Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Ám Thực - Chương 37 : Tước Vị

Cuộc vây quét hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc, trong số những người tham gia, có kẻ đạt được thứ mình muốn, nhưng mọi lợi ích đều do Albert Leicht độc chiếm. Sau khi buổi họp ngắn gọn với sự tham gia của một số quý tộc Tidis và thân thuộc kết thúc, Celine liền trở về vương thành Tidis trong sự vây quanh của các quý tộc, nơi nghi thức kế thừa đang chờ đợi nàng. Lucian và Victor cũng sẽ rời khỏi Đảo Trân Châu trước, chỉ là một người đi về phía nam, một người đi về phía tây, để trở về Taran và St. Versitis. Theo yêu cầu của Lucian, Victor đã đồng ý giải thích cặn kẽ với Công tước Mendel, nhưng lời cam đoan đó cũng không xua tan được nỗi lo lắng trên gương mặt của vị Thánh Kỵ Sĩ.

Bảy ngày sau, khi các thành viên được phái đi tiễu trừ Hiệp Hội Pháp Sư trở về Tinh Diệu, Fernadez đã nhờ vào ma pháp cao siêu mà biết được việc Lucian chính thức quy phục Giáo Hội. Victor vừa bước ra từ giới môn, đã bị các tư binh của Công tước chờ sẵn mời đến phủ Đại Công Tước. Cũng như lần trước đến, sự tò mò và khinh thường đồng loạt hướng về Victor. Vu Yêu không hề chớp mắt, dường như chẳng hề thấy những ánh mắt dị thường của hạ nhân, cũng không nghe thấy những lời xì xào bàn tán từ các ngóc ngách.

“Đại Công Tước đang đợi ngài bên trong ạ.” Thân binh dừng lại ngoài cửa thư phòng, cúi mình chào một cách lễ phép r���i lùi xuống mở cửa. Gõ cửa hai lần, rất nhanh có tiếng đáp lại. Sau khi đẩy cửa bước vào, trong thư phòng rộng lớn, ngoài Fernadez đang ngồi làm việc sau bàn, còn có một phu nhân mặc cung trang đang đứng. Chỉ liếc mắt một cái, Victor đã nhận ra thân phận của nàng, Công chúa Nordin – Landia. Khuôn mặt nàng cực kỳ giống Celine, nhưng lại không có chút nào tương đồng với Albert Leicht.

“Ta cần một lời giải thích hợp lý, Victor.” Công tước đan hai tay vào nhau, chống cằm. Ánh mắt sắc bén như dao, dường như muốn đâm thủng Vu Yêu thành trăm ngàn lỗ. Fernadez rất yêu quý Victor với tư cách là con trai trưởng, nhưng chỉ dừng lại ở tình yêu thương đó, chưa đủ trọng yếu để thay thế dã tâm kế thừa đế vị của ông. Huyết thống là yếu tố then chốt không thể thiếu. Nếu để Victor, người có mẹ là dân thường, thay thế Lucian lên vị trí người thừa kế Taran, thế nhân sẽ chế giễu ông ta đến mức nào?

“Là chúng ta kém một nước cờ, không có gì để nói nhiều.” Đối với Công tước, Victor luôn thiếu kiên nhẫn.

“Ngươi còn mặt mũi mà nói sao!” Vỗ bàn đ��ng dậy, Fernadez tiến lên, túm chặt vạt áo của Victor: “Ta để ngươi đi theo nó, là mong ngươi có thể tỉnh táo mà giúp một tay. Nhưng ngươi thì sao? Ta có thể tin rằng ngươi đã không khoanh tay đứng nhìn sao? Ngươi không hề đổ thêm dầu vào lửa cho chuyện này sao?” Lucian có tính cách thế nào, làm một người cha, Fernadez không thể hiểu rõ hơn. Ông cho rằng nó nhất định đã bị Victor ảnh hưởng, làm loạn tâm trí mới có thể đưa ra quyết định thiếu lý trí như vậy.

“Đối thủ là Albert Leicht đấy, phụ thân. Người trông mong con và Lucian hai đứa trẻ con có thể chiếm được lợi thế dưới tay ông ta sao? Cuộc vây quét hải tặc ngay từ đầu đã là cái bẫy do vị Thiết Huyết Đại Địa này giăng ra. Nếu không có gì bất ngờ, chính là ông ta đã giật dây Thân Vương để tiết lộ thông tin tình báo hải quân qua các quý tộc cấp thấp cho hải tặc, hòng đạt được mục đích khiến hải tặc hung hăng ngang ngược, không thể dứt mình ra để duy trì hình tượng tranh đoạt thái tử của hai vị hoàng tử.” Giả thuyết của Victor, Fernadez không phải là chưa từng nghĩ đến. Chỉ l�� sự phẫn nộ của ông khó mà nguôi ngoai, chỉ đành trút giận lên Victor.

“Cho dù là như vậy…”

“Lựa chọn của Lucian là chính xác.” Hai đạo hồng quang từ chiếc mặt nạ sói bắn ra khiến Fernadez vô thức buông tay. “Albert Leicht sẽ rời khỏi Cung Điện Cầu Vồng, điều đó cho thấy ông ta đã bắt đầu chuẩn bị cho việc trở lại vị trí cũ của mình. Vào thời điểm này, thể hiện sự chú ý quá mức đến vị trí thái tử sẽ chỉ tăng thêm cái chết của mình và sự suy tàn của gia tộc.” Fernadez không phải kẻ ngốc, ông ta không thể không nghe ra hàm ý trong lời nói của Victor. Ông ta không thể không thừa nhận, đi theo Giáo Hội quả thực là điều duy nhất Lucian có thể làm lúc này.

