Chapter 6: Ánh Sáng Chữa Lành Giữa Tuyệt Vọng
Sau một đêm trú mưa trong cái hang đá ẩm lạnh, Hikari và trưởng làng Kael lại tiếp tục cuộc hành trình khi những tia nắng yếu ớt đầu tiên của buổi sớm len lỏi qua kẽ lá còn đẫm nước. Con đường vẫn còn trơn trượt và lầy lội, nhưng ít nhất cơn mưa đã ngớt, để lại một bầu không khí trong lành và se sắt của núi rừng sau mưa. Sự cố nhỏ ngày hôm qua, khi Hikari dùng Quang Ma Pháp để giúp ông Kael, dường như đã thắt chặt thêm sợi dây tin tưởng giữa hai người. Ông trưởng làng không còn nhìn cô bé 12 tuổi với ánh mắt hoàn toàn nghi ngại nữa, thay vào đó là một sự tôn trọng và hy vọng thầm lặng.
Họ đi thêm gần một ngày rưỡi nữa, vượt qua những con dốc hiểm trở, những khe suối chảy xiết và những khoảng rừng rậm rạp đến mức ánh mặt trời khó lòng chiếu xuống mặt đất. Cuối cùng, khi bóng chiều bắt đầu ngả dài, từ một triền đồi cao, trưởng làng Kael chỉ tay xuống một thung lũng nhỏ, nơi những mái nhà lợp lá đơn sơ nằm im lìm giữa một màn sương mỏng bảng lảng. "Đến... đến rồi, thưa tiểu thư," giọng ông Kael có chút run rẩy, không rõ vì mệt mỏi hay vì cảm xúc khi sắp về đến nhà. "Đó là Làng Sương Mờ."
Hikari nhìn xuống. Ngôi làng trông thật nhỏ bé và tĩnh lặng, gần như chìm nghỉm giữa sự bao la của núi rừng. Một sự im lặng khác thường bao trùm, không có tiếng trẻ con nô đùa, không có tiếng người lớn chuyện trò hay tiếng gia súc kêu inh ỏi thường thấy ở những ngôi làng khác mà cô từng biết. Chỉ có màn sương mờ ảo và một cảm giác nặng nề, u ám khó tả.
Khi họ tiến vào con đường đất dẫn vào làng, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Hikari là sự hoang vắng. Vài cánh cửa gỗ đóng im ỉm. Thỉnh thoảng, từ trong một vài căn nhà, vọng ra tiếng ho khan, yếu ớt, hoặc tiếng rên rỉ khe khẽ. Không có ai ra đón họ, chỉ có vài con chó gầy gò nằm co ro bên hiên nhà, uể oải ngước nhìn rồi lại cụp mắt xuống.
Trưởng làng Kael dẫn Hikari đến một căn nhà gỗ lớn nhất ở giữa làng, có lẽ là nhà cộng đồng hoặc nhà của chính ông. Vừa bước vào, một mùi ẩm mốc và mùi thuốc lá cây khó chịu xộc vào mũi Hikari. Bên trong, ánh sáng khá yếu ớt, chỉ có vài ngọn đèn dầu leo lét. Một vài người phụ nữ với vẻ mặt mệt mỏi, hốc hác đang cố gắng chăm sóc cho những người nằm la liệt trên những chiếc chiếu trải dưới sàn. Hầu hết họ đều có những triệu chứng giống như ông Kael đã mô tả: da mặt tái nhợt, những nốt ban đỏ lấm tấm, và hơi thở khò khè, khó nhọc.
Sự xuất hiện của trưởng làng và một cô bé lạ mặt khiến mọi người chú ý. Một người phụ nữ lớn tuổi, có lẽ là vợ ông Kael, vội vã chạy ra, nước mắt lưng tròng. "Ông đã về! Ông có tìm được ai giúp không?"
Ông Kael gật đầu, chỉ về phía Hikari. "Đây là tiểu thư Hikari, một Healer từ phương xa, do thầy Takumi giới thiệu. Cô ấy sẽ giúp chúng ta."
Ánh mắt của những người phụ nữ đổ dồn về phía Hikari. Có sự ngạc nhiên, có chút nghi ngờ khi thấy cô còn quá trẻ, nhưng nhiều hơn cả là một tia hy vọng mong manh, như người sắp chết đuối vớ được cọc.
Hikari hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Khung cảnh trước mắt còn tệ hơn những gì cô tưởng tượng. Cô bé cúi đầu chào mọi người một cách lễ phép. "Cháu là Hikari. Cháu sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ mọi người."
