Chuyện Con Mít Cồ - Chapter 1:
Tôi là một con mèo lười biếng.
Và là một con mèo được nuôi bởi một gia đình khá giả, tại một đất nước tự hào là giàu nhất thế giới.
Tôi được gia đình đó nuôi từ khi còn bé xíu, bé đến nỗi chẳng buồn nhớ lại. Như đã nói, tôi là một con mèo lười biếng, do đó không thích các hoạt động chân chân. Hầu như tôi chỉ nằm dài ở nhà cả ngày. Đôi khi sẽ nằm cạnh cửa sổ ngắm đời ngắm người. Khi khác thì tôi nằm trên ghế sofa, để con người vuốt ve, cưng nựng và cùng họ xem những con người khác hoạt động trong một cái gương mà họ gọi là “TV”.
Cuộc sống của tôi lúc bấy giờ sướng như vua! Đói thì “nguao” lên một tiếng là có pate, ỉa đái xong “nguào” một cái là có người dọn, buồn ngủ thì nệm và gối luôn sẵn sàng để phục vụ.
Đời sống như vậy không đáng để từ bỏ tí nào. Dù ít ra ngoài, nhưng tôi cũng biết là ngoài kia thế giới dù rộng lớn và đầy rẫy là khổ sở. Thật vậy, nằm cửa sổ chỉ cần hướng mắt ra ngoài là thấy mấy con gấu mèo hoang dã lục lọi rác rưởi. Hay khi nằm sofa cùng con người là cũng đủ biết tình hình thế giới.
Nhờ thời sự, mà tôi có thể biết được tình hình ngoài kia thế giới. Các đất nước kia chỉ toàn nghèo đói và chiến tranh, các ông lớn tài phiệt chỉ toàn bòn rút dân nghèo. Nhờ phim ảnh, mà tôi biết sâu hơn về lòng người, họ là những sinh vật tham lam, ích kỉ, họ có thể bày đủ mưu, tính đủ kế chỉ đề giành được cái gọi là quyền lực.
Thế giới bên ngoài là như vậy đấy, chẳng mèo nào dại gì mà bước chân ra ngoài đó. Khi còn có thể thì hãy cứ tận hưởng thôi...
Cuộc sống của tôi có lẽ vẫn sẽ tiếp diễn một cách tốt đẹp và an nhàn như vậy, cho đến khi cái gia đình này nảy lên kế hoạch đi du lịch đến một đất nước nhỏ bé tại nửa bên kia bán cầu trái đất.
Chỉ bọn họ đi thôi là chưa đủ, họ thậm chí còn muốn mang tôi đi cùng nữa.
Khi biết chuyện, tôi đoán chắc rằng đó là một ý tưởng tồi. Nhưng tôi nào có thể chống lại quyết định của họ? Những con người này một khi đã quyết thì nhất định sẽ làm đến cùng…
Vậy là… đúng như tôi dự đoán, à không, thậm chí còn hơn, hơn rất nhiều là đằng khác… Quyết định mang mèo đi du lịch cùng là một ý tưởng tồi, rất tồi! Bằng một cách nào đó mà tôi đã bị gia đình bỏ quên, và giờ thì bị lạc tại thủ đô của đất nước này…
Khi bước ra khỏi khách sạn mà không thấy gia đình đâu, tôi đã hoảng hốt,và bàng hoàng vô cùng. Dù đã lần theo dấu mùi gia đình để lại, nhưng khi vừa đến được sân bay thì ôi thôi, đã quá muộn...
Có lẽ giờ họ đã cưỡi con chim sắt đó bay về nước. Song trong lòng vẫn nặng niềm tiếc nuối vì đã để lạc mất tôi. Có lẽ khi về đến nhà, một cái đám tang tưởng nhớ con thú cưng của họ sẽ được tổ chức một cách u buồn...
Nhưng rồi gia đình sẽ dần quên tôi đi. Họ sẽ nuôi một con mèo khác và cho nó nằm cái đệm của tôi cho nó ăn thức ăn của tôi. Trong khi đó tôi phải lang thang một mình, rồi co rúm lại một góc phố trong cái tiết trời lạnh lẽo nơi xứ người…
Tính đến nay đã là ngày thứ hai hay ba, tôi lang thang tại thủ đô của đất nước này rồi…
----
Bơ vơ dưới ánh chiều tà, tôi bước đi những bước vô định.
Hà Nội mùa này lạnh và ẩm ướt quá.
Song, cũng may là tầm này là giờ cao điểm, xe cộ đổ xô ra ngoài đường để thải khói ấm, nên khi đi gần đường lớn tôi cũng không cảm thấy lạnh cho lắm. Nhưng ngoài việc thải khói ra thì đám xe cộ còn thải cả bụi mịn và kêu ca inh ỏi. Không biết đám xe cộ kêu cái gì, nhưng điều đó đã khiến tôi cực kì khó chịu. Tôi đành rẽ vào một con ngõ nhỏ, hy vọng tìm được một chút yên tĩnh.
