(Đã dịch) Cự Long: Long Giới - Chương 1667: Không phải dưa. . .
Werther đi về phía nhóm Antasha là bởi vì anh đã nhận được ám hiệu từ Antasha, chắc hẳn đối phương có chuyện muốn gặp.
"Đã lâu không gặp, Xavier, còn có Clothill!"
Khi tới chỗ Antasha, Werther chào hỏi hai con rồng kia trước tiên, dù sao cũng đã lâu không gặp.
"Đã lâu không gặp, ngươi lớn lên khiến ta thật sự ngạc nhiên!"
Xavier trên dưới quan sát một chút Werther, chậm rãi nói.
Khác với đa số Hồng long, Xavier có khí chất rất đặc biệt, mang theo vài phần cao quý của Ngân long, ngạo khí của Kim long, nhưng vẫn không mất đi vẻ uy nghiêm của Hồng long.
Khi giao tiếp với những con rồng lạ, giọng điệu của hắn không quá thân mật cũng chẳng xa cách, nhưng tuyệt nhiên không khiến đối phương khó chịu, hiển nhiên là một kẻ thâm trầm.
Thế nhưng, khi đối mặt với những người quen, giọng nói của hắn vẫn mang theo vài phần thân thiết.
Clothill cũng không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu với Werther rồi đứng yên nhìn chằm chằm anh, trong mắt lộ rõ vẻ phức tạp.
Werther thấy vậy, mặt biến sắc, vô thức quay đầu nhìn về phía Antasha.
Antasha cười nhạt, không hề phản bác.
Hiển nhiên, Clothill đã biết chuyện đó, hơn nữa, chính Antasha đã tiết lộ ra ngoài.
"Ngươi đúng là lắm chuyện!"
Vừa nói, Werther vừa nằm sấp xuống cạnh Xavier.
Antasha trừng mắt.
"Đâu thể chỉ trách ta, lúc trước khi nói chuyện này với Xavier, Clothill tình cờ đến rồi nghe thấy."
Werther trợn trắng mắt, sau đó một mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Clothill.
Bất quá, trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết nên nói cái gì.
Chẳng lẽ lại bảo: "Ta đã cứu ngươi, nhưng ngươi đừng để tâm"?
Nói thế thì vô nghĩa quá!
Đối phương đã khắc ghi chuyện này trong lòng suốt mấy ngàn năm, nếu có thể buông bỏ, sao có thể nhớ lâu đến vậy?
Dường như nhìn ra sự khó xử của Werther, Clothill điềm nhiên nói: "Ngươi cứ yên tâm, ân oán phân minh, ta tự biết rất rõ.
Mối ân tình này ta sẽ không quên, nhưng ta cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của ngươi.
Ngươi đã cứu ta một mạng, ta sẽ trả ngươi một mạng.
Tại Thiên Không chi thành, ta sẽ mãi mãi chờ đợi ở đó, đợi đến khi ngươi cần ta, ta sẽ liều cái mạng này để giúp ngươi làm một việc.
Xong chuyện này, bất kể ta sống hay c·hết, ân oán giữa ta và ngươi sẽ được giải quyết dứt điểm.
Hô. . ."
Thở ra một hơi thật dài, Clothill đứng dậy, khẽ gật đầu với những con rồng rồi cất cánh bay lên trời.
Nàng đến đây theo lời mời, chính là để nói với Werther những lời này.
Giờ lời đã nói xong, nàng cũng không cần ở lại đây nữa.
Thế nhưng, khi bay lên không trung, Clothill lại vô thức nhìn về phía Celine, điều khiến nàng b��t ngờ là khi nàng nhìn Celine, Celine cũng đang nhìn lại nàng.
Và lần này, trong mắt Clothill hiếm hoi hiện lên vẻ ao ước.
. . .
Nhìn theo Clothill rời đi, Werther thở dài.
"Rõ ràng ta là ân nhân của nàng, nhưng bây giờ thì sao, cứ như thể ta mắc nợ nàng vậy."
"Bởi vì ngươi không để tâm chuyện đó, nhưng nàng lại nhớ suốt mấy ngàn năm, thời gian càng trôi, gánh nặng càng chồng chất, khiến ngươi càng không muốn đối mặt với chuyện này.
Kéo dài càng lâu, gánh nặng thời gian lại càng lớn.
Cho nên, chuyện này, càng sớm nói rõ ràng thì càng tốt cho cả hai."
Werther liếc qua Antasha.
"Vậy ra, ngươi chính là vì điều này mà kể chuyện cho Clothill nghe?"
Werther không tin vào sự trùng hợp, với thực lực của Antasha, chẳng lẽ lại không kịp ứng phó với việc Clothill đột ngột xuất hiện?
Chuyện hoang đường như vậy, chỉ kẻ ngốc mới tin được.