Không để lãng phí thời gian, Hikari đặt chiếc ba lô nhỏ xuống, lấy ra cuốn sổ tay mà thầy Takumi đã chuẩn bị. Cô bắt đầu đi đến từng người bệnh, cẩn thận quan sát triệu chứng của họ. Đôi mắt vàng của cô ánh lên sự tập trung cao độ. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên trán một cậu bé đang sốt cao, rồi từ từ truyền một luồng Quang Ma Lực nhỏ, màu vàng trắng đặc trưng, vào cơ thể cậu.
Đây là lần đầu tiên cô sử dụng khả năng "chẩn đoán ma pháp" của mình một cách có chủ đích với nhiều người đến vậy. Dưới tác động của Quang Ma Lực, Hikari có thể "cảm nhận" được những dòng năng lượng hỗn loạn bên trong cơ thể cậu bé, những điểm tắc nghẽn, và một loại "tạp chất" lạ lẫm, có lẽ là độc tố của căn bệnh, đang lan tỏa. Nó không phải là một hình ảnh rõ ràng như nhìn bằng mắt, mà là một cảm giác, một sự "thấu hiểu" trực tiếp về tình trạng của người bệnh.
Sau khi kiểm tra vài người, Hikari bắt đầu có những nhận định ban đầu. Dịch bệnh này có vẻ tấn công vào hệ hô hấp và làm suy yếu năng lượng sống của cơ thể rất nhanh. Độc tố của nó khá mạnh và lan tỏa nhanh.
"Cháu cần một nơi yên tĩnh và sạch sẽ để bắt đầu chữa trị cho những ca nặng nhất trước," Hikari nói với trưởng làng.
Ông Kael nhanh chóng sắp xếp một gian phòng nhỏ ở phía sau nhà cộng đồng, nơi ít người qua lại và đã được dọn dẹp tương đối. Người bệnh đầu tiên được đưa vào là một bà lão tóc đã bạc trắng, hơi thở gần như không còn nghe thấy.
Hikari ngồi xuống bên cạnh bà, hai bàn tay nhỏ bé của cô đặt nhẹ lên ngực bà lão. Cô nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần. Một vầng sáng vàng trắng ấm áp bắt đầu tỏa ra từ tay cô, từ từ bao bọc lấy cơ thể gầy yếu của người bệnh. Lượng Ma Lực Hạng C của Hikari, giờ đây đã gần chạm ngưỡng tám triệu, được cô điều khiển một cách cẩn trọng, không ồ ạt mà từ từ thẩm thấu.
Ánh sáng vàng trắng ấy như những dòng suối năng lượng tinh khiết, len lỏi vào từng tế bào, xua tan đi những năng lượng tiêu cực, trung hòa độc tố, và kích thích khả năng tự hồi phục của cơ thể. Hikari có thể cảm nhận được sự "chống cự" yếu ớt của độc tố khi Quang Ma Lực của cô chạm vào, và cả sự "vui mừng" của những tế bào khỏe mạnh khi được tiếp thêm sinh lực.
Quá trình này đòi hỏi sự tập trung cao độ và tiêu tốn một lượng Mana không nhỏ, đặc biệt là với những ca bệnh nặng. Sau gần một giờ đồng hồ, mồ hôi đã lấm tấm trên trán Hikari, nhưng hơi thở của bà lão dường như đã đều hơn một chút, sắc mặt cũng bớt tái xám.
Cô tiếp tục với người bệnh thứ hai, rồi thứ ba. Cứ như vậy, Hikari làm việc không ngừng nghỉ. Đôi lúc, cô phải dừng lại, uống một chút nước và cắn vài miếng lương khô để lấy lại sức. Quang Ma Lực trong người cô như một dòng sông không ngừng tuôn chảy, nhưng cô biết, nếu không cẩn thận, nó cũng có thể cạn kiệt.
Ngoài việc chữa trị trực tiếp, Hikari cũng không quên những lời dặn của thầy Takumi. Cô nói chuyện với trưởng làng Kael và những người còn khỏe mạnh, giải thích cho họ về tầm quan trọng của việc cách ly người bệnh nặng, thường xuyên lau dọn nhà cửa bằng nước sạch, và đặc biệt là phải đun sôi nước trước khi uống và nấu ăn. Cô cũng chỉ cho họ cách dùng một vài loại lá cây có tính sát khuẩn nhẹ mà thầy cô đã dạy để xông nhà hoặc lau rửa.
Ngày đầu tiên trôi qua trong sự căng thẳng và mệt mỏi. Hikari gần như không có thời gian để nghĩ ngợi gì khác ngoài việc chữa trị. Đêm xuống, cô chỉ chợp mắt được vài tiếng trên một chiếc chiếu đơn sơ, rồi lại tiếp tục công việc khi trời vừa hửng sáng.
