Chương 151 : Long Thần cảnh xuất thủ
Thân ảnh yểu điệu, bạch y phấp phới, tựa đóa hoa rực rỡ, chói mắt kinh diễm.
"Vậy mà thật sự có thể phi hành!"
Hà Như An cùng những người khác con ngươi co rút lại. Tu vi Long Mạch cảnh của Tô Hàn, bọn hắn cảm nhận rõ ràng, thật không thể tin được, một kẻ Long Mạch cảnh, làm sao có thể phi hành?
Nhìn bằng mắt thường, Tô Hàn căn bản không hề mượn nhờ ngoại vật a!
Lúc này, Tô Hàn bay tới, tới gần hư không, bàn tay vỗ xuống, quang mang nở rộ.
Thân thể hắn bốn phía tràn ngập Phong thuộc tính nguyên tố. Đối với Tô Hàn, một Tam giai Pháp Thần, điều khiển các loại thuộc tính nguyên tố thật sự quá đơn giản.
"Oanh!"
Một tiếng vang vọng truyền ra, trên hư không, một bàn tay cực lớn ngưng tụ mà thành.
Bàn tay kia ban đầu chỉ lớn bằng bàn tay người bình thường, nhưng khi rơi xuống, lại càng lúc càng lớn, cuối cùng bao trùm phương viên mấy chục mét. Khi rơi xuống, hư không nơi nó đi qua đều phát ra tiếng xuy xuy, một cỗ cảm giác nóng rực nồng đậm từ trên bàn tay truyền ra!
"Đây là long kỹ gì?!"
Tất cả mọi người chấn kinh, bao gồm cả Hà Như An.
Hà Như An và Triệu Sâm đều là cường giả Long Đan cảnh đỉnh phong, sống mấy chục năm, nhưng chưa từng thấy loại long kỹ này.
Nhất là, long kỹ này lại được thi triển từ một Long Mạch cảnh.
"Mau lui lại!"
Có người hét lớn, ngẩng đầu nhìn bàn tay kia rơi xuống, phi tốc lui về phía sau.
Trong nháy mắt, một khu vực chân không vài chục mét từ giữa đám người hiện ra.
Nhưng tốc độ lui của bọn hắn sao có thể nhanh bằng tốc độ công kích của Tô Hàn?
"Ầm ầm!"
Tựa như đại địa bị chấn nát, lại giống như hư không bị xé rách, tiếng vang ầm ầm truyền khắp mặt đất.
Bụi mù tràn ngập, càn quét xung quanh, mấy trăm người dưới một chưởng này, bị oanh thành thịt nát.
Thi thể của bọn hắn hoàn toàn biến mất, dưới nhiệt độ nóng rực của hỏa diễm, chỉ còn từng đợt khói đen bay ra.
"Hắn chỉ là một Long Mạch cảnh, làm sao có thể có được thực lực như vậy!!!"
Hà Như An và những người khác cũng đang lùi lại. Nếu không tận mắt chứng kiến, bọn hắn thật sự không thể tin được cảnh tượng này.
Chiến thuật biển người?
Đối với một cường giả biết phi hành, chiến thuật biển người có ích lợi gì?
"Oanh!"
Tô Hàn lần nữa vỗ xuống, nhưng lần này bàn tay không còn cực lớn, mà chỉ dài hai mét. Màu đỏ rực trên đó đã biến mất, thay vào đó là màu vàng kim.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, trong Ngũ Hành, kim chủ sát phạt.
So với Hỏa thuộc tính, lực công kích của Kim thuộc tính có thể xưng là hủy diệt, có thể tăng gấp mấy lần.
Bàn tay kia không hề chệch hướng, mục tiêu phi thường rõ ràng, chính là Lý Uyên đang ngồi trên Minh Nguyệt thú giữa đám người!
Nhìn bàn tay đánh tới, sắc mặt Lý Uyên hoàn toàn thay đổi, trong nháy mắt trắng bệch.
Hắn thấy rõ ràng, khi bàn tay kia xẹt qua hư không, hư không tựa như bị xé mở một khe nứt to lớn, một đạo hắc mang từ đó xuất hiện!
"Lý Uyên, mau lui lại!" Hà Như An lớn tiếng nói.
Lý Uyên nghiến răng, hắn sao không biết phải lui?
"Xoạt!"
Tu vi Long Đan cảnh trung kỳ triệt để bộc phát, Minh Nguyệt thú dưới thân hắn cũng cảm nhận được nguy cơ rất lớn, lập tức gào thét một tiếng, đạp đất lao nhanh đi.
"Ta muốn giết ngươi, ngươi trốn được sao?"
Giọng nói bình thản của Tô Hàn từ giữa hư không truyền đến.
Lý Uyên kinh hồn bạt vía, cảm giác nguy cơ nồng đậm không những không giảm bớt, mà còn bạo tăng!
Bàn tay màu vàng óng theo hắn di động, cũng chệch khỏi quỹ tích ban đầu, hung hăng đánh xuống Lý Uyên với sắc mặt trắng bệch.
"Ngăn cản một kích này, bản cung có trọng thưởng!!!" Lý Uyên quát lớn.
