(Đã dịch) Cửu Thiên Kiếm Ma - Chương 14 : Chương 14
Dưới sự chỉ đạo của Diêm Hoàng, Niếp Phong tìm được một vị trí đất tương đối trống trải để dựng một căn nhà gỗ. Dựng xong nhà gỗ, Niếp Phong lại theo chỉ thị của Diêm Hoàng, bắt đầu đi khắp núi tìm kiếm những dược liệu mà Diêm Hoàng yêu cầu. Mới đầu nghe Diêm Hoàng muốn tìm dược liệu, Niếp Phong thực sự chợt sững sờ.
“Sao lại có vẻ mặt kỳ quái như vậy? Mặc dù bổn hoàng sẽ không luyện đan, nhưng những phối hợp cơ bản của dược liệu tắm thì vẫn biết. Nếu không có dược liệu tắm hỗ trợ, ngươi sẽ khó toàn mạng sau ba ngày. Đừng có nghi ngờ lời bổn hoàng.”
Nghe Diêm Hoàng nói xong, Niếp Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Những dược liệu mà Diêm Hoàng nói cũng không khó tìm. Trong Dược Vương Viên này, cái gì cũng có thể thiếu nhưng tuyệt đối không thiếu dược liệu. Hơn nữa, những dược liệu Diêm Hoàng liệt kê cũng không phải loại quý hiếm khó kiếm. Thế nên, chỉ tốn một lúc lâu, Niếp Phong đã tìm đủ số lượng dược liệu để tắm.
Mấy ngày kế tiếp, Niếp Phong cũng bận rộn trong công việc chuẩn bị. Theo lời Diêm Hoàng, “công muốn thiện sự, tất trước lợi kia khí” (muốn làm việc tốt, trước hết phải mài sắc công cụ). Sau khi hoàn thành các công đoạn như dựng xong nhà gỗ, làm xong chậu gỗ, thu thập đủ dược liệu... đã qua bốn ngày. Trong bốn ngày này, Niếp Phong không hề thấy Hoắc Lăng đến truy sát mình, nên tia lo lắng trong lòng cũng dần vơi đi.
“Hiện tại đồ đạc đã đầy đủ hết rồi, cũng gần như có thể bắt đầu. Vừa hay mấy ngày qua ngươi chuẩn bị đồ đạc, bổn hoàng cũng có đủ thời gian để hồi phục.” Một đạo quang mang màu đen từ Diêm Hoàng Phá Quân mà Niếp Phong đang đeo tuôn ra, thân thể bé nhỏ của Diêm Hoàng liền hiện ra trước mắt Niếp Phong.
“Cái đó... ngươi vẫn nói muốn rèn luyện chịu đòn, nhưng rèn luyện như thế nào?” Nhìn thấy Diêm Hoàng xuất hiện, Niếp Phong do dự một lát rồi hỏi.
“Chuyện này còn phải hỏi sao?” Trợn mắt đáng yêu một cái, Diêm Hoàng dùng vẻ mặt tiếc rẻ nói với Niếp Phong: “Đương nhiên là rèn luyện như thế này rồi!” Vừa nói xong, một nắm đấm nhỏ mũm mĩm thẳng tắp đánh vào mặt Niếp Phong. Nắm đấm nhỏ mang theo sức lực nhất định đánh bay Niếp Phong văng vào một cây đại thụ.
“Mình đã biết mà…” Đây là lời duy nhất Niếp Phong nghĩ đến khi đâm vào cây, đầu óc quay cuồng. Diêm Hoàng thì dường như không thấy bộ dạng của Niếp Phong, bàn chân nhỏ khẽ đạp, trong nháy mắt đã vọt đến bên người Niếp Phong. Vừa vận lực vào nắm đấm nhỏ đánh tiếp xuống Niếp Phong, Diêm Hoàng không quên nói: “Yên tâm đi, bổn hoàng ra tay rất có chừng mực, sẽ không ��ánh chết ngươi đâu…” Liếc một cái đầy vẻ đáng yêu và khinh bỉ, Diêm Hoàng bổ sung: “Nhiều nhất chỉ là tàn phế một nửa thôi.”
“Xà cốt Thiên Diệp Thảo, mười gốc; Huyết Anh Quả, tám viên; huyết đằng núi già ba mươi năm, một cây; Tử Lan xích lá hoa, ba đóa…” Một lượng lớn dược liệu được Diêm Hoàng phân loại tìm ra, rồi ném vào chiếc chậu gỗ mà Niếp Phong vội vàng làm trước đó. Lúc này trong chậu gỗ đã chứa nửa chậu nước suối trong veo. May mắn là những dược liệu này đều thuộc loại thảo dược thông thường, không khó kiếm.
“Được! Tạm được rồi, may mà ở đây dược liệu nhiều, nếu không ở bên ngoài thì muốn gom góp đủ tất cả cũng là chuyện phiền phức.” Vỗ vỗ bàn tay nhỏ dính đầy bùn đất, Diêm Hoàng vẻ mặt thư thái mỉm cười, đôi mắt to đáng yêu lúc này đã cong thành hình lưỡi liềm.
“Tiếp theo.”
Sau khi cho tất cả dược liệu vào trong chậu gỗ, Diêm Hoàng liền bước những bàn chân nhỏ trắng nõn đi đến bên cạnh chậu. Hai luồng liệt diễm đen kịt đột nhiên bốc lên từ đôi bàn tay non nớt của Diêm Hoàng, vẻ mặt Diêm Hoàng cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Uống… uống!”
Một tiếng quát nhẹ, hai tay Diêm Hoàng đang bốc cháy liệt diễm đen kịt liền đặt lên miệng chậu gỗ. Trong chớp mắt, ngọn lửa đen kịt dưới sự khống chế của Diêm Hoàng bao phủ quanh chậu gỗ. Nước trong chậu đã bắt đầu sôi sùng sục chỉ sau chưa đầy ba giây từ khi hai tay Diêm Hoàng đặt lên thành chậu.
Theo nước trong chậu không ngừng sôi sùng sục, những dược liệu được Diêm Hoàng ném vào trong chậu bắt đầu không ngừng tiết ra dược lực. Đây là kết quả của việc Diêm Hoàng cố ý điều khiển, nếu không, cho dù có đun nấu nửa tháng, e rằng cũng khó mà dễ dàng ép hết dược lực từ những dược liệu này ra.
