh chóng lùi lại. Quả nhiên, vừa dứt tiếng gầm, một quả cầu độc mang theo ngọn lửa xanh biếc đột nhiên từ miệng Hóa Xà phun ra, rơi xuống vị trí Niếp Phong vừa đứng. Nơi đó lập tức bị cháy thành một cái hố đen nhánh to bằng đ��u người. Nếu trúng người, Niếp Phong không nghi ngờ gì mình sẽ bị hỏa táng ngay lập tức.

Hóa Xà sau khi tiến hóa, uy lực nọc độc mạnh hơn trước gấp mấy lần. Không chỉ vậy, nọc độc nó phun ra còn kèm theo độc hỏa màu xanh sẫm, gia tăng uy lực ăn mòn lẫn thiêu đốt.

Những đợt phun độc liên tục và dồn dập khiến Niếp Phong mệt mỏi chống đỡ. Rất khó khăn anh mới nắm bắt được hai cơ hội tung ra Càn Khôn Vô Định, nhưng chỉ khiến Hóa Xà lay động rất nhẹ. Tử Vân Tiêu thì càng không cần nói, lúc này nó chỉ đủ sức chém rách vảy Hóa Xà, nhưng tiêu hao lại rất lớn. Nếu cứ tiếp tục sử dụng, e rằng còn chưa kịp gây ra mấy vết thương cho Hóa Xà thì anh đã gục xuống trước.

"Ầm!"

Lại một đòn Càn Khôn Vô Định đánh vào người Hóa Xà, nhưng vẫn không gây ra chút tổn thương nào. Ngược lại, Niếp Phong phải đối mặt với những cú lao đến, cắn xé điên cuồng của Hóa Xà, khiến anh chật vật vô cùng. Tử Vân Tiêu và Càn Khôn Chấn đều không hiệu quả với Hóa Xà hiện tại, Niếp Phong chỉ còn cách sử dụng Thiên Ngoại Tiêu Dao linh hoạt để đối phó.

"Đồ ngốc, vẫn chưa hiểu sao?" Trong lúc Niếp Phong đang chật vật né tránh, giọng nói non nớt của Diêm Hoàng vang lên, "Chỉ dựa vào minh kình, với trình độ hiện tại của ngươi thì không thể nào làm tổn thương Hóa Xà được. Muốn giết nó, chỉ có thể dùng ám kình của Càn Khôn Chấn."

"Ám kình?"

"Không sai. Ngươi nếu đã lĩnh ngộ được chiêu thức phái sinh từ minh kình của Càn Khôn Chấn là Càn Khôn Vô Định, thì cũng nên lĩnh ngộ được chiêu thức phái sinh từ ám kình của Càn Khôn Chấn. Tự mình suy nghĩ kỹ đi." Nói xong, Diêm Hoàng im bặt.

"Ám kình, Càn Khôn Chấn ám kình?" Vừa suy nghĩ lời Diêm Hoàng nói, Niếp Phong vừa né tránh những đòn tấn công của Hóa Xà. Trong hoàn cảnh chiến đấu sinh tử, không được phép mắc một sai lầm nhỏ nào, Niếp Phong vận dụng Thiên Ngoại Tiêu Dao ngày càng thuần thục, giống như nước chảy mây trôi. Điều này khiến Hóa Xà căn bản không thể dò la được phương hướng của Niếp Phong, chỉ có thể điên cuồng phun những quả cầu độc và độc hỏa vào hướng anh vừa đứng.

Một trận di chuyển kèm theo chuỗi t��n ảnh liên tục, thân ảnh Niếp Phong trong chớp mắt đã vọt ra sau một cây đại thụ. Ngay khi anh vừa đến sau cây, bốn quả cầu độc hỏa liên tiếp ập vào cây, lập tức biến đại thụ thành những mảnh than cháy. Nhưng sau gốc cây, Niếp Phong đã biến mất.

"Càn Khôn Chấn, Càn Khôn Vô Lượng!"

Lòng bàn tay đặt lên hông Hóa Xà. Lần này không có tiếng kim loại va chạm như mọi khi, mà thay vào đó là một sự im lặng chết chóc. Nhưng chính một chưởng đơn giản như vậy lại tạo ra hiệu quả mạnh mẽ ngoài dự đoán.

"Rắc!"

Vết thương trên người Hóa Xà do Tử Vân Tiêu chém trúng, vốn đã ngừng chảy máu, đột nhiên phun ra một lượng lớn máu tươi như suối. Miệng rắn tanh hôi cũng lần đầu tiên không phun ra nọc độc mà là phun ra máu tươi màu xanh sẫm.

"Rít! Rít! Rít!" Bị Càn Khôn Vô Lượng đánh trúng, Hóa Xà bắt đầu điên cuồng vặn vẹo thân mình. Nó quay đầu lại, há cái miệng lớn như chậu máu cắn mạnh vào đầu Niếp Phong. Tay kia của Niếp Phong thì bỏ qua sự ăn mòn của máu Hóa Xà, mạnh mẽ giáng vào vết thương ở miệng nó.

"Càn Khôn Vô Định!" Một đòn đánh ra, thân hình Hóa Xà đang lao tới Niếp Phong đã bị đánh lùi nhanh chóng. Niếp Phong đạp chân đuổi theo Hóa Xà bị đánh bay. Càn Khôn Vô Lượng, Càn Khôn Vô Định, các chiêu thức minh kình và ám kình của Càn Khôn Chấn liên tiếp giáng xuống người Hóa Xà, khiến nó không ngừng gào khóc và hộc máu.