“Điều này cũng chẳng khác gì kế hoạch ban đầu của chúng ta, chỉ là thời gian đến sớm hơn mấy năm thôi. Vả lại… Tình thế cũng tốt hơn nhiều so với dự liệu trước kia của con. Mặc dù thay đổi người thừa kế gây bất lợi cho con, nhưng thân phận cố vấn pháp sư cá nhân lại có thể cung cấp sự bảo vệ tốt hơn Thánh Kỵ Sĩ. Có Thiết Huyết Đại Địa làm chỗ dựa, bên Giáo Hội dù có nhìn thấu thân phận vong linh của con cũng không dám làm gì con.”

Ta lo lắng nhất chính là điểm này! Fernadez thầm oán trong lòng. Trước đây, mình và Lucian có thể che chở cho Victor, giờ đây nó đã tìm được chỗ dựa mạnh hơn, đừng nói là phụ tá, khả năng nó phản chiến cũng rất lớn.

“Người đang lo lắng điều gì vậy, Đại Công Tước? Sợ rằng ta, đứa con trưởng mà người ngay từ đầu đã không mong đợi ra đời, sẽ báo thù? Hay lo lắng ta sẽ báo thù đứa em trai có được mọi thứ mà ta không đạt được? Hừ… Người cũng quá coi thường ta rồi, Fernadez.” Từ xưng hô phụ thân chuyển thành Đại Công Tước rồi cuối cùng là gọi thẳng tên, Victor gỡ xuống mặt nạ, dùng khuôn mặt thuộc về Wood mà lộ ra vẻ khinh thường cùng trào phúng: “Ta đã nói, thân thể này từ khoảnh khắc chuyển hóa thành vong linh, đã không còn ham muốn quyền thế và tài phú thế tục. Những thứ người ngày đêm tâm niệm muốn có được, đối với ta mà nói chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì. Những thứ đó trong mắt vong linh chỉ là bụi bặm mục nát, không chịu nổi sự nghiền ép c��a thời gian. Ta chỉ là cảm thấy hứng thú với giấc mơ của người và Lucian, cho nên mới quyết định chấp nhận lời đề nghị phụ tá của hai người.”

“Hỗn xược! Ngươi vậy mà dám gọi thẳng tên phụ thân…” Ngọn lửa giận dữ mà Fernadez vừa kiềm nén lại bùng lên. Ngay cả chính ông cũng không thể phân rõ, trong đó rốt cuộc có bao nhiêu là phẫn nộ, bao nhiêu là sợ hãi. Đứa con trai mà ông chưa từng nhìn thấu ngay từ đầu, giờ lại càng trở nên khó nắm bắt… Không, có lẽ ngay từ đầu ông đã chưa từng thực sự kiểm soát được nó. “Ta là vong linh, đã thoát ly thân duyên và tình cảm thế tục. Gọi người một tiếng phụ thân chẳng qua là khách sáo và hình thức, đừng thật sự cho rằng ta xem người là gì cả, Công Tước các hạ.” Ta ngay cả Albert Leicht cũng dám gọi thẳng tên, người một Công Tước nhỏ bé thì là gì. Victor thầm chế giễu vị Công Tước đang câu nệ về cách xưng hô.

Hơi thở bất ổn lùi dần, sau nhiều lần hít sâu, Fernadez mới quay lại ánh mắt. “Kẻ đoạn tuyệt tình ái không có tư cách chỉ trích ta. Nếu người không muốn nghe báo cáo chi tiết về cuộc tiễu trừ Đảo Trân Châu lần này, mà cố chấp muốn dây dưa vào mấy chi tiết vụn vặt, xin thứ lỗi ta không có thời gian phụng bồi.” Vừa làm ra vẻ muốn rời đi, Victor mới bước một chân ra thì đã bị tiếng quát khẽ từ phía sau lưng ngăn lại.

“Dừng lại!” Người nói không phải Công Tước, mà là Công chúa Landia vẫn đứng một bên nãy giờ không lên tiếng.

“Thân Vương đâu?” Bởi vì tin tức về cái chết của Thân Vương vẫn chưa được chính thức công bố, nên dù là mạng lưới tình báo của Công chúa hay tai mắt của Fernadez cũng chỉ biết giới hạn ở ba điểm: cuộc vây quét thất bại, Lucian từ bỏ quyền kế thừa, và Victor gia nhập đoàn cố vấn pháp sư cá nhân. Là thành viên hoàng thất Nordin, lại là con gái của Albert Leicht, Landia đương nhiên biết bí mật về việc hiến tế, vì vậy nàng khẳng định rằng việc Lucian từ bỏ quyền kế thừa có quan hệ nhân quả trực tiếp với Thân Vương.

“Thân Vương? À, Kerr Zeta không may bị hải tặc dùng tên bắn chết trong cuộc vây quét. Nữ Bá Tước Celine đã được hải quân và quý tộc hộ tống trở v��� vương thành, nghi thức lên ngôi đang được rầm rộ sắp xếp. Tin rằng không lâu nữa sẽ có thư mời chính thức gửi đến Taran.” Fernadez và Landia liếc nhìn nhau, rồi cả hai đều rơi vào im lặng. “À ~ phải rồi, Bệ Hạ Albert Leicht đã hứa hẹn sẽ đích thân đến Taran sau vài ngày để chứng kiến ta nhận được quyền kế thừa. Thay vì hỏi những vấn đề nhàm chán ở đây, chi bằng chuẩn bị đón tiếp ông ấy sẽ có ý nghĩa hơn.”

“Cái gì? Ngươi nói rõ ràng xem!”

“Xin lỗi, trước khi được chính thức thụ phong, ta chỉ là thủ hộ của Học viện Tinh Diệu, còn cần phải báo cáo tình hình thương vong của hiệp hội lần này cho Viện trưởng Perot. Xin cáo lui trước.” Hành lễ xong, Victor không quay đầu lại mà rời đi, mặc kệ Fernadez ở phía sau lớn tiếng quát tháo.