Theo ngọn lửa đen kịt mà Diêm Hoàng khống chế càng lúc càng lớn, những dược liệu trong chậu cũng dần dần trở nên trong suốt. Đây là bằng chứng trực tiếp nhất cho thấy dược lực đã được ép ra hoàn toàn mà không còn sót lại chút nào. Khi tất cả dược liệu trong chậu đã trở nên trong suốt và bị nấu nát, toàn bộ nước suối trong veo ban đầu trong chậu gỗ đã biến thành một chậu dược dịch màu trắng sữa.
“Xuống đi, vào đó ngồi xuống tu luyện, bổn hoàng sẽ giúp ngươi hấp thu dược lực.” Nhìn thấy nước trong chậu đã biến thành màu trắng sữa, Diêm Hoàng hài lòng gật đầu nhỏ, sau đó nói với Niếp Phong.
Nghe Diêm Hoàng nói vậy, Niếp Phong vội vàng cởi bỏ y phục trên người, sau đó nhanh chóng nhảy vào trong chậu ngồi xuống. Dù sao Diêm Hoàng là một tiểu nha đầu, Niếp Phong cũng không tiện để nàng thấy thân thể trần truồng của mình.
Thấy Niếp Phong đã ngồi xuống trong chậu, Diêm Hoàng lại thôi thúc ngọn lửa đen kịt trong tay. Lập tức, dược dịch trong chậu gỗ như nhận được sự dẫn dắt, bắt đầu không ngừng cuộn trào.
Ngồi trong chậu gỗ, Niếp Phong cảm nhận rõ ràng một luồng nhiệt lưu từ tứ chi bách hài tiến vào cơ thể mình. Luồng nhiệt lưu không ngừng chảy vào cơ thể, chẳng những nhanh chóng xua tan nỗi đau trên người Niếp Phong, mà còn không ngừng cường hóa cơ thể Niếp Phong.
Cảm nhận được lợi ích mà dược lực mang lại cho cơ thể mình, Niếp Phong lập tức tập trung tâm thần, dưới sự hỗ trợ của Diêm Hoàng, điên cuồng hấp thu dược lực. Toàn thân hắn đỏ bừng như tôm luộc chín. Dưới sự thúc đẩy của ngọn lửa Diêm Hoàng và sự hấp thu điên cuồng của Niếp Phong, dược dịch trong chậu gỗ bắt đầu dần dần trở nên trong suốt.
Khi Niếp Phong mở mắt trở lại, thời gian đã trôi qua gần một canh giờ. Lúc này nước trong chậu gỗ đã trở nên trong veo, không còn thấy nửa điểm trắng sữa.
Trong khoảng thời gian này, Diêm Hoàng vẫn không ngừng nghỉ, dùng ngọn lửa ép dược lực vào cơ thể Niếp Phong. Nếu không, e rằng Niếp Phong sẽ phải tốn một thời gian rất lâu cũng khó mà hấp thu hoàn toàn dược lực. Thấy Niếp Phong mở mắt, Diêm Hoàng nhẹ nhàng ‘hô’ thở ra một hơi, thu lại ngọn lửa đen kịt, dùng bàn tay nhỏ xoa xoa vầng trán không hề có mồ hôi.
Nhìn thấy Diêm Hoàng có vẻ mệt mỏi, trong lòng Niếp Phong dấy lên một tia áy náy, “Xin lỗi, vất vả cho ngươi rồi, Diêm Hoàng.”
Nghe Niếp Phong nói cảm ơn, Diêm Hoàng bĩu môi rồi chợt nói: “Hừ hừ, nói cảm ơn thì vô ích. Ngươi chỉ cần nhớ lời hứa với bổn hoàng là được. Nhớ kỹ, một khi có cơ hội là phải giúp bổn hoàng giải phong ấn năm tầng trên thanh kiếm.”
“Đương nhiên rồi.” Nghiêm nghị gật đầu, Niếp Phong tiếp tục nói: “Bất kể hôm nay ngươi có giúp ta hay không, nhưng ta đã hứa với ngươi trước đó thì nhất định sẽ làm được, nên ngươi cứ yên tâm.”
“Điểm này bổn hoàng cũng chưa từng lo lắng. Bởi vì nếu ngươi dám làm trái lời đã ước định…” Diêm Hoàng giơ nắm đấm nhỏ bé xíu, vung vung trước mặt Niếp Phong, “ta sẽ đánh cho ngươi nằm bẹp dí, hừ hừ!”
“Đương nhiên, điểm này ta không hề nghi ngờ.” Niếp Phong mỉm cười nói.
“Càn Khôn Chấn!”
Đánh một quyền vào khúc gỗ thô bay đến trước mắt, Niếp Phong lập tức chặn lại. Bàn tay vừa chuyển nhẹ nhàng gạt đi, khúc gỗ đã bị lôi kéo một cách kỳ lạ rồi nổ tung thành vô số mảnh vụn.
“Nhìn quyền đây!” Một giọng nói non nớt vang lên phía sau Niếp Phong, đúng lúc hắn đánh nát khúc gỗ. Nghe thấy giọng nói non nớt này, Niếp Phong không dám chậm trễ chút nào. Thân hình xoay một cái, cả người liền linh hoạt vọt về phía trước, hơn nữa không quay đầu lại, tung một quyền chùy về phía sau.
“Càn Khôn Chấn!”
‘Bàng’ một tiếng, nắm đấm của Niếp Phong và nắm đấm nhỏ trắng nõn giao phong. Không chút nghi ngờ, Niếp Phong trực tiếp bị chấn lùi hơn mười bước mới đứng vững. Diêm Hoàng, chủ nhân của nắm đấm trắng nõn, thu nắm đấm lại rồi nhìn thấy vẻ hơi chật vật của Niếp Phong, cũng gật đầu nói: “Không tệ, hiện tại ngươi vận dụng Càn Khôn Chấn và Thiên Ngoại Tiêu Dao đã xem như tương đối thuần thục rồi. Không ngờ chỉ hơn một tháng mà ngươi có thể nắm giữ sâu như vậy. Mặc dù vẫn chưa lĩnh ngộ các chiêu thức diễn sinh, nhưng cũng rất tốt rồi. Bổn hoàng cũng phải nể ngươi vài phần đó, vui không?”
