Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Cẩm Y Vệ - Chương 35 : Chương 35

Tựa hồ cảm thấy khí thế của Tần Lâm kém xa Bao Long Đồ trên sân khấu, Lục Viễn Chí liền nói đỡ cho hắn. Tên mập mạp thân hình run rẩy, khuôn mặt tròn trịa rung rung, lớn tiếng kêu lên: “Nha nha phi! Ngô Tam ngươi giết người hại mạng, phân thây người ta, ngươi đáng… tội… gì!”

Vừa rồi Ngô Tam đầu chốc còn run lẩy bẩy, giờ khắc này ngược lại không run nữa, trợn tròn mắt khó hiểu hỏi: “Lục mập mạp ngươi nói cái gì? Giết người, phân thây? Ngươi chưa tỉnh ngủ sao?”

Tên mập mạp bị hỏi đơ người, liền vỗ bàn, kéo dài giọng kêu: “Bằng chứng rành rành, sao dung chối cãi? Công, tôn, tiên, sinh, triển, hộ, vệ…”

Xem ra tên này nhập vai quá sâu, thực sự coi mình là Bao Long Đồ.

Thôi bộ đầu trợn trắng mắt, thầm nghĩ, ngươi còn là Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ à? Chỗ ta đây là nha môn nhỏ bé của Kỳ Châu, chứ đâu phải Khai Phong Phủ.

Lục mập mạp làm ra vẻ oai phong, nhưng đám bộ khoái trừng mắt nhìn nhau mà chẳng thèm để ý đến hắn. Một tên tinh nghịch còn lại gần chắp tay hỏi: “Ngài là vị nào vậy ạ?”

Lục Viễn Chí lúc này mới nhận ra mình chỉ là đệ tử y quán, còn cách tri châu đại lão gia mười vạn tám ngàn dặm. Bao Long Đồ mà ngươi dám nói thế, ngươi có tư cách xách giày cho ông ấy không?

May mà thịt mỡ trên mặt tên mập rất nhiều, da mặt cũng dày, hắn cười khan hai tiếng rồi lui sang một bên, giả vờ như kh��ng có ai, ngược lại tỏ vẻ rất bình thản.

Tần Lâm liếc mắt nhìn hắn, không vui nói: “Không hỏi nữa à?”

“Ngài xin mời, Tần ca xin mời,” tên mập mạp nịnh nọt cười, mắt híp lại thành kẽ, vẻ mặt như mời khách uống rượu vậy.

“Động não một chút,” Tần Lâm uống nước bọt, “Dưới trời này có kẻ ngu đến mức giết người phân thây rồi còn mang thịt đó ra trêu chọc người khác không? Hoặc là hắn điên, hoặc là hắn ngu. Các ngươi xem tên đang quỳ kia có điên không, có ngu không?”

Lục Viễn Chí cùng đám bộ khoái đồng loạt lắc đầu. Ngô Tam đầu chốc không hề điên cũng không ngu, ngược lại tinh quái như khỉ. Nếu trò đùa ác lần này không phải do Lục Viễn Chí, xuất thân từ tiệm thịt, đoán ra thì hắn đã lừa được tiền mua thịt của Lý Đại Lang, rồi ung dung tiêu xài ở sòng bạc rồi.

Vừa nãy còn mặt không còn chút máu, Ngô Tam nghe Tần Lâm nói vậy liền quệt mũi lên mặt: “Tần trưởng quan minh giám, Ngô Tam này từ trước đến nay sống an phận, sao dám giết người chứ? Thật sự là từ bãi tha ma ngoại ô nhặt được chân người chết, cắt khúc mang đi đùa Lý Đại Lang, chứ tuyệt nhiên không có ý hại người.”

Tần Lâm đá vào mông hắn một cước: “Cút ngay, cái loại an phận giữ mình như ngươi thì trên đời này chẳng còn mấy người thành thật đâu. Dám cắt thịt người chết lừa gạt người ta, ngươi cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì. Nếu không tìm ra hung thủ, lão tử liền bắt ngươi chịu tội thay!”

Á? Ngô Tam đầu chốc mặt kéo dài như trái khổ qua.

Tần Lâm dẫn bọn bộ khoái áp giải Ngô Tam, rất nhanh đã tìm thấy khối thịt người mà hắn vứt bỏ sau khi lừa gạt không thành. Sau đó, họ đi đến bãi tha ma ở ngoại thành.

Bãi tha ma hoang vu, trên cây vài con quạ đen kêu quạ quạ. Mấy con chó hoang dơ bẩn lang thang, đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ, nhìn mọi người bằng ánh mắt quái dị.

“Khặc, đây là ăn thịt người chết mà thành đấy, suýt nữa thì thành chó sói rồi!” Thôi bộ đầu phun một ngụm, rồi dẫn bọn bộ khoái đuổi lũ chó hoang đi.

Dưới sự chỉ dẫn của Ngô Tam, họ phát hiện một khúc đùi nửa chôn trong đất: “Nhà, sáng sớm ta đi ngang qua đây, thấy có chó hoang đang gặm cái chân này. Thấy thịt còn tươi, nhất thời hứng thú cắt khúc đi trêu đùa người khác, chứ không phải ta giết đâu nha.”

Tần Lâm lắc đầu, trò đùa này thật sự rất “đỉnh”.

Ngồi xổm xuống tỉ mỉ kiểm tra đoạn chân, phát hiện đó là chân trái của một nam giới. Từ phần gốc đùi đã bị đứt lìa, mặt cắt có những dấu răng chó hoang xen kẽ ngang dọc.

“Chẳng lẽ là chết rồi chôn ở đây, bị chó hoang cắn đứt sao?” Thôi bộ đầu nhìn nhìn, có chút không chắc chắn.

Tần Lâm lắc đầu: “Không đúng, là bị hại khi còn sống. Người chết vì bệnh, máu vẫn còn trong mạch máu, sau khi lắng đọng sẽ hình thành thi ban. Nhưng đoạn chân này màu sắc trắng bệch dị thường, từ mặt cắt có thể nhìn thấy mạch máu khô quắt héo rút, chứng tỏ là bị giết chết sau khi máu đã chảy hết, rồi mới phân cắt thi thể.”

Thôi bộ đầu hít một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy tiếng quạ kêu chưa bao giờ đáng sợ đến vậy. Giết người rồi còn phân thây, loại thủ đoạn gây án tàn độc này đã mấy chục năm nay Kỳ Châu chưa từng xảy ra.

