(Đã dịch) Cẩm Y Vệ - Chương 58 : Chương 58
Tại Nam Kinh, phó đô Đại Minh, xảy ra một vụ án giết người giữa phố. Thuận Thiên phủ doãn Vương Thế Trinh cấp tốc ngồi kiệu tám người, vội vàng chạy tới. Đám nha dịch minh la mở đường chạy đến đầu đầy mồ hôi, còn phu kiệu thì mệt đến thở như trâu.
Vương Thế Trinh là lãnh tụ văn đàn, quan chức của ông khi thăng khi giáng từ năm Gia Tĩnh. Năm Vạn Lịch thứ hai, ông từng nhậm chức Hữu phó đô ngự sử, Vân Dương tuần phủ. Vì chọc giận Trương Cư Chính mà bị bãi chức, sau lại nhờ xu nịnh Trương Cư Chính mà được phục chức Thuận Thiên phủ doãn.
Sau khi xuống kiệu, dù lòng nóng như lửa đốt, Vương Thế Trinh vẫn thong dong bước đi đến hiện trường vụ án. Ông có khuôn mặt thanh gầy, mặc đại hồng sắc quan phục, trước ngực là bổ tử khổng tước, eo mang đai vàng, trông khá uy nghiêm trang trọng.
Trên đường tới đây, nha dịch nhanh chân đã kịp thăm dò tình hình vụ án và hồi báo cho Vương Thế Trinh. Bởi vậy, ông không vội thẩm vấn tình hình mà trước tiên phân phái nha dịch hỏi han những người chứng kiến tại hiện trường, tìm kiếm manh mối vụ án. Ông sai ngỗ tác khám nghiệm tử thi, bảo địa bảo đến nhận diện thân phận người chết. Đợi mọi người ai nấy đều bận rộn xong xuôi, ông mới tươi cười cảm ơn Từ Tân Di đã phái binh duy trì trật tự, rồi sau đó mới hỏi tên Tần Lâm.
Không hổ là lãnh tụ văn đàn, viên quan chính tam phẩm trải qua bao thăng trầm chốn quan trường, Vương Thế Trinh quả thực hơn Trương Công Ngư không chỉ một chút.
"Xem ra các quan viên Nho gia Đại Minh triều không phải ai cũng là hạng người kém cỏi, vô dụng như Trương Công Ngư nhỉ?" Tần Lâm cảm khái, chắp tay nói: "Cẩm Y Vệ Bách hộ sở Canh Tự Nam Kinh, Tần Lâm bái kiến. Việc tra xét gian tà là phận sự của hạ quan."
Vương Thế Trinh không mấy quen thuộc với cái tên này. Chính tam phẩm Thuận Thiên phủ doãn dĩ nhiên cao hơn rất nhiều so với Cẩm Y Bách hộ chính lục phẩm. Ông chỉ cười đáp một tiếng coi như đã chào hỏi.
Từ Tân Di nghe được cái tên này thì toàn thân chợt chấn động, cái miệng đỏ tươi há hốc ra vừa vặn nhét lọt một cái bánh trôi lớn, chỉ vào Tần Lâm, mở to mắt: "Ngươi, ngươi, ngươi chính là Tần Lâm, cái tên ở Kỳ Châu?"
Tần Lâm "hắc hắc" cười khẽ, gãi gãi đầu: "Tại Kỳ Châu, ta đã sớm ‘thần giao’ với tiểu thư rồi. Bốn cô nương Giáp, Ất, Bính, Đinh thường xuyên nhắc đến uy danh của tiểu thư đó."
"Vậy mà ngươi vừa nãy còn dám giành ngựa với ta..." Từ Tân Di đột nhiên dùng tay che miệng, đôi mắt to tròn xoe như hai viên bi: "Hay lắm, ngươi dám gạt ta! Bổn tiểu thư sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Từ Tân Di vốn chỉ quen làm đại tiểu thư trong phủ Quốc Công, trong phủ có cả đàn nha hoàn, gia đinh hầu hạ, ra ngoài thì có đại quân tiền hô hậu ủng, ngang nhiên đi lại khắp Nam Kinh. Từ nhỏ chưa từng chịu thiệt thòi, với những chuyện yêu ma quỷ quái ngoài chợ búa thì hoàn toàn không biết gì, nên mới có vẻ ngốc nghếch, thường làm những “việc ngốc” khiến người ta phải mắt tròn mắt dẹt. Nhưng bản thân nàng vốn rất thông minh. Thân phận của Tần Lâm vừa bị bóc trần, nàng lập tức hiểu ra mình đã bị lừa.
Tần Lâm cũng hơi áy náy, dù sao nàng cũng là bằng hữu của Thanh Đại, việc đưa Giáp, Ất, Bính, Đinh tới cũng là có ý tốt. Hắn cười gượng gạo, rút chi phiếu ra trả lại nàng: "Này, nhân lúc còn chưa dùng, trả lại cô nương đây. Chứ không lại bị cô nương ghi hận cả đời thì khổ."
"Ai, ai ghi hận ngươi cả đời chứ?" Làn da mật ong của Từ Tân Di hơi ửng hồng, nàng bất cần đời đẩy chi phiếu ra: "Cái chút tiền lẻ này ta thèm vào! Ngươi muốn ta nhớ hận ư, trừ phi... Hừ, cứ chờ đấy!"
Trừ phi cái gì, Từ Tân Di cuối cùng không nói ra.
"Đây chính là do cô nương không muốn đó thôi." Tần Lâm cười cười, nhét chi phiếu vào túi.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực hiểu rõ ngọn ngành, Thị Kiếm cũng đoán được vài phần. Nhưng những người khác thì không biết, chỉ thấy Tần Lâm cầm một xấp chi phiếu đưa cho đại tiểu thư phủ Quốc Công, mà Từ Tân Di lại chẳng mấy vui vẻ đẩy ra. Lập tức, ai nấy đều trố mắt nhìn nhau, thầm nghĩ vị Cẩm Y Bách hộ này đúng là quá háo sắc, huống hồ phủ Quốc Công giàu có nhất Nam Kinh, đại tiểu thư sao có thể...
Các nữ binh mà Từ Tân Di mang đến càng dụi mắt nhìn nhau, có người thậm chí sắp khóc òa lên: "Trời ạ, bao nhiêu năm rồi, đây vẫn là kẻ đầu tiên dám giỡn cợt đại tiểu thư của chúng ta giữa đường lớn đó! Vị Cẩm Y Bách hộ này tuy hơi ngốc nghếch, nhưng lá gan cũng thật to quá đi!"