Nhìn Diêm Hoàng đang đắc ý, Niếp Phong chỉ biết cười khổ mà chịu đựng. Vừa rồi đối chiêu, tay phải của Niếp Phong đến giờ vẫn còn run rẩy không ngừng. Nếu không phải hơn một tháng nay, ngày nào cũng kiên trì bị đánh và được dược dịch ngâm tẩm cải tạo cơ thể, Niếp Phong tin rằng, chỉ một đòn vừa rồi, tay phải của hắn trăm phần trăm sẽ bị Diêm Hoàng đánh gãy xương.
Hiệu quả của hơn một tháng ngâm dược liệu tắm quá mạnh, khiến Niếp Phong cũng cảm thấy có chút mơ hồ. Sau mấy ngày ngâm dược liệu, cường độ cơ thể Niếp Phong tăng lên rất nhanh. Cảnh tượng trước đây bị Diêm Hoàng tùy tiện một quyền đánh bay đã hoàn toàn biến mất. Niếp Phong cảm thấy cường độ cơ thể mình đã tăng lên không chỉ đơn thuần là gấp mấy lần so với trước đây.
“Giai đoạn tôi thể rèn luyện thứ nhất đã gần xong rồi. Chắc hẳn tên ngốc nhà ngươi cũng có cảm giác rồi chứ?” Vỗ vỗ bụi bặm trên quần áo, Diêm Hoàng tiện tay hái một quả tuyết trắng trong veo bên cạnh, vừa nhai vui vẻ vừa hỏi Niếp Phong.
“Ừm, hai ngày nay ta vốn cảm thấy khí toàn trong cơ thể có cảm giác biến hóa, hơn nữa cơ thể cũng có một loại xao động không ngừng. Ta nghĩ chắc là ta sắp đột phá đến tôi thể nhị trọng thiên.” Nghe Diêm Hoàng nói, Niếp Phong vội vàng gật đầu.
“Không phải là ngươi nghĩ, mà là quả thật muốn đột phá. Mấy ngày nay, ngươi ngày nào cũng bị đánh xong lại ngâm dược liệu tắm, sau đó dốc hết toàn thân nguyên khí để đối luyện, rồi buổi tối lại tu luyện. Nếu như vậy mà còn không đột phá thì bổn hoàng thật sự muốn bổ ngươi ra!”
“Diêm Hoàng, rõ ràng ngươi chỉ là một tiểu nha đầu thôi, sao lại bạo lực như vậy chứ?” Ngồi xuống bên cạnh Diêm Hoàng đang vung chân ăn trái cây, Niếp Phong không nhịn được xoa xoa cái đầu nhỏ của Diêm Hoàng. Bộ dạng đáng yêu hờn dỗi của Diêm Hoàng khiến Niếp Phong đến giờ vẫn không thể chấp nhận sự thật nàng là một cao thủ tuyệt thế.
“Đừng có coi bổn hoàng là trẻ con!” Bĩu môi bất mãn, Diêm Hoàng lần này lại kỳ lạ không hất tay Niếp Phong ra, chỉ rầu rĩ nói: “Ngươi tưởng tên ngốc nhà ngươi nghĩ bổn hoàng muốn trở thành như vậy sao? Còn không phải vì năm tầng phong ấn kia! Không biết kẻ khốn kiếp nào đã phong ấn bổn hoàng lúc đang ngủ, chẳng những phong ấn sức mạnh của Diêm Hoàng Phá Quân, mà còn phong ấn bổn hoàng thành bộ dạng trẻ con! Hừ hừ! Nếu để ta biết là ai đã nhân lúc bổn hoàng ngủ mà phong ấn bổn hoàng thì ta sẽ không tha cho hắn!”
Nghe xong lời Diêm Hoàng nói, Niếp Phong cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ. Tại sao Diêm Hoàng rõ ràng là bộ dáng trẻ con, nhưng lại có kiến thức và tu vi như vậy, bây giờ Niếp Phong cuối cùng đã hiểu.
Mấy quả tuyết quả rất nhanh đã bị Diêm Hoàng, cái miệng tham ăn kia, chén sạch. Nheo mắt hài lòng xoa xoa miệng nhỏ, Diêm Hoàng chợt đứng dậy một lần nữa, rồi quay người nói với Niếp Phong: “Được rồi, tiếp tục thôi. Nếu muốn đột phá, vậy hôm nay phải tiêu hao toàn bộ nguyên khí trong cơ thể ngươi đến khô kiệt, hiệu quả như vậy mới đạt đến mức tối đa. Đến đây đi!” Nói xong, bàn tay nhỏ của Diêm Hoàng lại một lần nữa đánh tới Niếp Phong, nắm đấm nhỏ mang theo tiếng gió rít đáng sợ.
Khô kiệt nguyên khí xoáy bắt đầu cuồng bạo hút lấy thiên địa linh khí để bổ sung. Lượng lớn thiên địa linh khí tràn vào cơ thể Niếp Phong, được luyện hóa thành nguyên khí.
“Không đủ, vẫn chưa đủ!” Đồng thời với việc lượng lớn linh khí được hấp thu, Niếp Phong cũng cảm thấy rõ ràng một loại cảm giác trống rỗng như khát khao. Đây là điều trước kia chưa từng trải qua. Trước đây Niếp Phong cũng thường xuyên tiêu hao hết nguyên khí trong cơ thể để đối luyện với Diêm Hoàng, nhưng chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Theo linh khí không ngừng chuyển hóa thành nguyên khí, khí toàn trong cơ thể Niếp Phong cũng hiển nhiên trở nên phong phú và cô đọng hơn so với trước kia. Dưới sự vận chuyển của thời gian, khí toàn trong cơ thể Niếp Phong cuối cùng lại tràn đầy nguyên khí.
“Uống… uống!!!”
Một tiếng quát lớn, Niếp Phong cảm thấy linh đài một mảnh thanh minh. Tiếp theo, một loại cảm giác kỳ dị khó có thể hình dung chảy khắp toàn thân. Khi Niếp Phong mở mắt trở lại, ánh sao trong ánh mắt hắn mạnh mẽ hơn bất kỳ lần nào trước đây.
“Đây chính là tôi thể nhị trọng thiên sao?” Cảm nhận được tổng số nguyên khí trong cơ thể tăng lên không ít so với trước, trong lòng Niếp Phong một trận vui mừng. Hiện tại khí toàn trong cơ thể Niếp Phong cô đọng hơn rất nhiều so với thời điểm nhất trọng thiên. Nói một cách dễ hiểu, mật độ đã tăng lên. Cho dù kích thước khí toàn không thay đổi, nhưng chất lượng nguyên khí đã cao hơn gấp mấy lần so với thời điểm nhất trọng thiên. Nguyên khí càng cô đọng, uy lực càng mạnh.
