Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 5: Nỗi Lòng Người Chữa Lành

Năm năm trôi qua như một cái chớp mắt. Căn nhà nhỏ vẫn nằm giữa khu vườn xanh mướt, nhưng nay đã vắng bóng một nửa. Hikari, giờ đã mười tuổi, không còn là cô bé hồn nhiên chỉ biết chạy nhảy và hào hứng với ma pháp. Cô bé vẫn giữ mái tóc xanh dương nhạt và đôi mắt vàng rực sáng, nhưng ánh nhìn đã thêm phần trầm tư. Giờ đây, mỗi buổi sáng, khi nắng sớm rọi qua khung cửa sổ, không còn tiếng Hikari reo lên gọi Aoi, không còn hình ảnh Shin cuộn tròn cạnh bạn cô.

Hai năm trước, khi Hikari vừa tròn tám tuổi, một tin tức chấn động đã đến căn nhà nhỏ của họ. Một vị Lãnh Chúa quyền lực nhất của Đế Quốc, người có tầm ảnh hưởng bao trùm cả ba tỉnh thành, đã gửi sứ giả đến. Vị Lãnh Chúa này, được biết đến với trí tuệ siêu phàm và lòng yêu mến những tài năng hiếm có, đã nghe danh về Aoi – cô bé tóc xanh với Băng Ma Pháp điêu luyện và Shin – con Hỏa Thằn Lằn thông minh dị thường. Ông muốn nhận nuôi cả hai, mang họ về dinh thự của mình để cung cấp điều kiện học tập và phát triển tốt nhất.

Hikari vẫn nhớ như in buổi chiều hôm đó. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ khung cửa sổ, đổ bóng dài lên sàn gỗ. Cô bé đã nắm chặt tay Aoi, đôi mắt ngấn nước. "Chị Aoi, chị đừng đi mà! Chúng ta sẽ cùng nhau khám phá thế giới mà! Chúng ta sẽ là đội khám phá ma pháp giỏi nhất!"

Aoi, vẫn trầm tĩnh như mọi khi, chỉ nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Hikari. "Hikari à, đó là một cơ hội lớn. Chúng ta không thể bỏ lỡ. Chị sẽ học được nhiều điều hơn ở đó, và Shin cũng vậy."

Thầy Takumi đã giải thích rằng vị Lãnh Chúa cũng ngỏ ý muốn nhận nuôi cả Hikari, bởi ông cũng nghe được về Quang Ma Pháp hiếm có của cô. Nhưng Hikari, trong sâu thẳm trái tim non nớt của mình, không thể chấp nhận. Cô bé sợ hãi sự xa hoa, ghê sợ việc phải rời xa căn nhà quen thuộc, rời xa thầy Takumi và những cuốn sách cũ. Hơn nữa, cô bé cảm thấy mình yếu đuối, không xứng đáng với sự quan tâm của một Lãnh Chúa quyền lực.

"Không ạ!" Hikari đã cương quyết từ chối, đôi mắt đỏ hoe. "Em không muốn! Em muốn ở lại đây với thầy Takumi. Em không thể bỏ thầy một mình được!"

Cuộc chia ly đã diễn ra trong sự tĩnh lặng của buổi sáng hôm sau. Aoi, Shin và vị sứ giả của Lãnh Chúa đã rời đi trên một chiếc xe ngựa sang trọng. Hikari đứng tựa vào khung cửa, nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất dạng sau hàng cây. Căn nhà bỗng trở nên rộng lớn và trống trải đến lạ. Một phần của Hikari, phần sôi nổi và tràn đầy năng lượng nhất, dường như cũng đã đi theo Aoi và Shin.

Từ đó, Hikari dồn hết tâm trí vào việc học ma pháp. Lượng ma lực của cô bé tăng trưởng vượt bậc. Giờ đây, ở tuổi lên mười, Hikari đã đạt được một lượng ma lực kinh ngạc: 5.318.427 Mana. Con số này đủ để cô bé được xếp vào  Hạng C , một cấp độ mà hầu hết các pháp sư phải mất nhiều năm, thậm chí cả đời để đạt được.