Bộ đầu của Thuận Thiên phủ tên Bạch Hạo, khoảng ba mươi tuổi, tinh anh, lanh lợi, thân thủ mau lẹ. Sau khi khám nghiệm tử thi một lượt, rồi nói chuyện với địa bảo và các nhân chứng, ông ta mới trở về bẩm báo: "Người chết họ Hạ, là Khố Tào của ngân khố Nam Kinh, năm nay bốn mươi tám tuổi. Trong nhà ông ta có khá nhiều tiền, thường cầm bạc cho vay nặng lãi. Còn vừa nãy rốt cuộc là ai đã ám sát ông ta thì đám đông quá chen chúc, bá tánh đều không thấy rõ ràng, chỉ biết ông ta đột nhiên lảo đảo ngả sang một bên, bước đi vài bước rồi mới ngã xuống."
"Là vậy sao," Vương Thế Trinh vuốt râu, trầm tư nói: "Nếu đã cho vay nặng lãi, vậy có thể là do người mắc nợ âm mưu chống đối, cố ý ám sát hắn?"
Bạch Hạo gật đầu: "Cũng có thể lắm. Nhưng địa bảo nói người này có tiền là đi thanh lâu ăn chơi trác táng, vì tranh giành ghen tuông mà kết thù không ít. Lại thêm ông ta còn thích cờ bạc, những ân oán từ cờ bạc mà ra cũng không ít đâu."
Vương Thế Trinh nhíu mày.
Bạch Hạo tiến lên một bước, hạ thấp giọng, thận trọng nói: "Không biết đại nhân có thể cho phép vị Bách hộ Tần kia hỗ trợ phá án không?"
"Ồ?" Vương Thế Trinh nheo mắt lại.
"Bách hộ Tần Lâm ta đây chính là người đã lập công lớn trong vụ án tranh đoạt Thế tử ở Kinh Vương phủ Kỳ Châu và vụ thích sát Đặng Tử Long. Trong Lục Phiến Môn còn đồn rằng hắn có chút bản lĩnh."
Ánh mắt Vương Thế Trinh sáng rực lên, nhưng cũng không nói là mời hay không mời, chỉ không tỏ rõ thái độ gật đầu.
Bạch Hạo liền hiểu ý, đi đến trước mặt Tần Lâm nhỏ giọng thỉnh cầu: "Tần đại nhân, hạ quan là Bạch Hạo, được bằng hữu giang hồ ban cho biệt hiệu 'Kim Nhãn Điêu', hổ thẹn làm Bộ đầu Thuận Thiên phủ. Vụ án lần này thực sự khó nắm bắt, tuy thuộc quyền quản lý của Thuận Thiên phủ, nhưng lại xảy ra trên địa phận do ngài quản hạt. Ngài lão có thể ra tay giúp đỡ một chút không? Bạch mỗ đây vô cùng cảm kích!"
Tần Lâm vốn định để Vương Thế Trinh đến cầu mình, để tiện kết giao, sau này ở Nam Kinh dễ làm việc.
Nhưng Vương Thế Trinh không phải Trương Công Ngư có thể so sánh được. Một viên quan chính tam phẩm đường đường, lãnh tụ văn đàn, sẽ không vì một vụ án mạng thông thường mà luống cuống tay chân. Ông ta tự mình ngồi vững như ông câu cá, phái Bạch Hạo đến mời Tần Lâm.
"Vốn tưởng câu được cá chép lớn, ai ngờ lại câu trúng con cá lòng tong." Tần Lâm trong lòng bật cười, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, sau đó đi đến tỉ mỉ khám nghiệm thi thể.
"Sao không gọi bổn tiểu thư giúp đỡ chứ?" Từ Tân Di bĩu môi, cực kỳ không vui hỏi Vương Thế Trinh: "Vương lão tiên sinh, chẳng lẽ ngài không tin bổn tiểu thư?"
"Đại tiểu thư à, cô đừng gây thêm rắc rối cho lão phu nữa!" Vương Thế Trinh trong lòng kêu khổ, không thể cãi lại Từ Tân Di, đành phải gật đầu nói: "Sao lại không tin chứ? Bổn quan là muốn giết gà đâu cần dùng dao mổ trâu. Vụ án nhỏ này dường như không đáng làm phiền đại tiểu thư. Chỉ cần Bách hộ Tần hỗ trợ là đủ rồi."
"Không sao, dù sao ta rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi thôi." Từ Tân Di cao hứng hớn hở đi đến chỗ thi thể.
Tần Lâm ngồi xổm trên mặt đất xem xét thi thể một lượt. Con dao nhọn tai trâu vẫn còn cắm trong ngực người chết. Các nha dịch cũng không dám tùy tiện động vào. Ngoài nhát dao đó, trên thi thể không có vết dao nào khác, có thể xác định là một nhát dao đoạt mạng.
Sau đó, Tần Lâm quan sát vết máu trên mặt đất. Từ vũng máu dưới thân người chết, những vết máu đứt quãng dẫn vào trong đám đông...
Rất hài lòng với kết quả kiểm tra, Tần Lâm vươn vai đứng dậy.
Rầm một tiếng. Hai cái đầu đụng vào nhau.
Tần Lâm xoa xoa đầu, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Từ Tân Di cũng xoa xoa đầu, đau đến mức sắp khóc.
"Ngươi này, sao tự nhiên lại đứng dậy thế hả?" Từ Tân Di mím môi, nước mắt chực trào ra trong đôi mắt to tròn.
Tần Lâm đầy mặt vô tội, yếu ớt hỏi: "Đại tỷ, ta có thể hỏi một câu không, hả, sao cô nương lại đứng sau lưng ta mà không tiếng động vậy?"
Từ Tân Di nghẹn họng, không trả lời được.
Thì ra, Từ Tân Di biết Tần Lâm phá án có chút bản lĩnh, một lòng tranh cường háo thắng, muốn vượt qua hắn trong việc phá án, nên cứ bám riết theo sau. Tần Lâm quan sát cái gì, đại tiểu thư cũng quan sát cái đó. Cả hai đều chăm chú đến mức bất ngờ xảy ra chuyện.
"Ngươi, ngươi nhìn vết máu cái gì chứ? Bổn tiểu thư tò mò, cũng xem một chút, không được sao?" Từ Tân Di hai tay chống nạnh, giận dỗi nói.
Tần Lâm cười xấu xa: "Cô nương lại nhìn ra được cái gì?"