“Hiện tại cho dù là sử dụng Tử Vân Tiêu, hẳn là sẽ không ngay lập tức khô kiệt nguyên khí sau mấy kiếm nữa. Chẳng trách người phụ nữ điên kia thường xuyên sử dụng loại pháp quyết cường lực như vậy mà không thấy mệt mỏi. Tổng số và độ cô đọng của nguyên khí ở mỗi trọng thiên thực sự khác biệt quá lớn.”
“Đó là đương nhiên.” Đúng lúc Niếp Phong đang cảm nhận cảnh giới mới, giọng nói của Diêm Hoàng truyền đến, “Ngày đó nếu không phải bổn hoàng ra tay, ngươi căn bản ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có. Nên hãy cảm ơn bổn hoàng đi!”
“Đương nhiên rồi, để ta đi hái thêm mấy quả tuyết quả cho ngươi.” Nghe giọng nói non nớt của Diêm Hoàng, Niếp Phong lộ ra một tia mỉm cười dịu dàng.
“Hừ, ngươi nghĩ như vậy là có thể mua chuộc bổn hoàng sao?… Bất quá nếu là hảo ý của ngươi, bổn hoàng sẽ miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng không phải bổn hoàng yêu cầu ngươi đâu, là ngươi tự mình muốn đi đó nha!” Nghe Niếp Phong nói muốn hái thêm mấy quả tuyết quả cho mình, Diêm Hoàng tuy giả vờ không thèm để ý, nhưng sự phấn khích trong giọng nói nàng sao cũng không che giấu nổi.
“Đương nhiên, là ta tự mình muốn hái tặng cho ngươi.” Đối với Diêm Hoàng, Niếp Phong bất tri bất giác đã xem nàng như em gái. Dù là kiếp trước hay hiện tại, Niếp Phong đều không có em gái, nên bất giác hắn sẽ đối xử với Diêm Hoàng như em gái vậy.
“Đúng rồi Diêm Hoàng, hiện tại ta đã đột phá đến tôi thể nhị trọng thiên, tiếp theo nên làm thế nào?” Tâm trí trở về với chuyện đột phá, Niếp Phong lại phấn chấn hỏi Diêm Hoàng. Hơn một tháng đã đột phá từ tôi thể nhất trọng thiên lên nhị trọng thiên, tốc độ này không nghi ngờ gì là nhanh đến mức khó tin.
“Tiếp theo ư, chính là thu dọn cái chậu gỗ và số dược liệu còn lại, sau đó đi sâu hơn vào Dược Vương Viên. Từ nhị trọng thiên trở lên, phải thay đổi dược liệu tắm rồi, hơn nữa phải bước vào giai đoạn thực chiến thực sự.”
“Giai đoạn thực chiến thực sự?”
“Không sai, không phải là tỷ thí đối luyện với bổn hoàng, mà là thực chiến thực sự. Đối tượng thì đương nhiên là yêu thú chiếm cứ trong Dược Vương Viên rồi. Nói trước, nếu chưa đến lúc sinh tử tồn vong của ngươi, bổn hoàng chắc chắn sẽ không ra tay, hiểu chưa?” Nói đến câu cu��i cùng, Diêm Hoàng càng nghiêm túc nhắc nhở.
“Ngươi đang đùa ta đấy à?” Nghe Diêm Hoàng nói vậy, Niếp Phong vừa đứng dậy thì sắc mặt trắng bệch. Không ngờ cái gọi là thực chiến của Diêm Hoàng lại là muốn mình đi liều mạng với yêu thú.
“Đương nhiên không phải nói đùa!” Một trận hắc quang từ Diêm Hoàng Phá Quân sau lưng Niếp Phong hiện lên, Diêm Hoàng đã đứng trước mặt Niếp Phong, chống nạnh, nói như ông cụ non: “Chỉ có không ngừng trải qua sinh tử chém giết, mới có thể nhanh chóng nâng cao bản thân. Đạo lý đơn giản như vậy, ngay cả ngươi có ngu si đến mấy cũng phải hiểu chứ? Huống chi những dược liệu cần thiết cho tôi thể nhị trọng thiên, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn có yêu thú chiếm cứ. Ngươi không giết, chẳng lẽ còn muốn bổn hoàng giết rồi mang đến cho ngươi sao? Dù sao muốn mạnh lên cũng chỉ có một con đường như vậy, làm hay không làm?”
“Làm!” Không chút do dự, Niếp Phong lập tức gật đầu. Nửa tháng đã khiến bản thân đột phá đến tôi thể nhị trọng thiên, Niếp Phong tin rằng ngay cả Hoắc lão tự mình tay kèm tay dạy mình cũng sẽ không có tốc độ này, huống chi cơ thể còn được cường hóa gấp mấy lần trở lên nhờ dược liệu tắm.
“Rất tốt. Đúng rồi, bổn hoàng tặng ngươi một món quà trước, đưa hai tay ra.” Chắp tay sau lưng, Diêm Hoàng, với vẻ ngoài như một tiểu lão đầu, đi dạo đến phía sau Niếp Phong, rồi đưa một ngón tay ra. ‘Xoẹt’ một tiếng, một luồng ngọn lửa đen kịt liền từ ngón tay của Diêm Hoàng bốc lên.
Chỉ thấy Diêm Hoàng dùng ngón tay đang bốc cháy ngọn lửa đen kịt vẽ một vòng lên hai tay mà Niếp Phong đưa ra. Sau đó, nàng ngồi xổm xuống, vẽ một vòng tương tự lên mắt cá chân của Niếp Phong, rồi ngọn lửa đang cháy đột nhiên hợp lại.
‘Két’
Một tiếng vang như kim loại va chạm vang lên. Hai tay và hai chân của Niếp Phong đã bị những vòng lửa đột nhiên co rút lại trói chặt. Rất giống như bị những sợi dây thừng màu đen trói chặt vậy. Hơn nữa không chỉ có vậy, Niếp Phong còn cảm thấy, hai vòng lửa này lại vô cùng nặng nề, sức nặng có lẽ không kém Diêm Hoàng Phá Quân là bao. Chỉ một chút thôi đã khiến Niếp Phong suýt nữa ngã lăn ra đất.