Antasha chỉ là cười cười.
Werther hơi bực bội khẽ vẫy đuôi, nhưng trong lòng lại không thể không thừa nhận, việc Antasha làm là đúng.
Tựa như chấp niệm của hắn là trở về Desedro, đối với Clothill mà nói, tìm được con rồng năm xưa đã cứu nàng chính là chấp niệm của nàng.
Chấp niệm theo thời gian trôi qua, sẽ chỉ càng ngày càng nặng.
Nói ra sớm một chút, đối với cả hai đều có lợi, điều duy nhất khiến Werther khó chịu chính là Antasha đã tự ý hành động.
Đương nhiên, nếu suy nghĩ khách quan một chút, chẳng lẽ hắn không hiểu những điều này sao?
Tất nhiên là rõ.
Chỉ là không muốn đi đối mặt thôi.
Những lời phản hồi từ những con rồng khác, đôi khi lại là gánh nặng mà hắn không muốn chấp nhận.
Chưa nói đến những chuyện khác, ngay cả lời hứa mà Clothill vừa để lại, Werther cũng có chút không thể chấp nhận được.
Nếu tìm Clothill giúp việc nhỏ, nàng sẽ không coi đó là lời hứa, còn những chuyện nguy hiểm thực sự, Werther lại không muốn tìm đến Clothill.
Nếu đối phương thật sự vì thế mà mất mạng, thì điều đó không phù hợp với nguyên tắc xử sự của chính Werther.
Cho nên Werther muốn cứ thế kéo dài.
Cũng chính vì thế, xét một cách khách quan, vẫn thật sự cần một người như Antasha để giúp phá vỡ bế tắc.
"Ai!"
Lần nữa thở dài, Werther nhìn về phía Antasha.
"Cho nên, ngươi vừa mới ra hiệu ta tới, cũng chỉ là vì chuyện này?"
Antasha lại lắc đầu, sau đó, nàng đặt ánh mắt lên Ilaya, người đang ở cạnh Xavier.
Werther sửng sốt một chút, theo ánh mắt của Antasha nhìn về phía Ilaya, thấy Ilaya cũng đang nhìn anh. Không, không phải đang nhìn anh, mà là đang nhìn con rồng trên đầu anh.
Werther rất nhanh liền kịp phản ứng.
Ilaya nhìn chính là Cloth!
"Hơn sáu ngàn năm trước. . ."
Lúc này, Ilaya thanh âm đột nhiên vang lên. Werther trong lòng khẽ động, ánh mắt hơi ngước lên, liền chạm mắt với Ilaya.
Có chuyện gì hay ho ư?
"Khi ấy, ta mới hơn năm ngàn tuổi. Ta, Xavier và bạn lữ của ta... Đương nhiên, lúc đó, hắn vẫn chưa phải bạn lữ của ta.
Ba chúng ta cùng nhau phiêu bạt trên đại lục Fevers, mối quan hệ giữa chúng ta rất tốt.
Trong quá trình sống chung, tình cảm giữa chúng ta đã thay đổi.
Hắn là một Ngân long có tính cách rất sáng sủa, ta dần dần thích hắn, còn hắn cũng thích ta. Nhưng chúng ta không hề hay biết rằng, Xavier cũng thích ta.
Thế nên, khi chúng ta vui vẻ chia sẻ tin tức tốt về việc chúng ta đã trở thành bạn lữ cho Xavier, hắn đột nhiên nổi cơn thịnh nộ.
Họ đã đại chiến một trận, Xavier có thực lực mạnh nhất trong chúng ta.
Kết quả không ngoài dự đoán, Xavier đã thắng.
Nhưng lựa chọn của ta là sẽ không thay đổi.
Cho nên, hắn rời đi.
Chẳng bao lâu sau, ta mang thai trứng rồng. Rồng mẹ mang thai sẽ có một giai đoạn suy yếu rất dài, bởi vì cần cung cấp năng lượng trong cơ thể cho trứng rồng.
Vì an toàn, chúng ta tìm cách nhờ Xavier giúp đỡ."
"Nhưng ta đã đưa ra một lựa chọn khiến ta hối hận cả đời."
Xavier tiếp lời Ilaya.
"Lòng đố kỵ và thù hận khiến ta, sau khi cảm nhận được khí tức của họ, không chút suy nghĩ mà trực tiếp tránh mặt họ.
Khi ấy ta chỉ nghĩ rằng họ muốn tìm ta giảng hòa hay đại loại thế.
Ta không hề biết Ilaya đang mang thai trứng rồng.
Nếu ta biết điều đó, ta tuyệt đối sẽ không đưa ra lựa chọn như vậy."
Xavier trầm giọng nói.
Trong giọng nói của hắn tràn đầy tự trách cùng bi thống. . .
Truyen.free hân hạnh mang đến bạn những câu chuyện hay nhất.