Tuy nhiên, có một điều khiến Hikari luôn trăn trở. Với lượng ma lực khổng lồ như vậy, những người có "Thức Khí" mạnh mẽ, tức là những người có khả năng cảm nhận dòng chảy ma lực trong không khí, thường cảm nhận được từ Hikari một nguồn năng lượng mạnh mẽ đến đáng kinh ngạc, vượt xa những gì họ kỳ vọng ở một pháp sư Hạng C. Họ có thể cảm thấy một "đại dương" ma lực cuồn cuộn trong cô bé, chứ không phải một "hồ nhỏ" như những pháp sư Hạng C thông thường. Điều này thường khiến họ kinh ngạc, thắc mắc không hiểu vì sao một nguồn năng lượng tiềm tàng lớn đến vậy lại thuộc về một đứa trẻ.

Nhưng khi biết Hikari là một  Healer , sự kinh ngạc đó thường biến thành ánh mắt cảm thông, hoặc tệ hơn là sự xem thường.

"Ta là một Healer, nhưng... em có thật sự mạnh mẽ không, thầy?" Hikari hỏi thầy Takumi một buổi chiều nọ, sau một buổi luyện tập mệt mỏi. Ánh sáng từ tay cô bé vừa tạo ra một quả cầu sáng cực lớn, đủ sức chiếu rọi cả khu vườn, nhưng nó vẫn chỉ là ánh sáng, không có chút uy lực tấn công nào.

Thầy Takumi, người đã dành cả đời để nghiên cứu ma pháp, mỉm cười hiền hậu. "Healer là phân lớp quan trọng nhất trong bất kỳ đội hình nào, Hikari à."

"Nhưng em không thể đánh nhau," Hikari nói, giọng có chút buồn bã. "Em không thể tạo ra những ngọn lửa như Shin, hay những lưỡi băng sắc bén như Aoi. Em chỉ có thể chữa lành. Mà Quang Ma Pháp của em... cũng không làm em nhanh hơn, không cho em sức mạnh vật lý."

Thầy Takumi hiểu được nỗi lòng của cô học trò nhỏ. "Hikari, con đường của một Healer không phải là con đường của chiến binh. Con không chiến đấu trực tiếp, nhưng con là người duy trì trận chiến. Hãy tưởng tượng một đội hình: một Warrior hùng mạnh, một Archer thiện xạ, một Mage thông thái, một Assassin ẩn mình và một Tanker kiên cường. Họ có thể rất mạnh, nhưng nếu không có Healer, họ sẽ ngã xuống rất nhanh. Một đội hình có thể mất một trong năm phân lớp còn lại và vẫn có thể chiến đấu, nhưng nếu mất Healer, đội hình đó gần như chắc chắn sẽ thất bại."

"Nhưng mọi người thường coi thường Healer," Hikari thì thầm. "Họ nói Healer yếu đuối, dễ bị giết nhất."

"Đó là cách nhìn của những người nông cạn," thầy Takumi giải thích. "Đúng, Healer có thể là mục tiêu ưu tiên của kẻ địch, bởi vì họ biết rằng loại bỏ Healer sẽ là đòn chí mạng đối với đội hình. Nhưng chính vì vậy, Healer phải được bảo vệ kỹ lưỡng. Và một Healer được bảo vệ tốt lại trở thành phân lớp 'phiền phức' nhất đối với đối thủ, vì họ cứ hồi phục, cứ đứng dậy chiến đấu mãi không thôi."

Thầy nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Hikari. "Con đường của Healer không chỉ là chiến đấu. Có rất nhiều Healer không bao giờ tham gia vào các trận chiến lớn, nhưng họ vẫn là những người vô cùng quan trọng và có cuộc sống đầy đủ. Họ có thể mở những bệnh viện nhỏ ở các làng mạc, hoặc những trạm xá cứu thương ở những vùng biên giới nguy hiểm.