Vài giọt máu rắn xanh sẫm bắn tung tóe lên người Niếp Phong, lập tức làm cháy vài lỗ nhỏ trên y phục của anh. Khả năng ăn mòn mãnh liệt khiến Niếp Phong đau đớn không ngớt.

Thế nhưng, hai tay Niếp Phong vẫn không ngừng nghỉ. Càn Khôn Chấn như nước chảy trút xuống người Hóa Xà. "Ầm" một tiếng, những đòn tấn công liên tục đẩy Hóa Xà vào một cây đại thụ. Lực va đập mạnh mẽ khiến cái cây to bằng mấy người ôm cũng lay động không ngừng.

"Càn Khôn Vô Định, Càn Khôn Vô Lượng!" Hai lòng bàn tay chập lại, Càn Khôn Vô Định và Càn Khôn Vô Lượng đồng thời đánh ra, giáng vào người Hóa Xà. Hai loại lực lượng sáng tối cùng bộc phát, cả cây đại thụ chợt nổ tung từ thân. Hóa Xà trực diện hứng chịu đòn tấn công như thế, phát ra một tiếng rít gào thảm thiết long trời lở đất rồi dần dần chìm vào im lặng.

"Hô ~~~" Khi mọi sinh khí rời bỏ thân thể Hóa Xà, Niếp Phong mới kiệt sức lùi lại mấy bước, ngã ngồi xuống đất. Lúc nguy hiểm cận kề, Niếp Phong như một Sát Thần điên cuồng vận dụng Càn Khôn Chấn. Giờ đây, khi Hóa Xà đã chết, tâm thần thả lỏng, anh mới nhận ra nguyên khí trong cơ thể mình đã gần như khô cạn hoàn toàn, thậm chí đứng dậy cũng cảm thấy miễn cưỡng.

"Coi như ngộ tính không tệ. Không hổ là người mà bổn hoàng bồi dưỡng. Chỉ tiếc là quá chật vật rồi. Nếu ngươi sớm lĩnh ngộ ám kình thì đâu cần tốn nhiều công sức để giải quyết Hóa Xà, sao vẫn còn chật vật đến vậy?" Đằng sau lưng, Diêm Hoàng Phá Quân lóe lên hắc quang. Đôi chân nhỏ trắng như tuyết của Diêm Hoàng xuất hiện trước mắt Niếp Phong. Cô bé ngẩng đầu lên, ôm hai tay, thần khí bay quanh Niếp Phong, như thể đang thưởng thức dáng vẻ chật vật của anh.

"Cái tiểu nha đầu này a ~~~" Thấy vẻ mặt của Diêm Hoàng, Niếp Phong chỉ cười khổ lắc đầu. Nghe Niếp Phong gọi mình là tiểu nha đầu, má phúng phính của Diêm Hoàng chợt phồng lên, "Đừng gọi bổn hoàng là tiểu nha đầu! Đáng ghét!"

"Vâng vâng, không phải tiểu nha đầu." Miễn cưỡng đứng dậy, Niếp Phong sờ đầu Diêm Hoàng. Lúc này Diêm Hoàng đã tức giận đến mức trợn tròn hai mắt, nhưng kỳ lạ là, dù tức giận, cô bé chỉ hừ hừ, không hề đạp bay Niếp Phong. Chủ yếu là vì Diêm Hoàng biết, trong lòng Niếp Phong đã coi mình như một tiểu nha đầu thích làm nũng và nghịch ngợm, và cái cảm giác đó, Diêm Hoàng cũng không hề chán.

"Hừ! Nhanh lên đi đào đầu Hóa Xà ra. Con này vừa mới tiến hóa, rất có thể sẽ có nội đan. Mau đi tìm đi." Cái miệng nhỏ nhắn chu ra lớn đến mức có thể treo cả chai tương dầu của Diêm Hoàng, chỉ có thể trút sự bực bội lên con Hóa Xà vừa mới qua đời.

Nghe thấy khả năng có nội đan, tim Niếp Phong chợt đập nhanh. Nội đan, thứ chỉ có ở yêu thú, linh thú, có tác dụng như khí hải trong cơ thể tu luyện giả, không ngừng cung cấp sức mạnh cho chúng. Nội đan của yêu thú, linh thú càng mạnh thì ẩn chứa năng lượng càng lớn. Nội đan không chỉ có thể giúp tu luyện giả luyện hóa hấp thu để tăng trưởng tu vi, mà còn có thể dùng khi luyện khí, luyện đan... Đáng tiếc là không phải tất cả yêu thú, linh thú đều có nội đan. Phần lớn các trường hợp, rất khó tìm được bảo vật trân quý như vậy.

Niếp Phong nhanh chóng đi đến bên xác Hóa Xà. Lúc này, máu Hóa Xà đã không còn khả năng ăn mòn. Lớp vảy trên người nó cũng bắt đầu mềm đi, không còn cứng như kim cương khi còn sống. Đôi mắt rắn màu hổ phách mở to trừng trừng, đúng là chết không nhắm mắt.

Anh đưa tay vào đầu Hóa Xà. Khi Niếp Phong rút tay ra, ngoài máu rắn bắn tung tóe, trên tay anh còn thêm một viên cầu nhỏ bằng hai ngón tay – chính là nội đan của Hóa Xà.

Xé vội một mảnh vạt áo, Niếp Phong lau sạch máu rắn và vết máu dính trên nội đan. Lập tức, một viên nội đan xanh sẫm mờ ảo như hạt thủy tinh, bên trong dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hiện rõ trước mắt Niếp Phong và Diêm Hoàng.

