Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Cô bạn phiền hà - Chapter 1:

Ngày khai giảng năm học mới, ánh nắng tháng chín chói chang như muốn thiêu rụi mọi thứ ngoài sân trường. Tôi đứng giữa dòng người chen chúc, vừa quạt bằng cuốn sổ vừa tự hỏi: Liệu mình có sống sót qua ba năm cấp ba không đây?

Nói thế thôi, chứ tôi – Khải, mười sáu tuổi, tự nhận là một “người bình thường trong hàng vạn người bình thường”, thực ra cũng chẳng mơ mộng gì lớn lao. Chỉ cần một năm học yên ổn, không bị làm trò hề trong lớp, không bị giáo viên gọi bất chợt, và nhất là không dính dáng tới mấy tình huống dở khóc dở cười. Thế nhưng, cuộc đời lại chẳng bao giờ nghe theo mong ước giản đơn của tôi.

Buổi lễ khai giảng kéo dài lê thê. Tôi vừa ngáp, vừa nghĩ đến cái ghế gỗ ở lớp chắc còn thoải mái hơn đứng đây. Tiếng thầy hiệu trưởng vang vang trên loa, nói về “năm học mới, quyết tâm mới”, nhưng thật ra tai tôi chỉ nghe như tiếng ve râm ran.

Cuối cùng, sau tiếng vỗ tay miễn cưỡng, chúng tôi được cho lên lớp. Tôi bước vào 10A2 – lớp học mới của mình, trong lòng âm thầm cầu nguyện: Làm ơn, hãy để mình ngồi ở một góc khuất nào đó, càng xa trung tâm càng tốt.

Cô giáo chủ nhiệm – một người phụ nữ trạc ba mươi, tóc búi cao, khuôn mặt nghiêm nghị – cầm sổ điểm đứng trước lớp.

“Các em vào chỗ ngồi theo danh sách cô sắp xếp nhé. Sau này còn thay đổi thì tính sau.”

Nghe thế, tôi thở phào. Ít nhất thì mình không cần tranh giành chỗ.

“Nguyễn Minh Khải… ngồi bàn cạnh cửa sổ, dãy cuối.”

Tôi giật mình. Bàn cạnh cửa sổ? Lại còn dãy cuối? Thôi cũng được, ít nhất cũng kín đáo. Tôi lầm lũi bước tới, kéo ghế, đặt cặp xuống, tự nhủ: Đây rồi, lãnh địa bình yên của mình trong ba năm tới.

Vừa lúc đó, một giọng con gái cất lên ngay sau lưng:

“Ê, cậu kia! Cậu đang chiếm chỗ của tôi đấy!”

Tôi ngẩng lên. Trước mặt tôi là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, đồng phục vẫn còn mới tinh, khuôn mặt rạng rỡ dưới ánh nắng hắt vào từ cửa sổ. Đôi mắt cô ấy tròn xoe, vừa sáng vừa sắc, nhìn tôi như thể tôi vừa phạm tội tày trời.

“Xin lỗi, nhưng cô giáo bảo tôi ngồi đây.” – tôi chống cằm, cố giữ vẻ điềm tĩnh.

Cô gái nhướn mày, chống nạnh:

“Thật không đấy? Tôi ngồi ở đây từ năm cấp hai rồi, chỗ này là ‘sở hữu’ của tôi.”

Tôi nhún vai:

“Giờ lên cấp ba rồi, quyền sở hữu thay đổi theo quyết định của giáo viên.”

Nghe thế, cô ấy bật cười khúc khích. Tiếng cười trong trẻo đến mức vài đứa bạn xung quanh phải quay lại nhìn.

“Được thôi, cậu ngồi đi. Nhưng từ giờ, cậu là bạn cùng bàn của tôi rồi. Tôi là Chi. Rất vui được hợp tác.”

Tôi thoáng sững người. Vui… hợp tác? Nghe cứ như chuẩn bị ký hợp đồng vậy.