"Máu chứ gì." Từ Tân Di chỉ vào những vết máu đứt quãng trên mặt đất: "Những giọt máu này có giọt lớn, có giọt nhỏ, có giọt tựa như sao chổi, có giọt tròn trịa hơn một chút..."
Lần này đến lượt Tần Lâm ngạc nhiên, không thể không thừa nhận Từ Tân Di có khả năng quan sát rất nhạy. Trong mắt người thường, vết máu chỉ là một hình dạng. Nhưng thực ra, chúng được chia thành nhiều loại dựa trên lực bắn và góc độ rơi.
Ví dụ như vết máu bắn tóe, thường thấy khi nghi phạm dùng hung khí cùn liên tục đánh nạn nhân. Lúc này, trong vết máu bắn tóe thường lẫn vết máu văng ra, đó là vết máu do nạn nhân để lại.
Còn những giọt máu hình sao chổi mà Từ Tân Di vừa nhắc đến, chính là vết máu nhỏ giọt khi nạn nhân di chuyển nhanh. Sau khi máu nghiêng xuống mặt đất, nó vẫn bắn ra về phía trước tạo thành một vệt đuôi, trông như cái đuôi sao chổi. Tên khoa học gọi là giọt máu hình sao chổi, trong đó "đuôi sao chổi" chỉ về phía nơi nạn nhân ngã xuống, còn "hạt nhân sao chổi" thì chỉ về hướng hắn bị ám sát.
Tần Lâm giải thích những điều này cho trợ thủ của mình là Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực nghe, Từ Tân Di bên cạnh cũng thích thú lắng nghe.
Men theo những giọt máu hình sao chổi nhỏ giọt suốt dọc đường, Tần Lâm rất nhanh liền tìm thấy nơi nạn nhân bị hại sớm nhất. Nơi đây có một vệt máu, tạo thành từ những chấm máu nhỏ li ti, vô số chấm máu chen chúc nhau, trông như muôn vàn vì sao trên trời.
Đây là vết máu văng tóe, là do động mạch trong cơ thể con người bị vỡ bắn ra mà thành.
Với kinh nghiệm điều tra lâu năm, trong đầu Tần Lâm tự động hiện lên cảnh tượng khoảnh khắc vụ án xảy ra: Lợi dụng lúc tất cả người đi đường đều đang ngóng nhìn cỗ xe xa hoa của đại tiểu thư Từ Tân Di, đám đông chen chúc hỗn loạn, một con dao nhọn tai trâu sắc lạnh âm thầm đâm vào lồng ngực người bị hại.
Trong khoảnh khắc cảm nhận được hơi lạnh đó, người bị hại hẳn phải kinh hoàng tột độ. Nhưng hắn đã không kịp phản ứng gì, chỉ có thể trân trân nhìn cái chết ập đến trong tích tắc.
Phập một tiếng! Mũi dao sắc bén dễ dàng như cắt bơ, xuyên qua da thịt, cắt đứt cơ bắp, đâm thủng tim.
Tim co thắt dữ dội, máu nóng ấm từ vết thương văng tóe ra, tạo thành vết máu hình đám mây trên mặt đất.
Người bị hại lảo đảo bỏ chạy, nhưng tim đã bị đâm thủng, sự sống cũng đã bước vào những giây đếm ngược cuối cùng. Hắn ôm ngực, máu tươi không ngừng nhỏ giọt, tạo thành giọt máu hình sao chổi trên mặt đất.
Cuối cùng, hắn ngã vật xuống và không bao giờ đứng dậy được nữa. Máu không ngừng chảy ra biến thành một vũng máu lớn.
Ba loại vết máu khác nhau, tàn nhẫn và chân thực khắc họa quỹ đạo hoạt động mười giây cuối cùng của nạn nhân trước khi chết. Con đường máu này cũng chính là con đường tất yếu để tìm ra hung thủ thật sự.
Chương 127: Rửa ảnh vân tay
"Đây là địa điểm chính xác hung thủ sát hại Hạ Khố Tào!" Tần Lâm chỉ vào vệt máu văng tóe đó, nói với Bộ đầu "Kim Nhãn Điêu" Bạch Hạo của Thuận Thiên phủ.
"Ha ha ha, hóa ra ngươi cũng có lúc nhìn nhầm đấy à!" Từ Tân Di vỗ tay, vô cùng cao hứng: "Họ Tần kia, ngươi không nhìn xem bên kia, vẫn còn vết máu kìa!"
Đúng thật, thi thể nằm ở phía đông, vết máu văng tóe ở phía tây, nhưng xa hơn hai thước lại có vết máu khác, dài hình que.
Bạch Hạo cười cười. Dù trong lòng hiểu rõ, hắn cũng không dám thuận theo lời của đại tiểu thư.
Tần Lâm chỉ vào những giọt máu ở xa: "Những giọt máu đó có hình que, cô nương xem ta đây..."
Đang nói, Tần Lâm đột nhiên run rẩy cả người, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi tột độ. Sau đó, hắn không dám tin cúi đầu nhìn xuống, đầu tiên là hai tay ôm ngực, rồi tiếp đó quơ tay loạn xạ, lảo đảo chạy sang bên cạnh hai bước.
Từ Tân Di chợt bừng tỉnh: Hạ Khố Tào bị đâm xong thì hoảng loạn tột độ. Xung quanh rất nhiều người chen chúc, hắn không biết ai là hung thủ, nhưng bản năng cầu sinh khiến hắn lập tức muốn bỏ chạy. Lúc này, những người cản phía trước trở thành vật cản, hắn không thể không đưa bàn tay dính đầy máu tươi ra quơ loạn xạ để đẩy người khác ra. Thế là máu từ tay hắn văng ra, trong đó có vài giọt rơi xuống hướng ngược lại, tạo thành những vết máu hình que dạng văng.
Tần Lâm biểu diễn vô cùng chân thật, lúc đầu còn dọa Từ Tân Di giật mình. Tiếp theo nàng bật cười "phì" một tiếng: "Dáng vẻ của Tần Lâm giống hệt như đang diễn hài kịch vậy. Nàng chưa từng thấy ai phá án mà lại "diễn trò" như hắn cả."
Bạch Hạo đã dẫn nha dịch vây quanh mười mấy người ở khu vực Hạ Khố Tào bị ám sát, và vẫn còn do dự không động thủ: "Xin hỏi Tần trưởng quan, sau khi Hạ Khố Tào bị giết, những người này có di chuyển vị trí không?"
