Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chuyện Con Mít Cồ - Chapter 2:

“Gần lắm rồi!” Con Mướp thông báo.

Quả là thời gian trôi nhanh hơn khi mà tôi bắt đầu trò chuyện với con Mướp. Lúc này ông mặt trời đã lặn, trời đã sẩm tối. Đèn đường được bật sáng trưng khiến cho những cung đường tôi đi qua có chút hơi ma mị.

“Đây! Tới nơi rồi!” Mướp như đang vui mừng reo lên.

“Hả? đây á?” Tôi có phần ngỡ ngàng.

“Ừ! Chào mừng đến với Xóm Mèo!” Nó tự hào giới thiệu.

Gọi là xóm Mèo, nhưng thực chất đó chỉ là một con hẻm cụt với ánh sáng thưa thớt. Cái xóm Mèo đó nối ra một con ngõ khác lớn hơn một chút, và cái con ngõ lớn hơn một chút đó lại nằm giữa hai khu nhà ở tập thể cao bốn tầng.

Nhìn từ trong xóm mèo nhìn ra thì tôi thấy mặt lưng của một khu nhà tập thể, khu nhà đó không áp lưng trực tiếp với cái xóm Mèo như khu nhà tập thể còn lại.

Điều mà tôi thấy ấn tượng khi đến với những khu dân cư cũ như này, đó chính là đi đâu cũng thấy mấy cái lồng, cứ như là đi sở thú không bằng.

Khu nhà tập thể ở gần xóm Mèo này cũng không phải là ngoại lệ, cũng rất nhiều lồng. Mấy căn nhà ở khu tập thể kia cứ làm mấy cái lồng nhô ra vậy, như thể họ đang cố che đi bầu trời của tụi mèo dưới xóm này.

Từ dưới nhìn lên thì đâu cũng là phần đáy của mấy cái lồng cọp, mấy cái hộp có chứa quạt phả ra hơi nóng và đôi khi là dăm ba tán lá xòe ra từ mấy cái lồng và ban công.

Tóm lại tứ phía xóm Mèo, nhìn đâu cũng toàn là mặt lưng của mấy căn nhà, và mấy cái ban công nhìn như lồng cọp trong sở thú. Có lẽ nhờ cái vị trí đó mà cái xóm này khá là kín gió, ấm áp hơn bên ngoài.

“Chà, đây là lần đầu tôi thấy cậu mang một con mèo khác về đấy!” Một con mèo nào đó lên tiếng.

Tiếng nói của nó đã thành công rời ánh mắt của tôi khỏi những căn nhà trên kia, và hướng mắt xuống nhìn cái đám mèo trước mặt.

Như cái tên, xóm Mèo chỉ toàn là mèo! Tôi thấy mấy con đang nằm, ngồi la liệt bên trên mấy cái thùng các tông và mấy thứ đồ như ghế bàn mà con người vứt ra. Cái xóm này vốn là nơi con người vứt đồ đạc bị hỏng chăng?

Trời thì tối, trong xóm lại không có điện, nên tôi khá khó để nhận diện rõ ngoại hình của đám mèo… thực chất tôi cũng chẳng quan tâm đến chúng cho lắm.

“Cậu mèo này đặc biệt lắm đấy bác Xóm Trưởng ạ!” Con Mướp hồ hởi giới thiệu tôi với một con mèo mà nó gọi là Xóm Trưởng, cũng chính là con mèo vừa lên tiếng. Xóm Trưởng là một con mèo già, lông trắng muốt như tuyết.

“Đặc biệt như nào?” Ông ấy hỏi.

“Cậu mèo này là mèo tây đấy! Sang lắm!” Mướp nói, một làn nữa, nó nói những lời làm mát lòng tôi.

“Sang là sang thế nào?” Bác Trưởng hỏi xoáy.

“Sang từ cái tên đến cách hành xử đấy Xóm Trưởng ạ!”

Trả lời thông minh lắm Mướp! tôi nghĩ bụng tự hào.

Tôi nghe mấy tiếng xì xào từ bọn mèo “mèo Tây cơ à?” “bình thường bọn mèo Tây chỉ ru rú trong nhà thôi mà nhỉ?” “bọn nó còn không bắt được chuột, chỉ mô phỏng bắt chuột bằng mấy cái đồ chơi!” “không biết cậu mèo này làm ăn được gì không?”...