Những người khác đều cảm thấy lạnh buốt tim gan, ngay cả bộ khoái cũng có chút không dám nhìn đoạn chân kia, chỉ có Tần Lâm hồn nhiên không để ý, cầm lấy tỉ mỉ quan sát mặt cắt ở phần gốc đùi.

Lục Viễn Chí cũng ngồi xổm xuống, tò mò nhìn đoạn chân.

“Mập mạp, ngươi không sợ à?” Tần Lâm ngẩng đầu lên, cười hì hì.

Khuôn mặt tròn trịa của Lục Viễn Chí hơi run: “Sợ gì chứ, nó có thể cắn đứt khối thịt béo này của ta sao?”

Tần Lâm ha ha cười khẽ, rồi chỉ cho hắn xem vết tích trên mặt cắt: “Chưa kể phần thịt đùi lớn bị tên Ngô Tam đầu chốc khốn nạn này cắt mất, ngươi nhìn vào mặt cắt tuy có bị chó hoang gặm mất chút thịt, nhưng trên xương cốt vẫn còn lưu lại vết tích phân cắt — lưỡi dao cắt vào xương cốt, còn có đường vân do mũi dao vạch ra. Về cơ bản có thể khẳng định hung thủ đã dùng một con dao găm để phân thây.”

Ngay cả đao pháp thần diệu của Bào Đinh giải trâu trong truyền thuyết cũng không thể tránh khỏi việc để lại vết tích trên cơ thịt và xương cốt bị cắt đứt. Pháp y có kinh nghiệm phong phú có thể căn c��� vào những vết tích này mà nhanh chóng phán đoán hình dạng và kích thước của hung khí.

Lục Viễn Chí lại xét từ một phương diện khác, nhìn một lát liền khinh thường nói: “Đao pháp này kém xa cha ta…”

Cảm nhận được ánh mắt dị thường của đám bộ khoái, tên mập mạp ngại ngùng sờ sờ cổ, cười hì hì nói: “Đương nhiên, cha ta là làm nghề mổ heo, ha ha, mổ heo.”

Nếu không phải thấy tên mập mạp này luôn đi cùng Tần Lâm, đám Thôi bộ đầu đã xông lên đánh hắn một trận rồi.

Tần Lâm nghe vậy thì như có điều suy nghĩ, sờ cằm trầm ngâm một lát, hỏi: “Mập mạp, ngươi nói thủ pháp của người này rất kém cỏi sao?”

Lục Viễn Chí nước bọt bắn tung tóe nói: “Đúng vậy, ta từ nhỏ xem cha mổ heo, sớm đã quen rồi. Cái thủ pháp, lực độ đều có quy tắc, không như cái này, hoàn toàn dựa vào sức mạnh mà chặt xuống — nhưng hắn có khí lực thật lớn. Tần ca, ngươi xem, khối thịt trên đùi dày như vậy mà một đao cắt đến tận giữa xương mà không cần xoay chuyển. Nếu dùng đại khảm đao thì còn tạm được, chứ nếu thật là dao găm như Tần ca nói, thì khí lực của hung thủ e rằng sánh ngang với Ngưu Đại Lực, Ngưu ca.”

Mấy tên bộ khoái hùng hùng hổ hổ kêu lên: “Tên tiểu tử thỏ non này, lại dám đem cả Ngưu đại ca ra nói lung tung…”

Tần Lâm xua tay: “Đương nhiên không phải nói Ngưu Đại Lực. Đúng rồi, các ngươi bộ khoái suốt ngày lang thang trên đường, mấy ngày nay có nhìn thấy người nào tráng kiện như Ngưu Đại Lực không?”

Bọn bộ khoái cười theo: “Tần trưởng quan, ngài nói đùa sao? Cái thân hình, cánh tay khí lực như Ngưu đại ca, Kỳ Châu ta còn có thể tìm ra người thứ hai ư?”

Điều đó cũng có nghĩa là vóc người của hung thủ không quá nổi bật, ít nhất sẽ không gây sự chú ý của bộ khoái. Nhưng khí lực của hắn lại có thể sánh ngang với Ngưu Đại Lực, người trời sinh thần lực, vóc dáng gần như Kim Cương.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tần Lâm lập tức biến đổi: “Kẻ gây ra vụ án mạng này, cực kỳ có khả năng là một cao thủ nội công, cũng có nghĩa là…”

Thôi bộ đầu, Lục Viễn Chí đồng thời kêu lên: “Bạch Liên giáo!”

Trái tim của tất cả mọi người có mặt đều đập thình thịch dữ dội, hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng, không ra được cũng không vào được.

Tần Lâm lập tức ra lệnh bằng giọng điệu không thể nghi ngờ: “Thôi bộ đầu, ngươi sắp xếp một huynh đệ, mang lệnh bài của ta đến Bách Hộ Sở điều động Tiểu Kỳ Hàn Phi Liêm. Những người còn lại tìm kiếm quanh đây, tìm nốt các phần thi thể còn lại.”

Các vụ án phân thây thường có một quy luật, đó là lấy địa điểm phát hiện thi khối làm trung tâm, rồi tìm kiếm theo hình quạt về vài hướng, với một khoảng cách nhất định làm bán kính, thường có thể tìm thấy các thi khối khác.

Trong đó, khoảng cách bán kính tùy thuộc vào phương tiện giao thông của kẻ gây án. Những tội phạm hiện đại có ô tô có thể kéo dài khoảng cách rất lớn, xe máy thứ hai, xe đạp tiếp theo, đi bộ là gần nhất. Điều này là vì quãng đường vứt xác càng xa thì thời gian kéo dài cùng các yếu tố bất định trên đường càng nhiều. Kẻ gây án thường sẽ dựa vào phương tiện giao thông mình có để tìm kiếm một sự cân bằng giữa “vứt xác để che giấu thi thể” và “nguy hiểm bị phát hiện trên đường vứt xác”.

Mặt khác, từ góc độ tâm lý học tội phạm, nếu kẻ phạm tội đã chọn bãi tha ma ngoại thành này làm địa điểm vứt xác, thì trong tâm lý hắn đã lợi dụng “bãi tha ma có nhiều thi thể” như một sự thường thức để che đậy hành vi phạm tội của mình. Như vậy, hắn sẽ không cố ý ném các thi khối đã cắt xén đi quá xa.