"Đây... chính là nội đan sao? Hóa ra nó trông như thế này ư?" Nhìn viên nội đan tựa như viên bi thủy tinh tinh xảo trong tay, Niếp Phong kinh ngạc hỏi.

"Nói nhảm, không thì ngươi nghĩ nội đan trông thế nào?" Diêm Hoàng hất mũi khinh bỉ, nói.

"Ta còn tưởng nội đan là một khối huyết nhục hình tròn cơ." Nghe lời Diêm Hoàng, Niếp Phong có chút ngượng ngùng nói. Diêm Hoàng thì không ngừng lắc đầu, như thể cảm thấy Niếp Phong đã hết thuốc chữa, nói: "Cái ngươi nói, đư��c gọi là khối u."

"Không ngờ con Hóa Xà này lại có thể tiến hóa ra độc hỏa. Viên nội đan này mang theo độc hỏa, là một loại nội đan tương đối hiếm thấy. Nếu có thể hấp thu được, tu vi của ngươi nhất định có thể tăng trưởng không ít. Xem ra vận khí của ngươi thật sự không tệ, lần đầu tiên giết yêu thú đã có thể giết ra một viên độc hỏa đan." Cẩn thận quan sát ngọn lửa yếu ớt nhảy múa bên trong nội đan, Diêm Hoàng híp mắt nói với Niếp Phong.

"Độc hỏa đan?" Nghe Diêm Hoàng nói ra danh từ mới, Niếp Phong lộ vẻ nghi hoặc.

Chương 20

"Độc hỏa đan?" Nghe thấy danh từ mới, Niếp Phong lập tức lộ ra vẻ nghi ngờ. Nội đan thì anh biết là gì, nhưng sao bỗng chốc lại biến thành độc hỏa đan?

Thấy Niếp Phong mặt mày hoài nghi, Diêm Hoàng lại bày ra vẻ mặt kiêu ngạo không ai bì nổi. Cô bé lắc lư hai bím tóc đuôi ngựa, ra vẻ ông cụ non bắt đầu giải thích. Niếp Phong cũng đã nhận ra, mỗi khi Diêm Hoàng khoe khoang kiến thức trước mặt mình, cô bé đều biến thành bộ dạng này, nên Niếp Phong cũng đã quen mắt.

"Thấy ngươi không biết, bổn hoàng sẽ nói cho ngươi nghe. Khi yêu thú, linh thú tiến hóa, sẽ có cơ hội tiến hóa ra lực lượng đặc thù. Giống như Hóa Xà vảy bạc vừa rồi, nó đã tiến hóa ra độc hỏa. Và một số nội đan của yêu thú, linh thú sẽ mang theo những lực lượng đặc thù đã tiến hóa đó. Những nội đan đặc biệt này thường được đặt tên theo loại lực lượng đặc thù mà chúng mang theo. Giống như viên nội đan trong tay ngươi mang theo độc hỏa, nên được gọi là độc hỏa đan."

Dừng một chút, Diêm Hoàng tiếp tục nói: "Dĩ nhiên, loại tiến hóa ra lực lượng đặc thù này là cực kỳ hiếm hoi. Hơn nữa, không phải con yêu thú hay linh thú nào có lực lượng đặc thù cũng tìm thấy nội đan. Cho nên, một viên nội đan đặc thù như thế này có thể nói là vô cùng trân quý. Bổn hoàng cũng từng nghe nói, nếu loại nội đan đặc thù này được thêm vào khi luyện đan hoặc luyện khí thì có rất nhiều công dụng. Cho nên, không nói đến những thứ khác, chỉ riêng giá trị của viên độc hỏa đan trong tay ngươi thôi, e rằng cũng không kém giá trị của một viên nội đan yêu thú tam giai bình thường."

"Dĩ nhiên, ngoài luyện đan và luyện khí ra, tu luyện giả hấp thu cũng có cơ hội kế thừa lực lượng đặc thù mà nội đan mang theo. Ví dụ, nếu ngươi có thể thành công kế thừa độc hỏa trong nội đan, thì sau này các vũ kỹ ngươi thi triển sẽ mang theo độc hỏa. Mặc dù độc hỏa này căn bản không thể so sánh với 'Vô Thiên Hắc Viêm' của bổn hoàng, nhưng cũng có thể coi là thứ đáng chú ý." Nói xong, Diêm Hoàng ngẩng đầu ưỡn ngực, nhắm mắt lại, ra vẻ 'ta rất tài giỏi'.

Nghe Diêm Hoàng nói, Niếp Phong hít một hơi lạnh. Lúc này Niếp Phong cuối cùng cũng hiểu ra mình đã gặp được một món hời lớn đến nhường nào. Không nói gì khác, chỉ riêng việc một viên nội đan của Hóa Xà cấp một có thể sánh ngang giá trị với nội đan yêu thú tam giai, Niếp Phong đã hiểu giá trị của viên độc hỏa đan trong tay. Yêu thú tam giai, đó là cảnh giới tương đương với tu luyện giả Tôi Thể Cảnh, một cảnh giới mà chỉ cần một tay cũng có thể chụp chết anh.

Biết được độc hỏa đan trong tay mình lại có giá trị lớn đến vậy, Niếp Phong vội vàng xé thêm một mảnh vạt áo, nhẹ nhàng lau chùi viên độc hỏa đan. Thấy nó được lau sạch không một hạt bụi, Niếp Phong mới mặt mày hớn hở dùng mảnh áo cẩn thận bọc lại viên độc hỏa đan rồi bỏ vào nạp giới. Thấy Niếp Phong tham tiền như vậy, Diêm Hoàng liền không ngừng lườm nguýt, vẻ mặt khinh bỉ.