“Đây là mật pháp ‘Hắc Viêm Trói Buộc’ của bổn hoàng. Hiện tại mới chỉ là tầng thứ nhất. Chờ ngươi đạt đến thực lực tiêu chuẩn, bổn hoàng mới giúp ngươi thêm tầng thứ hai. Ngươi không cần phải vội.” Hài lòng nhìn Niếp Phong bị trói chặt như chờ lợn bị mổ, Diêm Hoàng lộ ra một tia mỉm cười đáng yêu.
“Ta nói Diêm Hoàng muội muội, ngươi không phải là tính toán kêu ta ở trạng thái này, như cương thi mà đi tìm yêu thú đánh nhau đó chứ?” Dùng hết sức bình sinh, Niếp Phong vẫn không thể thoát khỏi trói buộc. Hắn dùng ánh mắt bất lực nhìn Diêm Hoàng, thầm nghĩ, thiên tài nào mới muốn vội vàng thêm loại vật này vào.
“Hừ!” Hiếm thấy, Diêm Hoàng không hề phản đối cách Niếp Phong gọi mình là “muội muội”. Nàng chỉ nhăn nhăn cái mũi nhỏ, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn Niếp Phong, nói: “Ai kêu ngươi dùng sức mạnh kéo ra làm gì? Nguyên khí đi khắp toàn thân, sau đó kéo ra!”
Nghe Diêm Hoàng nói vậy, Niếp Phong chợt điều động nguyên khí trong cơ thể đi khắp toàn thân. Lập tức, quang mang nhàn nhạt liền từ người Niếp Phong bắn ra. Sau khi đứng dậy, Niếp Phong từ từ mở rộng hai tay và hai chân, nhưng cũng vô cùng cố sức.
“Sau này ngươi nhất định phải giữ vững trạng thái nguyên khí được giải phóng liên tục, mới có thể hoạt động. Đây cũng là phương pháp độc đáo của bổn hoàng, người khác có cầu cũng không được đâu, cảm ơn bổn hoàng đi!” Nhìn Niếp Phong như đang mang theo còng tay, cùm chân mà di chuyển, Diêm Hoàng vui vẻ nói: “Còn về việc cảm ơn bổn hoàng thế nào thì ngươi tự nghĩ đi.”
Thấy hai mắt Diêm Hoàng cũng biến thành hình lưỡi liềm nhỏ, Niếp Phong làm sao có thể không biết Diêm Hoàng đang nghĩ gì? Bất quá hiện tại Niếp Phong đừng nói là đáp lời, ngay cả việc duy trì tư thế đứng bình thường cũng vô cùng cố sức. Tự nhiên đối với lời của Diêm Hoàng hắn chỉ biết cười khổ mà ứng đối.
“Yên tâm đi, hôm nay ta sẽ cho ngươi làm quen với trạng thái này trước. Chờ ngươi quen rồi, mới tiến sâu vào Dược Vương Viên. Cho nên ngươi có thể yên tâm!” Thấy bộ dạng cười khổ của Niếp Phong, Diêm Hoàng vốn định vỗ vỗ vai Niếp Phong, nhưng đột nhiên phát hiện, với chiều cao của mình, ngay cả khi duỗi thẳng cả hai tay ra, nàng cũng không thể với tới vai Niếp Phong, chứ đừng nói là vỗ. Phát hiện điểm này Diêm Hoàng lập tức vô cùng tức giận. Nhìn thấy Diêm Hoàng bởi vì chuyện này mà tức đến má phồng lên, Niếp Phong cũng lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng.
Theo thời gian trôi qua, Niếp Phong bắt đầu dần quen với trạng thái bị trói buộc. Lúc mới bắt đầu, Niếp Phong phát hiện nguyên khí của mình tiêu hao khá nhanh, căn bản không kịp bổ sung. Sau khi được Diêm Hoàng chỉ dẫn, Niếp Phong lại hiểu ra rằng, trước đây mình đã phí phạm quá nhiều nguyên khí để hoạt động.
Sau nhiều lần thử nghiệm liên tiếp, Niếp Phong đã tìm ra được bí quyết. Ánh sáng nguyên khí bắn ra từ người hắn cũng giảm bớt rồi biến mất, chứng tỏ lúc này Niếp Phong đang sử dụng lượng nguyên khí ít nhất để lưu chuyển nhằm mở khóa Hắc Viêm Trói Buộc. Nhìn thấy Niếp Phong nhanh như vậy đã nắm bắt được bí quyết, Diêm Hoàng cũng khẽ gật đầu.
Bất quá, mặc dù đã nắm bắt được bí quyết hoạt động, không còn như lúc trước mỗi bước đi đều méo mó mặt mày, đầu đầy mồ hôi như kẻ ngốc, nhưng tốc độ thì vẫn không có chút nào thay đổi. Đi bộ bình thường thì không thấy rõ, nhưng một khi thi triển vũ kỹ hoặc thân pháp thì liền gặp vấn đề. Dù là thi triển Thiên Ngoại Tiêu Dao hay Càn Khôn Chấn, tốc độ đó cũng chậm đến mức khiến người ta muốn khóc. Không còn cách nào khác, dù đã có thể cử động, nhưng sức nặng của ‘còng tay’ và ‘xiềng chân’ vẫn không hề giảm bớt chút nào.
“Không được không được, quá chậm! Như vậy ngay cả con muỗi cũng không đánh trúng! Lạch bạch lạch bạch rồi ~~~ Ngươi đó là đang học Rùa Rụt Cổ ư, lạch bạch lạch bạch rồi ~~~” Nhìn thấy những động tác chậm chạp của Niếp Phong, Diêm Hoàng chẳng những không có ý định nới lỏng trói buộc, mà còn đứng một bên như xem kịch, vừa vung vẩy bàn chân nhỏ trắng nõn vừa cười khúc khích.
“Diêm Hoàng, đừng mải cười nữa chứ. Nặng như vậy căn bản là khó mà cử động được. Nếu là đối địch thì vừa gặp mặt đã bị kẻ địch xé xác rồi, đến lúc đó ngươi cũng không có tuyết quả mà ăn đâu.” Vẻ mặt rầu rĩ nhìn Diêm Hoàng đang cười duyên, Niếp Phong bất lực nói.