Đúng vậy, âm mưu của kẻ phạm tội suýt chút nữa đã thành công. Trên con đường nhỏ cách đó không xa, thỉnh thoảng có người qua lại, đều nhìn thấy đoạn đùi người bị chó hoang đào ra này. Thậm chí tên Ngô Tam đầu chốc cả gan còn đến cắt khối thịt đi làm trò đùa ác, mà không một ai nghi ngờ đây là một vụ án mạng.

Đáng tiếc, âm mưu của hắn đã gặp phải khắc tinh. Đôi mắt của Tần Lâm, như thể có thể nhìn thấu U Minh Địa Ngục, đã đoán ra tội án…

Hàn Phi Liêm mang theo toàn bộ binh lính của Tiểu Kỳ, cưỡi ngựa như bay chạy đến. Cấp trên từng là thuộc hạ của Tần Lâm, nhưng hắn cũng không tỏ ra chống đối gì, dù sao công lao của Tần Lâm là thực sự, không thể sánh với loại hoàn khố tử đệ dựa vào quan hệ váy áo như Hoàng Liên Tổ.

Hàn Phi Liêm thậm chí còn ngấm ngầm kỳ vọng, hy vọng dựa vào Tần Lâm lập thêm một đại công, để sổ công lao của mình cũng được thơm lây mà thêm một nét.

Nhảy xuống ngựa, Hàn Phi Liêm trước tiên lớn tiếng báo cáo: “Cẩm y vệ Kỳ Châu Bách Hộ Sở, Ất Tự Tiểu Kỳ toàn thể huynh đệ đều có!” Tiếp theo, hắn lại gần hạ giọng nói: “Thạch đại nhân nói, bảo vệ đại quân phòng bị Bạch Liên giáo phá hoại đang rất cấp bách. Chuyện nhân mạng quan trọng ở chỗ này, chúng ta có nên không?”

Tần Lâm ghé sát tai hắn thì thầm hai câu, Hàn Phi Liêm lập tức trợn tròn mắt, vừa sáng rõ vừa lộ vẻ ba phần lo lắng, bảy phần hưng phấn nói: “Thuộc hạ đã hiểu!”

Hàn Phi Liêm lập tức chỉ huy các huynh đệ cùng bộ khoái cùng nhau tìm kiếm các vết tích chôn vùi tươi mới. Đông người sức lớn, một lát sau liền có người kêu lên: “Chỗ này có cánh tay, tay phải!”

Bên kia lại có người lớn tiếng bẩm báo: “Tìm thấy thi thể, không đầu không tứ chi chôn dưới bụi cỏ.”

Bàn tay, chân, thân thể, từng phần từng phần được phát hiện, như những mảnh ghép xúm lại, dần dần hiện ra hình dáng ban đầu của con người.

Chỉ còn thiếu cái đầu. Chỉ cần tìm thấy cái đầu, liền có thể nhận ra kẻ chết là ai, thuận theo đó tìm ra manh mối của tội phạm.

Cuối cùng, Hàn Phi Liêm đang buồn bực tìm kiếm cái đầu, đã phát hiện nó trong một chuồng chó cũ nát, gáy quay ra ngoài. Hắn cũng chẳng quản được nhiều, vội vàng túm lấy, xoay cái đầu người lại để nhìn rõ dung mạo, đột nhiên “a nha” một tiếng kêu to, ngã phịch xuống đất.

Chỉ thấy mặt trước của cái đầu người máu me đầm đìa, vậy mà cả khuôn mặt đều không còn, cái miệng nửa mở nửa khép không có môi, để lộ hai hàm răng trên dưới, như một cái khô lâu tự tiếu phi tiếu, trông thật đáng sợ!

***

Bản dịch độc quyền này được Tàng Thư Viện cẩn trọng biên soạn, không tìm thấy ở bất cứ nơi nào khác.

Sáu mươi tám chương xảo kế tìm tung

Bị cái đầu người không mặt dọa cho giật bắn mình, Hàn Phi Liêm vội vàng đưa cái đầu người cho một vị hiệu úy khác, rồi không kìm được mà nôn thốc nôn tháo. Vị hiệu úy kia sau khi đưa đầu người cho Tần Lâm cũng nôn mửa theo.

Tần Lâm như không có việc gì đón lấy cái đầu người, đặt nó vào vị trí đầu của thi thể đang được ghép nối. Thật ra hắn đã gặp nhiều cảnh tượng như vậy rồi, cái này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Thi thể bị lửa thiêu cháy, thi thể ngâm nước nửa tháng sưng phình, đều còn ghê rợn hơn cái đầu người không mặt này nhiều. Không sợ Hàn Phi Liêm là kẻ đã đi qua núi thây biển máu trên chiến trường, vậy mà khi nhìn thấy vẫn nôn ra cả mật đắng.

Để ngăn chặn thân phận của nạn nhân bị bại lộ, hung thủ trong các vụ án phân thây thường sẽ phá hoại dung mạo và các đặc điểm rõ rệt trên cơ thể nạn nhân. Một vụ án phân thây nổi tiếng ở Nam Trực Lệ đời sau, hung thủ đã luộc đầu nạn nhân một lần, khiến khuôn mặt bị phá hoại hoàn toàn, gây ra rất nhiều khó khăn cho công tác điều tra.

Vì vậy, Tần Lâm phát hiện toàn bộ khuôn mặt của kẻ chết đều bị lột bỏ, nhưng thực sự hắn cũng không quá kinh ngạc.

Cái đầu người máu me đầm đìa cùng các chi và thân thể bị cắt rời nằm trên mặt đất, ghép nối lại thành hình người. Có thể thấy người này có làn da khá trắng, không giống những nông phu quanh năm lao động ngoài đồng bị nắng cháy đen sạm, cũng không phải ngư dân dầm mưa dãi nắng. Vóc người hơi béo tròn, có thể suy đoán điều kiện sinh hoạt không tệ.