Sau tiếng hô dứt khoát của Tần Lâm, quả thực không ai dám nhúc nhích. Nhưng sau khi hung thủ ám sát Hạ Khố Tào, nạn nhân còn lảo đảo bước vài bước. Đến lúc Tần Lâm lên tiếng hô đã mất ít nhất năm giây. Trong khoảng thời gian này, hung thủ có thể tự do di chuyển.
Dù hung thủ để tránh bị nghi ngờ, không dám chạy nhanh, nhưng với tốc độ đi bộ bình thường trong đám đông, năm giây cũng đủ để hắn chen lấn đi được một quãng khá xa, có lẽ căn bản không còn ở trong số mười mấy người này.
Làm sao có thể xác định ai là hung thủ đây?
Sau khi Tần Lâm giải thích xong, ngay cả danh bộ Kim Nhãn Điêu Bạch Hạo của Thuận Thiên phủ cũng phải bó tay.
"Tất cả những người dính vết máu trên người, không kể vị trí, lớn nhỏ, lập tức tìm ra hết!" Tần Lâm đầy tự tin ra lệnh.
"A?" Bạch Hạo hơi ngập ngừng: "Hạ Khố Tào bị ám sát xong thì chen lấn đám đông bỏ chạy, những người dính máu có lẽ không chỉ một hai người đâu."
Tần Lâm còn chưa kịp trả lời, Từ Tân Di đã sốt ruột muốn lật tẩy đáp án, vội xông đến nói với Bạch Hạo: "Ngươi này là cái gì mà lề mề thế? Bảo ngươi tìm thì cứ tìm đi! — Chúng tướng sĩ nghe lệnh, tất cả những người dính vết máu, đều cho ta chọn ra hết!"
Nha dịch chỉ có khoảng mười người, muốn trong hai ba trăm người chọn ra những người dính máu thì quả thật không dễ dàng. Ngược lại, Từ Tân Di một tiếng lệnh hạ, hai vị Chỉ huy sứ nàng mang đến, cùng nghìn quân tinh binh trấn giữ vòng ngoài, năm sáu mươi nữ binh xuống ngựa lục soát, rất nhanh liền tìm ra gần hai mươi người có vết máu trên quần áo trong đám đông.
Những người này lập tức kêu oan thấu trời: "Oan uổng quá! Máu này là do hôm kia tôi giết gà mà dính phải!"
"Trời ơi đại lão gia, vạt áo trước của tôi là máu mũi chảy ra hôm qua mà!"
"Kẻ hèn này bị cái tên chết tiệt đó đẩy t��� phía sau, nên mới dính máu lên tay hắn..."
Từ Tân Di đôi mắt hơi trợn, chau mày: "La ầm lên cái gì? Ai còn la nữa thì kẻ đó chính là hung thủ!"
Người Nam Kinh đều biết ác tiểu thư phủ Quốc Công là một con hổ cái. Bị nàng mắng, tất cả đều câm như hến, ngoan ngoãn không nói gì.
"Hừ, cũng có chút bản lĩnh đó. Nhưng bổn tiểu thư sẽ giành trước ngươi, tự mình tìm ra tội phạm!" Từ Tân Di đi tới, từng người từng người đánh giá những kẻ có vết máu trên quần áo.
"Ừm, máu dính trên vạt áo người này đã thâm đen, hắn nói là vài ngày trước giết gà dính phải, quả thực không nói dối."
Từ Tân Di vẫy tay cho hắn đi sang một bên.
"Ôi, đây là cái gì? Máu còn lẫn cả nước vàng..."
Cái gã ngu ngốc râu ria xồm xoàm vừa hít nước mũi vừa lẩm bẩm nói: "Là nước mũi mà, tôi bảo tôi chảy máu mũi đó!"
Ghê tởm, Từ Tân Di nhíu mày: "Đi đi đi, không có chuyện của ngươi đâu!"
Còn có người bị một dấu tay máu trên lưng, chắc chắn là do Hạ Khố Tào lúc bỏ chạy đã đẩy phải. Người có hai ba chấm máu trên vạt áo, hẳn là do nạn nhân vung tay loạn xạ mà dính vào người...
Những người vô tội này bị Từ Tân Di lần lượt loại bỏ, nhưng cuối cùng vẫn còn lại bốn người, đều có những mảng vết máu khá lớn.
Một người thợ may hơn bốn mươi tuổi, vết máu ở vạt áo trước. Một thanh niên gầy vàng vọt, vết máu ở sườn trái. Một ông lão thấp bé, vết máu ở vị trí vai phải. Còn có một vị thư sinh đáng nghi nhất, tay áo phải của hắn dính đầy máu.
Đôi mắt to đen láy long lanh của Từ Tân Di đảo đi đảo lại, ánh mắt không ngừng quét qua bốn nghi phạm. Cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại trên người thư sinh.
"Hừ hừ hừ hừ, trốn không thoát đâu, hung thủ chính là ngươi!" Từ Tân Di dồn đủ khí thế, ánh mắt sắc bén không hề sai sót đâm thẳng vào đáy lòng đối phương. Ngón tay thon dài vẽ nửa vòng trong không trung, "xoẹt" một tiếng chỉ thẳng vào thư sinh.
"Ực!" Thư sinh lật đật ngã lăn ra xỉu đi.
"Xì, còn tưởng to gan lắm mới dám giết người giữa đường, vậy mà bị bổn tiểu thư đoán trúng lại chẳng thèm giãy giụa đã ngất xỉu... Chẳng có tí khí phách nào!" Từ Tân Di tỏ vẻ vô cùng coi thường. Nàng vốn mong chờ tên giết người này nổi dậy gây khó dễ, sau đó tự mình đại triển thần uy bắt hung phạm. Ai ngờ kết quả lại quá ư yếu ớt.
Chúng nha dịch véo nhân trung, tạt nước lạnh, rất lâu sau mới từ từ khiến thư sinh tỉnh lại.
Thật bất ngờ, thư sinh đứng dậy liền kêu oan: "Trời đất cha mẹ ơi, à không, trời đất đại tiểu thư ơi, kẻ hèn này bị oan! Đây là tên chết tiệt kia chạy qua, vừa hay va vào người tôi. Sợ cây bút chì tốt vừa mua bị gãy nên tôi vươn tay đẩy hắn ra mới bị dính máu đó mà!"
Thư sinh trước tiên từ trong ngực lấy ra mấy cây bút chì, sau đó mô phỏng lại hành động đẩy người. Quả thực, với độ cao vết thương ở ngực Hạ Khố Tào, nếu hắn đẩy như vậy, máu ở vết thương vừa hay dính vào tay áo.