Sang ngày thứ hai, những nỗ lực của Hikari bắt đầu có kết quả rõ rệt hơn. Cậu bé mà cô chữa trị đầu tiên đã hạ sốt, có thể tự ngồi dậy và uống được một chút nước cháo. Một vài người khác cũng bắt đầu có những chuyển biến tích cực. Tiếng ho bớt dữ dội, hơi thở cũng dễ dàng hơn.
Niềm vui và hy vọng bắt đầu lan tỏa trong ngôi làng nhỏ bé. Ánh mắt dân làng nhìn Hikari không còn sự nghi ngờ nào nữa, chỉ còn lại lòng biết ơn và sự kính phục sâu sắc. Họ mang đến cho cô những món ăn ngon nhất mà họ có, dù chỉ là củ khoai nướng hay một bát cháo loãng, nhưng chứa đựng tất cả tấm lòng của họ. Những đứa trẻ đã khỏe hơn một chút thì rụt rè đến gần, nhìn cô với đôi mắt tròn xoe đầy ngưỡng mộ.
Hikari cảm nhận được sự ấm áp và một niềm vui chưa từng có. Đây không phải là niềm vui khi cô tạo ra được một quả cầu ánh sáng lớn hơn, hay khi lượng Mana của cô tăng lên. Đây là niềm vui khi thấy một sinh mạng được cứu sống, khi thấy nụ cười trở lại trên những khuôn mặt tuyệt vọng. Cô hiểu rằng, đây chính là ý nghĩa thực sự của việc trở thành một Healer, ý nghĩa mà cô đã từng hoài nghi.
Tuy nhiên, không phải mọi thứ đều suôn sẻ. Vẫn còn đó những ca bệnh rất nặng. Thầy lang của làng, một ông lão đã ngoài bảy mươi, tình trạng ngày càng xấu đi. Dù Hikari đã dồn rất nhiều Ma Lực để chữa trị, nhưng độc tố dường như đã ăn sâu vào cơ thể ông, và tuổi già sức yếu khiến ông khó lòng chống cự.
Một buổi chiều, khi Hikari đang cố gắng truyền Quang Ma Lực cho thầy lang, ông lão chợt mở mắt, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. "Cô bé... cô đã làm rất tốt..." giọng ông yếu ớt. "Nhưng... ta e rằng... số của ta đã tận... Đừng lãng phí... năng lượng của con nữa..."
Hikari cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. "Không đâu ạ, ông sẽ khỏe lại mà!" cô cố gắng nói, nhưng nước mắt đã bắt đầu tuôn rơi.
Ông lão mỉm cười hiền hậu. "Ta đã sống đủ rồi... Chỉ tiếc là... chưa tìm ra được nguồn gốc của ôn dịch này... Con... con hãy cẩn thận..." Nói rồi, hơi thở của ông yếu dần, và cuối cùng tắt hẳn.
Hikari ngồi đó, bất lực. Lần đầu tiên, cô đối mặt với sự thất bại, với giới hạn của khả năng chữa lành. Dù Quang Ma Pháp của cô mạnh mẽ đến đâu, cô cũng không thể níu kéo được một sinh mạng đã đến lúc phải ra đi, đặc biệt khi căn nguyên của bệnh tật vẫn còn đó.
Nỗi buồn và sự bất lực bao trùm lấy cô bé. Dân làng cũng lặng đi. Nhưng trưởng làng Kael đã đến bên, đặt tay lên vai Hikari. "Đừng tự trách mình, tiểu thư. Ông ấy đã ra đi thanh thản, và ông ấy biết ơn con. Chúng ta phải tiếp tục, phải tìm ra cách để cứu những người còn lại."
Lời nói của ông Kael như một liều thuốc vực dậy tinh thần Hikari. Cô lau nước mắt, hít một hơi thật sâu. Đúng vậy, cô không thể gục ngã. Còn rất nhiều người đang cần cô. Và quan trọng hơn, cô phải tìm ra nguồn gốc của dịch bệnh này. Nếu không, mọi nỗ lực chữa trị của cô cũng chỉ là tạm thời.
Cô nhớ lại những gì thầy lang đã nói trước lúc lâm chung. Nguồn gốc của ôn dịch. Trước đây, cô chỉ tập trung vào việc chữa trị triệu chứng. Giờ đây, cô nhận ra, một Healer thực thụ không chỉ chữa bệnh, mà còn phải tìm cách ngăn chặn bệnh tật từ gốc rễ.
Một quyết tâm mới lại nhen nhóm trong lòng cô bé 12 tuổi. Cô sẽ không chỉ là người chữa lành, cô sẽ là người tìm ra và loại bỏ tai ương đang đe dọa Làng Sương Mờ. Ánh sáng vàng trắng trên tay cô dường như càng trở nên rực rỡ và kiên định hơn.