Cô bạn phiền hà - Chapter 2:
Tiết Văn sáng nay mở đầu bằng âm thanh gõ “cộc, cộc” của đôi giày cao gót vang vọng trên nền gạch. Cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi bước vào, mái tóc búi cao gọn gàng, tay kẹp một tập tài liệu dày đến mức trông như vũ khí hạng nặng. Ngay lập tức, cả lớp im phăng phắc. Thậm chí mấy đứa bàn cuối còn thôi bẻ thước và giả vờ nghiêm túc.
Tôi cũng ngồi thẳng lưng. Có một linh cảm chẳng lành.
“Chào các em.” – Cô cất giọng đều đều, vừa nghiêm vừa chậm rãi. – “Hôm nay chúng ta sẽ luyện kỹ năng viết nghị luận văn học. Để tiết học bớt khô khan, cô sẽ chia lớp thành từng nhóm đôi. Hai bạn sẽ cùng nhau thảo luận và nộp một bài chung.”
Chỉ vừa dứt câu, cả lớp đã nổ tung trong tiếng xôn xao. Mọi ánh mắt đảo qua đảo lại, y như sàn đấu giá ngầm: “Ê, mày làm chung với tao nhé?”, “Không, tao đặt trước nó rồi!”, “Đừng có giành!”. Tôi thầm thở dài. Trong đầu lóe lên một tia hy vọng mong manh: biết đâu lần này, số phận mỉm cười, để tôi thoát khỏi cái tên “Chi” một tiết thôi cũng được.
Nhưng mà đời thường có bao giờ dễ chịu thế đâu.
Cô bắt đầu đọc danh sách ghép nhóm. Tôi nuốt nước bọt, tim đập thình thịch như đang chờ kết quả xổ số. Và rồi…
“Nguyễn Hoàng Khải sẽ làm chung với… Trần Ngọc Chi.”
Khoảnh khắc đó, tôi nghe rõ ràng có vài tiếng huýt sáo vang lên từ bàn trên. Sau đó, nguyên một dàn đồng ca cười khúc khích. Tôi chết lặng. Tại sao ông trời cứ thích trêu ngươi tôi bằng cách này?
Trong khi tôi chỉ muốn độn thổ, thì Chi – nhân vật chính còn lại trong vụ bắt cặp này – lại rạng rỡ như hoa nở. Cô ấy giơ tay thật cao, nụ cười sáng loáng như muốn nói với cả lớp rằng: “Đúng rồi, tôi đây, người may mắn nhất hôm nay đây.”
“Có mặt! Nhóm này đảm bảo sẽ nộp bài cực kỳ sáng tạo nhé cô!” – Chi tuyên bố hùng hồn.
Tôi vùi mặt xuống bàn, chống trán, thở ra một tiếng thườn thượt. Tại sao cuộc đời tôi lại bi kịch thế này?
Bàn cuối của chúng tôi ngay lập tức biến thành chiến trường.
Chi kéo ghế xích lại gần, bày giấy nháp ra bàn như thể chuẩn bị phát động chiến dịch quan trọng.
“Nào, bắt đầu thôi. Đề bài: phân tích nhân vật Chí Phèo trong tác phẩm cùng tên.”
Tôi cầm bút, cố giữ sự bình tĩnh cuối cùng còn sót lại.
“Cậu đọc tác phẩm chưa?”
“Ờm…” – Chi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi đáp tỉnh bơ – “Xem phim rồi có được không?”
Tôi suýt rớt khỏi ghế. “Đây là môn Văn, không phải môn Điện ảnh học!”
“Thì cũng cùng nội dung mà.” – Cô ấy nhún vai, mặt tỉnh như ruồi. – “Nhân vật chính vẫn là ông Chí đó thôi.”
Tôi hít một hơi sâu, tự nhủ nếu còn tiếp tục tranh luận chắc máu nóng trong người sẽ sôi thật. “Được rồi. Tớ viết dàn ý. Cậu chỉ cần thêm ví dụ hoặc ý kiến minh họa thôi. Đừng làm gì quá đáng là được.”
“Ok. Thế để tớ lo phần… ví dụ đời thường nha.”
