Animorphs (Tập 6): Tù Nhân - CHƯƠNG 17
ốt. Mi hiểu rồi phải không?> giọng nói cất lên nhạo báng trong đầu tôi.
Cassie lo lắng hỏi. Trong khoảnh khắc, tôi nghĩ nhỏ đã nghe được tiếng hét của tôi. Nhưng không, nhỏ hỏi chỉ vì quan tâm vậy thôi.
Tobias đáp xuống một cành cây phía trên.
Tôi muốn hét lên với cả hai đứa nó rằng: "Bọn chúng đã kiểm soát mình rồi! Chúng đang ở trong đầu mình!" Nhưng tôi không cách chi cử động được cái miệng. Như thể có một tấm rào cản, như thể tôi hình thành được ý nghĩ, nhưng không thể ra lệnh cho đôi môi và cái lưỡi nói chuyện được, lệnh của tôi đã bị ngăn không thể đến đích.
tên Yeerk hể hả nói
ý nghĩ của mi. Ta kiểm soát cơ thể mi. Ta đi guốc trong ký ức của mi. Ta đọc được nó như đọc một cuốn sách.>
Jake ạ. Tại sao ta lại phải từ giã một cơ thể thú vị như thế này? Thì ra mi là kẻ đã làm cho Visser Ba nổi khùng. Một thằng nhóc. Một chú lùn.>
tên hóa thú của ta?>
Cassie đã hoàn hình. Nhỏ quỳ xuống cạnh tôi và nhìn vào mắt tôi. "Jake tỉnh rồi nè. Mắt cậu ấy đã cử động. Jake! Jake à, có nghe mình nói không vậy?"
Đó là một cơn ác mộng. Chính xác là vậy. Một cơn ác mộng khác. Tôi phải tỉnh lại cho nhanh. Tôi phải tỉnh lại rồi cười, cười ngất...
tên Yeerk hãnh diện nói.
là ai không?> tên Yeerk châm chọc.
Đó không phải là sự thật. Đó không thể là sự thật.>
Tiết lộ đó làm cắt ngang cơn bấn loạn đang dâng nhanh trong tôi.
anh ấy...>
Tên Yeerk cười vang trong đầu tôi.
Tobias thử giao tiếp với tôi bằng ý nghĩ. ngọ nguậy cái tay giùm coi.>
Tên Yeerk nói. Ông ấy sẽ rất ngạc nhiên khi biết bọn mi là người.>
"Phải đưa Jake đến bác sĩ thôi," Cassie bảo Tobias.
Ngay lúc đó, Marco tiến tới. Nó đã hoàn toàn trở lại dạng người trong bộ đồ biến hình và đang rón rén đi trên đôi chân trần.
"Bác sĩ hả? Nó cần khám bác sĩ thiệt sao? Nó bị sao vậy?"
"Mình chẳng sao cả," Tôi thốt lên thật bất ngờ. "Mình khoẻ rồi mà."
Chỉ có điều là tôi không định nói như thế.
Miệng tôi phát ra những từ này, nhưng tôi không định nói như vậy.
Tên Yeerk đã mượn cái miệng tôi để nói.
"Không được đâu," Cassie phản đối.
"Bọn mình sẽ đưa bồ đến bác sĩ. Cả năm phút rồi bồ không trả lời bọn mình tiếng nào. Biết đâu bồ bị chấn thương."
Cơ thể của tôi ngồi dậy. "Xin lỗi đã làm bồ lo sợ. Cassie à. Nhưng mình khỏe rồi mà. Với lại mấy bồ định đưa mình đi đâu? Trở lại cái bệnh viện đó hả? Thế nếu một bác sĩ nào đó đem mình đi thử máu và phát hiện ra rằng mình là một kẻ hóa thú thì sao?"
"Phát hiện cái gì?" giọng Marco đầy nghi hoặc.
"Mình biết đâu đấy? Một chút ADN cá còn sót lại chẳng hạn. Coi kìa, mình khỏe rồi mà, đồng ý không?"
Tobias nói. Nó vỗ cánh và bay đi, lướt qua các ngọn cây.
"Khi nào biết chắc Rachel và Ax không việc gì, bọn mình phải rã đám ngay, đi tách nhau ra," cái miệng của tôi nói.
Tên Yeerk đang tính toán nước đi kế tiếp của hắn. Tôi không "nghe" được ý nghĩ của hắn. Nhưng tôi có thể cảm thấy hắn đang sử dụng bộ não của tôi. Hắn đang đào xới ký ức của tôi, cố học hỏi thật nhanh về mấy đứa kia.