Albert Leicht muốn đến… Một lần nữa giao ánh mắt với Landia, Fernadez không nhịn được vỗ trán. Mọi chuyện diễn biến vượt xa sự tưởng tượng của ông ta. Chưa một lần nào, ông ta chưa từng nhìn thấu ý nghĩ của người kia. Dù là việc gả con gái cho mình, hay việc nâng đỡ kinh tế Taran phát triển mạnh mẽ, ông ta vẫn luôn không hiểu tại sao Albert Leicht lại coi trọng tiểu quốc Taran đến vậy, chỉ có thể nói rằng đó là vì vị trí của Hiệp Hội Pháp Sư. Lúc này, việc ép Lucian từ bỏ quyền kế thừa, để Victor mang một nửa huyết thống dân thường kế thừa tước vị Đại Công Tước Taran lại là vì điều gì? Lợi dụng Victor giám sát mình và Lucian? Không, ông ta chưa ngu xuẩn đến mức có suy nghĩ không thực tế như vậy. Chỉ cần người kia muốn, tiêu diệt Taran chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, tại sao lại phải tốn hết tâm tư đẩy Victor, người đã được thu về dưới trướng, lên vị trí người thừa kế? Albert Leicht nếu biết Victor là con trưởng, ắt hẳn cũng biết nó là vong linh. Hai điều này có liên quan tất yếu gì không? Không nhìn rõ, không đoán được, vô vàn nghi hoặc khiến Fernadez vô cùng xoắn xuýt.

“Người thật sự muốn truyền tước vị cho nó sao?” Landia cười lạnh một tiếng, ngắt lời người chồng đang trầm tư.

“Ta còn có thể làm gì nữa? Lucian đã chính thức quy phục Giáo Hội, người có thể kế thừa chỉ còn Victor.” Fernadez xòe hai tay, ông biết Công chúa chắc chắn sẽ gây khó dễ.

“Người đừng quên, nó là vong linh!”

“Người cũng đừng quên, là ai đã biến nó thành vong linh!” Hai vợ chồng trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng Landia là người thỏa hiệp trước.

“Hừ… Phụ thân cũng sẽ không tốt bụng như vậy đâu. Ta đã chuẩn bị sẵn sàng để xem ngươi mất mặt, Fernadez.” Công chúa phẩy tay áo bỏ đi, để lại Công tước một mình. Ông đứng bên khung cửa sổ sát đất, chăm chú nhìn Victor trong bộ đồ đen bước ra khỏi biệt thự Đại Công Tước, dần dần đi xa, cuối cùng biến mất giữa đám đông.

“Muốn đánh cược xem sao…” Fernadez lẩm cẩm. Trong tình huống này, ông ta chỉ có thể tạm thời tin vào luận điệu của Victor rằng nó không hứng thú với quyền thế, tin vào lý do thoái thác rằng nó chỉ đơn thuần cảm thấy hứng thú nên mới ra tay giúp đỡ. Trở lại bàn làm việc, ông ta cầm chiếc chuông gọi người hầu lên lắc nhẹ. Người bước vào khi nghe tiếng chuông là vị quản gia già đã phục vụ gia tộc Mendel mấy chục năm.

“Triệu tập tất cả quý tộc Taran và các quan viên trọng yếu đang ở Tinh Diệu. Ta có một việc vô cùng quan trọng cần tuyên bố.”

Sau khi rời biệt thự Đại Công Tước, Victor một mình đi đến Tháp Pháp Sư của Perot. Lúc này, Đại Ma Đạo Sư không thể hiện sự hoan nghênh như lần trước Victor đến. Cầu thang cũ kỹ, từ khoảnh khắc Vu Yêu đặt chân lên, liền bắt đầu chầm chậm xoay tròn. Không gian chật hẹp dần trở nên rộng rãi, những bức tường lạnh lẽo, cứng nhắc cũng từ những viên gạch xám trắng biến thành vũ trụ mênh mông thâm đen.

“Là người thừa kế mới của Taran, là Công Tước Mendel tương lai, vào lúc này lại đến Học viện Tinh Diệu, không biết các hạ có tính toán gì?” Giọng nói già nua của Perot vang lên, nhưng không thấy bóng dáng ông ta.

“Chỉ là thực hiện nhiệm vụ thủ hộ giả, bẩm báo thành quả cuộc vây quét lần này lên Viện trưởng.” Victor đáp lời. Nó đứng trên cầu thang, không đi lên cũng không lùi xuống.

“À…” Từng điểm tinh quang tụ lại, ngưng kết thành một quang thể hình người, rồi sau đó lại chuyển hóa thành một lão giả uyên bác. Perot lơ lửng bước đến, mắt hơi híp lại, dường như lần đầu tiên nhìn thấy Vu Yêu, tỉ mỉ quan sát nó từ trên xuống dưới một phen: “Ngươi lấy thân phận nào mà lại đưa ra quyết định và hành động như vậy?”

“Vậy ngài lại lấy thân phận gì mà hỏi như vậy?” Victor ngước nhìn lão nhân râu tóc bạc phơ trước mặt. Sau trọn một phút đối mặt, tiếng cười hiểu rõ của Perot đã kết thúc sự im lặng ngắn ngủi.