Chưa đầy ba mươi giây sau, Chi hí hoáy viết xuống giấy:
“Nếu Chí Phèo sống thời nay, chắc ông ấy sẽ suốt ngày comment dạo trên Facebook, gây sự với cả xóm mạng.”
Tôi đọc xong mà muốn ngất. “Cậu viết cái gì thế này? Đây là nghị luận văn học, không phải tiểu phẩm hài kịch!”
“Ơ nhưng mà ví dụ đó dễ hiểu mà.” – Cô ấy chống cằm, mỉm cười. – “Khải nghiêm túc quá. Văn chương cũng cần chút… gia vị chứ.”
Tôi nghiến răng, gạch phăng dòng chữ ấy. Nhưng ngặt nỗi, trong lòng lại dấy lên một tiếng cười thầm. Thật sự, tôi không thể nào gạt bỏ cái hình ảnh “Chí Phèo thời Facebook” ra khỏi đầu được.
Và thế là, trong mười phút tiếp theo, tờ nháp trước mặt tôi biến thành… một tác phẩm lai tạp.
Tôi viết: “Chí Phèo là hiện thân của bi kịch bị cự tuyệt quyền làm người…”
Chi liền thêm vào: “…nói trắng ra là bị cả làng block.”
Tôi viết: “Tiếng chửi của Chí Phèo thể hiện sự đau khổ cùng cực…”
Chi chen ngang: “…kiểu như đăng status mà không ai like, nên phải gào lên cho thiên hạ chú ý.”
Tôi vò đầu: “Trời đất ơi, nộp cái này thể nào cũng bị trừ thẳng tay!”
“Đừng lo.” – Chi giật lấy tờ giấy, cười tinh quái. – “Để tớ viết lại bản cuối. Rồi cậu sẽ bất ngờ.”
Tôi khoanh tay, nhìn cô ấy với ánh mắt bán tín bán nghi. Nhưng thật sự thì… tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.
Mười lăm phút sau, Chi đặt xuống bàn một tờ giấy viết nắn nót, chữ ngay hàng thẳng lối. Tôi cầm lên, liếc qua, và phải thừa nhận: tôi đã bị hạ gục.
Bài làm sạch sẽ, mạch lạc, ý tưởng rõ ràng, thậm chí có vài luận điểm mới mẻ mà tôi chưa từng nghĩ đến.
“Cậu… nghiêm túc thật à?” – tôi bật ra câu hỏi.
“Thì lúc cần nghiêm túc, tớ cũng nghiêm túc được chứ bộ.” – Chi nhún vai, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch. – “Chỉ là tớ thích thử chọc cho cậu nổi nóng trước. Trông mặt cậu lúc đó buồn cười lắm.”
Tôi sững người, mặt nóng bừng. Rõ ràng là muốn cãi lại, nhưng miệng lại chẳng thốt ra nổi chữ nào.
Tiếng chuông vang lên. Cô giáo đi thu bài. Khi liếc qua tờ giấy của chúng tôi, cô gật gù mỉm cười:
“Hai em làm tốt lắm.”
Tôi ngẩn ra, trong khi Chi thì nhoẻn cười, ghé sát thì thầm bên tai:
“Thấy chưa? Hợp tác với tớ đâu có tệ.”
Tôi quay đi, cố giấu nụ cười vừa thoáng hiện trên môi.
…
Tiết Văn kết thúc. Nhưng cái “hậu quả” mới thật sự bắt đầu.
Tôi vừa thu dọn sách vở xong, thì tiếng huýt sáo lại vang lên từ bàn trước.
“Ố ồ~ Bàn cuối tình cảm ghê ha!” – thằng Tuấn ngoái đầu lại, mắt sáng rực trêu chọc.
Như có hiệu ứng domino, cả đám lập tức nhao nhao hùa vào:
“Khải ơi, tớ thấy Chi hợp với cậu lắm đó nha.”
“Ngồi cạnh nhau suốt ngày, chắc không thoát được đâu.”
“Bao giờ mời lớp ăn kẹo cưới thế?”
Tiếng cười ầm ĩ nổi lên như chợ.
Mặt tôi đỏ gay, vội xua tay: “Mấy cậu đừng nói linh tinh! Tụi tớ chỉ làm nhóm thôi mà.”
Nhưng Chi – tất nhiên – không chịu bỏ qua cơ hội vàng này.