Chờ Niếp Phong cất xong độc hỏa đan, anh mới nhìn xác Hóa Xà trước mắt. Sau khi nội đan bị lấy đi, thân xác Hóa Xà xẹp xuống, trông như một quả bóng xì hơi.

"Đáng tiếc, nếu biết luyện khí thì nói không chừng có thể dùng da rắn luyện chế một đôi găng tay." Nhìn làn da rắn bạc đã mất đi ánh bóng, nghĩ lại Tử Vân Tiêu của mình trước đây cũng chỉ có thể chém rách nó, Niếp Phong không khỏi thở dài.

"Ừm, da rắn này cũng rất tốt. Hóa Xà tiến hóa thành vảy bạc không phải là không có, nhưng cũng không dễ dàng bắt gặp. Tiếc là, nếu không có phương pháp bảo quản thi thể yêu thú thì dù có lột da cũng không giữ được lâu. Thôi vậy, mau đi tìm Địa Xà Quả đi." Nghe lời Niếp Phong, Diêm Hoàng cũng gật đầu. Nhưng rõ ràng, Diêm Hoàng không có gì quá tiếc nuối. Dù sao, đẳng cấp khác nhau, thứ Niếp Phong cảm thấy rất tốt thì trong mắt cô bé cũng chỉ là bình thường, mặc dù hiện tại cô bé là một cô nhóc thực thụ.

Thấy Diêm Hoàng nhanh nhẹn dẫn đầu đi về phía hang ổ Hóa Xà, Niếp Phong lại cười khổ một tiếng. Chợt, Niếp Phong nhìn thấy đôi mắt rắn của Hóa Xà đã kết tinh thành tinh hạch. Tim anh khẽ động, nhanh chóng dùng tay moi hai viên tinh hạch mắt rắn và bỏ vào nạp giới.

Hai người nhanh chóng tìm thấy hang ổ Hóa Xà. Đó là một hang động không quá sâu. Không lâu sau khi vào hang, ở một góc khuất, họ đã tìm thấy thứ mình muốn.

Trong góc hang, có một cây thực vật tỏa ra mùi thuốc nồng đậm. Rễ cây màu tím nhạt, lá cây màu tím sẫm. Trên đỉnh cao nhất, mọc ba quả màu tím pha hồng, to bằng quả mận. Nếu nhìn kỹ, những đường màu đỏ như máu trên bề mặt quả trông giống như một con rắn nhỏ uốn lượn quanh quả tím. Đây chính là Địa Xà Quả mà Diêm Hoàng nói.

"Địa Xà Quả dược liệu trung phẩm cấp một. Nhìn dáng vẻ này, phẩm chất cũng khá tốt." Ngồi xổm xuống nhìn dược liệu tỏa hương nồng, Diêm Hoàng nở một nụ cười hài lòng.

Trong Thần Ma Đại Lục, dược liệu, khoáng thạch và các loại vật liệu khác đều được phân chia rõ ràng thành chín giai cấp. Mỗi cấp độ lại được chia nhỏ thành thượng, trung, hạ phẩm. Dược liệu từ cấp bốn trở lên thậm chí phải được đựng trong những dụng cụ đặc biệt làm từ các vật liệu đặc thù để tránh bị biến chất. Yêu thú các cấp độ về cơ bản đều bảo vệ dược liệu quý giá cùng cấp bậc của mình. Ví dụ, yêu thú cấp một sẽ bảo vệ dược liệu cấp một, yêu thú tam giai sẽ bảo vệ dược liệu tam giai.

Niếp Phong nhẹ nhàng gạt bỏ lớp bùn đất xung quanh, nhổ cả cây Địa Xà Quả và cất vào nạp giới. Trong lúc Niếp Phong đào Địa Xà Quả, Diêm Hoàng tiếp tục quan sát xung quanh. Rất nhanh, Diêm Hoàng phát hiện có điều bất thường trong hang.

"Cái này là?" Sau khi cẩn thận quan sát một vách đá hồi lâu, bàn tay nhỏ trắng nõn của Diêm Hoàng đột nhiên vung về phía trước, một quyền giáng xuống vách đá.

"Ầm!"

Một tiếng vang lớn làm Niếp Phong đang đào xà quả cũng giật mình. Quay đầu nhìn lại, vách hang đã bị Diêm Hoàng đấm thủng một lối đi. Đá vụn thì trực tiếp bị Vô Thiên Hắc Viêm quấn quanh tay nhỏ của Diêm Hoàng đốt thành bột đá.

"Hừ hừ, chỉ là yêu thú lại dám giở trò vặt này. Chẳng lẽ tưởng có thể che mắt bổn hoàng sao?" Bĩu môi, Diêm Hoàng tỏ vẻ rất đắc ý vì đã phát hiện ra điều bất thường bên trong hang động.

"Chuyện gì xảy ra?" Thu Địa Xà Quả xong, Niếp Phong vội vàng đi đến bên cạnh Diêm Hoàng.

"Nơi này, vốn dĩ thông vào bên trong, nhưng bị con Hóa Xà kia che giấu và bày trận Mê Trận. Hừ hừ, tưởng như vậy là có thể qua mặt bổn hoàng sao? Thật là không biết tự lượng sức mình!"

Thấy Diêm Hoàng lại làm ra vẻ mặt kênh kiệu, Niếp Phong sờ sờ đầu cô bé rồi quay sang nhìn lối đi bị Diêm Hoàng đấm thủng. Chỉ thấy lối đi tự nhiên này sâu hun hút, không thể nhìn thấy điểm cuối.