Họ kiếm sống bằng việc chữa lành vết thương, chữa trị bệnh tật, và mang lại hy vọng cho những người tuyệt vọng. Thu nhập của họ không hề thấp, và lòng biết ơn của người dân còn quý giá hơn cả vàng bạc."

"Nhưng... tại sao mọi người lại không muốn làm Healer ạ?" Hikari vẫn chưa thể hiểu hết.

"Bởi vì ai cũng muốn nổi bật, Hikari à," thầy thở dài. "Ai cũng muốn được tung hô vì sức mạnh phá hủy của mình. Những Warrior xông pha tiền tuyến, những Archer bắn tên xuyên táo, những Mage triệu hồi sấm sét, những Assassin thoắt ẩn thoắt hiện như bóng ma... Họ được ca tụng, được ngưỡng mộ. Kể cả những Tanker, dù không gây sát thương, nhưng họ là những người sống sót lâu nhất, những bức tường kiên cố nhất, mang lại cảm giác an toàn."

"Còn Healer..." Hikari tự lẩm bẩm.

"Còn Healer, họ làm công việc thầm lặng, vĩ đại," thầy Takumi khẳng định. "Họ là ánh sáng cuối đường hầm, là hy vọng trong bóng tối. Sức mạnh của con không phải là đánh bại kẻ địch, mà là không để đồng đội của con ngã xuống. Sức mạnh của con là hồi sinh, là nuôi dưỡng, là duy trì sự sống."

Mặc dù được thầy Takumi an ủi, trong lòng Hikari vẫn còn những gợn sóng. Cô bé nhớ lại một lần, cô cố gắng sử dụng Quang Ma Pháp của mình để tăng tốc bản thân, giống như một Archer có thể dùng Phong Ma Pháp để lướt đi, hay một Assassin dùng Ám Ma Pháp để ẩn mình. Cô tập trung toàn bộ ma lực, cố gắng dồn nó vào chân. Nhưng thay vì tăng tốc, chân cô bé lại phát ra một vầng sáng dịu nhẹ, ấm áp, và những vết trầy xước nhỏ trên đầu gối bỗng dưng biến mất. Quang Ma Pháp của Hikari không có khả năng tăng cường cơ thể vật lý theo cách đó. Nó chỉ tập trung vào việc chữa lành và thanh tẩy.

Thậm chí có lần, trong lúc cố gắng kiểm soát luồng Quang Ma Pháp khổng lồ của mình để tạo ra một quả cầu ánh sáng nhỏ, cô bé đã vô tình phóng thích một lượng mana quá lớn. Ánh sáng từ tay cô bé bỗng chốc bùng nổ, rực rỡ hơn hàng trăm lần so với bình thường, tạo ra một sóng xung kích ánh sáng khiến một cái chòi gỗ nhỏ ở góc vườn, nơi chứa công cụ làm vườn của thầy Takumi, sụp đổ hoàn toàn thành bụi. Mặc dù không có tiếng nổ lớn hay lửa, nhưng cấu trúc gỗ đơn giản đó đã bị "thanh tẩy" đến mức tan biến. Thầy Takumi đã phải mất rất nhiều thời gian để dọn dẹp và sửa chữa. Điều này cho thấy cô bé có một sức mạnh thô bạo khủng khiếp, nhưng nó không phải là loại sức mạnh có thể điều khiển để chiến đấu. Nó giống như một con sông cuồn cuộn chảy, nhưng cô bé chỉ mới học cách hứng nước bằng tay, chứ chưa thể dẫn dòng cho nó.

"Em muốn được chiến đấu như Aoi," Hikari đôi khi tự nhủ trong những đêm không ngủ. Cô bé nhớ lại những lần Aoi tạo ra những lưỡi băng sắc lẹm, có thể cắt đứt một thân cây. Cô bé nhớ Shin phun lửa thiêu rụi những mục tiêu tập luyện mà thầy Takumi dựng lên. Cô bé cảm thấy mình thật vô dụng khi đứng trước những bài tập về mục tiêu chiến đấu. Thầy Takumi cũng không bắt ép cô bé luyện tập các kỹ năng tấn công, chỉ tập trung vào việc kiểm soát lượng mana khổng lồ và khả năng hồi phục, thanh tẩy.