Tui nó đang dò xét tôi. Hiển nhiên thôi, bọn nó chẳng mấy khi có cơ hội để được gặp mấy con mèo nhà giàu như tôi.

Lúc này tôi cũng mở lời tự giới thiệu.

“Tớ tên là Mitchell, hân hạnh được làm quen với các bạn mèo ở cái xóm này.”

“Còn tôi là Xóm Trưởng, xóm trưởng của xóm này.” Ông tự giới thiệu “Cậu có thể giới thiệu chi tiết hơn về bản thân cậu không?”

“Được. Tớ là một con mèo có sở thích là nằm ườn bên cửa sổ ngắm người ngắm trời. Tớ sinh ra và lớn lên ở Mỹ, đất nước giàu có nhất thế giới! ở đó tớ được một gia đình giàu có nuôi, được ăn pate hằng ngày, được chải chuốt tắm táp. Nhưng cuộc sống tuyệt vời đó đã sụp đổ kể từ khi tớ bị lạc ở quốc gia nghèo nàn này. Để giờ đây tớ phải chui rủi nơi xó xỉnh tối tăm với các cậu.” Tôi giới thiệu một cách tự hào. Tôi phải văn vẻ, giới thiệu kĩ một chút thì bọn mèo hoang này mới nể phục tôi được.

“…Ngừm, một bài giới thiệu hay.” Bác Trưởng hờ hững.

Bọn mèo lại bàn tán “con mèo Tây nào cũng tự cao như này à?” “chắc cậu mèo này chẳng làm được trò trống gì rồi” “Phừ! nó tưởng làm mèo nhà giàu thì sẽ được ưu tiên chắc?” “chưa gì mình đã thây ghét cái tính của nó rồi.”

Không như tôi nghĩ, bài giới thiệu của tôi có vẻ như đã phản tác dụng. Bọn mèo từ đang tò mò muốn làm quen với tôi giờ đây lại thay đổi thái độ, có con hờ hững, có con thì biểu hiện ra mặt vẻ khó chịu với tôi.

“Chắc là cậu đói lắm rồi nhỉ? Đã hai ngày rồi chưa ăn gì mà.” Con Mướp hỏi tôi. Chỉ có mình nó là không hề thay đổi thái độ một chút gì cả.

Bụng tôi reo thay cho lời đáp lại.

“Đừng lo! Sắp có người mang thức ăn đến cho tụi mình đấy! Đó là những con người tốt bụng sống ở khu phố này!”

“Thế hả…”

“Trong lúc đợi người tới thì cậu nên nghỉ một chút đi, để tớ dẫn cậu đến ổ nằm của tớ, cậu có thể dùng chỗ đó thoải mái.”

Con Mướp hồ hởi quá nên tôi cũng đồng ý. Tôi không kì vọng gì về cái định nghĩa ổ nằm của nó, dù gì tiêu chuẩn của mèo nhà giàu và mèo hoang là quá khác nhau quá mà!

Quả như kì vọng của tôi, cái ổ nằm của con Mướp chính là một cái thùng các tông, bên trong có lót một đống quần áo cũ. Dù vậy thì tôi cũng đâu có lựa chọn nào khác, có còn hơn không…

Tôi vừa lim dim được một lúc thì có giọng của con người cất lên.

“Meo meo!” Một âm thanh cao đầy trong trẻo.

Đấy không phải tiếng mèo, mà là tiếng người. Đó là giọng của một cô bé nào đó.

Khi vừa nghe thấy tiếng đó, hầu như cả đám mèo đều ùn ùn lao ra phía của cô bé đó.

“Ngoan nào, ngoan! Bình tĩnh thì cho ăn!” Cô bé chấn tĩnh bọn mèo.

Tôi cũng lững thững đi ra theo đám mèo.

Khi ra đến chỗ có ánh sáng, dễ quan sát thì sự chú ý của cô bé đó đã va vào tôi.

“A! Một con mèo mới! và còn là… MÈO ANH LÔNG NGẮN?!” Cô bé rất bất ngờ. Tất nhiên là phải bất ngờ rồi, ai mà ngờ được là tại nơi đây có một con mèo như tôi.

“Lại đây lại đây,” vừa nói cô bé vừa vẫy vẫy bàn tay, ra hiệu cho tôi tiến tới. Tôi liền tiến tới và được cô bé nựng “con mèo này thân người ghê,” cô bé nói trong khi trưng ra bộ mặt đầy thỏa mãn

“Chị bế em lên nhé?” Cô bé hỏi.