"Vào xem một chút đi?" Từng đợt khí lạnh thổi ra từ lối đi sâu thẳm. Nếu bị Hóa Xà cố ý che giấu, hẳn là bên trong có thứ gì đó tồn tại. Diêm Hoàng hiển nhiên cũng nghĩ vậy, một lớn một nhỏ hai người nhìn nhau sau đó bước vào lối đi sâu hun hút.

Càng đi sâu vào, Niếp Phong và Diêm Hoàng càng cảm nhận rõ ràng khí lạnh tỏa ra. Vuốt ve chiếc cằm nhỏ trắng nõn, Diêm Hoàng dường như có chút ấn tượng với loại khí lạnh này.

Lối đi không hề thẳng tắp mà uốn lượn hình chữ S. Khi hai người đi khoảng chừng một, hai trăm mét, Niếp Phong đã phát hiện trên vách động xung quanh đã phủ một lớp sương lạnh. Nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống rất nghiêm trọng, thậm chí Niếp Phong phải vận chuyển nguyên khí để chống lại cái lạnh buốt.

"Quả nhiên là vậy, không ngờ nơi đây lại có hàn tuyền. Chà chà, ngoài dự đoán thật đấy. Vậy thì trách không được con Hóa Xà kia tìm mọi cách che giấu nơi này." Đi đến cuối đường, hai người đến một hang động thạch nhũ tự nhiên trống trải. Ở chính giữa hang thạch nhũ, một hồ nước tự nhiên hình tròn đường kính khoảng 1m đang tỏa ra khí lạnh nhẹ nhàng. Ánh sáng huỳnh quang màu lam nhạt từ trong hồ phát ra chiếu sáng cả hang thạch nhũ, khiến cả động phủ một lớp sắc lam u huyền bí.

"Hàn tuyền là gì?"

"Cái gọi là hàn tuyền, chính là suối nước kết tinh từ linh khí lạnh lẽo. Ngươi phải biết rằng, trong linh khí thiên địa có rất nhiều thuộc tính, giống như tính cách đa diện của con người vậy. Các loại linh khí cùng thuộc tính rất dễ dàng tự nhiên tụ tập lại với nhau, và những linh khí tụ tập đó có thể biến thành các loại suối nước khác thường."

"Loại suối nước do linh khí tụ tập này có hiệu năng tu luyện rất tốt, bởi vì trong suối nước tràn đầy linh khí tinh thuần, có thể rất dễ dàng hấp thu luyện hóa. Dĩ nhiên, muốn tu luyện trong đó thì phải chịu được khí lạnh trong hàn tuyền. Và những suối đặc biệt có niên đại càng lâu thì càng lợi hại, truyền thuyết kể rằng trên ngàn năm còn có thể tiến hóa ra linh trí cấp thấp. Nhìn bộ dạng hàn tuyền này, hẳn là mới hình thành không lâu, nên khí lạnh không quá nặng."

"Khí lạnh sao?" Nghe xong Diêm Hoàng giảng giải, Niếp Phong chậm rãi đi đến bên suối hàn. Niếp Phong phát hiện, cách hàn tuyền chỉ vỏn vẹn chưa đầy 50m, mỗi bước đi, nhiệt độ xung quanh lại giảm xuống không ít. Đến khi Niếp Phong đi tới bên suối hàn, anh đã phải điều động toàn thân nguyên khí mới có thể chống đỡ cái lạnh buốt đó.

Anh nhẹ nhàng đưa ngón tay vào suối nước. Ngay lập tức, một cơn đau buốt nhanh chóng lóe lên rồi biến mất. Ngón tay Niếp Phong đưa vào suối nước lập tức mất đi tất cả tri giác.

Kinh hãi rút ngón tay ra, Niếp Phong liền phát hiện ngón tay mình vừa nhúng vào hồ nước đã biến thành màu xanh tím, một lớp sương mỏng ngưng kết trên đó.

"Trong hàn tuyền thì không thể dựa vào nguyên khí trong cơ thể để bảo vệ thân thể, chỉ có thể dựa vào năng lực bản thân để ngăn cản khí lạnh của suối. Đồ ngốc, nếu không phải bổn hoàng trước đây đã giúp ngươi rèn luyện cơ thể, thì ngón tay ngươi lần này sẽ bị đông cứng rụng mất rồi!"

Diêm Hoàng nhanh chóng vọt đến bên cạnh Niếp Phong, thấy ngón tay anh biến thành xanh tím một mảng, sắc mặt cô bé chợt trở nên có chút lo lắng. Cô vỗ vào tay Niếp Phong, một luồng nguyên khí cực nóng trong nháy tức làm ngón tay Niếp Phong trở lại bình thường. Dĩ nhiên, những cơn đau buốt là không thể tránh khỏi, chủ yếu là Diêm Hoàng không ngờ Niếp Phong lại ngốc nghếch đến mức thật sự đưa tay xuống hàn tuyền.

Thấy ngón tay mình trở lại bình thường, Diêm Hoàng lúc này mới lòng còn kinh hãi thở ra một hơi khí trắng. Thấy Diêm Hoàng thở phào nhẹ nhõm, lòng Niếp Phong ấm áp, anh sờ sờ đầu cô bé nói: "Cảm ơn, ngươi lại một lần nữa giúp ta."