Tần Lâm không ngừng cười thầm. Hắn đã sớm bán sỉ bút chì đến Nam Kinh rồi, không ngờ thư sinh này lại là khách hàng của mình.
Nàng ngây người ra, nghĩ mãi không ra cách gì, bèn tức tối dậm chân với Tần Lâm: "Này, cái tên họ Tần kia, đừng cứ đứng bên cạnh cười nữa chứ, rốt cuộc thì ngươi nói xem ai mới là hung thủ?"
Tần Lâm gật đầu, thầm nghĩ: "Đương nhiên ta vừa nhìn đã biết rồi, nhưng chẳng phải cô nương cứ đứng chặn trước mặt, không cho ta lục soát các nghi phạm đó sao?"
Hắn tiến lên, tỉ mỉ quan sát bốn vị nghi phạm.
Lúc này không thể dựa vào các hình thái như bắn tóe, nhỏ giọt, chảy xuôi để phân biệt vết máu đã bám vào như thế nào. Bởi vì vải vóc hút nước, giọt máu rơi lên sẽ tạo thành vết máu loang lổ, mơ hồ thành một mảng, không thể nhìn ra hình sao chổi hay bắn tóe gì được.
Thứ có thể giúp Tần Lâm chính là vị trí của vết máu, hắn xem xét từng người một:
Máu trên vạt áo trước của người thợ may, có thể là do va chạm mà thành. Ông lão thấp bé, với chiều cao của ông ta, vai vừa vặn ngang ngực người chết, vậy vết máu trên vai cũng có thể giải thích được. Thư sinh tự xưng là vì giữ chặt bút chì trong ngực, vươn tay đẩy kẻ chết ra mới khiến tay áo dính đầy máu tươi. Cuối cùng là thanh niên gầy vàng vọt, vết máu trên người hắn nằm ở sườn trái... Chờ chút! Ánh mắt Tần Lâm sáng lên, sau đó nhìn chằm chằm thanh niên gầy gò đó, cười lạnh hắc hắc.
Bạch Hạo hỏi địa bảo, rồi nói với Tần Lâm: "Người này họ Ngô, là một đầu bếp hạng ba."
"Tay đã quen dùng dao thái, dùng dao nhọn tai trâu cũng sẽ rất thành thạo thôi." Tần Lâm cười tủm tỉm, mắt nheo lại, thần thái có chút nhẹ nhõm, chút trêu chọc, hệt như một con mèo vừa bắt được chuột vậy.
Đầu bếp Ngô hơi hoảng loạn, thều thào nói: "Những vết máu này, là, là hắn va phải lúc chạy qua..."
Tần Lâm sờ cằm, mặt tươi cười: "Vậy, lúc đó ngươi ở tư thế nào mà máu của hắn có thể dính vào sườn trái bên dưới của ngươi, thậm chí có cả giọt máu gần nách nữa?"
Đầu bếp Ngô im lặng, một lúc lâu mới nói: "Là, là như thế này."
Hắn vừa nói vừa giơ tay trái lên gãi đầu.
"Nếu vậy, cổ tay, cửa tay áo và các nơi khác mà ngươi giơ cao, làm sao lại có thể dính máu được?" Tần Lâm thở dài, lắc đầu, rồi nắm chặt cánh tay hắn, dốc sức duỗi thẳng ra: "Hẳn phải là tư thế này chứ?"
Tay trái của Đầu bếp Ngô duỗi thẳng về phía trước, chính là tư thế nắm dao dùng sức đâm vào tim nạn nhân. Hắn cố sức muốn rụt tay về, nhưng hai tay Tần Lâm như gọng kìm sắt, siết chặt cổ tay hắn không buông. Không thể nào thoát ra được, trong lòng hoảng loạn, toàn thân mềm nhũn, lập tức mọi sức lực đều tan biến khỏi cơ thể, không còn chút sức lực nào để giãy giụa nữa.
Mọi người kinh ngạc phát hiện, với tư thế này, cùng độ cao tim của người bị hại, máu bắn ra vừa hay trùng khớp hoàn toàn với vết máu trên người Đầu bếp Ngô!
"Không, không phải ta! Đây đều là do dính vào, do hắn va phải mà dính vào!" Đầu bếp Ngô cố sức vặn vẹo cơ thể, cố gắng dùng tư thế này để tạo thành một kiểu phòng ngự nào đó mà thực tế không hề tồn tại.
Bạch Hạo khạc một tiếng, chuẩn bị bắt người về Thuận Thiên phủ tra khảo: "Đúng là hạng người không ra gì, không đánh đòn tra hỏi thì ngươi sẽ không chịu khai à?"
Tần Lâm vươn tay ngăn lại: "Cứ để hắn chết tâm phục khẩu phục đi."
Nơi đây cách Bách hộ sở rất gần, Lục Viễn Chí chạy nhanh đi lấy bàn chải vân tay và bột bạc từ hộp công cụ.
Tần Lâm đi đến trước thi thể, ng��i xổm xuống, dùng bàn chải vân tay dính bột bạc, lặp lại nhẹ nhàng chải trên chuôi dao.
Tất cả mọi người đều chú ý đến hành động của Tần Lâm. Ngay cả Từ Tân Di cũng hoàn toàn trở thành một đứa bé tò mò, không nói thêm lời nào, toàn tâm toàn ý nhìn hắn bày trò.
Chỉ thấy bàn chải vân tay chải đi chải lại, trên chuôi dao liền dần dần hiện ra hình trạng, không thể tin được, một dấu tay bạc lấp lánh lại bất ngờ hiện rõ mồn một trên chuôi dao, hết sức rõ nét!
"Này, đây là ảo thuật gì vậy?" Từ Tân Di lòng ngứa ngáy không chịu được, bèn lại gần muốn xem xét tỉ mỉ.
Thật xui xẻo làm sao, Tần Lâm vừa làm xong "rửa ảnh vân tay", ngẩng đầu lên định nói chuyện, thế là, hai cái đầu lại một lần nữa thân mật tiếp xúc:
Rầm!
"Nhất định phải tránh xa nữ nhân này, nếu không ta chắc chắn sẽ bị chấn động não mất!" — Tần Lâm thầm nghĩ.
"Đau đau đau đau đau!" — Từ Tân Di sắp phát điên.
Tần Lâm lấy lại bình tĩnh, mới chỉ vào dấu tay đó hỏi Đầu bếp Ngô: "Dấu tay trên hung khí, có muốn so với dấu tay của ngươi một chút không?"