Không thèm nghe câu trả lời, cô bé đã cầm hai chân trước của tôi sau đó nhấc bổng lên trong tư thế hai chân trước của tôi chĩa ra trước mặt, hai chân sau thả thõng xuống và phơi bụng ra trước mặt cô bé.

“Thì ra em là mèo đực à… vậy thì xóm này vẫn toàn đực rựa rồi!” Cô bé có vẻ chạnh lòng một chút “em tự đến đây à? chủ là ai? Mà mình hơi hỏi thừa thì phải, mèo thì làm sao mà hiểu tiếng người được.”

thực ra là có tôi đáp lại trong bụng.

“Hả, gì vậy Mướp?” cô bé ngó xuống.

Thì ra là con Mướp đang quấn quýt dưới chân cô bé. Có vẻ nó muốn kể công với cô bé rằng chính nó là người mang tôi về.

“À, ừ nhỉ! Nãy giờ chưa cho tụi em ăn cơm mà nhỉ?”

Nói xong cô bé liền thả tôi xuống, rồi đi mở bọc cơm ra đổ ra các khay, hộp nhựa cho tụi mèo.

“Riêng em!” Cô bé để riêng cho tôi một khay thức ăn, “do là chú mèo ‘tân binh’ trong cái xóm này nên sẽ được ưu ái một chút”

Tuy trong xóm mèo không có ánh sáng, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ được sự ghen tị của những con mèo khác… ngoại trừ con Mướp ra.

Tụi mèo bu đầu vào ăn chung hai ba con một khay, còn tôi thì được ưu ái do mới đến. Chúng nó ăn rất nhanh, thật chẳng ra làm sao… thực ra tôi cũng vậy, đã hai ngày nay rồi tôi chưa được ăn gì nên hiện giờ tôi ăn như mèo chết đói theo đúng nghĩa đen.

“Trời ơi, cưng quá à…” Cô bé nhìn đám mèo ăn, trong ánh mắt đầy sự trìu mến. “À! phải rồi” Cô bé quay sang phía tôi, “từ giờ tên em sẽ là… Mít Cồ! Nhé? từ giờ tên em sẽ là Mít Cồ!”

Tên nghe phèn, tôi không thích cho lắm. Tôi vẫn thấy thích cái tên Mitchell của mình hơn.

“Thôi, chị về nha mấy cưng! Chị còn phải học bài nữa! Nhưng mai chị vẫn sẽ cố gắng dậy sớm để gặp mấy đứa nha!” Cô bé nói xong thì vẫn cố nán lại một lúc để xoa đám mèo rồi mới ra về.

Ăn no nê xong thì tôi quay lại ổ nằm với con Mướp, định đánh một giấc tới sáng cho đẫy.

“Cô bé vừa nãy là Vi đó. Vi chuyên đặt tên cho tụi mèo ở đây á!” Mướp mở chuyện.

“Vậy tên cậu là do cô bé đó đặt cho à?” Tôi hỏi.

“Không hẳn, mình tên là Mướp trước cả đó rồi”

“Hả?” Tôi có phần bất ngờ.

“Tớ và cậu khá giống nhau đấy”

“Thật à?” tôi ngờ vực hỏi.

“Ừ, mà thôi ngủ sớm đi, tối còn đi săn chuột.” Mướp ngáp ngắn ngáp dài.

Tôi cũng chìm vào giấc ngủ ngay sau đó…

----

“Mít Cồ! Mít Cồ ới!” Mướp gọi tôi.

Tôi lơ mơ mở mắt ra thì thấy trời vẫn còn tối. Song, cả đàn mèo thì đã thức dậy.

“Tên tớ là Mitchell mà.” Tôi dù ngái ngủ vẫn cãi lại..

“Đọc đúng mỏi mồm! Bé Vi đặt như nào thì gọi như thế cho nhanh” Mướp cũng nêu quan điểm ngay.

“Mà trời đang tối mà, gọi tớ làm gì?” Tôi thắc mắc.

“Đi săn chuột! tụi mình hằng tối thường hay đi săn chuột để trả ơn những người dân khu này. Có qua phải có lại chứ!” Một con mèo trong đám trả lời.

Thì ra đó là truyền thống của xóm này.

“Nhưng tớ bị cụt móng rồi, vả lại bản thân tớ còn không biết bắt chuột kìa.” Tôi thú nhận.