Nghe đến chuyện không có tuyết quả để ăn, đôi mắt to sáng ngời của Diêm Hoàng đầu tiên là trừng lớn, tiếp theo, lông mày liền nhăn thành một chữ ‘xuyên’ nhỏ. Một lúc lâu, Diêm Hoàng dường như rất giằng co rồi nói: “Thôi được rồi ~~ Nói cho ngươi biết luôn. Đưa nguyên khí vào trói buộc là có thể giảm bớt sức nặng rồi. Đương nhiên cũng giống như hoạt động, cũng phải vận chuyển liên tục. Hừ hừ! Vốn dĩ còn muốn xem thêm một lúc nữa, nhưng thôi vậy, bổn hoàng cũng không phải vì tuyết quả mà nói cho ngươi biết đâu nha!”
“Dạ dạ, đương nhiên là vì Diêm Hoàng muội muội chúng ta có tâm địa tốt rồi, đúng không?” Nhìn thấy Diêm Hoàng vì lời nói của mình mà mặt mày hớn hở, trong lòng Niếp Phong không khỏi cười thầm, đồng thời nghĩ thầm e rằng cho dù có giải phong ấn Diêm Hoàng Phá Quân, Diêm Hoàng sợ rằng vẫn là bộ dạng này.
Bởi vì theo Niếp Phong thấy, có lẽ phong ấn có thể phong ấn cơ thể Diêm Hoàng thành bộ dạng cô bé, nhưng làm sao có thể phong ấn cả tính cách của Diêm Hoàng thành cô bé được. Biểu hiện từ trước đến nay của Diêm Hoàng, cùng với một cô bé mười tuổi hiếu kỳ và nghịch ngợm hoàn toàn không có sự khác biệt lớn. Cho nên Niếp Phong cho rằng, cho dù có giải phong ấn, Diêm Hoàng cũng sẽ không có gì thay đổi.
Theo chỉ dẫn của Diêm Hoàng, Niếp Phong chậm rãi đưa nguyên khí vào Hắc Viêm Trói Buộc trên cổ tay và cổ chân tứ chi của mình. Lập tức, cảm giác nặng nề vô cùng biến mất, cơ thể Niếp Phong một lần nữa khôi phục lại sự nhẹ nhàng như cũ. Đương nhiên, cái giá phải trả là từ hôm nay trở đi, Niếp Phong nhất định phải không ngừng vận chuyển, đưa nguyên khí vào để chống lại Hắc Viêm Trói Buộc.
Tuy Diêm Hoàng nói một ngày sẽ khiến Niếp Phong thích ứng với trạng thái bị Hắc Viêm Trói Buộc khóa lại, nhưng trên thực tế, Niếp Phong phải mất hơn hai ngày mới thực sự thích ứng hoàn toàn.
“Ngu ngốc ngu ngốc, đồ ngốc nghếch, lại tốn lâu như vậy mới thích ứng, thật là ngu xuẩn.” Diêm Hoàng đung đưa đắc ý, vừa hát một khúc hát tự biên tự diễn không biết có điệu hay không, vừa đá đá bàn chân nhỏ. Niếp Phong nghe khúc ca kỳ diệu đó, chỉ có thể ôm một nụ cười khổ. Đối với Diêm Hoàng, hắn một chút cũng không thể nổi giận.
“Bất quá hiện tại cuối cùng cũng thích ứng rồi, vậy tiếp theo, phải đi tìm yêu thú thôi. Yên tâm, đến giây phút trước khi ngươi chết, bổn hoàng mới ra tay!” Có lẽ cảm thấy mình hát không hay lắm, Diêm Hoàng khẽ nhíu mày rồi lại thần khí nói với Niếp Phong.
“Đúng vậy, như vậy ta mới không thể yên tâm chứ?” Vẻ mặt đau khổ, Niếp Phong nhất thời cũng không biết nói gì cho phải. Dù sao thì, một lớn một nhỏ hai người thu dọn cái chậu gỗ cùng các vật dụng cần thiết khác, bỏ lại căn nhà gỗ mà tiến sâu hơn vào Dược Vương Viên.
Vừa đi, Diêm Hoàng vừa như đang cảm nhận điều gì đó. Cứ đi được một đoạn, Diêm Hoàng lại đột nhiên thay đổi phương hướng. Niếp Phong mặc dù rất nghi hoặc về việc Diêm Hoàng làm như vậy, nhưng vẫn không hỏi ra.
Bất quá rất hiển nhiên, sự nghi hoặc của Niếp Phong không giấu được tên tiểu quỷ lớn Diêm Hoàng. Liếc một cái đầy vẻ khinh bỉ đặc trưng, Diêm Hoàng nói: “Đồ ngốc, bổn hoàng đang cảm ứng hơi thở. Nếu không ngươi chạy vào địa bàn của một con yêu thú tam giai, cấp bốn thì e rằng còn chưa đợi bổn hoàng ra tay cứu ngươi, ngươi đã bị đánh thành bánh dẹt rồi. Hửm? Khí tức này là…”
Nói đến đây, Diêm Hoàng đột nhiên ngưng thần nhắm mắt cảm nhận gì đó. Sau đó, Diêm Hoàng lộ ra vẻ vui mừng, “Ừm, quả nhiên không sai. Đồ ngốc, chuẩn bị xong chưa? Phía trước là địa bàn của một con Hóa Xà. Nhiệm vụ của ngươi là giết chết nó, sau đó lấy được Địa Xà Quả mà chúng bảo vệ là được!”
“Địa Xà Quả? Là dược liệu sao? Sao ngươi biết nó có Địa Xà Quả ở đó?” Nghe Diêm Hoàng nói vậy, Niếp Phong một trận kinh ngạc. Mặc dù không phải là nghi ngờ phán đoán của Diêm Hoàng, nhưng Niếp Phong vẫn theo bản năng hỏi.
“Đơn giản thôi. Nơi có Địa Xà Quả không nhất định có Hóa Xà, nhưng nơi có Hóa Xà thì tuyệt đối có Địa Xà Quả. Cho nên muốn tìm Địa Xà Quả, chỉ cần tìm được Hóa Xà là được, hiểu chưa?” Đối với câu hỏi của Niếp Phong, Diêm Hoàng hiếm khi không nói Niếp Phong là đồ ngốc, chỉ đung đưa chân đắc ý giải thích. Dù sao đối với những chuyện liên quan đến dược liệu, Niếp Phong chưa từng học qua kiến thức về dược liệu tự nhiên không hiểu.
“Một lúc nữa, bổn hoàng sẽ dạy cho ngươi một vài kiến thức về dược liệu. Là người bảo vệ bổn hoàng, tuy không nhất định phải học rộng tài cao, nhưng cũng phải có bốn xe rưỡi sách vở đó. Nên yên tâm đi, bổn hoàng sẽ dạy ngươi mỗi thứ một chút!”