Chi chìa tay ra trước mặt tôi, nụ cười tinh nghịch vẫn nở trên môi. Tôi nhìn bàn tay nhỏ nhắn ấy một giây, rồi miễn cưỡng đưa tay ra bắt, dù trong lòng thầm nghĩ: Xem chừng năm học này sẽ chẳng yên bình như mình mong đâu.

Tiếng trống báo hiệu giờ học đầu tiên vang lên. Cả lớp dần ổn định, nhưng cái không khí rộn ràng ngày khai giảng vẫn chưa kịp tan. Ai cũng cười nói, bàn tán về thầy cô mới, về việc lớp mình có mấy bạn “trai xinh gái đẹp” vừa nhập học.

Tôi thì chỉ muốn im lặng mở sách, để thời gian trôi qua nhanh một chút. Thế nhưng, người ngồi cạnh tôi – cô bạn tên Chi – dường như có ý định phá hỏng sự yên bình đó.

“Ê Khải, cậu có hay bị say nắng không?” – cô bất ngờ lên tiếng.

Tôi ngẩng mặt khỏi trang vở, nhíu mày:

“…Ý cậu là sao?”

“Thì… ngồi cạnh cửa sổ, nắng chiếu thẳng vào mặt thế này. Nhiều người dễ bị say nắng lắm đấy. Nếu cậu gục xuống bàn ngất xỉu thì ai chịu trách nhiệm hả?” – cô nói với vẻ nghiêm túc giả tạo, nhưng đôi mắt lại ánh lên sự tinh nghịch.

“…Cậu đang cố kiếm chuyện để nói đúng không?” – tôi đáp gọn.

Chi gật đầu không hề che giấu:

“Ừ, tại tôi chán. Với lại, tớ không thích ngồi cạnh một cục đá im lìm đâu.”

Tôi thở dài, ngoảnh ra cửa sổ. Ngoài kia, ánh nắng vàng rực phủ xuống sân trường, ve vẫn kêu râm ran. Tôi tự nhủ: Nếu giả vờ không nghe, chắc cô ấy sẽ thôi…

Nhưng tôi nhầm.

Chi chống cằm, nghiêng đầu sang phía tôi:

“Này, cậu có bạn gái chưa?”

Tôi giật nảy, quay sang nhìn cô ta như vừa nghe một câu hỏi đến từ hành tinh khác.

“Cậu… hỏi cái quái gì thế?”

“Thì hỏi cho biết thôi. Ai bảo cậu im lặng quá làm gì.” – Chi cười, tay vân vê cái bút bi. – “Hay là… cậu ngại nói thật?”

“Không có.” – tôi đáp cụt lủn.

“Ồ~” – giọng cô kéo dài, vừa ngạc nhiên vừa trêu chọc. – “Vậy là trai ngoan rồi. Thế còn thích ai chưa?”

Tôi quay phắt ra cửa sổ, quyết không để bị kéo vào trò đùa này thêm nữa. Nhưng gò má lại nóng lên một cách vô lý.

Đúng lúc đó, tiếng gõ thước kẻ của cô giáo vang lên.

“Các em! Ổn định trật tự. Đây là tiết sinh hoạt đầu năm, chúng ta sẽ làm quen với nhau một chút.”

Cả lớp lập tức im lặng, chỉ còn tiếng quạt trần kẽo kẹt trên đầu. Cô giáo bắt đầu gọi từng người tự giới thiệu.

Tôi nghe lơ đãng những cái tên nối tiếp nhau, cho đến khi…

“Nguyễn Minh Khải.”

Tất cả ánh mắt trong lớp đổ dồn về phía tôi. Tôi đứng dậy, cố gắng giữ giọng bình thản:

“Em là Khải, 16 tuổi. Sở thích… đọc sách, nghe nhạc. Hết ạ.”