Chỉ riêng loại "rửa ảnh vân tay" thần kỳ này cũng đã phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Đầu bếp Ngô. Trên chuôi dao vốn không có gì lại bất ngờ hiện ra dấu tay, ngoài việc quỷ thần tương trợ ra, hắn không thể nghĩ ra lý do nào khác.
Phịch một tiếng, Đầu bếp Ngô quỳ sụp xuống, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: "Tất cả là tại Hạ Khố Tào! Ta chỉ vay năm mươi lạng bạc, vậy mà lãi mẹ đẻ lãi con lại thành hai trăm lạng..."
"Tần trưởng quan thật sự là thần đoán, quả nhiên thiên hạ vô song!" Bạch Hạo cúi người thật sâu một cái, rồi ngẩng lên vung tay. Dây xích sắt run lên như trường thương thẳng tắp, "xoẹt" một tiếng lướt qua cổ Đầu bếp Ngô. Cổ tay khẽ rung nhẹ, dây xích sắt lại lượn một vòng, đã tròng chặt cổ phạm nhân.
Không hổ là Bộ đầu Thuận Thiên phủ, võ nghệ của Bạch Hạo cũng thật sự lợi hại.
Chính tam phẩm Thuận Thiên phủ doãn Vương Thế Trinh cũng lần đầu tiên chắp tay với Tần Lâm, cười rồi dẫn các bộ khoái, nha dịch áp giải phạm nhân rời đi.
"Chi phiếu coi như ta tặng ngươi, còn bảo bối này cho ta mượn chơi nhé!" Lợi dụng lúc Tần Lâm không để ý, Từ Tân Di giật lấy bàn chải vân tay và bột bạc trong tay hắn, nhảy lên ngựa Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, cười tinh nghịch lè lưỡi với Tần Lâm, rồi phóng như bay đi mất hút.
Đại quân xuất phát, hai vị Chỉ huy sứ kinh vệ chính tam phẩm đốc suất binh mã, tinh binh Long Tương Vệ, Báo Thao Vệ gánh cờ, giương bảng, tay cầm cổ hiệu từ từ tiến bước...
Tần Lâm thì chẳng bận tâm, bàn chải vân tay là dùng bút lông cắt mà ra, bột bạc là từ nén bạc mài thành, có gì mà quý hiếm?
"Tám ngàn năm trăm lượng bạc trắng kia mà, nàng ta chỉ đổi lấy một cái bàn chải thôi sao?" Lão Lục Béo té ngửa kêu lên.
Ngưu Đại Lực thật thà nói: "Không cần biết ngươi có tin hay không, dù sao thì ta tin."
Gã mập phấn khởi chạy về Bách hộ sở: "Tần ca, ta thấy trong rương của huynh vẫn còn không ít bàn chải vân tay với bột bạc đó, chi bằng chúng ta bán hết cho đại tiểu thư Từ đi!"
T���n Lâm: "Ta cạn lời."
Chương 128: Luyện binh ở Đông Hoa Viên
Từ Tân Di cưỡi ngựa báu Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, một đường vừa đi vừa đùa nghịch bàn chải vân tay và bột bạc. Thị Kiếm cùng các nữ binh cũng ríu rít trò chuyện rôm rả, ai nấy đều bảo hôm nay phá án thật sự là mở mang tầm mắt.
Thị Kiếm đột nhiên thúc ngựa đuổi theo mấy bước, hạ giọng: "Đại tiểu thư, trước đây những sắp đặt của chúng ta ở Cẩm Y Vệ Thiên hộ sở đều là để đối phó họ Tần. Giờ xem ra, hình như hắn cũng chẳng phải kẻ xấu gì..."
Nghĩ đến những trò quậy phá mà đại tiểu thư đã sắp đặt, Thị Kiếm khẽ đỏ mặt, không nhịn được bật cười.
Đôi mắt to đen láy long lanh của Từ Tân Di chớp chớp, hai chiếc răng cửa hơi hô cắn nhẹ lên môi dưới căng mọng tươi tắn, do dự một lát mới nói: "Vậy thì, tạm thời chưa ra tay vậy."
Thấy tiểu thư vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ cái kế hoạch "đáng sợ" kia, Thị Kiếm nhíu mày, tiếp tục khuyên nhủ: "Ngay cả Thế tử điện hạ cũng gửi thư, nói hắn đã giúp một tay rất lớn trong vụ án tranh giành Thế tử ở Kinh Vương phủ, bảo chúng ta đừng làm càn nữa."
"Giúp gì mà giúp! Thằng nhãi Chu Do Phiền này thật là không biết nghĩ, có án tử sao không gọi ta đi, lại để cái tên họ Tần này ra mặt hưởng lợi?" Từ Tân Di nói đến là bực tức, thúc ngựa phi nước đại.
Thị Kiếm đành chịu, chỉ có thể đi theo.
Từ xa trông thấy cổng lớn phủ Ngụy Quốc Công, Từ Tân Di đột nhiên rụt cổ, ưỡn thẳng eo thon, ho khan hai tiếng sang hai bên.
Các nữ binh lập tức nghiêm nghị không nói lời nào, ai nấy đều ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa. Còn các Chỉ huy sứ, Thiên hộ, Bách hộ thì toàn bộ dồn mười hai phần tinh thần, đốc suất tinh binh dưới quyền, khiến tiếng cổ hiệu "ô đô ô đô" vang động trời đất.
Tại cổng phủ Quốc Công, nơi có câu đối ngự bút của Thái Tổ Hoàng đế viết bằng chữ lớn vàng trên nền đen: "Phá lỗ bình man công quán cổ kim người thứ nhất, xuất tướng nhập tướng lại kiêm văn võ thế vô song", đương kim Ngụy Quốc Công, Nam Kinh Thủ Bị, Chưởng Nam Kinh Trung Quân Đô Đốc Phủ Khiêm Thư Phủ Sự Từ Bang Thụy, đang râu mép vểnh lên, trợn mắt, tức giận nhìn con gái.
Từ Tân Di từ xa xuống ngựa, cúi đầu chạy lúp xúp đến trước mặt phụ thân, dập đầu. Đứng dậy, nàng lại cười tươi như hoa: "Cha, sao cha không vào phủ đi? Chẳng lẽ cha sợ lũ nô tài giữ cổng thu phí quá ác, nên tự mình đến giám sát chúng?"