“Đương nhiên là v��i thân phận Viện trưởng Tinh Diệu! Chỉ bằng cấp độ của ngươi, còn chưa đến mức ta phải ra tay đâu. Victor Wood, thân là Công Tước Taran tương lai, tại sao không ngoan ngoãn đợi trong phủ đệ của phụ thân ngươi để chờ thụ phong? Ngay vào lúc này còn lấy thân phận thủ hộ giả tiến vào học viện, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”

“Không dùng số hiệu của ta được chứ? Ngay cả ngài cũng chỉ có thể đứng thứ ba, không biết vị trí thứ nhất và thứ hai là những cường giả như thế nào?” Câu trả lời của Victor khiến sắc mặt Perot trở nên nghiêm trọng. Vị kia vậy mà lại nói cho nó cả số hiệu của mình trong đoàn cố vấn, xem ra không chỉ là coi vị con riêng Công Tước này như một công cụ giám sát… Với thực lực của Perot, ông ta vẫn chưa đặt con vong linh trước mắt vào mắt. Ngay cả Vu Yêu cũng được chia thành nhiều giai. Mặc dù chưa từng tự mình giao thủ, ông ta vẫn có thể phân biệt được vị giai của Victor lúc này. Phong và Hắc Ám không cùng hệ, không có quan hệ tấn thăng trực tiếp. Sức mạnh và độ tinh thông thao tác pháp thuật thuộc tính khi chuy���n đổi sẽ giảm hai đến ba giai. Một Pháp Sư Hắc Ám trung cấp lại chuyển hóa thành vong linh, mất đi lượng lớn ma lực và thể xác giao cảm với Nguyên Tố, khả năng điều khiển pháp thuật lại giảm thêm một giai. Mặc dù pháp thuật Hắc Ám và vong linh thuật đều có những bước nhảy vọt về bản chất, nhưng về phương diện ma pháp Nguyên Tố thì chỉ tương đương với người mới học. Nếu không trải qua một thời gian tu tập, sẽ không thể khôi phục lại trình độ vốn có. Pháp thuật khắc chế Hắc Ám và vong linh không chỉ có Giáo Hội mới nắm giữ. Pháp thuật Hệ Quang và Hỏa đều có thể áp chế rất tốt một Vu Yêu mới nổi. Cả đời tận tâm nghiên cứu ma pháp Nguyên Tố, khả năng khống chế lực Nguyên Tố cũng là điểm Perot tự hào nhất. Nếu là Paglot, ông ta thật sự không có tự tin chiến thắng, nhưng đối tượng là Vu Yêu trẻ tuổi… Mười đứa cũng không đủ để gây sợ hãi. Cho dù không tìm thấy mệnh hạp, không thể triệt để chôn vùi, một lần truyền tống dị giới cũng có thể đưa Vu Yêu trở về tầng giới thấp hơn. Năng lượng hư không mang tên 'U Lạc Hải' không đơn giản bị đột phá như vậy. Ngay cả một vong linh không có sinh mệnh, chỉ cần sơ suất một chút cũng sẽ bị năng lượng hắc ám tồn tại từ viễn cổ kia thôn phệ.

“Nếu ngài là với thân phận Viện trưởng, vậy tự nhiên ta cũng là với thân phận thủ hộ giả đến đây để bẩm báo kết quả cuộc vây quét lần này cho ngài.” Báo cáo của Victor kéo Perot trở về từ dòng suy nghĩ có chút thất thần. Ông ta không hỏi đối phương làm thế nào mà cảm nhận được thân phận của mình, cũng không hỏi rốt cuộc cảm nhận được từ lúc nào. Điều cần xác nhận lúc này là mục đích của nó, là điều gì đã hấp dẫn vị Công Tước Taran tương lai này mà lại cố chấp với thân phận ‘thủ hộ giả’ này?

“Ngươi dường như chẳng hề mừng rỡ vì tước vị sắp nhận được? Có thể đường đường chính chính không phải rất tốt sao, dù sao cũng hơn làm con riêng không thể lộ mặt ngoài ánh sáng.” Sau khi Perot chuyển chủ đề, không khí căng thẳng có chút dịu đi.

“Viện trưởng nói đùa rồi. Một Pháp Sư chân chính tận tâm truy cầu ma pháp thì không hứng thú với hư danh và quyền thế thế tục. Huống hồ… Thân phận của ta ngài cũng biết, một vong linh sao có thể làm được nguyên thủ thống trị quốc gia? Ta cũng chỉ là trước khi Albert Leicht chán ghét con cờ này của mình, có thể tận dụng thân phận của ông ta để hấp thụ càng nhiều tài liệu tuyệt mật mà ngay cả một Pháp Sư bình thường cả đời cũng không thể chạm tới mà thôi.” Trả lời như vậy, Victor trong lòng lại có chút kinh ngạc. Những gì nó nói bây giờ chính là suy nghĩ thật sự trong nội tâm, chứ không phải là lời nói dối mà nó cố gắng thốt ra khi vừa đến trung tầng thế giới. Hồi tưởng lại cảm giác khi đó, thật giống như một con rối bị giật dây, chỉ tồn tại suy nghĩ ‘ẩn nấp’, hoàn toàn không có mưu trí và thường thức vốn có, một điệp viên vụng về tột cùng, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Đó đại khái chính là mục đích của Paglot, để ta thu hút sự chú ý của Giáo Hội hoặc Đế Quốc, để hắn có thể bí mật ẩn nấp, hòng đạt được mục đích đánh cắp cơ mật.

“Đây chính là mục đích của ngươi? Không tiếc phản bội phụ thân và gia tộc cũng phải đạt được những thứ đó sao?” Perot quát hỏi.

“Lần trước cũng đã nói rồi, ta chỉ là cảm thấy hứng thú với tàng thư nơi đây. Vả lại, ta cũng rất tự biết mình, với cấp độ và năng lực của ta, ra tay với ngài là một hành động tự sát ngu xuẩn. Ngài cứ yên tâm đi, trước khi có đủ năng lực để phân cao thấp với ngài, ta sẽ không tạo ra bất kỳ uy hiếp nào đối với ngài hoặc học viện này.”

“Cheno đâu rồi? Đừng nói với ta, ngươi đã giết nó.”

“À… Không phải ngài thấy hắn chướng mắt, nên mới cố ý phái hắn đến Tidis chịu chết sao? Ta vốn tưởng ngài sẽ chọn tên ngu xuẩn Ramd đó.”