Tôi không biết mình đang đi đâu, cũng chẳng rõ mình đang ở đâu trên cái đất Hà Nội này. Hai ngày qua tôi chỉ đi lang thang vô định, mệt thì tôi tìm một góc kín hay một cái thùng để chui vào ngủ. Tôi đâu còn là con mèo nhà giàu lười biếng khi xưa nữa? tôi giờ đã đi nhiều hơn cả những con mèo mà tôi từng quen biết khi còn ở Mỹ.
Đôi khi đi qua những hàng quán vịt quay, mùi hương nức mũi làm tôi thèm đến nhỏ dãi cũng chẳng làm gì được. Thứ nhất là vì tôi là một con mèo có lòng tự trọng. Thứ hai là vì tôi biết nếu tôi đặt chân vào mấy chỗ đó thì thể nào người ta cũng đuổi tôi đi. Dù chưa thử bao giờ, nhưng tôi đoán chắc là như vậy, lòng người dù ở đâu thì cũng lạnh băng thôi.
Hết mùi vịt quay thì đến mùi hôi thối. Không biết tôi đi kiểu gì mà “mò” được đến tận một bãi tập kết rác trong khu phố nhỏ. Nơi đó bừa bộn, bẩn thỉu và hôi thối. Bản thân tôi là không chịu được những thứ đó, dù gì tôi cũng là mèo của một nhà giàu có mà.
Vừa nghĩ đến đó thì trong tầm mắt tôi xuất hiện một con mèo mướp, nó đang lúi húi bới rác.
Không biết trong rác có gì ngon mà tôi thấy con nào cũng bới. Từ con gấu mèo mà tôi thường thấy gần nhà đến cái con mèo tôi đang thấy trước mắt.
Đang tò mò chăm chú nhìn nó thì bất ngờ nó quay ra, ánh mắt của tôi và nó chạm nhau.
Theo bản năng, tôi xù lông cong đuôi khè một tiếng. Phần vì bất ngờ, phần để thể hiện sự phòng thủ.
Nghe tôi khè, nó không khè lại tôi mà thay vào đó nó bình tĩnh tiếp cận tôi.
“Không cần phải dè chừng đâu!” nó nói “mình không có đánh đâu mà sợ!” nó nói một cách thân thiện, thoải mái.
Đáp lại nó là sự im lặng của tôi.
Nó không gầy guộc như những con mèo hoang mà tôi tưởng, ngược lại, nó trông cũng đủ da đủ thịt và có vẻ khá săn chắc. Bộ lông mèo mướp của nó thường thôi nhưng bù lại thì khuôn mặt nó chuẩn tỉ lệ mèo vàng.
Vẫn với vẻ thân thiện như vậy, nó nói tiếp.
“Trông cậu không giống đám mèo trong khu này lắm, mới đến à? Chủ là ai?”
“Chủ tớ… về nước rồi” Tôi đáp miễn cưỡng.
“Là sao?” nó ngẩn tò te ra trước câu trả lời của tôi.
“Thì là tớ đang bị lạc ở cái thủ đô của đất nước này! Trong khi chủ thì đã về nước rồi!” tôi đập đuôi phành phạch xuống đất, tỏ ý cáu gắt.
“Ra là vậy… tức là giờ cậu cũng là mèo hoang đúng không?”
Mặc dù rất nhục nhưng tôi cũng phải thừa nhận rằng, giờ tôi đã là mèo hoang, đã ngang hàng với bọn mèo bẩn thỉu đó.
Tôi không nói gì, chỉ ngầm xác nhận.
“Mình là Mướp” nó giới thiệu “còn bạn tên là gì?”
“Tớ là Mitchell” tôi đáp lại với vẻ kiêu hãnh của một con mèo nhà giàu.
“Nguào! Tên Tây thế,” Mướp trầm trồ, rồi nó bồi thêm: “Mà bạn trông giống mấy con mèo hay sống trong mấy căn nhà giàu ấy nhỉ! Mèo Anh lông ngắn à?”
Con mèo này trông hèn hèn bẩn bẩn mà biết ăn nói gớm! Tôi rộn ràng trong bụng. Tôi cũng khá bất ngờ vì con mèo này có thể nói được những câu như rót mật tai mèo.
Bụng tôi ngoài việc rộn ràng ra… thì nó còn reo khá to. Cũng phải, hai ngày nay rồi tôi chưa có gì bỏ bụng cả.
“Cậu đói hả?” Con Mướp hỏi tôi.
Tôi cúi mặt ngượng thay cho câu trả lời.
“Vậy thì đi theo mình!” Nó hồ hởi.
“Đi theo để ăn rác à?” Tôi nghi ngờ đáp lại.
“Không! Mình sẽ dẫn cậu đến nơi mình đang ở, nơi mà có người có người cho ăn, có chỗ ngủ an toàn!” Nó nói một cách chắc nịch.