Chỉ có điều, trên thi thể b�� cắt rời, một số mặt cắt thấm ra chất dịch dính nhớp, mùi hôi thu hút ruồi đầu xanh ùn ùn kéo đến. Cái đầu người không mặt, cơ thịt vẫn còn nguyên, máu tươi đầm đìa, trông còn khủng khiếp gấp mười lần so với một bộ xương hoàn toàn bạch hóa… Cảnh tượng đáng sợ này khiến đám bộ khoái và cẩm y vệ đều không nỡ nhìn, xa xa nghiêng đầu đi, chỉ có Tần Lâm và Lục Viễn Chí ở bên cạnh không nhanh không chậm lục lọi, thậm chí còn dùng que gỗ nhỏ cạy miệng cái đầu người kia ra, để kiểm tra răng của nó.

Mấy chục năm sau, Hàn Phi Liêm, lúc ấy đã là Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Đồng Tri Chưởng Bắc Trấn Phủ Ty Sự, khi hồi tưởng lại cảnh tượng năm đó với cố nhân, vẫn còn vẻ mặt kinh hãi, nói với tả hữu: “Tần Công can đảm, thật sự là sắt đá đúc thành!”

Đương nhiên, lúc này Hàn Phi Liêm vẫn còn mặt mày trắng bệch, kinh ngạc nhìn Tần Lâm tỉ mỉ lục lọi giữa thi khối. Dáng vẻ chuyên chú này không khác gì họa sĩ vẩy mực, thư thánh vung bút, tướng quân điểm binh.

Hắn đang tìm cái gì vậy?

Đôi khi tội phạm sẽ phá hoại dung mạo c���a kẻ chết, nhưng có lẽ trên cơ thể sẽ còn lưu lại manh mối hữu ích, như những vết bớt lớn, nốt ruồi dễ thấy, vết sẹo… đều là những manh mối mạnh mẽ giúp tìm kiếm nguồn gốc thi thể, xác nhận thân phận kẻ chết.

Tần Lâm bình tâm tĩnh khí tìm một lúc, ngược lại phát hiện trên mấy ngón tay trái của kẻ chết có vết sẹo do dao cắt cũ kỹ. Lòng bàn tay phải có vết chai giống như do thường xuyên nắm giữ một loại vật hình tròn, nhưng những điều này quá phổ biến, thợ mộc, thợ nề, thợ gạch ngói, công nhân đều có thể phù hợp với điều kiện.

Ngoài ra, phía sau đầu gối có một nốt ruồi không lớn không nhỏ, đầu gối có vết sẹo mới có thể là do ngã. Dưới lòng bàn chân có mấy chỗ bị chai cứng, trong miệng thiếu một chiếc răng hàm, trên cổ tay phải có một nốt ruồi thịt — nếu thật sự tìm thấy thân thể, những điều này ngược lại có thể trở thành căn cứ để so sánh, xác định thân phận của kẻ chết. Nhưng nếu thật sự muốn lấy đây làm căn cứ, phát đi thông tin toàn thành rằng muốn tìm một người “thiếu một chiếc răng, lòng bàn chân có kê nhãn, đầu gối có nốt ruồi” thì manh mối vẫn còn quá đơn bạc. Nếu kẻ chết là khách thương ngoại địa, thì càng hư vô mờ mịt.

Chẳng lẽ phải làm phục nguyên?

Căn cứ vào hình dạng xương sọ của kẻ chết, kết hợp với thân hình béo phì và đặc điểm địa lý học chủng tộc, có thể phục nguyên diện mạo của kẻ chết, trình bày trước mặt nhân viên hình trinh, rồi lấy diện mạo đó làm căn cứ để tìm kiếm thân phận thật sự của kẻ chết.

Nhưng phục nguyên không phải là dùng bút chì vẽ vài nét là ra được. Hoặc là phải dùng mô hình 3D máy tính, hoặc là dùng đất sét dán lên xương sọ để tái tạo cơ thịt và da, từ từ tái hiện dung mạo ban đầu.

Tần Lâm đương nhiên chỉ có thể sử dụng biện pháp thứ hai, nhưng như vậy sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian. Ngay cả khi hắn dốc toàn lực cũng phải mất ít nhất năm sáu ngày làm việc mới có thể hoàn thành. Giả như vụ án này thật sự có liên hệ thần bí nào đó với Bạch Liên giáo, thì nếu kéo dài đến lúc đó, hậu quả e rằng đã không thể tưởng tượng nổi.

Anh h��ng kháng Uy Đặng Tử Long đều sẽ gặp phải nguy hiểm khó lường, thế cục Tương Tây ngày càng thối rữa. Mà Cẩm Y Vệ Kỳ Châu Bách Hộ Sở không làm tròn trách nhiệm tất sẽ gánh tội lỗi. Có lẽ Tần Lâm, vị Tổng Kỳ vừa được đề bạt này, vài ngày nữa sẽ bị cách chức điều tra cùng Thạch Vi…

Làm sao đây, làm sao đây? Tần Lâm cau mày bứt tóc, đá cục đá dưới chân tới lui, loanh quanh chỗ thi thể được sắp đặt, không ngừng đi đi lại lại.

Lục Viễn Chí lần đầu tiên nhìn thấy Tần Lâm nóng lòng đến vậy. Tên mập mạp này còn không biết kỹ thuật phục nguyên, trong mắt hắn thi thể trong tình trạng này e rằng rất khó để điều tra rõ thân phận thật sự trong thời gian ngắn.

Tần Lâm đột nhiên dừng lại, nhìn vào nốt ruồi thịt không quá rõ ràng trên cổ tay thi thể, sững sờ một lát rồi sờ vào vị trí tương tự trên cổ tay mình, sau đó vỗ vỗ trán, tự lẩm bẩm: “Đánh cược, lần này chỉ có thể đánh cược một phen!”

Hắn trước tiên sai Thôi bộ đầu dẫn bọn bộ khoái đi khắp thành phố điều tra, hỏi xem mấy ngày gần đây có người đàn ông trung niên nào mất tích không. Rồi lại sai Hàn Phi Liêm đi một chuyến, mang dụng cụ giải phẫu từ chỗ ở của hắn đến.

Lại muốn giải phẫu thi thể? Lục Viễn Chí cùng các huynh đệ Cẩm Y Vệ còn lại đều không hiểu. Có người nhìn thấy biểu hiện của Tần Lâm trước đó, thậm chí lo lắng hắn vì nóng lòng mà nóng nảy thất thường, hoặc giả đến bãi tha ma này đụng phải tà ma mà phát điên. Họ thì thầm bàn tán có nên tìm một đạo sĩ về nhảy một trận không.