"Hừ hừ ~~~" Cái miệng nhỏ nhắn chu ra hừ hừ hai tiếng, Diêm Hoàng cũng không giận hành động Niếp Phong sờ đầu mình, "Ngươi bây giờ muốn chống lại khí lạnh của hàn tuyền, khả năng không lớn, mặc dù tu luyện trong hàn tuyền tu vi của ngươi có thể tăng trưởng rất nhanh, chờ một chút ~~~ có lẽ ~~~" Nói đến đây, Diêm Hoàng chợt nghĩ đến điều gì đó.

Chương 21

Diêm Hoàng đang thao thao bất tuyệt, bỗng nhiên chợt nghĩ đến điều gì đó. Cô bé quay đầu lại, đôi mắt sáng linh động quét dọc từ trên xuống dưới Niếp Phong.

Ánh mắt kỳ lạ của Diêm Hoàng khiến Niếp Phong cảm thấy mình như đang chờ bị đem ra làm thí nghiệm. Cuối cùng, không nhịn được trước ánh mắt đánh giá của Diêm Hoàng, Niếp Phong nói: "Diêm Hoàng, rốt cuộc có chuyện gì? Sao ngươi nhìn ta như vậy?"

"Không có gì, chủ yếu là cảm thấy vận khí của ngươi thật sự quá tốt. Còn nhớ lúc mới bắt đầu tu luyện, bổn hoàng đã hứa với ngươi điều gì không?"

"Nhớ. Ngươi nói trong vòng một năm, sẽ giúp ta đạt tới cảnh giới Tôi Thể Ngũ Trọng Thiên." Niếp Phong gật đầu nói.

"Không sai. Bởi vì trong tất cả các cảnh giới, Ngũ Trọng Thiên đều là một ranh giới. Nhưng hiện tại có cái hàn tuyền này, bổn hoàng có cách giúp ngươi phá vỡ bình chướng Ngũ Trọng Thiên, trong vòng một năm sẽ giúp ngươi xông lên Lục Trọng Thiên."

Hai người đàn ông mặc hắc bào viền bạc, mặt mũi cũng ẩn dưới lớp hắc bào, lúc này đang đứng bên cạnh Hoắc lão báo cáo kết quả điều tra hơn một tháng qua của mình.

"Tông chủ, thuộc hạ đã điều tra rõ ràng. Niếp Phong kể từ khi được tiêu dao trưởng lão mang về Thiên Kiếm Tông, chưa từng rời khỏi phạm vi Thiên Kiếm Tông nửa bước. Hơn nữa, cậu ta vẫn luôn một mình cư ngụ trong rừng trúc dưới chân núi Thần Nguyệt Phong."

"Tông chủ, thuộc hạ đã điều tra rõ ràng. Niếp Phong có thái độ lập dị, cho nên bị đồng môn chèn ép. Căn bản không ai muốn nói chuyện với Niếp Phong. Đệ tử truyền công của Thiên Kiếm Tông chịu trách nhiệm truyền thụ công pháp cơ bản cho Niếp Phong cũng đã không hỏi han gì sau khi truyền thụ xong."

Hoắc lão nghe xong lời báo cáo của thủ hạ, lại rơi vào trầm tư. "Những điều này không khác gì những gì ta biết. Vậy rốt cuộc là ai đã dạy cho hắn phương pháp sử dụng linh hồn lực lượng? Chẳng lẽ thật sự là người kia? Nhưng ta nhớ lão quỷ đó mặc dù tinh thông linh hồn lực lượng, nhưng cũng không có bản lĩnh như thế này?" Lúc này, Hoắc lão đang ở trong một căn phòng đá hình tròn bịt kín. Trên tường và trần nhà xung quanh, có thể thấy những sợi xích sắt khổng lồ chằng chịt.

"Tông chủ, nếu ngài muốn biết phương pháp sử dụng linh hồn, vậy có thể bắt Niếp Phong lại thẩm vấn. Nếu không được, trực tiếp sử dụng sưu hồn pháp là tốt nhất, cần gì phải khổ cực điều tra như vậy?" Một người trong số đó, nghe thấy lời thì thầm của Hoắc lão, liền cung kính nói với ông.

"Bốp!"

Một luồng kình phong đột nhiên quét về phía người vừa lên tiếng. Ngay sau đó, Hắc bào nhân vừa nói chuyện bị quét bay như đạn pháo vào vách tường. "Oa" một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra ngay khi hắn va vào tường.

"Cút xa ra, đồ không có đầu óc. Lần sau còn nói những điều nhàm chán này, bổn tông sẽ ném ngươi đến 'chỗ đó'!" Lạnh lùng nhìn thuộc hạ bị một chưởng quét đến vách tường, Hoắc lão dùng giọng nói băng giá như lưỡi dao nói.

"Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ không dám nói hươu nói vượn nữa." Mồ hôi lạnh thấm đẫm Hắc bào nhân. Nghĩ đến "chỗ đó" mà Hoắc lão nói, hắn tức thì đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

"Chuyện này tạm gác lại đã, không cần điều tra nữa. Đi ra ngoài đi." Vẫy tay, Hoắc lão cho hai Hắc bào nhân rời khỏi căn phòng đá kỳ dị này.

"Ngươi nói, hàn tuyền này có thể giúp ta đột phá bình chướng Tôi Thể Ngũ Trọng Thiên?" Nghe Diêm Hoàng nói, Niếp Phong kinh ngạc. Bởi vì đột phá giới hạn Ngũ Trọng Thiên tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Tất cả các cấp bậc tu luyện đều có hai tầng chướng ngại: một là đột phá tiến vào cảnh giới cao hơn, và một là đột phá cảnh giới Ngũ Trọng Thiên.