Hắn đang lợi dụng bộ não của tôi. Lợi dụng chính tôi.
Tôi phải làm gì đó thật nhanh. Phải làm gì đó để cảnh báo Cassie và Marco. Hai đứa nó là những người bạn thân thiết nhất của tôi trên thế giới này. Chắc chắn hai đứa nó sẽ đoán được điều gì đang xảy ra.
Chắc chắn bọn nó sẽ nhận ra rằng tôi không còn là chính tôi nữa.
Bọn nó có làm được không nhỉ?
"Theo mình, giờ thì bọn Yeerk chẳng thể làm được gì nhiều." Marco nói với Cassie.
"Bọn mình đang ở sâu trong rừng quốc gia. Chúng phải mất một hồi mới tổ chức được việc lùng kiếm. Chúng sẽ phải cần trực thăng và thật nhiều tên Mượn Xác Người. Mà chúng thậm chí cũng chả biết phải tìm gì nữa là." Nó cười lớn. "Dù gì thì chúng vẫn cứ tưởng bọn mình là người Andalite cơ đấy."
"Ờ, nhưng như vậy thì Ax càng phải rất cẩn thận." Cái miệng của tôi nói. "Phải giấu ảnh đi mới được. Bọn mình đã luộc khá nhiều tên Yeerk trong cái vùng xoáy đó. Chúng sẽ sùng lắm đấy."
Thật không thể tin nổi. Tên Yeerk đang sử dụng giọng nói của tôi, cách nói của tôi.
Hắn đang nói những lời mà chính tôi cũng sẽ nói.
Marco và Cassie sẽ chẳng đời nào đoán ra dược. Theo những gì bọn nó nghe và thấy thì tên Yeerk trong não tôi chính là tôi.
tên Yeerk diễu cợt trong đầu tôi.
Một làn sóng khiếp nhược tăm tối ập xuống tôi. Hắn đang nói sự thật. Tôi biết vậy. Xưa nay, không một xác mượn nào thắng nổi bọn Yeerk.
Kháng cự là vô ích.
Hoàn toàn vô ích.
Tôi sẽ không bao giờ được tự do. Hệt như anh Tom. Nếu tên Yeerk này thăng chức chúng sẽ trao tôi cho một tên khác.
Tôi là một nô lệ.
Mãi mãi.
Có tiếng động sau lưng tôi. Tiếng bước chân trên tấm thảm quả và lá thông. Cùng lúc, Tobias từ trên cao bay sà xuống và đậu lên một cành cây gần đó.
Tôi quay phắt lại. Rachel.
"Ồ, cô em." tôi nói, "vậy là em cũng thoát rồi."
Và rồi, có ai đó chạm lên vai tôi.
Tôi nhảy nhồm lên. Tôi đâu nghe tiếng ai khác đi tới.
Ax! Ngay ở phía sau tôi. Khuôn mặt Andalite của ảnh dí sát vào khuôn mặt tôi.
Những con mắt lớn của ảnh đang chằm chặp nhìn tôi.
Trong một khoảnh khắc, sự thù hận tự nó lộ ra. Sự thù hằn đã vượt qua hàng bao năm ánh sáng trong vũ trụ để đến trình diện trên hành tinh Trái Đất.
Tên Yeerk rít lên trong im lặng. Và chỉ một lời này thôi, tôi cũng đủ nghe thấy cùng một nỗi căm hận và khinh bỉ như khi nghe anh Ax thốt lên từ Yeerk. Có điều là tôi nghe được nó, chứ tên Yeerk thì không nói gì cả.
Nhưng thật bất ngờ, không hề chuẩn bị, không hề cố ý, hắn đã vặn bờ môi tôi thành một biểu hiện có tính bản năng của sự ghê tởm.
Đó chỉ là một biểu hiện nhỏ. Nó chỉ diễn ra trong một giây. Ngay sau đó, tên Yeerk đã sử dụng miệng của tôi để nói.
"Ax, hồi này anh cừ lắm..."
Bằng một động tác nhanh đến mức tôi không kịp thấy, Ax lia cái đuôi của anh lên phía trước. Trong nháy mắt chiếc cựa sắc lẻm của ảnh đã kề sát cuống họng tôi, chỉ cách có nửa ly.
Ax rít lên.