“Ta không điên, lát nữa các ngươi sẽ hiểu,” Tần Lâm lại ngồi xuống cạnh thi thể, chuyên chú tra xem.

Lục Viễn Chí lau mồ hôi cho bạn mình. Đúng vậy, lời của các huynh đệ Cẩm Y Vệ có lý. Muốn tra nguồn gốc thi thể chỉ có thể nhìn đặc điểm bề mặt của nó: chỗ nào có nốt ruồi lớn, răng cửa thiếu hai cái, hoặc cánh tay có vết bớt, những thứ này đều có thể làm manh mối tìm kiếm nguồn gốc thi thể.

Nhưng Tần Lâm lại muốn giải phẫu thi thể. Trong bụng thi thể không phải chỉ có một trái tim, hai lá phổi, mật đắng màu lục, dạ dày màu vàng sao? Ngươi có thể hỏi “có ai từng nhìn thấy một người đàn ông trung niên có vết bớt màu đen ở cánh tay trái không”, nhưng ngươi có thể hỏi người ta “có ai quen một người đàn ông trung niên có trái tim nằm bên trái, có một dạ dày, hai lá phổi, ruột dài ba trượng không” sao? Nhất định sẽ bị coi là kẻ mất trí điên khùng!

Hơn nữa, trạng thái tinh thần vừa hưng phấn vừa sốt ruột đan xen của Tần Lâm cũng củng cố thêm phán đoán của mọi người. Lục Viễn Chí biết hắn đã hai ngày không ngủ yên giấc, đêm qua lại làm việc suốt đêm ngoài trời. Trong tình huống này rất dễ dàng…

Tên mập bắt đầu suy nghĩ có nên mời Thanh Đại hoặc Bàng tiên sinh đến châm cứu cho Tần Lâm một cái, để hắn tỉnh táo lại không.

Hàn Phi Liêm quả nhiên không hổ danh là “Phi Mao Thối” (chân chạy nhanh), chạy thật nhanh. Hắn không cưỡi ngựa đi đường lớn, mà chạy xuyên ngõ hẻm để rút ngắn đường đi. Chưa đầy một nén hương đã mang túi da trâu đựng dụng cụ giải phẫu của Tần Lâm đến.

Mấy vị Cẩm Y hiệu úy đều nháy mắt với hắn: “Hàn đại ca, Tần tổng kỳ sợ là trúng ma ch���ng rồi, sao ngươi lại nhanh chóng mang dụng cụ đến vậy? Biết đâu khi giải phẫu, tinh thần hắn căng thẳng thêm chút, liền phát điên thật thì sao?”

Hàn Phi Liêm do dự một chút, hắn cũng cảm thấy lúc này giải phẫu thi thể hoàn toàn không giúp ích gì cho việc phá án, Tần Lâm thực sự là nghĩ ra ý tưởng kỳ dị.

Nhưng Tần Lâm đã nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, trong mắt đầy tơ máu, giọng nói xen lẫn sự mệt mỏi và mấy phần hưng phấn: “Chuyện không nên chậm trễ, mau đưa túi cho ta!”

Hàn Phi Liêm ấp úng nói: “Tần tổng kỳ?”

Tần Lâm đột nhiên đại nộ, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Hàn Phi Liêm cũng là người đã nhìn quen sinh tử, lúc này không khỏi lạnh người, đành phải đưa túi dụng cụ giải phẫu tới.

“Mập mạp, làm trợ thủ cho ta!” Tần Lâm không khỏi phân bua liền kéo Lục Viễn Chí vào cuộc.

Tên mập mạp đáng thương chỉ đành bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, làm trợ thủ cho Tần Lâm, giúp hắn giải phẫu thi thể.

Tần Lâm nhanh chóng rạch da ngực và bụng thi thể, sau đó cầm lấy cưa nhỏ, bảo Lục Viễn Chí đè chặt thi thể, rồi rẹt rẹt kéo cưa, cắt đứt từng xương sườn.

Tuy máu thi thể đã chảy khô từ lâu, nhưng các tạng phủ trong khoang ngực và bụng vẫn còn đủ màu sắc, trông thật ghê tởm. Mà Tần Lâm, với tốc độ gần như điên cuồng, kéo cưa. Răng cưa đi đi lại lại, mang theo vụn thịt ào ào bay thẳng, trông đáng sợ vô cùng. Đường đường Cẩm Y Vệ Tần Tổng Kỳ liền như một con quỷ ăn xác ngồi bên thi thể, vẻ mặt cắn răng nghiến lợi trông rất hung tợn…

Hơn nữa, sau khi cưa xương sườn, hắn liền túm lấy trái tim thi thể, dùng dao cắt ra xem, xem xong thì đặt sang một bên, rồi lại đổi sang lá phổi để nhìn kỹ…

Chết tiệt, Tần Lâm điên rồi! — Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người.

Chỉ có Tần Lâm biết mình không điên. Hắn đang chạy đua với thời gian. Việc đại quân của Đặng Tử Long đến Kỳ Châu cùng lúc với việc phát hiện một thi thể có khả năng bị cao thủ võ lâm sát hại, hai chuyện này không hề có liên hệ gì sao? Phải chăng âm mưu của Bạch Liên giáo sẽ được vén màn từ thi thể này?

Việc cấp bách là phải điều tra ra rốt cuộc người này có thân phận gì, mà tất cả các thủ đoạn thông thường đều tỏ ra quá chậm chạp. Tần Lâm chỉ có thể lựa chọn thủ đoạn phi thường, đánh cược vận may một phen.

Tim, nhìn không ra bệnh gì, đặt sang một bên. Phổi, không vấn đề, cũng đặt sang một bên… Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp tôn trọng người chết, Tần Lâm trước khi giải phẫu đều sắp xếp các tạng phủ một cách chỉnh tề.

Nhưng trong mắt người ngoài cuộc, hắn như muốn đào rỗng bụng thi thể, hơn nữa hành vi sắp xếp nội tạng chỉnh tề này lại càng tỏ ra quỷ dị.

Mấy vị Cẩm Y hiệu úy liếc mắt nhìn nhau, khẽ khàng xích lại gần, chuẩn bị lật ngửa vị Tần Tổng Kỳ vừa mới nhậm chức đã phát điên này, bắt về, để hắn ngủ một giấc ngon lành, có lẽ bệnh sẽ khỏi.