"Vốn dĩ là không thể. Bởi vì muốn vào hàn tuyền tu luyện, ít nhất cũng phải đạt tới đỉnh Tôi Thể, tức là thực lực của cô bé ngươi giao thủ lần trước mới có thể. Nhưng mà," lại một lần nữa dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Niếp Phong, Diêm Hoàng tiếp tục nói: "Nhưng trước đó ngươi đã có được một viên độc hỏa đan. Chỉ cần khi tu luyện trong hồ hấp thu viên độc hỏa đan mang độc hỏa đó, thì có thể chống lại khí lạnh của hàn tuyền. Dĩ nhiên, điểm quan trọng nhất là bổn hoàng ở bên cạnh rồi, ha ha ha ~~~" Nói xong, Diêm Hoàng chống nạnh cười ha hả.

"Độc hỏa đan!" Nghĩ đến viên nội đan vừa đạt được lại chính là chìa khóa đột phá của mình, Niếp Phong trong lòng một trận kích động, nắm đấm không tự chủ siết chặt.

"Thôi được rồi, trước đó ngươi chém giết với Hóa Xà tiêu hao không ít đúng không? Mau chóng khôi phục đi. Bổn hoàng muốn dẫn ngươi đến những nơi khác có yêu thú để thu thập dược liệu rồi. Hừ hừ, nơi này có rất nhiều thứ tốt đấy nhé. Dù sao thì, thứ có thể dùng hay không thể dùng cũng cứ thu thập hết đã. Còn nữa, nơi này sau này sẽ là nơi ngươi nghỉ ngơi, nhanh lên!"

"Lại muốn đi nữa sao?" Nghe Diêm Hoàng nói, sắc mặt Niếp Phong chợt tái mét. Tuy nhiên, nghĩ lại lúc mình chiến đấu với Hóa Xà, anh đã lĩnh ngộ được ám kình của Càn Khôn Chấn, hơn nữa còn đạt được nội đan. Ngay lập tức, sắc mặt anh lại trở nên đỏ bừng.

Thời gian trôi rất nhanh. Kể từ khi Niếp Phong giết chết con yêu thú đầu tiên là Hóa Xà, hơn một tháng nữa lại trôi qua. Trong khoảng thời gian này, Niếp Phong một mặt dưới sự chỉ dẫn của Diêm Hoàng, tìm kiếm những yêu thú mà mình có thể tự mình đối phó. Một mặt anh lại ngâm mình trong các loại dược liệu bí phương của Diêm Hoàng để tắm rèn luyện thân thể cấp hai. Có thể nói anh luôn ở trong tình trạng chém giết từ sáng đến tối. Chính vì vậy, sau khi tiến vào nhị trọng thiên, tu vi của Niếp Phong vẫn tăng trưởng rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã đạt đến đỉnh nhị trọng thiên.

"Càn Khôn Vô Định Vô Lượng!"

Những chưởng thế như mưa điên cuồng giáng xuống một con yêu thú trước mắt. Nó có đặc điểm của trâu, nhưng toàn thân phủ đầy lớp giáp đen nhánh, tên là Ngưu Lăng. Dưới sự kết hợp của hai loại lực lượng sáng tối, con yêu thú cường tráng vô cùng này chỉ có thể không ngừng bị đánh lùi và hộc máu. Ngược lại, trên người Niếp Phong, ngoài việc có chút lấm bẩn, hầu như không có gì bị thương.

"Ò... ò...!"

Bị liên hoàn công của Niếp Phong đánh cho liên tục bị thương và lùi bước, Ngưu Lăng phát ra một tiếng gầm giận dữ rồi chợt lao mạnh về phía Niếp Phong. Đôi sừng lớn trên đầu nó cứng như Tinh Cương, sắc bén như đao kiếm khiến người ta sợ hãi. Nhưng đáng sợ hơn là lực va đập của Ngưu Lăng. Mỗi bước nó đạp, mặt đất lại lật lên từng mảng.

Đối mặt với cú xung kích không hề sợ chết của Ngưu Lăng, Niếp Phong không chút nào lo lắng. Khi Ngưu Lăng sắp đâm vào người anh, bàn tay trái của Niếp Phong đột nhiên đánh một chưởng nặng nề vào giữa hai sừng của Ngưu Lăng. Thấy Niếp Phong lại dám trực diện đón đỡ, trong mắt Ngưu Lăng đang điên cuồng giận dữ lóe lên một tia chế giễu.

"Ầm!"

Lực lượng và lực va đập cực mạnh của Ngưu Lăng đột nhiên giáng vào thân thể Niếp Phong. Cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ như vậy, Niếp Phong không hề kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Anh đạp chân, bàn tay trái vẫn dán vào đầu Ngưu Lăng. Bàn tay phải thì khi chân đạp lên, mang theo lực va đập hấp thu vào trong cơ thể và ám kình, toàn bộ cùng nhau giáng vào sau lưng Ngưu Lăng.

"Càn Khôn Chấn, Nghịch Chuyển Càn Khôn!"

Hai loại lực lượng gia tăng, uy lực lớn đến khó có thể diễn tả. Gần như ngay khoảnh khắc hữu chưởng của Niếp Phong chạm vào lưng Ngưu Lăng, tiếng xương gãy "lạch cạch" kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Ngưu Lăng vang lên. "Ầm" một tiếng, con Ngưu Lăng so với một con voi không nhẹ hơn bao nhiêu, lực lượng lại mạnh hơn rất nhiều, đã bị Niếp Phong dùng Nghịch Chuyển Càn Khôn cứng rắn đánh chết tại chỗ.