“Phừ! vô dụng!” Con mèo cam trắng trong đám nói. Mặt nó đặc biệt có một cái xẹo ở mặt trông rất ghê.

“Thôi nào. Dù gì hai ngày trước cậu ấy vẫn là mèo nhà mà!” Mướp bênh tôi.

“Mèo nhà càng phải biết bắt chuột! cậu nói thế lại mất quan điểm!” một con mèo khác nói.

“Tớ từng là mèo nhà. Nên tớ hiểu Mít Cồ!” Mướp dõng dạc nói.

“Vậy là cậu cùng phe với nó à?”

“Nguài... các cậu không hiểu đâu. Con người thậm chí còn làm một việc kinh khủng hơn cắt móng nhiều! Đó là cắt đi sự ‘đực tính’ của chúng ta!” Mướp nói một cách đầy bi thương.

“Nghe kinh khủng thật!” một số con đồng thanh.

“Ừ! Rất kinh khủng, chính vì thế mà tớ đã mất đi ham muốn con cái, không thể sinh sản được nữa… Cậu cũng bị đúng không Mít Cồ?” Mướp nhìn tôi.

“Ừ! Phải! Tới giờ tớ vẫn chưa quên được cái ngày đó…”

“Nhưng việc đó thì liên quan gì đến săn chuột?!” Một con nói.

“Phải đó! Đừng có mà viện cớ để không phải đi săn chuột!” Con khác tiếp lời.

“Đúng rồi. Nếu không săn được chuột thì đi đi! Tốn cơm người dân khu này!” Con mặt xẹo gắt lên trông thấy.

“Nhưng mà người dân cho cơm tự nguyện mà! Họ có yêu cầu ta phải đền đáp đâu?” Tôi tiếp tục cãi.

“Nhưng lòng tự trọng của tụi này không cho phép tụi này ăn không ngồi rồi. Nếu ăn không ngồi rồi, thì bọn này khác gì đám mèo nhà không tự do như mi?” Con mặt xẹo đáp lại, nhưng không gắt hẳn, chỉ gằn giọng với vẻ mỉa mai.

Câu nói của nó động chạm đến cái tôi của tôi.

“Phừ! Do các bạn ghen với tôi do tôi được ăn nhiều hơn chứ gì?”

Nghe đến đó, bọn mèo trở nên tức giận toàn tập. Bọn nó xúm vào mắng tôi đủ kiểu. Một só con khác thì không nói gì, chỉ có con Mướp là ra sức bênh tôi nhưng không đáng kể.

Không khí dần trở nên ngột ngạt, căng thẳng hơn. Bọn mèo liên tục gắt lên với tôi, Mướp cũng chẳng làm gì được nữa. Tôi biết dù có nói tiếp bọn nó cũng chẳng nghe. Tôi tự hỏi tại sao bọn nó lại cáu gắt như vậy. Vì ghen với tôi chăng?

Tôi gần như bất lực và đã nằm im chịu trận, nghĩ bọn mèo nói chán rồi cũng sẽ tha cho tôi.

“NGUÁO THÔI!” Trưởng Xóm kêu lên “Mít Cồ không muốn đi thì thôi!”

“Trưởng Xóm cũng theo phe nó à?” Một con nào đó trong đám nói.

“Tụi bây nghĩ xem ta đã mất bao nhiêu thì giờ chỉ để cãi nhau rồi? với lại, nó bị mất móng, mang nó đi chỉ tổ cản trở!”

Có vẻ như Xóm Trưởng đang bênh cho tôi. Tôi nhìn bác Trưởng với đầy sự nể trọng và biết ơn.

“Nể bác Xóm Trưởng đấy! Mai là cậu không trốn được đâu!” Bọn mèo nói.

“Xin lỗi vì đã không làm gì được…” Mướp ngậm ngùi nói với tôi.

“Không sao.” Tôi đáp lại chỉ có thế.

Sau đó cả đám mèo đã di chuyển, chúng kéo nhau đi để lại khu xóm nhỏ yên tĩnh. Dù yên tĩnh là thế, nhưng những câu cãi cọ khi nãy vẫn văng vẳng bên tai tôi.

Song cũng chỉ được một lúc, vì nghĩ rằng: việc gì phải để tâm đến lời của mấy con mèo hoang bẩn thỉu?

Mắt tôi lim dim, trực chờ để tiếp tục chìm vào giấc ngủ…

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free