Nhưng đúng lúc này, Tần Lâm giơ túi mật của kẻ chết lên, ngửa mặt lên trời cười dài: “Ha ha ha, lão tử vận khí không tệ!”

Ách ~ Mật rắn có thể ngâm rượu uống, nhưng mật người này… Hàn Phi Liêm cùng tất cả các Cẩm Y hiệu úy đều nổi da gà khắp người.

Tần Lâm đứng thẳng dậy, ánh mắt sáng ngời có thần, đâu còn một chút dấu hiệu phát điên nào?

Hắn tay phải kẹp lấy túi mật đã cắt rời, trong lòng bàn tay trái có mấy viên sỏi nhỏ, thần thái rạng rỡ ra lệnh:

“Hàn Phi Liêm, thông báo Thôi bộ đầu, tất cả bộ khoái và các huynh đệ Cẩm Y của chúng ta, chia nhau đi tra hỏi khắp các y quán trong thành. Hỏi xem có ai quen một bệnh nhân nam giới trung niên nào đó có sỏi mật, à không, là đau quặn mật, mồ hôi đầm đìa, can đảm thấp nhiệt ứ đọng, tính tình thô bạo, hoặc thấp nhiệt nội uẩn, tích tụ lâu ngày thành sỏi. Bệnh nhân này có một nốt ruồi thịt ở cổ tay phải, trông không rõ ràng nhưng khi thầy thuốc bắt mạch sẽ phát hiện, có lẽ bây giờ trong ký ức vẫn còn ấn tượng.”

Hàn Phi Liêm, Lục Viễn Chí cùng các Cẩm Y hiệu úy khác đều nhìn Tần Lâm bằng ánh mắt khó tả. Họ đã hiểu, tất cả hành vi vừa rồi của Tần Lâm, họ đều đã hiểu.

Lại có người trí mưu sánh ngang quỷ thần như vậy!

Hàn Phi Liêm tâm phục khẩu phục nửa quỳ xuống hơi ôm quyền: “Thuộc hạ tuân lệnh!”

***

Tàng Thư Viện mang đến cho quý vị độc giả bản dịch hoàn chỉnh và duy nhất của tác phẩm này.

Sáu mươi chín chương đồ cùng chủy kiến

Tần Lâm tại bãi tha ma phía nam thành, nơi phát hiện thi thể, sốt ruột chờ đợi tin tức.

Kẻ chết là một người đàn ông trung niên, độ tuổi này thường có chút bệnh lặt vặt. Với đặc điểm hình dáng của kẻ chết, phán đoán điều kiện kinh tế khá giả của hắn, vậy thì việc hắn đến y quán khám bệnh cũng là lẽ đương nhiên. Chỉ cần tìm ra bệnh tình của hắn, thông qua y quán này mà lần theo, liền có thể tra rõ thân phận thật sự của hắn.

Cho đến bây giờ vận may của Tần Lâm vẫn không tệ, tuy tim, phổi, dạ dày của kẻ chết đều khỏe mạnh đến khó tin, nhưng trong túi mật lại phát hiện kết sỏi. Sỏi mật khi phát tác rất đau đớn, khả năng kẻ chết từng đến y quán khám bệnh là rất lớn, do đó hy vọng tìm ra chân tướng theo manh mối này cũng khá cao.

Tuy nhiên, kết quả cuối cùng thế nào vẫn phải xem vận may. Những yếu tố bất định trong quá trình điều tra hình sự thực sự rất nhiều: có lẽ ngươi vất vả lắm m��i tìm được người chứng kiến, nhưng hắn lại là một người cận thị nặng, khi án phát chẳng nhìn rõ được gì; có lẽ người chứng kiến có thị lực rất tốt, nhưng vì tinh thần bị kích thích quá lớn dẫn đến mất trí nhớ về thời điểm xảy ra sự việc; thậm chí có người chứng kiến thị lực rất tốt, thần kinh cũng đủ kiên cường, nhưng cố tình bị tai nạn xe cộ chết trước khi cảnh sát tìm hắn lấy lời khai…

Cứ lấy vụ án phân thây này mà nói, nếu thật sự kẻ chết là người từ nơi khác đến, không có ghi chép khám bệnh ở Kỳ Châu, hoặc giả là người bản địa nhưng thầy thuốc đã khám cho hắn hôm nay lại tình cờ ra ngoài… Các loại bất ngờ đều có thể khiến những nỗ lực trước đó mất đi giá trị.

Điều tra hình sự vĩnh viễn là chín mươi chín phần trăm mồ hôi, cộng thêm một phần trăm may mắn.

Thế nhưng, châm ngôn của Tần Lâm là: “Chỉ cần có một phần trăm cơ hội, liền phải nỗ lực trăm phần trăm!”

Lần này hắn đã nỗ lực rồi, kết quả sẽ ra sao?

Tần Lâm dựa nghiêng vào triền đất, đếm nhịp tim để cho tư duy dần bình tĩnh lại.

Lục Viễn Chí nằm bên cạnh, miệng cắn một cọng cỏ: “Tần ca, ta thật sự phục ngươi rồi, cái biện pháp này mà ngươi cũng nghĩ ra được… Này, để ta làm lực sĩ dưới trướng ngươi nhé?”

Tên mập vốn cảm thấy quân y đã không tệ, ít nhất không còn ai bắt nạt, vét sạch sạp thịt nhà hắn. Nhưng bây giờ Tần Lâm đã là Tổng Kỳ, tên mập liền cảm thấy kiếm một chức lực sĩ chắc chắn không thành vấn đề.

Tần Lâm ngước mắt nhìn trời, nhàn nhạt nói: “Một chức lực sĩ liền đuổi ngươi đi ư?”

Mắt nhỏ của tên mập sáng lên.

Tần Lâm lật người qua, nhìn vào mắt tên mập, nghiêm mặt nói: “Huynh đệ của ta, ít nhất cũng phải làm từ chức hiệu úy trở lên.”

Cả thân thịt béo của Lục Viễn Chí vui sướng nhộn nhạo. Đôi mắt vốn đã không lớn sớm đã cười tít không tìm thấy trên mặt.