Khóe miệng Từ Bang Thụy chợt nhếch lên muốn cười, nhưng đành cố nhịn lại, nghiêm mặt nói: "Con nha đầu này! Không ở nhà làm nữ công thêu thùa, sao cứ suốt ngày ra ngoài xông pha? Đi dạo phố thì cũng được, nhưng lại giương cờ của cha, dẫn binh mã ra ngoài quậy phá, săn bắn, đua ngựa, đó đâu phải chuyện con gái nên làm! Hôm nay còn cả gan chạy đến hiện trường án mạng mà khoa tay múa chân, con là bộ đầu của Thuận Thiên phủ chắc?"
"Thì ra cha đã biết chuyện hôm nay rồi!" Từ Tân Di chẳng hề sợ hãi, hì hì cười rồi đưa bàn chải vân tay và bột bạc cho phụ thân xem: "Cha, nữ nhi có được món đồ tốt này, cha cứ tùy tiện sờ vào đâu đó, là có thể khiến dấu tay hiện ra ngay."
"Thật à?" Từ Bang Thụy dường như quên mất ý định giáo huấn con gái, rất hứng thú sờ soạng vào cánh cổng lớn.
Từ Tân Di liền làm theo cách của Tần Lâm, khiến dấu tay bạc nhạt nhòa hiện ra.
"Ồ, cũng thú vị đấy chứ... Khụ khụ," Từ Bang Thụy đột nhiên nhớ ra lý do mình đứng ở đây, vội vàng ho khan hai tiếng, rồi lại nghiêm mặt nói: "Con xem con kìa, haizz, một cô gái suốt ngày đao đao kiếm kiếm, giờ còn xen vào những vụ án mạng, còn ra thể thống gì nữa!"
"Cha!" Từ Tân Di lay lay cánh tay phụ thân, làm nũng nói: "Cha muốn nữ nhi phải làm thế nào chứ?"
"Thế này thì tạm được. Ừm, con gái không thể cứ múa đao lộng kiếm mãi được," Từ Bang Thụy vuốt râu, thong thả nói: "Nửa tháng nữa đến ngày lập đông, theo thông lệ sẽ khai mạc Kim Lăng Thi Hội, con cũng phải đi một chuyến đi. Kết giao với vài tiểu thư khuê các, nói chuyện thi ca, làm nữ công, còn tốt hơn suốt ngày cưỡi ngựa chạy loạn."
"Được rồi mà, con đi là được chứ gì!" Từ Tân Di đồng ý, nhảy nhót đi.
Từ Bang Thụy thấy con gái đi rồi, giơ tay áo lau vệt mồ hôi trên trán, đi vào sương phòng bên cạnh.
Một vị quý phụ trung niên với tướng mạo phúc hậu đã đợi sẵn ở đó. Nàng chính là Ngô thị, sinh mẫu của anh em Từ Tân Di. Thấy trượng phu bước đến, nàng vội vàng hỏi: "Thế nào rồi?"
"Ta là cha nó kia mà, lời ta nói nó còn dám không nghe sao? Ha ha, rốt cuộc cũng chịu đi thi hội rồi." Từ Bang Thụy đắc ý ra mặt.
Ngô thị thở dài: "Ôi ~ trên thi hội có biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn, hy vọng nó có thể ưng ý một người nào đó."
Có lẽ sức mạnh tự cao tự đại trước mặt con gái vẫn chưa tiêu tan, Từ Bang Thụy hừ một tiếng trong mũi: "Chẳng phải tại nàng che chở con gái quá mức, vốn nó đã cao lớn thế kia, ai lấy về cũng phải lo lắng vợ lấn át chồng. Nàng còn sợ nó chịu khổ mà không chịu cho nó bó chân, giờ thì một đôi chân to bè, lại còn cưỡi ngựa, mang binh khắp nơi chạy loạn. Hừ hừ, ta xem con gái này làm sao gả đi được đây!"
"Chà!" Ngô thị trợn tròn mắt phượng, đôi mày liễu dựng ngược: "Ngươi còn có mặt mũi mà nói à? Chẳng phải lúc ta mang thai nó, ngươi đi tìm con hồ ly tinh kia, hại ta động thai khí, nên mới sinh ra đứa con gái xấu xí như vậy sao? Nó lớn lên thành cái bộ dạng này, ta làm mẹ không đau lòng sao, mà ngươi cái tên Trần Thế Mỹ không có tim không phổi này còn dám mong đợi gì?"
Thấy phu nhân nổi giận, Từ Bang Thụy lập tức mềm nhũn hẳn ba phần. Hắn vuốt bộ râu đen nhánh, ngoài mạnh trong yếu nói: "Nàng muốn làm gì chứ? Nhà ta đời đời chịu quốc ân, ta phụng chiếu lệnh Thiên Tử trấn thủ Nam Kinh, một tiếng lệnh hạ, hơn mười vạn tướng sĩ đều nghe lệnh, lẽ nào ta còn sợ một người phụ nữ như nàng sao?"
Ngô thị cười lạnh, nhanh như chớp ra tay, túm chặt tai Từ Bang Thụy rồi kéo thẳng.
Đáng thương thay, vừa nãy còn uy phong lẫm lẫm là thế, giờ Quốc Công gia liền mềm nhũn cả người, quay đầu, mũ cánh chuồn cũng rớt xuống đất: "Là lỗi của phu, xin phu nhân nguôi giận, phu nhân bớt giận... Nha nha nha, nàng vẫn còn kéo..."
~~~~~~
Tần Lâm cầm chi phiếu liền đi tìm Thi Ngự sử, chi năm ngàn lượng mua lại tòa nhà lớn của ông ta.
Tòa dinh thự này có ba viện sâu, ngói xanh tường hồng, hậu hoa viên còn có hồ nước lớn, giả sơn và lương đình. Phía sau cùng, một khi vào viện tử, hướng về phía bắc là hà phòng, ngay bên bờ sông Tần Hoài.
Thi Ngự sử cáo lão hoàn hương, ngoài gia nô gia tài riêng, những người gác cổng, thợ hoa, vú già, đầu bếp trong nhà ông ta có không ít là người Nam Kinh được cố định thuê, dĩ nhiên sẽ không theo ông về quê. Thi Ngự sử liền chuyển nhượng tất cả lại cho Tần Lâm.
Tần Lâm một gia đinh cũng không có, liền giữ nguyên tất cả những người này, dặn dò họ cứ việc như cũ. Đợi Thi Ngự sử ba ngày sau cùng gia quyến về quê, dọn dẹp một lượt xong hắn sẽ dọn vào ở. Tối đó, hắn vẫn ngủ ở Bách hộ sở.