Những đứa trẻ trong làng, khi biết Hikari học ma pháp, đều hỏi cô bé về những phép thuật chiến đấu. "Hikari, chị có thể bắn ra tia sáng như sét không? Chị có thể làm kẻ xấu mù không?" Và Hikari chỉ có thể lắc đầu, rồi giải thích: "Chị chỉ có thể chữa lành thôi." Đôi khi, những câu hỏi đó khiến cô bé cảm thấy mình thật lạc lõng, thật khác biệt so với những gì mọi người mong đợi ở một pháp sư.

"Lượng mana của con lớn hơn bất kỳ Healer nào ta từng biết, Hikari ạ," thầy Takumi nói một lần khác, đôi mắt ánh lên vẻ suy tư. "Nó lớn đến mức đôi khi ta tự hỏi liệu đó có phải chỉ là mana của Quang Ma Pháp thuần túy hay không. Con có thể chữa lành vết thương nặng nhất, làm sạch chất độc mạnh nhất, và thậm chí xua tan những ám ảnh tinh thần mà những Healer khác phải bó tay. Sức mạnh đó có thể không rực rỡ như lửa hay sắc bén như băng, nhưng nó lại là thứ cứu sống nhiều sinh mạng nhất."

Hikari nhìn lòng bàn tay mình, nơi những tia sáng nhỏ thường xuyên lấp lánh một cách vô thức. "Nhưng... liệu em có bảo vệ được bản thân không, thầy?"

"Con sẽ không đơn độc," thầy Takumi trả lời, ánh mắt nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi dinh thự của Lãnh Chúa ngự trị. "Và nếu con thực sự phải tự bảo vệ, sức mạnh của con... có những cách sử dụng mà ngay cả con cũng chưa biết."

Cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ mười tuổi. Những suy nghĩ này, dù sâu sắc, vẫn mang theo sự đơn giản của tuổi thơ. Cô bé vẫn mơ về những cuộc phiêu lưu, vẫn khao khát được khám phá những bí ẩn của thế giới ma pháp. Nhưng giờ đây, những giấc mơ đó không còn chỉ là về việc "đánh bại kẻ xấu" hay "trở thành người mạnh nhất". Chúng đã bắt đầu bao gồm cả việc chữa lành, việc mang lại ánh sáng cho những nơi tăm tối, và việc trở thành một phần không thể thiếu của một đội hình.

Đêm đó, Hikari nằm trên giường, nhìn những tia sáng nhỏ từ ngón tay cô bé lấp lánh trong bóng tối. Cô bé nhớ lại lời thầy Takumi, nhớ lại Aoi và Shin. Họ đã đi một con đường khác, một con đường mà có lẽ thế giới sẽ coi là mạnh mẽ và vĩ đại hơn. Còn cô bé, Healer với lượng mana khổng lồ nhưng không biết cách chiến đấu, sẽ ở lại đây, trong căn nhà nhỏ này, tiếp tục con đường của riêng mình.

"Healer..." cô bé thì thầm vào bóng tối. "Healer thì sao chứ? Ít ra, mình có thể giúp đỡ mọi người."

Một tia sáng nhỏ từ tay Hikari bỗng lóe lên rực rỡ hơn một chút, như thể vũ trụ đang đáp lời cô bé, xác nhận rằng con đường của cô, dù không được nhiều người coi trọng bằng, cũng là một con đường đầy ánh sáng và tiềm năng. Dù cô bé chưa được tham gia chiến đấu thực tế, chưa được thử sức với những thử thách thực sự, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn non nớt đó, một hạt mầm của sự kiên định và lòng trắc ẩn đã bắt đầu nảy mầm, sẵn sàng cho một tương lai mà cô bé chưa thể nào hình dung được.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free