Cô ấy thản nhiên chống tay lên bàn, giọng lảnh lót:
“Ừ thì… biết đâu sau này thành nhóm lâu dài thì sao?”
Cả lớp lại ồ lên một đợt sóng mới, còn tôi thì như muốn độn thổ ngay lập tức.
“Chi!” – tôi gằn giọng, quay sang nhìn cô. Nhưng ánh mắt lấp lánh kia, cùng nụ cười vừa nửa đùa vừa nửa thật, khiến lời trách móc nghẹn lại trong cổ họng.
Tiết cuối cùng trong ngày trôi qua chậm chạp hơn thường lệ. Tôi nhìn đồng hồ, chỉ còn mười phút nữa là hết giờ. Trong đầu đã vẽ ra đủ viễn cảnh tự do: về nhà, nằm dài trên giường, bật quạt vù vù, rồi quên hết mấy trò “tra tấn tinh thần” từ buổi sáng.
Nhưng cái tên tôi một lần nữa lại vang lên từ bục giảng.
“Hôm nay trực nhật: Khải và… Chi.”
Cả lớp cười ồ, có đứa còn giả vờ vỗ tay rần rần như đang cổ vũ một cặp đôi mới cưới. Tôi chỉ biết gục mặt xuống bàn, cầu mong mặt mình đừng đỏ thêm nữa. Thật sự, nếu có cuộc thi “đứa nào bị trêu chọc nhiều nhất lớp 10A2”, chắc tôi sẽ vô địch tuyệt đối.
…
Sau khi chuông tan học reo, cả lớp ào ra như ong vỡ tổ. Tôi cầm chổi, đứng giữa căn phòng trống trải mà cảm giác chẳng khác gì bị bỏ lại chiến trường.
Chi thong thả buộc lại tóc đuôi ngựa, cầm cái khăn lau bảng, vừa làm vừa ngân nga giai điệu nào đó. Nhìn dáng vẻ vô tư ấy, tôi không hiểu nổi sao cô ấy có thể thản nhiên trước tất cả lời trêu chọc đến vậy.
“Ê, lau cẩn thận đi, phấn còn nguyên kìa.” – tôi nhắc, cố giữ giọng bình thường.
Chi quay đầu, nhướn mày: “Sao, sợ bị cô phát hiện rồi lại bị mắng à?”
“Tất nhiên. Tớ không muốn mang tiếng lười biếng.”
Cô ấy cười khẩy, đặt khăn xuống bàn: “Khải lúc nào cũng nghiêm túc quá. Cậu sống mà cứ gồng mình như thế không mệt à?”
Câu nói ấy chạm đúng dây thần kinh nào đó trong tôi. Tôi siết chặt cán chổi.
“Ít ra tớ còn cố gắng nghiêm túc. Chứ không phải suốt ngày coi mọi chuyện như trò đùa.”
Chi khựng lại. Ánh mắt vốn lấp lánh thường ngày bỗng tối đi. Cô cười nhạt:
“Thì sao? Tớ thích đùa đấy. Đâu phải ai cũng… được quyền sống nghiêm túc như cậu.”
Tôi sững người. Cách cô ấy nhấn mạnh hai chữ “được quyền” khiến câu nói vang lên kỳ lạ.
“Tớ không hiểu cậu đang nói gì.” – tôi đáp cộc lốc.
Chi im lặng một lát, rồi bất chợt cười to, nhưng nụ cười ấy không còn vô tư như thường lệ nữa. Nó giống như lớp mặt nạ được cố tình dựng lên.
“Đúng rồi, cậu làm sao mà hiểu được.” – giọng cô gắt hơn, pha chút run rẩy. – “Cậu đâu phải là đứa bị bố mẹ dí sát gáy ngày đêm, ép phải đứng đầu bảng xếp hạng. Cậu đâu có biết cảm giác chỉ cần tụt một hạng thôi là cả nhà nhìn mình như tội đồ. Cậu đâu có biết…”
Câu cuối bị ngắt lại. Chi chợt cắn môi, mắt mở to như vừa lỡ lời. Căn phòng rơi vào im lặng nặng nề.