Giới thiệu ngắn gọn, đúng phong cách tôi. Nhưng chưa kịp ngồi xuống thì…

“Cô ơi, cậu ấy còn thích ngồi mơ mộng nhìn ra cửa sổ nữa!” – giọng Chi vang lên ngay sau lưng, đủ lớn để cả lớp nghe rõ.

Cả lớp cười ồ lên. Tôi chết lặng, mặt đỏ bừng.

Cô giáo nhíu mày nhìn chúng tôi:

“Bạn Chi, không nên xen ngang như vậy. Nhưng… Khải này, em nên năng động hơn một chút nhé.”

Tôi ngồi phịch xuống ghế, nghiến răng thì thầm:

“Cậu vừa làm gì thế hả?”

Chi che miệng cười khúc khích:

“Giúp cậu nổi bật hơn thôi. Cậu phải cảm ơn tôi mới đúng.”

“Tôi thà bị quên lãng còn hơn được chú ý kiểu này.” – tôi lườm.

“Thế thì tiếc thật. Vì tôi không định để cậu yên đâu.” – cô đáp, nụ cười ranh mãnh lại hiện lên.

…Ngay từ giây phút đó, tôi biết chắc: cuộc sống yên bình mà tôi mong ước đã chính thức tan thành mây khói.

Tiết học đầu tiên chính thức bắt đầu sau màn giới thiệu đầy xấu hổ. Môn Toán. Nghe thôi đã thấy áp lực rồi.

Thầy giáo bước vào – một người đàn ông dáng cao gầy, đeo kính gọng bạc, khuôn mặt nghiêm nghị. Chỉ cần ánh mắt quét qua, cả lớp lập tức im thin thít. Tôi tranh thủ mở vở, chuẩn bị ghi chép. Nhưng chưa kịp viết dòng nào thì người ngồi bên cạnh lại bắt đầu “phá đám”.

“Ê, Khải, cậu giỏi Toán không?” – Chi thì thầm.

Tôi lắc đầu, mắt vẫn nhìn bảng.

“Không giỏi.”

“Vậy thì tuyệt quá.” – giọng cô nhỏ mà đầy phấn khích.

“…Tuyệt cái gì chứ?” – tôi cau mày, hơi nghiêng đầu về phía cô.

“Thì tôi cũng không giỏi. Hai đứa kém cộng lại, biết đâu thành giỏi?” – cô nháy mắt, ra vẻ bí ẩn.

Tôi thở dài, quay lại tập trung nghe giảng. Nhưng chỉ vài phút sau, một mẩu giấy gấp gọn gàng trượt qua mép bàn sang phía tôi. Trên đó viết nguệch ngoạc:

‘Nếu tôi hỏi cậu một bài, cậu có giải giúp không?’

Tôi liếc sang. Chi giả vờ chống cằm nhìn bảng, khóe môi nhếch lên. Rõ ràng cô đang cố tình chọc tức tôi. Tôi cầm bút, viết vội vào mặt sau:

‘Cậu lo nghe giảng đi.’

Tôi trả lại mẩu giấy. Cô mở ra, đọc xong thì giả vờ thở dài, như thể tôi vừa phản bội một giao kèo quan trọng. Rồi chẳng mấy chốc, một mẩu giấy khác lại bay sang:

‘Nhưng mà thầy viết chữ xấu quá, tôi nhìn không hiểu nổi… cứu với.’

Tôi vò đầu, kiềm chế lắm mới không bật ra tiếng cười. Dù vậy, tôi vẫn cầm bút nguệch ngoạc vài dòng hướng dẫn, rồi đẩy giấy về.

Đến lúc thầy quay xuống lớp, tôi vẫn đang loay hoay thì bất ngờ nghe thấy:

“Bạn nữ bàn cuối, tóc buộc đuôi ngựa. Em thử giải bài số 3 trên bảng xem.”

Cả lớp dồn ánh mắt về phía Chi. Cô thoáng khựng lại, quay sang tôi với đôi mắt hoảng hốt như muốn nói “Cứu tôi với!”.