Hắn thật sự không có lòng tin ngăn cản công kích của Tô Hàn, uy hiếp từ bàn tay màu vàng óng thật sự quá lớn.
Có người từ bốn phương tám hướng xông ra, các loại công kích bộc phát, nổ vang về phía Tô Hàn.
Nhưng dư���i xung kích của bàn tay màu vàng óng, tất cả đều là hư ảo, căn bản không có khả năng ngăn cản nó, cho dù là phòng ngự, cũng sẽ bị xé nát trong nháy mắt!
"Ầm ầm ầm!"
Chỉ là một bàn tay, nhưng giờ khắc này, vô số tiếng nổ vang truyền ra từ giữa đám người, lại có mấy trăm đệ tử táng thân nơi đây!
Đến tận đây, không còn ai dám ngăn cản.
Mà giờ khắc này, Lý Uyên đã trốn ra gần ngàn mét, hắn gần như dùng hết tốc độ lớn nhất của mình, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, mặt thịt không ngừng run rẩy.
"Còn chạy?"
Đúng lúc này, thanh âm lạnh như băng tựa như từ Cửu U truyền đến vang lên bên tai, sắc mặt Lý Uyên đại biến!
Hắn bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy thân ảnh bạch y đang bình tĩnh đứng ở đằng xa, trên gương mặt thanh tú mang theo tiếu dung, nhưng nụ cười kia lại như ác ma!
"Ngươi tuyệt đối không phải Long Mạch cảnh!!!" Lý Uyên gào thét.
"Phải hay không phải, có liên quan sao?"
Tô Hàn mỉm cười: "Ban đầu ở Đồ Thần Các, ngươi đã biết ta có thực lực đánh giết ngươi, ta đã từng cho ngươi một cơ hội, vì sao không tr��n quý?"
"Ta là đường đường Ngân Lang Cung cung chủ, há lại để ngươi vũ nhục!" Đôi mắt Lý Uyên đỏ ngầu.
"Tôn nghiêm và sinh mệnh, nếu đổi lại là ta, khẳng định chọn cái sau."
Lời Tô Hàn vừa dứt, bước chân điểm nhẹ mặt đất, thân ảnh đột nhiên biến mất.
Khi xuất hiện lại, đã đến trước mặt Lý Uyên.
Cảnh tượng này giống như lúc trước trong Đồ Thần Các, tốc độ của Tô Hàn thật sự quá nhanh, khó mà phát giác, hành tung quỷ dị khó lường, khiến người kinh hãi.
Nhìn Tô Hàn xuất hiện, sắc mặt Lý Uyên lại biến, nhưng dưới đôi mắt hoảng sợ, rõ ràng ẩn giấu một vòng hưng phấn!
Đúng, chính là hưng phấn!
"Ha ha ha, Tô Hàn tạp chủng, ngươi muốn giết ta, không có cửa đâu!!!"
Lý Uyên cười lớn, thân ảnh cấp tốc lui lại.
Dù không địch lại tốc độ kinh khủng của Tô Hàn, gần như trong chớp mắt sẽ bị đuổi kịp, nhưng vẻ hoảng sợ trên mặt Lý Uyên đã hoàn toàn biến mất.
"Có lực lượng sao?" Tô Hàn híp mắt.
"Oanh!"
Cũng vào thời khắc này, một trận khí tức băng hàn đánh tới từ phía sau, Tô Hàn nhíu mày, từ b��� một kích này đối với Lý Uyên, đột nhiên quay người, đấm ra một quyền.
"Bành!"
Một thân ảnh từ giữa hư không hiện ra, đó là một lão giả, tóc hoa râm, hai con ngươi đục ngầu, nhưng trong sự đục ngầu lại có tinh quang kinh người.
"Long Thần cảnh?"
Thân ảnh Tô Hàn rút lui, chỉ cảm thấy hai tay hơi tê tê.
Vừa rồi hắn dùng lực lượng của một trăm lẻ tám đầu long mạch, dung hợp ma pháp nguyên tố của Nhất giai Ma Pháp Sư, vừa rồi khó khăn lắm chặn được một kích này.
Nếu chỉ dựa vào tu vi võ đạo của hắn, căn bản không thể ngăn được.
Dù nói thế nào, đối phương cũng là một Long Thần cảnh, cho dù hắn mở ra một trăm lẻ tám đầu long mạch, cũng không thể vượt qua mấy cảnh giới, đối kháng với Long Thần cảnh.
Bất quá...
Thứ Tô Hàn dựa vào, không phải cái tu vi võ đạo cẩu thí gì!
"Chặn được?"
Lão giả kia nhìn Tô Hàn, nếp nhăn già nua khóe miệng nhếch lên: "Ngược lại là một tiểu gia hỏa có ý tứ, vậy mà có thể lấy thực lực Long Mạch cảnh, ngăn cản một kích của lão phu."
"Ngươi cảm thấy ngươi rất mạnh sao?"
Tô Hàn đối mặt với lão, ngữ khí vẫn bình tĩnh.
"Giết ngươi là đủ!"
Sát cơ lóe lên trong mắt lão giả, đột nhiên phóng tới Tô Hàn.
Đời người như một giấc mộng, hãy sống sao cho đáng sống. Dịch độc quyền tại truyen.free