Tôi nắm chặt chổi, tim đập mạnh. Chưa bao giờ tôi thấy Chi như thế. Không còn nụ cười vô tư, không còn những câu bông đùa chọc ghẹo. Chỉ còn một ánh mắt sắc lạnh, chất chứa tức giận lẫn tổn thương.
“…Xin lỗi.” – Chi quay mặt đi, cúi xuống lau nốt vệt phấn còn sót. – “Xem như tớ chưa nói gì.”
Tôi đứng lặng, cổ họng khô khốc. Muốn mở lời, nhưng chẳng biết phải nói gì.
Lần đầu tiên, tôi nhận ra sau những nụ cười ồn ào kia, Chi có một mặt khác mà tôi chưa từng chạm đến.
Không khí trong phòng học đặc quánh lại. Tôi vẫn đứng yên, cầm chổi mà chẳng quét thêm được đường nào. Chi thì cúi gằm, lau bảng lia lịa như muốn che giấu ánh mắt. Âm thanh khăn ma sát với mặt bảng kèn kẹt, vang lên khô khốc.
Tôi nuốt nước bọt, cân nhắc cả trăm câu trong đầu, nhưng câu nào cũng thấy không ổn. “Ổn” ở đây nghĩa là không làm tình hình tệ hơn.
“Chi…” – cuối cùng tôi cũng mở miệng.
“Gì?” – giọng cô vang lên, ngắn gọn, sắc như dao.
Tôi chợt im. Có lẽ bây giờ, bất cứ lời nào thốt ra cũng chỉ làm cô thêm tức giận.
Thế là tôi cúi xuống, tiếp tục quét lớp. Cây chổi sột soạt trên nền gạch. Tôi gom rác thành từng đống nhỏ, rồi lẳng lặng xúc vào hót rác. Mỗi động tác bỗng dưng nặng nề như đang gánh tảng đá.
Chi lau xong bảng, giũ khăn, cũng không nói thêm lời nào. Hai đứa cứ làm việc trong im lặng như thế. Một khung cảnh kỳ quái – bình thường trực nhật chung với Chi, tôi còn phải nhăn mặt vì mấy câu bông đùa bất tận của cô. Nhưng hôm nay… yên ắng đến khó thở.
Khi công việc gần xong, tôi liếc sang. Chi đứng tựa vào bàn, đưa tay quệt mồ hôi trên trán. Dáng vẻ ấy không còn vẻ hồn nhiên thường ngày. Cô trông… mệt mỏi.
Tôi dừng lại một chút.
“Này… Cậu không cần xin lỗi.”
Chi quay sang, đôi mắt sững lại.
“Tớ… chỉ muốn nói là, nếu có chuyện gì khó chịu thì… không nhất thiết phải giấu hết.” – tôi lắp bắp, chính mình cũng không chắc đang diễn đạt cái gì. – “Ý tớ là, tớ sẽ không… cười nhạo cậu đâu.”
Cô nhìn tôi vài giây. Ánh mắt dần dịu xuống, nhưng rồi lại chuyển thành nụ cười gượng.
“Cậu ngốc thật đấy, Khải.”
Tôi chưa kịp phản ứng thì Chi đã khoác cặp lên vai, đi về phía cửa.
“Đi thôi. Trực nhật xong rồi.”
Tôi lặng lẽ đi theo. Trên hành lang vắng, bước chân hai đứa vang vọng, không ai nói thêm lời nào.
Trời chiều nhuộm vàng sân trường. Nắng cuối ngày trải dài trên dãy ghế đá, kéo bóng chúng tôi thật dài. Tôi chợt nhận ra, chưa bao giờ khoảng cách giữa tôi và Chi lại vừa gần vừa xa đến thế.
Trước đây, tôi chỉ nghĩ Chi là đứa ồn ào, thích trêu chọc, phiền phức. Nhưng giây phút cô buột miệng nói ra những điều kia… tôi bắt đầu nhận ra, có lẽ tôi chưa từng thực sự hiểu con người ấy.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng ve thưa thớt. Chi bước nhanh hơn, khoảng cách giữa hai đứa kéo dãn. Tôi định gọi, nhưng rồi lại thôi.
Có lẽ… để ngày khác.
Hôm nay, tôi chỉ biết im lặng, dõi theo cái bóng nhỏ bé kia đi phía trước, lòng nặng trĩu những câu hỏi chưa có lời đáp.