Tôi cau mày, khẽ thì thầm:

“Đứng lên đi, tôi nhắc cho.”

Chi đứng dậy, tay run run cầm phấn, nhìn bảng như đang đối mặt với kẻ thù truyền kiếp. Tôi đành vội vàng viết vào góc vở của mình mấy dòng gợi ý, rồi đẩy về phía cô.

Cô liếc xuống, đọc lướt qua, rồi lập tức viết lại trên bảng. Không hoàn hảo, nhưng ít ra đáp số ra đúng.

Thầy giáo nhìn một lúc rồi gật đầu:

“Được. Lần sau chú ý nghe giảng hơn nhé.”

Chi thở phào, ngồi phịch xuống ghế. Cô nghiêng người sang, thì thầm:

“Ơn cậu lần này tôi sống sót. Tưởng tiêu rồi.”

Tôi nhún vai:

“Đấy là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Tự lo đi.”

Nhưng Chi chỉ cười, không tỏ vẻ hối lỗi chút nào:

“Không hứa đâu. Nhưng mà này, công nhận mình hợp tác ăn ý ghê.”

Tôi quay ra cửa sổ, cố tình không đáp. Nhưng không hiểu sao, khóe môi lại khẽ cong lên.

Cả buổi học hôm đó, tôi chẳng thể tập trung hoàn toàn. Một phần vì bài toán khó, phần lớn còn lại… vì cô bạn cùng bàn phiền toái nhưng kỳ lạ này.

Cuối cùng thì tiếng trống tan học cũng vang lên. Ngày đầu tiên kết thúc nhanh hơn tôi tưởng, nhưng không hiểu sao trong đầu lại cứ vang vọng tiếng cười khúc khích của cô bạn cùng bàn.

Tôi gom vở, xếp vào cặp. Lúc quay sang thì thấy Chi vẫn còn ngồi, chống cằm nhìn ra cửa sổ. Ánh nắng cuối ngày hắt vào, phủ một lớp vàng nhạt lên mái tóc buộc cao của cô.

Khác với lúc ồn ào trong giờ học, giờ phút này Chi im lặng đến lạ.

“Cậu không về à?” – tôi hỏi.

“Ừm… về chứ. Chờ tí.” – cô đáp ngắn gọn, rồi vội vã nhét gì đó vào ngăn bàn.

Tôi định không để ý, nhưng khi cúi xuống buộc dây giày, ánh mắt lại vô tình lướt qua. Một cuốn sổ nhỏ màu xanh nhạt, viền hơi sờn, bị kẹt hờ trong ngăn bàn, nắp bìa chưa đóng kín.

Trên trang giấy lộ ra vài dòng chữ viết tay nắn nót:

“Ngày đầu tiên. Lớp học mới. Bạn cùng bàn mới… hình như thú vị hơn mình nghĩ.”

Tim tôi bỗng đập mạnh. Tôi giật mình quay đi, giả vờ chăm chú cột dây giày. Mình vừa thấy cái gì thế này? Nhật ký của cô ấy ư?

Ngay lúc đó, Chi đóng sập ngăn bàn, đeo cặp lên vai.

“Đi thôi.” – cô mỉm cười, như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tôi chậm rãi đứng dậy, theo bước chân cô ra khỏi lớp. Trong đầu vẫn văng vẳng câu chữ kia, khiến tôi không sao tập trung nổi.

Bạn cùng bàn mới… thú vị hơn mình nghĩ.

Không hiểu sao, những chữ đó lại khiến mặt tôi nóng lên. Tôi hít một hơi thật sâu, tự nhủ: Thôi nào, Khải. Đừng nghĩ linh tinh. Đây mới chỉ là ngày đầu tiên thôi.

Thế nhưng, trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy – từ khoảnh khắc chạm mắt với cuốn sổ ấy, mọi chuyện sẽ không còn bình lặng như tôi hằng mong muốn nữa.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free