“Hy vọng mỗi lần ngươi đều có thể lựa chọn đúng con đường, Victor Wood tiên sinh. Dù sao vị kia hỉ nộ vô thường nhất. Khoảnh khắc này ông ta có lẽ sẽ cảm thấy ngươi rất thú vị, nhưng khoảnh khắc sau, ngươi sẽ rơi vào kết cục giống như vị cố vấn có số hiệu mười chín phía trên. Học viện có quy định của học viện, chỉ cần ngươi không chạm đến giới hạn cuối cùng, ta sẽ không ngang ngược can thiệp.” Thân hình Perot tan biến thành những điểm tinh quang, bầu trời đêm tĩnh mịch khôi phục thành tường gạch, cầu thang cũng ngừng xoay tròn.

“Xin cẩn tuân lời dạy bảo của ngài.” Hành lễ xong, Victor rời khỏi Tháp Pháp Sư. Đối với cuộc thương lượng lần này với Perot, nó đã cảm thấy hài lòng, nhưng cũng có chút tiếc nuối vì chưa moi ra được thân phận của hai vị cố vấn đứng trước. Ngay cả một Đại Ma Đạo Sư như Perot cũng có thể thu về dưới trướng, vậy vị trí thứ nhất luôn không thể nào là Hiền Giả, người tiếp cận ‘Thần’ nhất trong số các thao pháp giả…

Trên đường đi đến Đại Thư viện, Victor chợt nhớ đến thú cưng duy nhất của mình – Cyberion. Kể từ khi nó thất bại trong việc canh giữ thi thể Wood, Vu Yêu đã không còn triệu hồi con Ma Lang này nữa. Một là vì nó cảm thấy nó không hữu dụng như tưởng tượng, hai là tạm thời chưa có lý do cần thiết để Cyberion xuất hiện. Có lẽ ta nên tìm nó nói chuyện, tại sao ngay cả nhiệm vụ đơn giản như canh thi thể mà cũng không hoàn thành được… Nghĩ đến đây, Victor dừng b��ớc, chuyển hướng sang phòng luyện kim, đối diện với thư viện.

Ngay vào lúc Victor đang thảo luận với Perot về mục đích của việc muốn giữ lại thân phận thủ hộ giả, trong phủ Đại Công Tước, sau khi Fernadez thừa nhận có con riêng, một cơn bão tố khác lại bùng lên. “Công tước, ngài thật sự không màng đến thể diện của Taran sao?” Một quý tộc sau khi nghe Fernadez muốn chuyển giao quyền kế thừa cho Victor đã không chờ đợi được mà chất vấn, các quý tộc khác cũng nhao nhao lên tiếng phụ họa. “Những năm qua luôn dính vào tai tiếng với những người phụ nữ khác thì còn tạm chấp nhận, nhưng giờ đây vậy mà lại vọng tưởng để một đứa con ngoài giá thú mang một nửa huyết thống dân thường trở thành Đại Công Tước Taran đời tiếp theo sao?”

“Rốt cuộc ngài đang nghĩ gì vậy?”

“Chúng ta tuyệt đối không cho phép một kẻ có huyết thống dân thường trở thành người thống trị mới!”

“Ta còn hơn bất kỳ ai trong các ngươi đều mong muốn Lucian kế thừa tước vị của ta!” Đối mặt với đám quý tộc vừa là thuộc hạ, lại có quan hệ máu m���, ngọn lửa giận dữ mà Fernadez đã kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng tìm được chỗ để bùng phát. “Nếu đã như vậy, vậy tại sao còn muốn kiên trì lập vị con trưởng huyết thống không thuần của ngài? Dù có thiên phú về ma pháp đến đâu, cũng không thay đổi được sự thật nó là một kẻ không lưỡi! Thống trị quốc gia, ngoài bộ óc thông minh, huyết thống và uy vọng là điều không thể thiếu. Thêm vào việc Bệ Hạ Nordin kia ghét nhất kẻ không lưỡi, xin ngài hãy lo lắng nhiều hơn cho thân phận của chính mình. Mang về đứa con do người phụ nữ ngoài Công chúa sinh ra đã rất nguy hiểm rồi, giờ đây…”

Lời nửa răn dạy nửa thỉnh cầu còn chưa nói dứt, Fernadez ‘xoẹt’ một tiếng đứng phắt dậy. Sau vài lần hít sâu, ông ta mới nói ra một sự thật khác khiến các quý tộc đều trợn mắt há hốc mồm. “Đủ rồi! Lần này ta gọi các ngươi đến, chỉ là để các ngươi chuẩn bị sẵn sàng. Bệ Hạ Albert Leicht sẽ đích thân đến Tinh Diệu trong vài ngày tới để chứng kiến nghi thức thụ phong người thừa kế. Nghe rõ rồi thì ngậm miệng lại! Cùng vinh cùng nhục, trước khi thế cục có biến hóa mới, đừng gây thêm rắc rối nào khác!” Fernadez ấn vào huyệt thái dương đang “thình thịch! thình thịch!” đập mạnh.

Quá nhanh… Kể từ khi Victor xuất hiện, ông ta chưa một lần nào nhìn rõ sự biến đổi của thế cục này. Kế hoạch ban đầu bị xáo trộn thì chớ nói, còn phát sinh thêm rất nhiều phiền phức mới. Quả nhiên, lúc trước không nên để Feasel đi gặp Rhiya. Đứa bé đó nếu cứ mãi ở lại tiểu sơn thôn phía bắc, có lẽ, đã không có cục diện ngày hôm hôm nay… Khuôn mặt trẻ tuổi chỉ gặp một lần chợt lóe lên rồi biến mất trong đầu, Fernadez không khỏi lắc đầu. Ta đang suy nghĩ gì vậy? Cho dù không có biến số Victor này, người kia cũng sẽ dùng phương pháp khác để tước đoạt quyền kế thừa của Lucian. Để nó lưu lại trong Giáo Hội chờ cơ hội dù sao cũng tốt hơn Perel và Muta. Sau thất bại của cuộc vây quét lần này, hai vị hoàng tử kia chắc chắn sẽ phải gánh chịu những oan ức về việc chỉ huy sai lầm.