Ngưu Lăng ngã xuống, Niếp Phong cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm. Trong khoảng thời gian này, Niếp Phong ngày nào chậm thì phải đối phó một con yêu thú, nhanh thì hai ba con. Anh đã sớm hoàn toàn quen thuộc với việc chém giết yêu thú. Việc sử dụng vũ kỹ, thân pháp cũng đã đạt đến một độ cao mới, ví dụ như Càn Khôn Chấn, đã lĩnh ngộ được chiêu thức phái sinh cuối cùng, chiêu số mạnh mẽ thực sự mượn lực đánh lực, "Nghịch Chuyển Càn Khôn".

"Không tệ, hôm nay Thiên Ngoại Tiêu Dao và Càn Khôn Chấn của ngươi đã thuần thục. Hơn nữa bây giờ xem ra, những yêu thú hạ vị cấp một bình thường cũng không phải đối thủ của ngươi rồi. Ai nha, thật không ngờ đấy, con Ngưu Lăng mà ngay cả Tôi Thể tam, tứ trọng thiên ứng phó cũng cảm thấy khó giải quyết, cư nhiên lại bị ngươi dễ dàng hạ gục như vậy. Quả nhiên đây là do bổn hoàng sao, ha ha ha ~~~~" Nói đến đây, Diêm Hoàng lại một lần nữa cất tiếng cười lớn ngạo mạn.

"Cái tiểu nha đầu này ~~~" Đã quen với tính cách của Diêm Hoàng, Niếp Phong mỉm cười một chút rồi đi đến bên cạnh xác Ngưu Lăng, tay phải đưa vào trán Ngưu Lăng. Đúng như dự đoán, Ngưu Lăng không có nội đan. Hơn một tháng qua, anh đã giết rất nhiều yêu thú cấp một, nhưng thực sự có nội đan thì chỉ có ba đến năm con. Con số này đã bao gồm độc hỏa đan. Ngoài độc hỏa đan, những viên nội đan khác Niếp Phong đều hấp thu dưới sự chỉ dạy của Diêm Hoàng. Đây cũng chính là lý do vì sao sau khi Niếp Phong đạt đến nhị trọng thiên, tu vi vẫn tăng nhanh đến vậy.

Với chút tiếc nuối, Niếp Phong thở dài, sau đó quét mắt đến chỏm lông trâu đỏ như lửa tươi thắm trên đầu Ngưu Lăng.

Thấy những chỏm lông trâu này, tim Niếp Phong khẽ động. Tranh thủ lúc Diêm Hoàng không chú ý, anh đột nhiên giật một nắm dày rồi nhanh chóng thu vào nạp giới.

"Đi thôi, đi xem con trâu ngốc này rốt cuộc trông chừng dược tài gì đây." Thấy vẻ mặt tiếc nuối của Niếp Phong, Diêm Hoàng thậm chí không cần hỏi cũng biết chắc chắn không có nội đan. Vì vậy, cô bé dẫn đầu đi về phía lãnh địa của Ngưu Lăng.

Hai người đến lãnh địa của Ngưu Lăng. Trong khoảng thời gian này, Niếp Phong đã biết khá nhiều dược liệu, hơn nữa Diêm Hoàng cũng thường xuyên truyền thụ kiến thức dược liệu cho Niếp Phong. Nếu nhìn theo góc độ này, Diêm Hoàng cũng là một người thầy rất xứng chức. Dĩ nhiên, dù Diêm Hoàng có lợi hại đến đâu, trong mắt Niếp Phong cô bé vẫn mãi giống như một cô em gái.

Vừa nhìn, Niếp Phong đã thấy dược liệu mà Ngưu Lăng canh giữ: Thiên Niên Đằng.

Giống như cây mây, lão đằng quấn quanh một khối đá. Nhìn kỹ có thể thấy trên Thiên Niên Đằng có nhiều sợi tơ vàng mảnh. Đây chính là đặc điểm của Thiên Niên Đằng: khi đạt đến ngàn năm sẽ xuất hiện kim tuyến. Kim tuyến càng nhiều thì càng đại biểu Thiên Niên Đằng sống càng lâu, phẩm chất càng cao.

"Kim tuyến không nhiều lắm, hẳn thuộc loại dược liệu trung phẩm cấp một. Ngươi nói đúng không?" Niếp Phong phân biệt cấp bậc của Thiên Niên Đằng trước mắt rồi quay sang nhìn Diêm Hoàng. Nhưng anh phát hiện, sự chú ý của Diêm Hoàng căn bản không nằm ở Thiên Niên Đằng, mà là ở một mảng đất bị cày xới không xa Thiên Niên Đằng.

Quả nhiên, sau một hồi nhìn chằm chằm, Diêm Hoàng lập tức nhanh chóng đi đến chỗ đó, dùng tay đào lớp bùn đất phía trên. Chẳng mấy chốc, Diêm Hoàng đã tìm thấy thứ trân quý nhất ở nơi này.

"Quả nhiên là vậy, đây là Tử Uẩn Tinh Ngọc!" Giọng nói non nớt không giấu được sự phấn khích. Hóa ra dưới lớp bùn đất chôn vùi là những viên ngọc thạch màu tím. Ngọc thạch tím trong suốt, ôn nhuận và trơn bóng, hiển nhiên là mỹ ngọc thượng hạng.

"Tử Uẩn Tinh Ngọc?" Nghe Diêm Hoàng nói, Niếp Phong cũng không kìm được mà kêu lên một tiếng kinh hãi.

Tất cả nội dung trên đều thuộc bản quyền của truyen.free, nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free