“Cái gì cũng chỉ dạy một chút, thà không dạy còn hơn.” Nghe Diêm Hoàng nói, Niếp Phong suýt nữa hộc máu.
Hai người vừa đi được khoảng ba, bốn phút, Diêm Hoàng đột nhiên dừng bước. “Chuyện tiếp theo giao cho ngươi đó. Đi đi, mang Địa Xà Quả về, cứ vậy thôi!”
Nói xong, Diêm Hoàng liền biến thành một làn hư ảo biến mất trước mắt Niếp Phong. Tiếp theo, một tiếng gào thét tràn đầy sát khí hung lệ liền từ trong rừng cây cách đó không xa phía trước Niếp Phong truyền ra.
“Tê~~~” Một tiếng rít khàn khàn như tiếng người bị bóp cổ vang lên. Tiếp theo, một bóng đen liền thoát ra khỏi rừng cây lao về phía Niếp Phong. Mùi tanh xộc thẳng vào mũi, ngay cả khi đối phương còn chưa đến gần người, Niếp Phong cũng có thể ngửi rõ ràng.
“Càn Khôn Chấn! Càn Khôn Vô Định.”
Không chút do dự, Niếp Phong thi triển Thiên Ngoại Tiêu Dao lùi lại đồng thời, Càn Khôn Chấn cũng đột nhiên vọt ra phía trước bóng đen. Kể từ khi cường độ cơ thể thực sự tăng lên, lực công kích của Càn Khôn Chấn của Niếp Phong mạnh hơn rất nhiều so với trước đây. Hơn nữa, các chiêu thức diễn sinh trên Càn Khôn Chấn cũng lần lượt được Niếp Phong lĩnh ngộ. Càn Khôn Vô Định này chính là chiêu thức mà Niếp Phong lĩnh ngộ một ngày trước. Khi đó Diêm Hoàng còn không ngừng nhảy cẫng lên muốn Niếp Phong đi hái hoa quả để “chiêu đãi Diêm Hoàng đại nhân có công lớn nhất và vất vả nhất”.
‘Rầm!’
Tiếng kim loại va chạm trầm đục vang lên khi Càn Khôn Vô Định của Niếp Phong đánh trúng bóng đen. Một cú va chạm, Niếp Phong liên tục lùi bảy bước mới đứng vững. Bóng đen bay tới Niếp Phong trên không trung cũng bị Niếp Phong một quyền đánh trúng thân hình.
Khi Niếp Phong đứng vững, hắn cuối cùng cũng nhìn rõ tư thái của con Hóa Xà trước mắt. Con Hóa Xà trước mắt có thân rắn, cái đầu rắn còn lớn hơn đầu người bình thường đang phun ra từng trận mùi tanh hôi. Thân hình nó không dài như những con rắn lớn, chỉ khoảng chưa đến hai thước. Những chiếc răng độc vô cùng sắc bén đang tản ra hàn quang lạnh người.
Hai bên thân rắn của Hóa Xà mọc một đôi cánh thịt màu xanh lục hình tam giác, lúc này đang vỗ nhẹ giữ thăng bằng trên không trung. Những vảy rắn màu đỏ máu ánh kim khẽ lật lên, cho thấy con Hóa Xà đang ở trạng thái đề phòng. Từ khóe mắt rắn đến phần đuôi, một sợi tơ màu bạc không rõ ràng trang trí trên thân rắn. Nhìn bộ dạng bay lượn của Hóa Xà, rõ ràng một kích Càn Khôn Vô Định vừa rồi của Niếp Phong không hề gây ra thương tổn gì cho nó.
“Tê tê!!!” Nhìn nhân loại trước mắt đã đánh bay mình, đôi mắt rắn đầy oán độc của Hóa Xà trong nháy mắt đỏ bừng. Trong số yêu thú cấp một, Hóa Xà có thể nói là loại khó đối phó nhất, hung bạo và có tính thù hận cực mạnh. Có thể nói, dù chỉ là thực lực cấp một, Hóa Xà cũng là một trong những yêu thú cấp một mà mọi người không muốn dây vào nhất.
Mở miệng lớn như chậu máu, một cánh thịt của Hóa Xà chợt bay vút đến tấn công Niếp Phong. Hơi thở tanh hôi từ miệng nó xộc thẳng vào Niếp Phong. Chiếc răng độc dữ tợn càng lao vào người Niếp Phong. Niếp Phong không tự tin thử xem nọc độc của Hóa Xà {độc dồn dame} như thế nào.
‘Thiên Ngoại Tiêu Dao’
Thiên Ngoại Tiêu Dao chú trọng sự linh hoạt được thi triển, Niếp Phong liền như lươn trạch mà linh hoạt tránh thoát đòn tấn công của Hóa Xà. Trong lúc né tránh, Niếp Phong thừa cơ trước khi Hóa Xà kịp ra đòn, lại tung một Càn Khôn Vô Định vào vị trí cánh thịt của Hóa Xà.
‘Oành’
Cú đánh mang theo kình phong va vào cánh thịt của Hóa Xà, khiến con rắn rít lên một tiếng chói tai khó nghe. Cánh thịt không có lớp vảy cứng rắn bảo vệ, bị Niếp Phong đánh một đòn như vậy, ngay cả yêu thú Hóa Xà cũng không nhịn được phát ra tiếng kêu đau đớn. Nhưng thân thể dai sức của nó cũng khiến Càn Khôn Vô Định của Niếp Phong không thể gây ra bất kỳ thương tổn nào đáng kể.
Niếp Phong, người đã thành công một đòn, tự nhiên không thể bỏ qua cơ hội thừa thắng xông lên này. Thân hình chợt lóe, Niếp Phong liền vọt ra sau lưng Hóa Xà, liên tiếp các chiêu Càn Khôn Vô Định giáng xuống phía sau Hóa Xà.
Vô số chưởng đánh xuống sau lưng Hóa Xà, khiến con Hóa Xà hung hãn liên tục phát ra tiếng kim loại va chạm trầm đục. Mặc dù kình chưởng của Niếp Phong không thể gây ra tổn thương nặng nề cho Hóa Xà, nhưng nỗi đau đớn, sự sỉ nhục và tức giận đó cũng khiến Hóa Xà phát điên.