“Trời ạ! Đại Đế Albert Leicht vậy mà muốn cho một kẻ không lưỡi làm nhân chứng thừa kế tước vị sao?” Vị quý tộc phát biểu ban đầu cho rằng mình chắc chắn đã tức giận đến mức nghe nhầm.

“Khó có thể tin…”

“Không… Điều này không thể nào, ta tuyệt đối không tin…” Tiếng than thở liên tiếp vang lên. Nếu Albert Leicht đích thân có mặt với tư cách nhân chứng, vậy việc chuyển giao tước vị lần này sẽ không thể thay đổi được nữa. Một vị Công Tước mang huyết thống dân thường, chuyện này tuyệt đối sẽ trở thành trò cười của các liên bang khác.

Mang theo chiếc mặt nạ đầu sói biểu tượng của thủ hộ giả, Victor thông suốt bước vào phòng luyện kim. Một số Pháp Sư đang lén lút trốn tránh luyện chế, khi thấy bóng dáng mang mặt nạ đầu sói xuất hiện, không kịp thu dọn hiện trường, nhao nhao sử dụng quyển trục truyền tống để bỏ chạy. Ngay cả khi có quy định bất thành văn là ‘chưa bị bắt thì không bị coi là vi phạm quy tắc’, các pháp sư ít nhiều vẫn kiêng kỵ thủ hộ giả. Sau khi xác định trong phòng luyện kim không còn người ngoài, Victor tìm một gian tương đối rộng rãi, bắt đầu triệu hồi ma sủng.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng… Chiến lang tên Cyberion vẫn không có động tĩnh gì. Dường như có chút kỳ lạ… Cảm thấy mối liên hệ giữa mình và ma sủng như có như không, Victor thúc đẩy ma lực, cưỡng chế triệu hồi. Cuối cùng, bóng tối trên mặt đất bắt đầu vặn vẹo, một hình thái dã thú từ trong bóng tối chậm rãi hiện ra, cụ thể hóa. Khi thân ảnh chiến lang hoàn toàn xuất hiện, Victor nheo mắt lại.

Đây là… Cyberion? Thà nói nó là chiến lang, không bằng nói là sói bệnh. Bộ lông sáng như bạc không còn ánh sáng rực rỡ, thân hình to lớn cũng co lại bằng một con sói lớn bình thường. Đôi mắt thú sáng ngời đầy thần sắc giờ không còn tỏa ra sự sắc bén của kẻ săn mồi, mà là sự thê thảm của cái chết.

“Cyberion?”

“Ha ha… Ngươi cuối cùng cũng nhớ ra ta rồi.” Giọng nói uể oải, so với lần trước thì thiếu đi quá nhiều sinh khí.

“Ngươi đây là…” Victor vốn định trừng phạt con ma sủng không thể canh giữ thi thể này một trận thật nặng. Nhưng khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của nó, nó chỉ muốn biết tại sao nó lại biến thành bộ dạng này, quả thực giống như bị hút cạn sinh mệnh vậy…

“Ta biết nhiệm vụ thất bại thì phải chịu trừng phạt. Nhưng ta thà chết dưới tay cường giả, còn hơn chết vì suy yếu!” Chiến lang phát ra tiếng gào thét thê lương: “Dù sao ta cũng sắp chết rồi, giờ thì giải trừ khế ước đi! Trước khi chết, ta muốn lấy thân phận chiến lang vương xé xác ngươi, tên Vu Yêu vô sỉ đã vũ nhục ta này!”

Ta sao… Là ta đã làm gì sao? Không, ta không hề thi triển bất kỳ pháp thuật hấp thụ sinh mệnh nào lên nó. Victor nhiều lần hồi tưởng, xác nhận trừ khi ở Tháp Âm Ảnh, nó không có bất kỳ dấu hiệu nào khác của việc mất trí nhớ. Nhớ đến Tháp Âm Ảnh, Victor lại nhớ ra trong thân thể mình còn ký túc một tinh thần thể khác. Phải, nhất định là Vong Giả Chi Thư. Là thánh vật của Tử Thần trước kia, việc nó sở hữu năng lực hấp thụ sinh mệnh là điều không thể bình thường hơn. Nhất định là trong lúc bất tri bất giác, Vong Giả Chi Thư hóa thân thành thể xác đã hấp thụ sinh mệnh của ma sủng có khế ước với linh hồn, dẫn đến Cyberion biến thành bộ dạng hiện tại. Ý ni��m này vừa nảy sinh, Victor liền giận dữ mắng mỏ trong lòng. Ngu xuẩn! Victor, ngươi vậy mà lại thương hại một con dã thú. Dù nó có trí tuệ, cuối cùng cũng chỉ là ma sủng của ngươi. Mà ngươi, một vong linh không có sinh mệnh, điều không cần nhất chính là loại tình cảm mà chỉ kẻ yếu mới có này.

Hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu gặp Cyberion, Vu Yêu càng cảm thấy khả nghi. Thông qua so sánh, có thể rõ ràng cảm nhận được sự khác biệt giữa hai thân xác kế tiếp. Thân thể của Wood có một cảm giác không hài hòa khó tả, dường như người điều khiển thân xác không có linh hồn kia di chuyển không phải bản thân, mà là một linh hồn khác. Cảm xúc này càng rõ ràng hơn trong lúc chiến đấu. Rõ ràng không có kinh nghiệm thực chiến, vậy mà lại có thể thành thạo tránh né và phản kích, rất kỳ lạ… Trong đầu hiện lên Thần Chỉ và Klein, Victor theo quán tính đan hai tay vào nhau suy nghĩ. Khôi Lỗi thuật à… Khi ta thi triển pháp thuật khống chế thi thể, cũng bị người khác khống chế. Kẻ điều khiển Khôi Lỗi thuật của Victor không ai khác chính là Vu Yêu Vương Paglot. Vừa nghĩ đến mọi cử động bị giám sát, bị kiểm soát, Victor liền không thể kiềm chế ngọn lửa giận dữ bùng lên trong lòng. Không phải giận Paglot, mà là giận chính mình ngu ngốc, rơi vào bẫy của người khác mà không hề hay biết.