Ngày thứ hai, Bách hộ sở chúng hiệu úy điểm danh, gần hai trăm người, lại đứng đầy kín cả đầu đường cuối phố.
Tần Lâm tuyên bố đã mua lại tòa nhà của Thi Ngự sử đối diện phố, sau này mình sẽ làm việc ở đó. Còn Bách hộ sở nha môn bên này sẽ sửa chữa lại, Tổng kỳ Hàn Phi Liêm sẽ làm tọa nha quan, xử lý công việc thường ngày.
Những gia đình quân hộ Cẩm Y Vệ ở Nam Kinh thành này quen thuộc chốn phố phường không gì sánh bằng, ai nấy đều biết khu tòa nhà của Thi Ngự sử vừa tốt vừa rộng rãi, chỉ là giá rất cao. Không ngờ thoắt cái Tần Lâm đã mua được, vị Bách hộ quan này quả nhiên tiêu xài rộng rãi, theo hắn thì chẳng mấy chốc sẽ béo bở.
Nào ngờ không phải Tần Lâm tiêu xài rộng rãi, mà là Từ Tân Di đã chi tám ngàn năm trăm lượng bạc trắng để mua cái bàn chải vân tay đó, mới là hào phóng lớn...
Người duy nhất không vui chính là Lộc Nhĩ Linh cùng mấy tên tâm phúc của hắn.
Các cấp chủ quản của Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng không như quan huyện suốt ngày đợi trong nha môn, họ thường xuyên ra ngoài phá án hoặc đến nha môn thượng cấp làm việc. Bởi vậy, cần chỉ định một tọa nha quan giữ gìn nha môn, để tiện xử lý công việc thường ngày.
Tọa nha quan về cơ bản tương đương với phó thủ của trưởng quan chính thức. Xét về tư lịch mà luận, Lộc Nhĩ Linh là người cũ của sở Canh Tự, Hàn Phi Liêm là người từ nơi khác điều nhiệm đến. Xét về quan giai mà luận, hắn có hàm Thử Bách hộ, Hàn Phi Liêm chỉ là hàm Tổng kỳ. Dù thế nào cũng phải đến lượt hắn chứ.
Cho nên, nghe Tần Lâm ủy nhiệm Hàn Phi Liêm làm tọa nha quan, Lộc Nhĩ Linh vô cùng tức giận, chỉ cảm thấy những lời bàn tán của các huynh đệ xung quanh dường như đều đang cười nhạo mình.
Đang chuẩn bị liều mạng xé toạc mặt, dứt khoát cùng Tần Lâm tranh giành một phen, đột nhiên lại nghe Tần Lâm nói: "Đông Hoa Viên của phủ Ngụy Quốc Công không dùng, bổn quan đã mượn được một mảnh đất ở đó. Từ hôm nay trở đi, các vị huynh đệ sẽ sang bên đó huấn luyện."
Lộc Nhĩ Linh trong lòng "lộp bộp" một tiếng, lời nói đã đến cổ họng lại cứng ngắc nuốt trở lại vào bụng, kinh nghi bất định nhìn Tần Lâm — "Chẳng lẽ hắn có quan hệ gì với phủ Ngụy Quốc Công sao?"
Phủ Ngụy Quốc Công quyền thế ngút trời, về cơ bản có thể ngang nhiên đi lại khắp Nam Kinh. Lộc Nhĩ Linh có ba lá gan cũng không dám chọc vào phủ Quốc Công đâu.
Mắt đảo nhanh, hắn gọi mấy tên tâm phúc thân tín khe khẽ dò hỏi, rất nhanh liền từ miệng mấy hiệu úy biết chuyện mà hiểu được sự việc ngày hôm qua:
Thì ra vụ án giết người giữa đường hôm qua, Tần Lâm lại may mắn gặp Từ Tân Di, e rằng Đông Hoa Viên cũng là nhân cơ hội mà mượn được thôi.
Cũng có người nói với Lộc Nhĩ Linh rằng hôm qua đại tiểu thư Từ dường như không mấy thiện cảm với Tần Lâm, trước khi đi còn giật mất món bảo bối có thể khiến dấu tay hiện hình của hắn.
Lộc Nhĩ Linh không rõ lai lịch của Tần Lâm, cũng không dám tùy tiện gây khó dễ, chỉ đành tạm thời kìm nén lửa giận.
Sau buổi điểm danh, Tần Lâm dẫn tất cả quan hiệu Bách hộ sở đến Đông Hoa Viên của phủ Ngụy Quốc Công.
Tòa hoa viên này không liền kề với phủ Quốc Công, mà cách một khoảng qua Phu Tử Miếu, cổng chào phía đông, sông Tần Hoài, phố Sao Khố và Ô Y Hạng. Nó nằm dưới chân tường thành phía đông, nên các chủ nhân phủ Quốc Công đời trước rất ít khi ghé qua, dần dần bị hoang phế, sớm đã không còn hoa cỏ gì, chỉ còn lại cỏ hoang đầy đất, ao đầm lớn ở giữa cũng bị tắc nghẽn.
Đông Hoa Viên có địa thế cực kỳ rộng lớn, gia đinh quản vườn của phủ Quốc Công đã được Từ Duy Chí phân phó, liền khoanh một mảnh đất lớn ở phía tây nam cho họ.
Tần Lâm tách chính quân và quân dư ra. Chính quân do lão binh Hàn Phi Liêm, người từng kháng Uy ngự khấu, suất lĩnh, múa đao tú xuân luyện tập đao pháp, giương cung bắn tên.
Chính hắn thì dẫn dắt quân dư, truyền thụ bộ phu quyền từng học trước đây, cùng với đủ loại thần kỹ như gõ côn muộn, phóng chân quẹo, đập gạch.
Thế là sau Kỳ Châu ở vùng Kinh Tương, trên bầu trời thành Nam Kinh uy nghi cũng vang lên tiếng kêu giết oai dũng vô cùng: "Tú xuân đao ra tránh phích lịch, Đại Minh tay sai là Cẩm Y. Gang làm gan ruột, sắt làm đảm, giúp đỡ gia quốc chúng tâm tề. Kháng thuế má cần đả kích, phong lâm núi lửa uy danh lập, đập nát hết, đánh tan hết, chuyển đi hàng hóa sung thường lệ!"
Bản dịch này được thực hiện và giữ bản quyền bởi truyen.free, độc giả hãy tìm đọc tại nguồn chính thống để ủng hộ.