Trong thân tâm tôi vẫn chưa khỏi nghi ngờ, tôi là một con mèo nhà giàu mà, nên ắt “tiêu chuẩn” của tôi sẽ cao hơn bọn mèo hoang này nhiều. Nhưng tôi vẫn đi theo con Mướp, vì nếu không đi theo nó thì tôi còn biết đi đâu?
----
Mướp dẫn tôi đi từ ngõ này qua hẻm khác, đi từ con hẻm mà con người không thể đi qua được, đến những con ngõ nhìn ra đường lớn. Có lúc chúng tôi leo trèo trên mấy mái nhà, có lúc thì luồn dưới mấy con xe máy. Thỉnh thoảng con Mướp cũng dẫn tôi đi vào những căn nhà của con người một cách rất tự nhiên, chủ yếu là đi nhờ cầu thang để đi qua những tầng địa hình cao hơn.
Trong suốt chuyến hành trình đó, chúng tôi cũng có bắt gặp những con mèo khác. Mướp có thể quen bọn mèo đó nhưng không bắt chuyện, tôi thì chỉ đơn giản là quan sát chúng nó. Đa số bọn mèo nằm phơi nắng trên mái nhà với nhau, nhưng cũng có một số mèo nhỏ đang chơi vờn nhau. Đôi khi tôi cũng thấy mấy con mèo có chủ, nằm trong nhà và nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ. Cái cách bọn nó nhin xuống, y như cái cách mà tôi đã từng khi còn là một con mèo nhà giàu…
“Tớ có mục tiêu rồi!” tôi nói trong khi vẫn lẽo đẽo theo sau con Mướp. Thực ra suy nghĩ trong đầu tôi đã vô thức thốt ra thành lời, chứ tôi không có chủ ý nói chuyện.
Mướp khi nghe tôi mở lời thi đi chậm lại và còn có ý định dừng lại để nghe tôi nói “Mục tiêu gì?”
Tôi phải thúc nó đi tiếp rồi mới nói thêm.
“Sẽ rất khó để tớ gặp lại gia đình cũ của mình, gần như là không thể. Vậy nên tớ quyết định sẽ tìm một gia đình giàu có ở đất nước này và rồi ăn sung mặc sướng như tớ đã từng!”
“Ở thành phố này mấy người nhà giàu toàn sống trong mấy tòa nhà cao cao thôi”
“Ừ, rồi sao?”
“Thì tức là cậu sẽ bị nhốt trong nhà cả ngày… sẽ không được đi chơi!” Con Mướp ái ngại.
“Càng tốt! tớ vốn là mèo lười mà!”
“’Không có gì quý hơn độc lập, tự do’.” Mướp ra vẻ tri thức.
“Ai nói thế?” Tôi thắc mắc.
“Ông Giáo dạy mình đó!” Nó hào hứng nói, “Ông Giáo trích câu đó từ một cụ già mà con người gọi là ‘Bác’. ‘Bác’ gì thì mình không nhớ rõ, chỉ nhớ là Bác có công rất to với cái nước này!”
“Thế cơ à...” Tôi thực sự có chút trầm trồ.
“Chứ lị, mình ngày nào cũng đi học Ông Giáo đấy!” Nó ưỡn ngực tự hào. “Mà này, cậu còn may mắn chán so vơi Ông Giáo đấy! Nên hãy tận hưởng cái sự may ấy đi.”
“May ở đâu?”
“Cậu thì vẫn còn đi khắp nơi được, Ông Giáo phải suốt ngày chỉ có ở nhà thôi!”
“Ừ, nhưng chắc cả tớ và ông ta đều tự hào về việc được nằm dài ở nhà đó!” Tôi bông đùa.
"Không, Ông Giáo không hề tự hào tí nào...” Mướp nghiêm mặt nói. Nhận thấy bản thân vừa vô duyên, tôi liền chỉnh lại thái độ. “À, nếu cậu muốn, mai mình sẽ dẫn cậu đi gặp Ông Giáo. Có lẽ Ông Giáo sẽ giúp được cậu phần nào trong mục tiêu của cậu."
“Được.” Tôi đồng ý với đề nghị của nó.
Nói chuyện một hồi thì tôi thấy con Mướp cũng hiểu biết ra phết. Tôi cứ tưởng là mèo hoang thì sẽ chẳng biết gì cơ! Mướp cứ như thể là mèo nhà vậy, nói đến đồ vật gì trong nhà nó cũng biết. Tôi cũng chia sẻ với nó nhiều chuyện, trong đó có cả cách mà tôi bị lạc. Tôi chẳng việc gì phải giấu điều đó, có kể ra thì cũng để giúp tôi giãi bày mà thôi.
Chúng tôi cứ vừa đi vừa trò chuyện như vậy. Không khí giữa hai đứa thoải mái hẳn… Nhưng thật ra, con Mướp vốn thoải mái ngay từ lần gặp đầu tiên rồi, chỉ do là tôi có phần hơi coi thường nó lúc ban đầu nên mới cảm thấy không thoải mái thôi!