“Chỉ có điều còn phải xem lần sai việc này, nếu làm hỏng, ngay cả chức Tổng Kỳ mới toe của ta cũng toi luôn, thì chức hiệu úy của ngươi đành đợi kiếp sau vậy,” Tần Lâm cũng ngậm một cọng cỏ, chậm rãi nói: “Nếu vậy, ta sẽ mở một tiệm thuốc làm chưởng quỹ, mời ngươi làm thầy thuốc tọa đường.”

Tên mập lập tức xì hơi như quả bóng da: “Vậy thì ta thà về nhà giúp cha ta mổ heo còn hơn.”

Tần Lâm trong bụng cười thầm không ngớt, Lục mập mạp học y động cơ không thuần túy mà, nhưng để tên mập mạp thần kinh đại điều này vào Cẩm Y Vệ, lúc giải phẫu làm trợ thủ cũng không tệ.

Hàn Phi Liêm từ trong thành chạy như điên ra, tốc độ sánh ngang tuấn mã: “Tìm được chính chủ rồi! Người này chính là Thiên Hộ Mã Dũng của Kỳ Châu Vệ. Nửa tháng trước, Bàng tiên sinh ở Lý thị y quán còn khám bệnh cho hắn, nói là can đảm thấp nhiệt ứ đọng, trên cổ tay có một nốt ruồi thịt…”

Tần Lâm lập tức nhảy dựng lên. Xem ra, nguồn gốc thi thể đã rõ ràng: thân là Thiên Hộ thì điều kiện kinh tế khá giả, thậm chí có thể coi là dưỡng tôn xử ưu (sống an nhàn sung sướng). Còn vết chai ở lòng bàn tay do nắm giữ vật hình tròn, hẳn là do luyện võ cầm thương cầm bổng mà thành.

Vì sao một vị Thiên Hộ đại nhân lại vô cớ bị hại, thi thể còn bị tháo r���i thành tám mảnh? Là võ tướng, dù có sống an nhàn sung sướng quanh năm, thì cũng phải có chút võ nghệ, bên người luôn có vài thân binh bảo vệ chứ?

Chết thảm đến thế, lại còn bị lột cả mặt… Đợi đã!

Tần Lâm đột nhiên sắc mặt đại biến, sốt ruột hỏi: “Lão Hàn, bây giờ là giờ nào?”

“Thuộc hạ chạy đến đây lúc vừa nghe thấy tiếng mõ vang, là giữa trưa.”

Tần Lâm chỉ cảm thấy trái tim thắt lại dữ dội, máu toàn bộ dồn lên đầu: Giữa trưa, vừa đúng là thời gian tiệc rượu đón gió do các quan viên văn võ Kỳ Châu hiệp thành tổ chức cho Đặng Tử Long khai tịch!

“Đi, nhanh chóng đến Chỉ Huy Sứ Ty!” Tần Lâm ra lệnh một tiếng, đồng thời ngấm ngầm cầu khấn: hy vọng trình tự an phòng đã định trước có thể phát huy hiệu quả, nếu không hậu quả khó lường!

“Dạ ~ bỏ chạy hết à?” Lục Viễn Chí ngơ ngác nhìn Tần Lâm dẫn đám Cẩm Y hiệu úy nhảy lên lưng ngựa phóng đi, không ai để ý đến hắn, lại bỏ hắn lại ở bãi tha ma.

Thế là, nửa canh giờ tiếp theo, một quả cầu thịt tròn trịa liền lề mề lăn a lăn, lăn a lăn về phía cửa nam Kỳ Châu…

~~

Kỳ Châu Vệ Chỉ Huy Sứ Ty đã lâu không náo nhiệt như vậy. Trong ngoài giăng đèn kết hoa, trong viện bày mấy chục bàn tiệc, các quan viên văn võ ngồi đầy, mũ sa quan phục, áo bổ quái rực rỡ các phẩm cấp. Văn quan thì có bạch nhạn, cò trắng, hoàng ly, chim cút. Võ quan thì là hổ báo, hùng bi, đúng như câu nói “mặt người dạ thú”.

Bàn tiệc chính ở Sư Tiếu Đường cực kỳ thịnh soạn. Giữa bàn, tượng sư tử đội cờ màu, ngụ ý “Kỳ khai đắc thắng”. Thị nữ Hoa Hồ Điệp qua lại như thoi dệt rót rượu cho tân khách. Tiểu tư thì bưng món ngon liên tục lên bàn.

Chính tiệc do Chỉ Huy Sứ Vương Tiến Hiền ngồi ghế chủ vị bên dưới, Đặng Tử Long ngồi ghế khách quý bên trên. Tri châu Trương Công Ngư, Cẩm Y Bách Hộ Thạch Vi ngồi ngang bồi tiếp. Ngoài ra còn vài vị hương thân có danh tiếng bản địa làm bồi khách.

Vương Tiến Hiền xúi giục Đặng Tử Long kể lại những chiến công anh hùng kháng Oa khấu năm xưa. Lão tướng quân rủ rỉ kể chuyện, mọi người nghe đến đoạn hay đều đồng thanh khen ngợi. Rượu qua ba tuần, món thượng ngũ vị đã dọn lên, nhất thời chủ khách đều vui vẻ.

“Vương chỉ huy, Trương phụ mẫu ưu ái, bản tướng cảm thấy thịnh tình, không biết lấy gì báo đáp,” Đặng Tử Long nâng chén rượu, cười nói: “Tốt xấu gì cũng phải cùng văn võ Kỳ Châu uống một vòng, để tạ quý địa thịnh tình khoản đãi.”

Lúc này trọng văn khinh võ, ngay cả Đặng Tử Long thân là tướng quân cũng phải kính rượu từ quan văn trước, từng bàn từng bàn một.

Vị lão tướng này quả nhiên hào phóng không kém lúc thiếu niên, rượu đến chén cạn. Mỗi khi kính một bàn đều uống cạn sạch rượu trong chén, do thân binh rót đầy rồi lại kính tiếp bàn sau.

Các quan quân trung hạ cấp của Kỳ Châu Vệ ngồi ở cuối cùng. Tuy bách hộ nhỏ bé đã là chính lục phẩm, thiên hộ thì đường đường chính ngũ phẩm, nhưng từ lại mục cửu phẩm của châu nha đều xếp trước mặt họ. Quy củ quan trường từ trước đến nay vẫn vậy, họ cũng không cảm thấy có gì không thỏa đáng.