“Đặc biệt triệu hoán ta ra, không phải để ngươi nhìn ta ngẩn người đấy chứ?” Câu hỏi với hơi thở dồn dập kéo Victor tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ. Nó một lần nữa nhìn chăm chú vào chiến lang đã bị tử vong chi lực ăn mòn. Nó khẽ niệm vài câu chú văn.

“Ha ha ~ tự do!” Khuôn mặt thú không thể hiện biểu cảm, nhưng từ giọng nói tràn đầy vui vẻ có thể nghe ra Cyberion vô cùng mừng rỡ khi khế ước ma sủng được giải trừ: “Ta thật phải nhìn ngươi bằng con mắt khác rồi, Vu Yêu. Ta cứ ngỡ vong linh đều không có tình cảm.”

“Ta bây giờ vẫn không có tình cảm, chỉ là…” Không muốn nhìn thấy con chiến lang sinh ra vì chiến đấu lại chết vì suy yếu và bệnh tật, Victor buông hai tay đang đan vào nhau, triệu hồi cây lưỡi hái dài đã lâu không dùng: “Hãy phô ra nanh vuốt của ngươi đi, trả lại vinh dự vốn có cho chiến lang.” Tiếng gầm gừ rung động đến đau tai vang vọng trong phòng luyện kim. Cyberion dùng hết sức lực còn lại chạy về phía Victor, hai cái đầu sói lần lượt cắn vào hai vai của Vu Yêu. Dù không có khả năng chiến thắng, nó cũng phải dùng răng để lại một dấu hiệu không thể xóa nhòa trên thân thể của kẻ đáng ghét đó. Rắc! Răng nhọn đâm xuyên qua cơ bắp, ghim chặt vào đầu xương khớp.

“Ta vậy mà lại làm chuyện như vậy, quả nhiên là thoát ly khống chế của Vu Yêu Vương nên trở nên đa sầu đa cảm sao…” Tựa vào bờ vai dần lạnh đi, tinh quang trong mắt thú cũng dần tan rã. Thu lại chiếc lưỡi hái dài đã đâm xuyên tim chiến lang, Victor thở dài một tiếng. Cho dù Cyberion có bỏ chạy, cũng không thể sống sót. Thân thể đã bị tử vong chi lực ăn mòn quá lâu, không còn hy vọng sống sót, cho nên mới muốn chết trong chiến đấu sao? Rõ ràng chỉ là dã thú… Ánh mắt hơi mông lung lướt qua các dụng cụ luyện kim đặt ở góc phòng. Vu Yêu nheo mắt lại, ánh mắt một lần nữa quay về con chiến lang đã chết. Vuốt ve bộ lông trơn bóng chỉ còn trên đầu và một phần lưng, một ý nghĩ nảy sinh trong lòng nó.

“Thay vì dùng dấu răng để chứng minh sự tồn tại của ngươi, chi bằng để lại thân xác.” Tự lẩm bẩm, Victor mở vết thương của chiến lang, phá hủy những cơ bắp và xương cốt đã hư thối từ bên trong, chỉ giữ lại phần được bảo quản tốt nhất. Tử linh thuật có thể bảo quản thi thể bất hủ tụ tập giữa hai tay. Đôi mắt thú đang tan rã một trận lại trở nên sắc bén.

“Ngươi còn chưa thấy vũ nhục đủ sao, Vu Yêu? Ngay cả sau khi ta chết, ngươi cũng không buông tha thân xác ta!” Linh hồn lơ lửng, mờ ảo phía trên thi thể phẫn nộ chất vấn. Cyberion vừa mới chết đã bị một luồng lực lượng cường đại cưỡng ép kéo về, vừa hay nhìn thấy cảnh thi thể mình bị mổ xẻ.

“Không, chỉ là… Một lần nữa cho ngươi cơ hội chiến đấu, với một dáng vẻ khác.” Tử Linh Pháp Thuật và phụ ma thuật ánh sáng lần lượt lóe ra những tia sáng đen trắng. Nhìn tác phẩm dần thành hình trong tay, Victor lộ ra nụ cười hài lòng.

Mặc dù không tình nguyện, nhưng các quý tộc vẫn bắt đầu chuẩn bị các công việc thụ phong đất đai sau khi hội nghị khẩn cấp kết thúc. Lucian, người thừa kế chính thống, vì từ nhỏ đã gia nhập Giáo Hội, thêm vào việc chưa đầy mười tám tuổi, Victor đã tròn mười chín tuổi liền trở thành người thừa kế đầu tiên được thụ phong tước vị Công Tước theo đúng nghĩa. Theo lệ cũ, nó sẽ nhận được danh hiệu Bá Tước. Khi Albert Leicht dẫn đội kỵ binh Phi Long đặc hữu của Đế Quốc Nordin đến Taran, đã năm ngày kể từ khi Victor trốn vào Học viện Tinh Diệu. Trong khoảng thời gian này, đừng nói là Công Tước Mendel, người cha trên danh nghĩa, ngay cả Klein cũng không liên lạc được với nó. Cuối cùng vẫn là nhờ Perot, mới tìm thấy Vu Yêu gần như bị chôn vùi trong đống sách ở Đại Thư viện.