Con Hóa Xà bị đánh bay đâm vào một cây cổ thụ, tức giận quay người lại, sau đó bất chấp tất cả, phun ra một luồng độc khí xanh đen mang theo mùi tanh nồng nặc về phía sau.
Luồng độc khí phun ra đột ngột khiến Niếp Phong, đang ở thế tấn công, có chút không kịp ứng phó. Nhưng Niếp Phong cũng không hề hoảng loạn, thân hình xoay một cái, thi triển Thiên Ngoại Tiêu Dao khó khăn lắm mới tránh thoát được luồng độc khí chính diện, nhưng vẫn bị độc khí dính vào cánh tay phải.
‘Rắc’
Một trận khói xanh kèm theo mùi khét lẹt bốc lên từ cánh tay Niếp Phong. Cúi đầu nhìn, quần áo ở cánh tay trái của Niếp Phong đã bị độc khí hoàn toàn ăn mòn. Cánh tay trái bị dính độc khí, một mảng đen sạm rõ ràng có thể thấy được, giống như cánh tay bị axit đổ trúng vậy.
Lại quay đầu nhìn xung quanh, những cây cối hoa cỏ bị dính nọc độc, tất cả đều bị nọc độc ăn mòn thành một đống đen kịt. Cố nén cảm giác bỏng rát trên cánh tay, Niếp Phong chân vừa đạp thân hình lập tức lùi lại. Cùng lúc đó, một lần phun độc khác của Hóa Xà cũng rơi vào vị trí Niếp Phong vừa đứng, mang theo một làn khói xanh hôi chua.
Nhìn thấy Niếp Phong nhanh chóng tránh thoát được luồng nọc độc phun ra của mình, Hóa Xà rít lên một tiếng, rồi lại há miệng lớn. Tiếp theo, từng quả cầu nọc độc xanh đen lớn bằng nắm tay, như đạn pháo không ngừng vọt về phía Niếp Phong.
Từng quả cầu nọc độc xanh đen giống như từng quả lựu đạn gặt hái sinh mạng vậy, đáng sợ vô cùng. Niếp Phong không dám chút nào phân tâm, toàn lực vận chuyển Thiên Ngoại Tiêu Dao né tránh đồng thời, từ từ tiến lại gần con Hóa Xà đang vỗ cánh thịt bay lượn ở tầm thấp.
‘Oành’
Linh hoạt tránh thoát một quả đạn nọc độc, Càn Khôn Vô Định của Niếp Phong lại một lần nữa giáng xuống thân rắn của Hóa Xà. Nhưng vẫn như cũ, với lớp vảy rắn cứng rắn sánh ngang kim loại của Hóa Xà, Càn Khôn Vô Định căn bản không thể gây ra bất kỳ thương tổn nào. Nó chỉ lùi một đoạn ngắn rồi tiếp tục điên cuồng lao vào Niếp Phong.
“Đáng ghét!” Đối mặt với con Hóa Xà lại một lần nữa lao tới, há miệng lớn như chậu máu phun ra khói độc mù mịt về phía mình, Niếp Phong không kịp nghĩ nhiều, Diêm Hoàng Phá Quân sau lưng hắn chợt xuất vỏ.
Một trận tử sắc quang mang xẹt qua, Tử Vân Tiêu trong nháy mắt được Niếp Phong tế ra. Quang mang màu tím quét ngang, tiếp theo, luồng khói độc mù mịt lao về phía Niếp Phong đã bị Tử Vân Tiêu của Niếp Phong phá tan. Sau đó, kiếm khí màu tím quét một cái liền rơi vào người Hóa Xà. Niếp Phong cũng cảm nhận được một trận suy yếu. Cho dù tu vi đã tăng lên, nhưng sự tiêu hao của Tử Vân Tiêu vẫn vô cùng lớn. Thậm chí Niếp Phong cảm thấy, theo sự tăng lên của tu vi tâm pháp, lượng linh hồn lực và nguyên khí mà Tử Vân Tiêu tiêu hao cũng nhiều hơn trước rất nhiều. Đây cũng là lý do Niếp Phong không thi triển Tử Vân Tiêu khi chưa đến lúc bất đắc dĩ. Chỉ một kiếm này thôi, Niếp Phong đã cảm thấy một trận chân mềm nhũn.
Trên chiến trường, một sự tĩnh lặng ngắn ngủi hiếm thấy xuất hiện. Con Hóa Xà vốn đang điên cuồng, sau khi Tử Vân Tiêu của Niếp Phong quét trúng người mình, lại ngây người nhìn Niếp Phong.
‘Rầm’
Một chùm máu tươi xanh đen đột nhiên phun ra từ người Hóa Xà. Một vết kiếm rõ ràng hiện ra trên thân rắn của Hóa Xà. Máu rắn xanh đen rơi xuống đất, kèm theo từng trận khói xanh, có thể thấy máu tươi của Hóa Xà cũng mang tính ăn mòn mãnh liệt.
Còn con Hóa Xà bị Niếp Phong chém trúng thì từ trên không trung rơi xuống đất, bắt đầu gào thét thảm thiết đau đớn. Dựa vào lớp vảy rắn cứng rắn vô cùng, Hóa Xà từ trước đến nay chưa từng chịu tổn thương lớn như vậy. Mà hôm nay, một kiếm Tử Vân Tiêu của Niếp Phong đã khiến Hóa Xà lần đầu tiên phải chịu trọng thương đến thế.
Nhìn thấy Hóa Xà ngã xuống đất quằn quại, Niếp Phong biết Hóa Xà không còn sống được bao lâu nữa. Máu rắn mang tính ăn mòn mãnh liệt không ngừng bắn tung tóe trong không trung, khiến Niếp Phong từ bỏ ý định đến gần thân rắn để cho nó một đòn cuối cùng. Nhìn con Hóa Xà đang quằn quại đau đớn một cái, Niếp Phong liền thu Diêm Hoàng Phá Quân lại, tính toán đi tìm Địa Xà Quả.
“Ngươi định đi đâu vậy, chiến đấu còn chưa kết thúc mà.” Đúng lúc Niếp Phong tính quay người rời đi, giọng nói non nớt mang theo vẻ nghiêm túc của Diêm Hoàng bỗng nhiên vang lên. Tiếp theo, một trận quang huy màu bạc mãnh liệt liền đột nhiên bùng nổ từ thân rắn của Hóa Xà đang ngã trên đất.
Xin hãy đọc và ủng hộ tác phẩm tại truyen.free, nơi mang đến những câu chuyện thú vị nhất.