Điều duy nhất khiến họ kỳ quái là, Mã Dũng, Mã Thiên Hộ của Trung Tả Sở, sao lại để tóc tai rũ rượi, che khuất gần nửa khuôn mặt, hơn nữa sắc mặt cũng có vẻ hơi trắng bệch? Vả lại, mấy vị quan quân bên cạnh hắn, trừ Kim trấn phủ ra thì đều là những người chưa từng gặp trước đây.

Mã Thiên Hộ, Kim trấn phủ cùng vài vị quan quân khác ngồi cùng một bàn. Người ở các bàn bên cạnh không tiện hỏi họ. Ngay cả khi có người đến kính rượu, cũng là Kim trấn phủ ra mặt tiếp đón.

Các võ quan vốn tính tình xuề xòa, tuy cảm thấy Mã Dũng hơi khác thường so với mọi ngày, nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa.

Cách hai bàn có một phó thiên hộ nâng chén rượu lên, cười nói với phía bên này: “Mã đại ca sao lại trốn ở góc tường, không đến cùng huynh đệ uống rượu?”

Mã Thiên Hộ giọng mũi rất nặng, ấp a ấp úng nói: “Bị cảm, không uống được.”

Vị quan quân nâng chén rượu kia cười lớn: “Không phải bị cảm, chỉ sợ là Mã đại ca đến Thúy Vân Lâu quá thường xuyên, quá hiếu thảo với Thúy Hoa cô nương, đến nỗi thương thận rồi chăng? Nếu không thì sao cứ phải đi xí sở mãi thế?”

Vừa rồi Mã Dũng đã ba lần rời tiệc đi x�� sở, suýt chút nữa còn đi vào tận bếp, chỉ có điều bị mấy vị Cẩm Y hiệu úy ngăn lại. Mọi người thấy vậy đều cười thầm sau lưng rằng hắn thận hư.

Mã Dũng cười cứng nhắc, không để ý đến vị phó thiên hộ này.

Phó thiên hộ hơi đắc ý ngồi xuống. Hắn không biết rằng cùng lúc đó, đôi tay gân xanh cuồn cuộn của “Mã Dũng” khẽ nhúc nhích, “ba” một tiếng vang nhẹ, chén rượu sứ đã bị bóp nát vụn trong lòng bàn tay — nếu thật sự hắn nhìn thấy cảnh này, không biết có còn cười được không?

“Ngụy trưởng lão bớt giận.” Một vị quan quân bên cạnh “Mã Dũng” đưa lên một chén rượu mới.

Mã Dũng, hay có lẽ nên gọi là Ngụy trưởng lão, bất động thanh sắc nâng chén rượu lên. Sau đó, đôi tay thần kỳ kia khẽ rung, trong rượu liền có thêm một chút thứ đủ để độc chết cả một con voi lớn.

Đặng Tử Long đang sảng khoái cười lớn, cụng ly từng người từng người một với các quan viên văn võ đang ngồi. Các chén rượu va chạm trên không trung, rượu bắn tung tóe, chén của ngươi có giọt rượu của ta, chén của ta thì lẫn giọt rượu của ngươi…

“Đáng tiếc,” Ngụy trưởng lão vẻ mặt đờ đẫn, dường như đang nói chuyện với vị quan quân bên cạnh, lại rất giống tự lẩm bẩm: “Thuốc làm mặt nạ da người khó làm quá, phí lớn công sức như vậy mà chỉ có thể độc chết một mình Đặng tặc — ta vốn muốn đám tay sai triều đình ở đây đều phải bỏ mạng.”

Vài tên thuộc hạ nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ: trước đây thông qua Vương Tài mà biết nội tình của Chỉ Huy Sứ Ty, bếp núc từ trước đến nay không phòng thủ nghiêm mật đến thế. Không ngờ lần tiệc rượu này Cẩm Y Vệ lại được phái canh giữ ở hậu trù, đến cả “Quỷ Thủ Sưu Hồn” Ngụy trưởng lão cũng không cách nào ra tay.

Khuôn mặt của Kim Mao Thất thì đã sớm biến thành vàng xám. Hắn chỉ là kẻ xu viêm phụ thế, mọi việc hắn làm đều chỉ vì thăng quan phát tài, nhưng từ trước đến nay không hề muốn dây dưa đến Bạch Liên giáo. Đây chính là hoạt động có thể bị xét nhà diệt tộc!

Nhưng hắn không có cách nào, bởi vì Ngụy trưởng lão, người dùng mặt nạ da người ngụy trang thành Mã Dũng, đôi tay gân xanh cuồn cuộn kia thực sự quá đáng sợ. Kim Mao Thất không hề nghi ngờ rằng chỉ cần hắn có chút dị động, đôi tay kia sẽ xuyên thủng lồng ngực hắn, bóp nát trái tim hắn.

Huống hồ, luôn có một thanh dao nhọn kề sau lưng hắn, chỉ cần hơi dùng sức liền có thể đâm xuyên tim hắn mà lạnh buốt.

Lúc này Đặng Tử Long cũng đã theo thứ tự kính hết các bàn tiệc. Vì đã uống không ít rượu, mặt lão tướng quân càng thêm hồng hào, kết hợp với bộ râu hoa râm và vóc người cao lớn, càng tỏ ra uy phong lẫm liệt.

Chỉ Huy Sứ Vương Tiến Hiền bồi bên cạnh, khi nhìn thấy Mã Dũng, hắn ngẩn người dường như có chút kỳ quái. Nhưng khi Đặng Tử Long hỏi tên các quan quân bàn này, hắn vẫn cười nói: “Mã Dũng, Mã Thiên Hộ chính là một nho tướng của Kỳ Châu Vệ ta, có thể nói là tú tài đó…”

“Thất kính, thất kính!” Đặng Tử Long nâng chén rượu chạm qua.

“Thuộc hạ Mã Dũng, Kim Mao Thất…” Các quan quân ở bàn này, do ‘Mã Dũng’ dẫn đầu, lần lượt xưng tên lý lịch, nâng chén cùng Đặng Tử Long cụng ly.

Chén rượu va chạm phát ra tiếng trong trẻo, rượu bắn tung tóe, làm ướt tay mọi người.

“Chư vị quả nhiên hào khí!” Đặng Tử Long cười lớn liền muốn uống cạn sạch rượu trong chén.

***

Để có được nội dung này bằng tiếng Việt, độc giả chỉ có thể tìm thấy tại Tàng Thư Viện.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free