Khi Victor nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ của Fernadez, thì Albert Leicht đã đến Tinh Diệu. “Ngươi vậy mà còn có tâm trí mà đọc sách!” Nhìn thấy đứa con trưởng sắp được thụ phong tước vị lại như con mọt sách đang ngồi chồm hổm giữa một đống lớn sách vở, Fernadez không kiềm được cơn giận bùng lên. “Đừng lớn tiếng ầm ĩ, phụ thân. Đây là khu cấm thư.” Chỉ vào tấm biển cảnh cáo dựng bên cạnh, Victor thiện ý cảnh cáo: “Mỗi một quyển sách đều ẩn chứa ma lực mà người không thể tưởng tượng nổi, có cuốn thậm chí còn lưu giữ tinh thần của các Pháp Sư cổ đại. Nếu chọc giận chúng, nói không chừng chúng sẽ tấn công người đó.”

“Hừ… Ngươi mau ra đây cho ta.” Đối với bầu không khí âm u của Đại Thư viện có chút e ngại, Fernadez chỉ dặn dò Victor theo sau rồi vội vàng rời đi.

“Albert Leicht đã đến rồi sao.”

“Hắn dù có thoái vị, vẫn là Bệ Hạ! Ngươi… Kia thân phận?” Nghe Victor gọi thẳng tên Albert Leicht, Fernadez giận dữ quay người, chuẩn bị mắng nhiếc thì chợt nhìn thấy trên vai Victor mọc thêm hai cái đầu, lời răn dạy vừa đến miệng liền nghẹn lại. Ngoài chiếc mặt nạ vốn đã đủ cổ quái, trên vai nó lại mọc thêm hai cái đầu sói. Vẻ mặt dữ tợn và đôi mắt hung ác đó sẽ khiến người ta có cảm giác như đó là dã thú sống, có thể vồ lên cắn bất cứ lúc nào.

“Ta thế nhưng là chiến lang vương?” Chiếc đầu sói vốn đang giữ biểu cảm trừng người bỗng nhiên mở miệng, quả thực làm Fernadez giật nảy mình.

“Cái này à… Ta đã thay nó làm thành một trang bị phòng ngự mới, bao gồm cả kháng tính ma pháp và phòng ngự vật lý.” Đây là Victor đã dành cả đêm để chế tạo. Nó đã bảo tồn hoàn hảo phần đầu và phần lưng cho đến đuôi của chiến lang, chế tạo thành một chiếc áo choàng vừa đẹp mắt vừa thực dụng. Chiếc áo choàng giữ lại khả năng kháng hai loại nguyên tố pháp thuật vốn có của Cyberion. Lông chiến lang mềm dẻo nhưng kiên cố, người thường không thể phá hủy. Quan trọng nhất là, linh hồn cũng được bảo lưu hoàn hảo, đây cũng là lý do tại sao đôi mắt thú lại trông hung ác đến vậy. Chỉ có điều, bản thân Cyberion không mấy vui vẻ. Nó vốn nghĩ có thể yên nghỉ, chờ đợi lần chuyển sinh tiếp theo ở thế giới người sống, không ngờ lại bị tên Vu Yêu đáng ghét trói buộc linh hồn, một lần nữa ký kết khế ước. Khác với lúc còn sống, vừa mới chết, nó căn bản không có lực lượng để phản kháng Victor, người Tử Thần Mục Sư. Nó lại một lần nữa trở thành ma sủng không tự do.

“Phi Phong Bất.” Đi theo Fernadez trở về biệt thự Đại Công Tước, Victor thấy Albert Leicht vừa đến không lâu trong đại sảnh được bố trí lại hoàn toàn mới. Ông ta tỏ ra rất hứng thú với hai cái đầu sói trên vai Vu Yêu. Nếu là người bình thường, Cyberion đã sớm kêu la rồi. Cảm nhận được loại lực lượng phi thường từ người đang ngồi đối diện, nó thức thời duy trì hình thái ‘áo khoác ngoài’ vốn có.

“Tạ ơn Bệ Hạ đã khen ngợi, đây thuần túy là sở thích cá nhân, một nghiên cứu bên ngoài pháp thuật.” Sau khi hành lễ một cách lễ phép, Victor đứng bên tay phải Fernadez. Về phía bên trái của chủ tọa, chỉ có Albert Leicht đang ngồi, ngay cả Công chúa Landia cũng cung kính đứng bên tay trái ông ta. Hai cha con đang nói nhỏ với nhau, ánh mắt cùng nhau rơi vào Victor.

“Fernadez, người đã nghĩ ra phong hiệu gì cho con trưởng của mình chưa?” Albert Leicht vừa lắng nghe con gái cằn nhằn, vừa hỏi Công Tước đang đảo mắt khắp nơi.

“Tạm thời vẫn chưa có ạ…” Fernadez ấp úng, mới một chút thời gian mà đã đổ đầy mồ hôi. Năm ngày qua, ông ta dành toàn bộ để sắp xếp việc đón tiếp, làm gì còn tinh thần mà suy nghĩ những thứ này. Huống hồ, Albert Leicht đã nói muốn làm nhân chứng, ông ta đâu dám tự tiện đặt bừa.

“Vẫn chưa nghĩ ra sao? Ta thấy tạo hình của nó không tệ, cứ gọi là Tam Đầu Khuyển đi.”

Tất cả quan viên và quý tộc ở đây đều không ngoại lệ há hốc miệng, tức giận đến run rẩy cả người. Ba, Tam Đầu Khuyển?! Đây là phong hiệu đấy, mặc dù trước kia cũng từng có quý tộc lấy tên động vật làm phong hiệu, nhưng đều là những cái tên uy phong lẫm liệt như Hồng Sư, Hắc Long, chứ nào có ai gọi là khuyển.

“Ha ha…” Landia mở chiếc quạt thường dùng của quý phụ để che miệng lại.

Các cơ mặt của Fernadez suýt chút nữa co quắp, đôi mắt hung hăng trừng về phía Victor. Lần này quá mất mặt, không chỉ vì có huyết thống dân thường, mà còn bị ban thưởng một phong hiệu khó nghe đến cực điểm.

Dòng chảy câu chuyện tại Taran, nay được truyen.free chuyển ngữ, vẫn miệt mài tiếp diễn.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free